Chương 604: Chết cũng phải vu oan

Tần Lập mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua lão già này. ngay cả nói một câu cũng lười, đứng nguyên ở đó ngẩng đầu nhìn trời. Chưởng môn Hải Phái Lãnh Bình Phong thấy Tần Lập không có phản ứng lại. thậm chí ngay cả một tiếng hừ lạnh cũng không, thái độ hoàn toàn không để ý, lập tức vẻ mặt xấu hổ.

Một người trẻ tuổi bên cạnh hắn nhìn Tần Lập lạnh lùng nói:

- Tần công tử thật là kiêu căng! Chúng ta đều biết Tần công tử thực lực cường đại. nhưng người như vậy không khỏi có chút khinh người quá đáng hả?

- Khinh người quá đáng? Làm sao ta không thấy vậy hả?

Giọng nói Thượng Quan Thi Vũ lạnh lùng:

- Lúc các ngươi vu oan hãm hại hắt nước bần lên người hắn đã từng nghĩ khinh người quá đáng sao? Ta như thế nào cảm giác rằng, hôm nay các ngươi thế tới hung hăng, có vài phần ý quỵt nợ. Còn nữa, ngươi tính là cái gì. có tư cách lên tiếng sao?

- Ngươi lại tính là cái gì?

Sắc mặt người trẻ tuổi này đỏ lên. lập tức cả giận nói:

- Ta là Chưởng môn nhân Hải Phái trong tương lai. dựa vào cái gì mà không có tư cách lên tiếng?

Lúc này Tần Lập bỗng thản nhiên nhìn thoáng qua người trẻ tuổi này. nói:

- Chủ ý vu oan ta, là ngươi đưa ra phải không?

- Không ai vu oan ngươi! Tần Lập. chính ngươi đã làm cái gì, tự ngươi biết lấy!

Người trẻ tuổi này lớn tiếng nói:

- Ngươi vì hủy diệt chứng cứ. ở thành Hoàng Sa cho người giết hai nữ tử kia. hiện giờ ngươi lại cắn ngược một ngụm. Người ta nói Tần Lập làm việc thẳng thắn, ta cho rằng ngươi là một tiêu nhân để tiện!

- Đúng vậy. Tần Lập. có bản lĩnh ngươi liền giết sạch những người chúng ta đây. Cho dù chết, chúng ta cũng không thỏa hiệp với ngươi. Chúng ta muốn dùng máu của chính mình, để người đời hoàn toàn nhận rõ ngươi là bại hoại như thế nào!

Người của Hải Phái, vẻ mặt trào dâng lớn tiếng nói.

Người này vừa thốt lên. toàn bộ Hái Phái hơn 500 người đều nhiệt huyết sôi trào, đám người bắt đầu xao động. Giờ này khắc này. chỉ cần Lãnh Bình Phong ra lệnh một tiếng, toàn bộ đám người này đều không muốn sống xông tới Tần Lập.

- Được rồi. các ngươi đều câm mồm đi!

Lãnh Bình Phong lúc này mới lên tiếng ngắt lời người nói chuyện. sau đó vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Tần Lập, nói:

- Chăng qua là hai thị nữ. Tần công tử làm cũng đã làm rồi. không thừa nhận cùng không quan hệ. Lão hủ thừa nhận. Tần công tử thực lực mạnh mẽ. Hái Phái ta không phải đối thủ của Tần công tử. Nhưng Tần công tử cho người truyền lời. bức chúng ta tự sát. lão hủ lại muốn cùng Tần công tử lý luận một phen Chẳng lẽ Tần công tử làm loại chuyện này. còn không muốn buông tha Hái Phái ta sao? Chẳng lẽ muốn Hải Phái ta diệt vong, mới có thể vừa lòng?

- Công tử! Ta...ta muốn giết sạch đám bại hoại đổi trắng thay đen này!

Bạch Trung Tuyết vẻ mặt phẫn nộ ở bên cạnh Tần Lập truyền âm nói.

- Không nên xung động.

Tần Lập truyền âm cho Bạch Trung Tuyết. sau đó cười ha hả nhìn đám võ giả Hải Phái nhiệt huyết đàng trào, rồi quay đầu chuyên sang đám người Thiên Tiêu Các. cười hỏi:

- Các ngươi thì sao? Các ngươi cũng liều chết không nhận chuyện nói xấu ta sao?

Bên Thiên Tiêu Các. một lão giả khoảng bảy mươi, tóc đều sắp rụng hết. nếp nhăn trên mặt như ruộng đồng khô ngày. răng cùng rớt hơn nửa. nhưng tinh Thần coi như thập phần quắc thước, đáng đi oai phong

Đi tới gần Tần Lập. lão già này nhìn Tần Lập. trầm giọng nói:

- Tần công tử. Lão già bất tài ta đây. là Trương Phi - Thái thượng trưởng lão của Thiên Tiêu Các. Bởi vì Chưởng môn nhân đang bế tử quan, chúng ta nhận được tin tức liền lập tức chạy tới. Hơn nữa, còn mang đến một loại đồ vật. Chúng ta cũng không phải nói xấu Tần công tử. mà là thật sự có chứng cớ. Mặc dù hiện giờ xem ra. chứng cớ này...vị tất Tần công tử chịu nhận. Nhưng là hy vọng. Tần công tử có thể hiểu Thiên Tiêu Các chúng ta không phải vô Lý gây sự.

Du Phi đứng bên cạnh Hoàng để La Tín Nghĩa vẻ mặt kinh ngạc nói:

- ỏng ta vẫn một mực bế quan tu luyện a!

La Tín Nghĩa cũng cau mày. không biết những người của Thiên Tiêu Các này muốn làm gì. Nếu là giống như Hải Phái, cứng rắn muốn vu oan Tần Lập. đến chết không hối cái thì hắn cũng thật là bất lực.

Thái thượng trưởng lão Thiên Tiêu Các Trương Phi nói xong, vung tay lên, nói:

- Lấy vật kia ra đây!

Lúc này, ở phía sau có người từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một vật. rồi cùng một người nữa khiêng ra đây. Mọi người vừa nhìn đều sững người tại chỗ. trong đó những người của Hải Phái mặt đều cười lạnh, nhìn Tần Lập muốn xem Tần Lập sẽ có phản ứng gì.

Trong Hải Phái thậm chí có người không kìm nổi nói:

- Hừ. Cái thứ gì chứ! Lúc trước dám làm. hiện tại lại không dám nhận!

- Đúng vậy! Không có lá gan đó. còn đám để tên lại. thật sự là ngu ngốc!

- Nếu hắn không ngu ngốc, sẽ không để lại tên. Người này thật sự là kiêu ngạo a!

Hai người kia nâng là mặt một nửa bức tường, chữ viết bên trên vừa nhìn đoán khoáng thời gian vài năm. một hàng chữ như rồng bay phượng múa:

- Người trộm bảo. Tần Lập thành Hoàng Sa. Nếu không phục, cứ việc tìm đến!

Phía dưới kỳ tên đúng là hai chữ Tần Lập!

Tần Lập nhìn cũng không kìm nổi sững người. Năm năm trước, năm năm trước mình ở đâu? Hãn là vẫn ở Huyền Đảo? Như thế nào lại có thể chạy tới tìm đến nơi thân bí Thiên Tiêu Các. đoạt bảo vật trấn phái của bọn họ?

Lúc này. Cơ Ngữ Yên chậm rãi từ bên cạnh Tần Lập đi ra, thản nhiên nói:

- Trước không nói chữ này có phải là của Tần Lập hay không. Tiểu nữ tử bất tài. sinh ra ở Cơ gia phương Bắc, đối với giám định đồ cổ có vài phần tâm đắc. Ta có thể xem một chút, thời gian hình thành dòng chữ này không?

- Hừ! Ngươi là người bên cạnh Tần Lập. ngươi đương nhiên là nói cho hắn!

- Đúng vậy! Ai giám định cùng không thể do người giám định.

- Nàng rõ ràng là muốn giả công trệ tư. coi người khác là ngốc hay sao?

Người của Thiên Tiêu Các còn chua nói gì. người Hải Phái đã bắt đầu nôn nóng.

Lúc này, Tần Lập híp mắt nhìn Trương Phi nói:

- Ý của Trương trưởng lão. chẳng lẽ năm năm trước Tần Lập có lá gan cướp bảo để lại tên. năm năm sau lại không có gan thừa nhận sao?

Trương Phi cụp mắt. nói:

- Nếu không phải Tần công tử làm. ta Tin tưởng Tần công tử tự nhiên sẽ lấy ra chứng cớ khiến đám lão hủ tin phục. Đương nhiên Tần công tử cũng không cần phải dùng chứng cớ. trực tiếp đại sát tứ phương. Ha ha! Tần công tử cho tới giờ. không phải đều làm vậy sao?

Đôi mắt Tần Lập trong giây lát híp lại. nhìn lão già này. trong đầu không có nửa điểm tin tức về lão. Kẻ thù của Tần Lập tuy nhiều, nhưng tính cả lại cũng đơn giản là những gia tộc năm xưa trên Huyền Đảo từng bị Tần gia đả kích. Hải gia nơi Cực Tây. Lãnh Thu Cung. Hàn Mai của Nguyệt Diêu Tiên Cung, còn có dòng tộc Thánh Hoàng nơi phương Bắc. Ngoài ra, Tần Lập tự hỏi cùng không đắc tội ai. Mà trong Lời nói của lão già này. không khó nghe ra, có oán niệm sâu dày với hắn.

- Tổ gia gia. Ngài đây là đang nói cái gì?

Trương Du không kìm nổi. đứng ra hướng về phía Trương Phi nói:

- Ai cũng đều thấy được, chuyện này không có nửa điểm quan hệ với Tần công tử. Nếu không có quan hệ với người ta, ngài như thế nào còn khiến Tần công tử chuẩn bị chứng cứ?

Lời này của Trương Du cũng rất có đạo lý. trên thực tế cũng là nhắc nhớ Trương Phi:

- Tổ gia gia người không nên quá đáng, cho dù vu oan Tần Lập không phái là các ngươi làm. nhưng không thể là Tần Lập tự vu oan mình! Tìm xem người kia là ai. là chuyện của Thiên Tiêu Các. cùng Tần công tử có quan hệ gì chứ?

Nhưng Trương Phi lại không nghĩ vậy. lão thản nhiên nói:

- Du Phi nương nương. Lão hủ không dám đảm đương nổi xưng hô này của ngài. Còn nữa, đây là chuyện của Thiên Tiêu Các. ngài không cần phải xen vào.

Trương Phi sửng sốt ngây người, lập tức trên mặt lộ ra một vẻ cười thảm thê lương, một lời không nói xoay người trở về bên cạnh La Tín Nghĩa, dùng sức bặm môi. khóe mắt chảy ra một giọt lệ.

Nàng không nghĩ tới. mình nhọc lòng như vậy, cầu tình cho môn phái, đổi lại lại là một câu nói vô tình như vậy!

La Tín Nghĩa kéo tay Trương Du. nhẹ giọng nói:

- Có trẫm đây. đừng sợ!

Lúc này trong lòng Du Phi một mảnh ấm áp. nữ nhân tính Điều ngoa, ngang bướng nhưng lại rất có hiếu giờ khắc này rốt cục trở nên thành thục.

- Có bút nghiên không?

Tần Lập hướng về La Tín Nghĩa hỏi.

La Tín Nghĩa gật gật đầu. Thứ này, đều là có chuyên gia tùy thân mang theo. Tần Lập cầm bút lông, sau khi chấm đầy mực. "bá bá bá", ở trên bức tường kia viết ra một hàng chữ.

Từng chữ như kiếm, mặt trên ẩn chứa kiếm ý kinh thiên! Lập tức có rất nhiều võ giả tu luyện kiêm thuật làm chiến kỹ phát ra một tiếng thét kinh hãi, như say như ngốc nhìn chằm chằm.

Chữ của Tần Lập cũng có thể nói là cấp bậc đại sư, so với chữ trên tường trước kia quả thực là một trời một vực!

Hơn nữa, Tần Lập viết là: Cho rằng ta không dám giết người sao?

Thêm vào đó mỗi một chữ đều ẩn chứa đạo pháp và kiếm ý. khiến trên trán Thái thượng trưởng lão Trương Phi của Thiên Tiêu Các lập tức toát mồ hôi lạnh, lưng phát lạnh, toàn bộ sau lưng đều là mồ hôi lạnh!

Hàng chữ này quả thực là quá đáng sợ. giống như là những thanh kiếm nhọn tùy thời tùy lúc đều có thể đâm tới lão vậy.

Rốt cục. Trương Phi không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi, khó tin nhìn Tần Lập

nói:

- Tần công tử, tính kế hay lắm! Mưu đồ bảo vật trấn phái của Thiên Tiêu Các ta, trêu chọc toàn môn phái chúng ta. Thiên Tiêu Các ta...thua...Tâm phục khẩu phục!

Lúc này Cơ Ngữ Yên đứng trước bức tường, lẩy tay vuốt những chữ lúc trước, nghe thấy lời này của Trương Phi, xoay người qua cười lạnh nói:

- Trương trưởng lão. được rời. ngươi cũng đừng giả bộ nữa! Những chữ viết này. tuyệt đối không quá hai năm. Ha ha. các ngươi nhưng thật ra sớm có chuẩn bị. chắc là lúc bắt đầu nói xấu Tần Lập cũng đã Chuẩn bị tốt đường lui rồi hả? Tính ra. các ngươi chuyên nghiệp hơn người Hải Phái, bọn họ lâm thời tìm hai thị nữ. đã muốn nói xấu Tần Lập quả thực chính là trò đùa. Mà hai năm trước các ngươi đã có thể nghĩ đến đường lui. thật sự là lợi hại!

- Ngươi dựa vào cái gì mà nói đây là viết từ hai năm trước?

Một lão già Thiên Tiêu Các kêu gào nói.

- Đúng vậy. Ngươi nói hai năm trước là hai năm trước sao? Chúng ta dựa vào cái gì tin ngươi?

- Hải Phái chúng ta không nói xấu Tần Lập. Chính hắn đã làm cái gì. hắn tự hỏi lương tâm rồi hãy nói!

Người Hải Phái bên kia cũng kêu gào.

Cơ Ngữ Yên cùng không tức giận, chỉ là mặt lạnh lùng nói:

- Bên trong đế đô Tinh thành của Tinh La Đế Quốc tông cộng có mấy người? Loại đồ vật này, người ta liếc mắt liền có thể phán đoán chuẩn xác thời gian làm ra. Các ngươi nếu không tin ta, tự nhiên có thể tìm người khác.

Lúc này, Tần Lập cười nhạt, nói:

- Cần phải phiền toái vậy sao?

Nói xong, nhìn thoáng qua Trương Phi cùng Chưởng môn Hải Phái Lãnh Bình Phong, như cười như không hỏi:

- Các ngươi thật không có ý hối cải?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện