Chương 13: Tranh đi cãi lại một trận
Tối hôm qua Lục Tử Kỳ gần như một đêm không ngủ, dậy sớm không có gì khẩu vị, sau khi đến nha môn, trực tiếp cuốn vào công việc phức tạp bận rộn, nước trà cũng không có cơ hội uống một hớp. Đợi đến buổi trưa miễn cưỡng chấm dứt, đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng có chút hoa mắt.
Vội vã về nhà, vốn tưởng rằng có thức ăn nóng hổi nghênh đón mình, nhưng không ngờ chỉ có bếp nồi lạnh tanh, dạo qua một vòng trong sân trống không, ngoại trừ vài y phục treo ở trên dây thừng, nửa bóng ma cũng không nhìn thấy.
Kìm nén ngọn lửa dâng lên ở trong lòng, xắn ống tay áo đang chuẩn bị động thủ lấy một nửa đồ ăn bỏ vào nồi, liền nghe được một tràng tiếng cười truyền đến, có nữ tử có hài đồng thỉnh thoảng còn kèm theo hai tiếng chó sủa nho nhỏ.
Ngọn lửa lần nữa dâng lên. . . . . .
“Oh! Chàng đã đã về rồi!”
Tống Tiểu Hoa ôm Lục Lăng, Lục Lăng ôm giỏ, trong giỏ xách để một đống bao giấy dầu đồ tốt, Tống Vô Khuyết nằm lên đống đồ này, Lục Tử Kỳ vừa đi ra khỏi phòng bếp thấy tổ hợp quái dị này: “Các ngươi đã đi làm cái gì?”
“Mua cơm trưa nha!”
Tống Tiểu Hoa không nhận thấy được bất mãn trong giọng nói của hắn, để Lục Lăng xuống, nhận lấy giỏ, hào hứng giơ lên trước mặt của hắn, thấy hắn nhướng mày lui về phía sau nửa bước, chỉ cho là bởi vì sợ Cẩu Cẩu, nháy mắt cười trộm một cái, mới để cho Lục Lăng ôm Cẩu Nhi đi: “Chàng xem, ta mua rất nhiều thức ăn! Thì ra nơi này của các người có đủ loại d/đ;l'q;d thức ăn chín, quả thực là tốt quá! Về sau nếu như lười phải nấu cơm, có thể trực tiếp mua ăn, bớt phiền toái!” Vừa nói vừa từ trong giỏ xách móc ra một cái bình: “Nhìn đi, ta còn thuận tiện mua rượu cho chàng, như thế nào, có rượu có đồ ăn cuộc sống rất dễ chịu phải không?”
Nàng hiến vật quý lại làm cho lửa giận trong lòng Lục Tử Kỳ càng dâng lên cao.
Vậy mà đi trên đường mua thức ăn làm sẵn, hơn nữa nhìn dáng vẻ sau này vẫn còn muốn tiếp tục, sao có thể là chuyện một phụ nữ gia đình nên làm?
“Ta không uống rượu.”
“Sao? Không thể nào?” Tống Tiểu Hoa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc quá mức: “Làm quan không uống rượu? Không trách được. . . . . .”
“Không trách được cái gì?”
“Không trách được bây giờ chàng vẫn còn là một quan Thất Phẩm nho nhỏ!” Tống Tiểu Hoa vui vẻ xoay người vào phòng bếp, vừa cầm bao thức ăn mở ra bỏ vào trong chén dĩa, vừa thuận miệng cười nói: “Nhất định là bởi vì chàng không thể cùng với cấp trên trực tiếp của chàng ăn uống tốt, cho nên mới không cho chàng thăng quan thôi!”
Nàng chỉ cao hứng nói, hồn nhiên không biết mặt Lục Tử Kỳ lúc này đã sớm đen như đáy nồi, ngược lại Lục Lăng đứng ở một bên đã nhận ra cha của mình hình như có chút không thích hợp, sợ hãi kéo kéo ống tay áo của hắn, nói khẽ như muỗi kêu: “Phụ thân. . . . . .”
Lục Tử Kỳ cúi đầu nhìn nhìn nhi tử, siết nắm tay, tận lực khiến giọng nói bình thản như thường: “Nàng tranh thủ giặt sạch bộ quần áo hôm qua, mấy ngày nữa lúc ta đi Tuần tra trả lại cho người ta.”
Tống Tiểu Hoa nghe vậy ngẩn ra: “Đó không phải là của chàng sao?”
“Không phải. Thật ra là quần áo trên người bị nhánh cây cùng tảng đá làm rách trong lúc qua sông, cho nên hỏi mượn đồng hương một bộ mặc tạm.”
Lúc ấy vô ý bị cuốn vào dòng nước chảy xiết, nếu không phải mọi người liều chết hợp lại cứu, nói không chừng Lục Tử Kỳ hắn hài cốt đã không còn, nói không chừng, đã cùng Đồng Nhi, gặp nhau. . . . . .
“Àh. . . . . .” Tống Tiểu Hoa thờ ơ đáp một tiếng, tiếp theo sau đó chuyên tâm chẩn bị thức ăn: “Vậy ngày mai ta lại đi mua bộ y phục mới. Chàng mặc lại cơ thể thật sự rất bẩn, ta đã ném đi.”
“Ngươi. . . . . . Lăng Nhi, về phòng trước đi, đợi cơm trưa xong sẽ gọi ngươi.”
Cuối cùng trước khi phát tác Lục Tử Kỳ còn nhớ kiêng kị nhi tử một chút, đuổi đi khuôn mặt lo lắng không phù hợp số tuổi kia, sau mỗi bước đi cẩn thận của Lục Lăng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa trầm giọng chất vấn nói: “Sao nàng có thể làm như vậy?”
Tống Tiểu Hoa rốt cuộc cảm giác được khác thường, xoay người nhìn hắn: “Ta có thể làm gì? Chàng có ý gì?”
“Hoang phí không biết tiết kiệm như vậy! “
“Hoang phí ?” Tống Tiểu Hoa mê mang quay đầu lại nhìn một bàn đầy mâm chén dĩa: “Những thứ đồ ăn mua ở ngoài này. . . . . . Là để ăn, cũng không đắt nha. . . . . .”
“Nếu như đã mua thức ăn tươi, vì sao còn phải mua những thứ này ăn? Chẳng phải là lãng phí sao? Huống chi, y phục còn tốt sao có thể bởi vì dơ bẩn liền vứt bỏ? Trị gia như thế, thật là mới nghe lần đầu!”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Hắn làm Tống Tiểu Hoa nhất thời phản ứng không kịp: “Đó là bởi vì. . . . . .”
Lục Tử Kỳ không kềm nén được một bụng hỏa khí nữa: “Nàng cũng không phải thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã biết cuộc sống khó khăn. Ta thật sự không hiểu, làm thế nào lại hình thành thói quen lười biếng hết ăn lại nằm?”
Tống Tiểu Hoa nghĩ đến biến cố đột nhiên xảy ra gân xanh nổi lên: “Ta cũng chỉ là mua một chút thức ăn ném hai kiện y phục rách rưới mà thôi, liền chọc cho chàng giận dữ vô lý như vậy! Chàng rõ ràng cố tình bới móc gây khó dễ ta mà? Ta cho chàng biết, mang tức giận ở bên ngoài về nhà bộc phát, là nam nhân sao?”
“Nàng. . . . . . Thô bỉ!”
“Lại còn dám mắng ta? Lòng tốt mà bị coi là lòng lang dạ thú, không ăn thì đổ đi!”
Tống Tiểu Hoa chợt xoay người lại vung tay lên, quét rơi xuống một nửa đồ dùng chứa đầy thức ăn, may nhờ nền nhà là bùn đất nên không có vỡ tan tành. Tuy nhiên đúng lúc nàng đụng phải vết thương bị cắt đứt một miếng thịt lúc trước, đau đến mức nước mắt lập tức chảy ra ngoài: “Bây giờ ta sẽ đi mua quần áo thường cho ngươi ngay lập tức, được chưa?”
Nói xong, bị nàng hung hăng xô phải, phản ứng kịch liệt của nàng làm Lục Tử Kỳ chấn động không biết phản ứng gì, ‘giẫm giẫm giẫm’ vọt vào gian phòng của mình, cầm tiền của mình, lại ‘giẫm giẫm giẫm’ vọt ra khỏi cửa viện.
Hành động thật nhanh, đồng thời, máu tươi cùng nước mắt đều chảy ra. . . . . .
Lục Tử Kỳ đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, mới kìm nén bực bội ngồi xổm người xuống, thu hồi từng món đồ rơi tan tác. Có mấy dụng cụ bị rớt mẻ lỡ mép, đại đa số đồ ăn bên trên cũng dính đất, mặc dù tốn chút công phu có thể làm sạch, nhưng cũng phải lãng phí một số.
Thật là, quá đáng. . . . . .
Từ trên bàn tùy tiện lấy thức ăn chín khác nhau không bị tổn hại, tính toán cùng Lục Lăng ăn tạm trước, còn đống bừa bãi tạm gác lại sau khi ăn xong sẽ từ từ dọn dẹp.
Về phần Tống Tiểu Hoa bị tức giận mà đi. . . . . . Để cho nàng bình tĩnh một chút cũng tốt.
Đi ra phòng bếp, liền thấy Lục Lăng ôm Cẩu Nhi đáng thương dựa vào cột hành lang, tưởng là thấy một màng tranh chấp vừa rồi, thầm than trong lòng một tiếng, giọng nói chậm rãi: “Lăng Nhi, lại đây dùng cơm.”
“Àh. . . . . .” Lục Lăng mếu máo cái miệng nhỏ nhắn run rẩy đáp lại, bước từng bước nhỏ lại, ngửa đầu nhìn lục Tử Kỳ bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Thế nào? Có phải là có chuyện gì muốn nói cùng phụ thân phải không?” Lục Tử Kỳ cúi người xuống sờ sờ tóc của hắn: “Mẫu thân nàng. . . . . . Tạm thời có chuyện đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại. Chúng ta ăn trước, có được hay không?”
Không đề cập tới hai chữ ‘mẫu thân’ cũng được, nhắc tới lập tức giống như đạn hơi cay, làm cho Lục Lăng ‘oa’ một tiếng khóc lên: “Mẫu thân đứt tay. . . . . . Chảy rất nhiều. . . . . . Thật là nhiều máu. . . . . . Lăng Nhi sợ. . . . . . Mẫu thân nói với Lăng Nhi không đau. . . . . . Nhưng mẫu thân cũng khóc. . . . . .”
“Đứt tay? Làm sao đứt?”
“Dao phay. . . . . .”
Mặc dù Lục Lăng thút tha thút thít nói không tỉ mỉ, nhưng lục Tử Kỳ lập tức hiểu được xảy ra chuyện gì.
Thì ra là, nàng là bởi vì xắc thức ăn cắt trúng tay, không thể tiếp tục nấu cơm, cho nên mới đi ra ngoài mua đồ có sẵn.
Chắc là, bị thương rất nghiêm trọng nữa?
Đứng thẳng lên, nhìn về phía hai cánh cửa chính không đóng, ánh mắt bỗng dưng bị thiêu đốt bởi mấy điểm đỏ thẫm trên mặt đất.
Đây là, máu của nàng sao? Có phải vừa rồi lúc phát giận đụng phải không? Chả trách, lại đột nhiên khóc lên.
Nàng thật ra là rất sợ đau sao? Vừa khóc còn vừa an ủi Lăng Nhi nói không đau. . . . . .
Đứa ngốc, tại sao không nói với hắn chứ?
Giữa trưa ánh mặt trời chói lọi, bỗng chốc có thể đâm vào trong lòng của người ta.
Hắn cho nàng cơ hội giải thích sao?
Hắn chú ý nàng có cái gì không đúng sao?
Nếu như. . . . . . Nếu như là lời nói của Đồng Nhi, hắn nhất định nhìn một cái liền có thể phát hiện, Đồng Nhi của hắn, bị thương. . . . . .
Chỉ là. . . . . . Nếu như là lời nói của Đồng Nhi, cũng sẽ không có tính khí nóng nảy mãnh liệt như vậy. . . . . .
Ai, Đồng Nhi, tại sao ta lại so sánh nàng ấy với nàng ấy chứ, đối với nàng đối với nàng ấy đều không công bằng. Ta, không thể làm như vậy. . . . . .
Mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, âm thầm cười khổ.
Một ngày gặp mặt, hai người đã cãi nhau, tần số này, thật là cao một chút.