Chương 23: Thay Đổi Suy Nghĩ

Tống Tiểu Hoa biết chữ của mình xấu, chỉ là không thể nghĩ đến sẽ xấu như vậy.

Thật ra thì đều này không thể trách nàng được, hơn một năm qua trừ ký tên điền bảng thì không có viết tới một chữ ở bên ngoài, cầm một cây bút lông thấm mực nước, ở trên giấy Tuyên Thành họa một bức thư pháp chữ phồn thể, đổi lại là ai cũng sẽ làm ra một đoàn đen thùi lùi trên giấy?

“Mẫu thân, này là người viết . . . . . . à. . . . . . so ra thì Lăng Nhi viết tốt hơn!”

Một câu nói, làm cho Tống Tiểu Hoa thật vất vả mới tìm được an ủi trong lòng lại bị đánh nát.

Nhìn vẻ mặt chăm chú này của Lục Lăng, tay nhỏ bé non mền trắng mịn nắm bút được đặt chế từ da lông ngắn, thân hình nhỏ bé ngồi ở trên ghế đẩu cao, nhìn kĩ thì tư thế giống một tiểu thư pháp gia, còn có mặc dù chữ viết xiêu vẹo sức sẹo nhưng là rất rõ ràng có thể nhìn ra được là chữ gì, Tống Tiểu Hoa lại không nhịn được đau buồn lần nữa.

Ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên thuyết phục Lục Tử Kỳ đồng ý cho Lục Lăng dùng giấy bút tới luyện chữ, lại càng không nên nhất thời vui mừng yêu cầu cùng Lục Lăng cùng nhau luyện chữ. Nếu không, Tống Tiểu Hoa nàng nào đến nỗi rơi vào tình cành như hiện nay bị một đứa con nít ba tuổi tới đồng tình an ủi như thế này? Còn mặt mũi nào mà tồn tại a, làm sao mà chịu nổi ....!

Vô luận như thế nào, nhất định phải làm sao cho hòa nhau mới được. . . . . .

“Lăng Nhi, chúng ta chơi đoán chữ có được hay không?”

“Tốt!”

“Ta hỏi con, ngựa màu trắng chúng ta gọi là Bạch Mã có đúng hay không?”

“Đúng!”

“Ngựa màu đen thì kêu sao đây?”

“Hắc mã!”

“Lăng Nhi thật thông minh! Này nếu là ngựa trắng đen xen kẽ thì kêu sao đây?”

“À?” Lục Lăng sững sờ, gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, sau đó rất khẳng định nói một câu: “Đại Hoa mã!”

Tống Tiểu Hoa tay cầm bút run run.

Ở thời đại này ngựa vằn vô cùng hiếm thấy, tiểu tử ngốc này nhất định là lấy trực tiếp con hắc bạch vân nhà hàng xóm làm mẫu cho Đại Hoa Mã rồi.

Ừ, không tệ không tệ, cũng tính được là suy một ra ba, suy nghĩ rất có tính sáng tạo!

“Gọi Đại Hoa mã cũng. . . . . . Coi như con đúng rồi!”

Tống Tiểu Hoa vừa nói vừa tại trên giấy ‘ soàn soạt soàn soạt ’ vài nét bút, buộc vòng quanh một hình dáng, rất trừu tượng, rất có phong cách của thời hiện đại. Cẩn thận ngó ngó rất giống . . . . . ‘nông trường vui vẻ’ trong kia có chú ngựa đang đi xung quanh. . . . . .

“Lăng Nhi con xem, đây chính là Đại Hoa mã, bọn nó còn có một tên gọi khác là, ngựa vằn.”

Lục Lăng lại gần nhìn một chút, nhất thời ngửa tới ngửa lui cười lên: “Mẫu thân, dáng dấp nó như thế nào mà xấu như vậy?”

“Không phải dáng dấp nó xấu xí, mà là do mẫu thân vẽ xấu đấy. . . . . . Ách được rồi, loài ngựa này đích xác là rất xấu . . . . . .”

Tống Tiểu Hoa ôm tiểu tử như nắm cơm nếp đang cười vui ngồi không vững vào trong ngực, hôn hai cái: “Được rồi được rồi đừng cười nữa..., mẫu thân có vấn đề cần hỏi! Vậy một con ngựa vừa có một ít màu trắng, màu đen và một ít màu hồng hợp lại thì ta kêu như thế nào đây?”

Lần này Lục Lăng trả lời không chút do dự: “Vẫn là Đại Hoa Mã!”

“. . . . . . Mặc dù, cũng không thể nói là con trả lời sai. . . . . . Chỉ là, chúng ta đổi một cái đáp án khác thôi!”

“Ừ. . . . . . ngựa ba màu!”

“. . . . . . . . . . . .”

Thấy được chưa? Đây chính là kết quả của việc liều chết cùng một tiểu tử chưa từng chịu qua bất kì thay đổi ‘ biến thái ’ nào về đầu óc hay trải qua lễ rửa tội nào. Tống Tiểu Hoa nhìn Tống Vô Khuyết đang nằm nhàm chán ở bên cạnh, im lặng, rơi lệ.

“Phụ thân đã về rồi!” Lục Lăng tự nhiên không thể nào hiểu được Tống Tiểu Hoa lúc này trong lòng ‘ bi thống ‘, từ trong ngực của nàng nhảy xuống, chạy về phía người vừa mới đẩy cửa đi vào.

Lăng Nhi hôm nay có ngoan hay không?”

“Lăng Nhi ngoan nhất!”

“Chính mình nói không thể tính được.”

“Phụ thân không tin thì tự đi hỏi mẫu thân à ~ mẫu thân cùng Lăng Nhi cùng nhau luyện chữ đây này, a đúng rồi, mẫu thân còn ra câu đố cho Lăng Nhi đoán !”

“Thật sao? Như vậy Lăng Nhi có đoán trúng không?”

“Lăng Nhi đều đoán trúng toàn bộ!”

“À! Giọng điệu thật lớn, nhìn con kìa , cái đuôi nhỏ cũng mau muốn vểnh đến bầu trời rồi.”

“Là thật mà ~ không tin thì phụ thân hỏi mẫu thân đi!”

Lục Tử Kỳ ôm Lục Lăng, hai cha con một hỏi một đáp, cuối cùng đề tài rơi xuống trên người Tống Tiểu Hoa đang bận cất bức vẽ xấu xí của mình.

“Tiểu Hoa, Lăng Nhi nói như vậy có phải hay không?”

“À?. . . . . . Ừ. . . . . .” Tống Tiểu Hoa lần nữa xuất đơn âm tiết mà mình am hiểu nhất giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.

“Hả? Cái này là vẽ sao?” Lục Tử Kỳ liếc mắt một cái liền liếc về phía bức vẽ kia còn chưa kịp bị ‘ hủy thi diệt tích ’ ‘ trừu tượng đồ ’, vươn tay lấy ra: “Oh. . . . . . Lăng Nhi, con vẽ Đại Hoa Miêu . . . . . . Coi như cũng không tệ!”

Tống Tiểu Hoa im lặng lệ rơi hai hàng.

“Phụ thân không phải con vẽ, đây là mẫu thân vẽ Đại Hoa mã!”

“. . . . . . Đây là. . . . . . Ngựa?”

“Đúng! Mẫu thân nói, nó còn có một tên gọi khác là. . . . . . Ừ. . . . . . Gọi là? Mẫu thân, Lăng Nhi quên rồi.”

Tống Tiểu Hoa không còn hơi sức hừ hừ một tiếng: “Ngựa vằn.”

Đuôi lông mày của Lục Tử Kỳ nhảy lên, hai mắt tinh tế nhìn bức họa đó, mặt lộ lên vẻ kinh ngạc.

Loài ngựa này, hắn cũng chỉ biết khi đọc qua một quyển dị chí kì văn của phiên bang xa xôi có miêu tả qua mấy dòng chữ, làm sao nàng có thể biết được?

“Câu đố của nàng ra có liên quan đến ngựa vằn sao?”

Tống Tiểu Hoa đảo tròng mắt vòng vòng, nhất thời lấy lại tinh thần. Không lừa dối được con thì lừa dối hắn cũng được. Trừ khoản nợ của con hắn chứ sao. . . . . .

“Nghe kỹ đây, ta cũng sẽ đố chàng! Ngựa màu trắng thì gọi là bạch mã, ngựa màu đen thì gọi là hắc mã, ngựa màu trắng đen xen kẽ cũng chính là cái ở trong tay chàng, gọi là ngựa vằn. Vậy ngựa có ba loại màu sắc trắng đen hồng, gọi là ngựa gì?”

“Trên đời này còn có loài ngựa như vậy sao?” Lục Tử Kỳ trầm ngâm suy tư chốc lát, xác định chưa bao giờ thấy qua cái này trong sách, liền lắc đầu.

Lục Lăng nhất thời đắc ý nói: “Phụ thân, là ngựa ba màu!”

Tống Tiểu Hoa so với Lục Lăng còn đắc ý hơn gấp trăm lần: “Hiện tại ta sẽ công bố đáp án chính xác đây! Đương đương đương đương! Đáp án đúng là, ngựa vằn đang xấu hổ!”

Lục Lăng không biết vì sao, vẫn u mê.

Lục Tử Kỳ trợn mắt há hốc mồm, chợt thất thanh cười khẽ, lại, vui vẻ cười to.

Đậu đen rau giá, bỏ qua cái tai, a di đà Phật , không thể nhìn a không thể nhìn, nhìn nữa là sẽ không nhịn được phi thân đụng ngã à a a a. . . . .

Tống Tiểu Hoa che mắt, che ngực, đè nén‘ thú tính ’ đang lan tràn, cúi đầu vọt vào phòng bếp.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện