Chương 12

  Thiên Thiên ngốn nga ngốn nghiến ăn một tô cơm xào trứng, má Diêu đau lòng

nói: "Con đi làm công ty gì vậy hả? làm người ta tăng ca muộn như vậy còn chưa ăn uống đàng hoàng."

Thiên Thiên tăng ca hoàn toàn là tự mình gây tội tự mình chịu, thế nên không dám mở miệng than, cô nuốt cơm, mơ hồ tự hào nói: "Là công ty tư nhân của Mỹ."

"Nhà tư bản đều là người ác, chỉ biết bóc lột sức lao động của người ta." Má Diêu lẩm bẩm.

Thiên Thiên chỉ lo há to mồm ăn ngốn, không rãnh trả lời bà.

Má Diêu không chịu tha, "Có trả tiền tăng ca không? Làm ở công ty Mễ Bác không phải tốt sao, ung dung tự tại."

"Có." Thiên Thiên ngẩng đầu, khóe miệng còn dính một hạt cơm màu vàng nói, "Mami, đừng có lo."

"Được được được, công việc của con, má không lo, vậy con với Mễ Bác là làm sao?"

Thiên Thiên hít hít cái mũi, ra vẻ không có hì đáp: "Chia tay thôi."

"Diêu Thiên Thiên." Mỗi lần má Diêu kêu cả họ và tên của cô chứng mình tình thế thật nghiêm trọng, "mẫu hậu" giận rồi, Thiên Thiên ngồi lại nghiêm chỉnh, vẻ mặt làm như chuẩn bị lắng nghe lời dạy dỗ hết sức thành kính.

Má Diêu dạo đầu: "Con là sống trong phúc mà không biết phúc."

Chính sách mẹ vợ của Mễ Bác được thi hành rất tốt, mỗi lần đi công tác về, cho dù không tặng quà cho Thiên Thiên nhưng phẩn của má Diêu là không thể thiếu. hơn nữa còn là áo lông của Cáp Nhĩ Tân, lại nói lần trước là khăn choàng cổ và bao tay lông dê mua ở Úc, tháng trước là một đôi hoa tai mua ở Hồng Kông cho má Diêu, còn có......nhiều đến nổi Thiên Thiên nhớ không hết.

"Thanh niên yêu đương không nên trong nhất thời không hợp thì phủi mông nói lời chia tay."

Thiên Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai, xem ra lần dạy dỗ này ít nhất phải một tiếng mới kết thúc.

"Sau này đường còn dài, tính con nóng nảy, chỉ có Mễ Bác mới bao dung được con."

Môi Thiên Thiên giật giật, rốt cục nhịn không được, "Mami, nghe con nói đi, Mễ Bác bắt cá hai tay."

"Con nhỏ này, bây giờ phải học va chạm, lời cha mẹ phải xem như thánh chỉ..." má Diêu lông mày nhích lên một chút, "A, con mới nói cái gì?"

Thiên Thiên dứt khoát triệt để nói lại rõ ràng: "Mễ Bác anh ta là chân đứng hai thuyền, đây là con tận mắt nhìn thấy, mami, người như vậy còn cần gì lưu luyến?"

"Con có phải lầm không?" má Diêu còn đang cãi chày cãi cối, nhưng thanh thế rốt cuộc yếu đi vài phần.

"Anh ta ở Ngân Nhân Ngự Thự có bao một phòng, trước giờ không hề nói qua cho con biết, mà cô gái đó là thư kí riêng của anh ta, bọn họ thường xuyên hẹn hò ở đó, má nói con còn có thể đi làm ở công ty đó sao?" Thiên Thiên buốn bực mấy ngày nay đã có dịp phát tiết.

"Thiên Thiên, má ủng hộ con." Thái độ của má Diêu lập tức quay ngược một hơi 360 độ.

Thiên Thiên khẩu khí bắt đầu hòa hoãn, vốn dĩ còn đang nghĩ phải thao thao bất tuyệt mới có thể thuyết phục má a.

Má Diêu vỗ vỗ đầu cô, "Đàn ông như vậy không đáng tin cậy, cho dù có tiền hơn nữa cũng không cần." (Viv: ố là la, nge chưa pà chị Pil: ta không chấp mỗi người mỗi chí hướng... )

"Dạ." nghe lời mẹ dạy dỗ mà mắt Thiên Thiên ngấn lệ.

"Con tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi."

"Mami cũng vậy." Thiên Thiên nhào lên ôm mẹ mình, cử chỉ như con mèo nhỏ dựa vào má Diêu trong ngực dụi qua dụi lại mới chịu về phòng lấy áo ngủ đi tắm.

Tắm xong, Thiên Thiên thay một bộ áo ngủ hình hoạt hình Winnie the Pooh, một tay cầm mớ tóc ướt sũng, một tay tìm máy sấy trong tủ. (Viv: công nhận....nhí nhảnh vô đối, Pil: quởn quá ha... ngồi chém người ta hoài, Viv: ngươi >"

Cô tìm không được, liền há mồm kêu: "Mami, má để máy sấy chỗ nào vậy?"

Kêu hai tiếng vẫn không nghe má Diêu trả lời nhưng lại nghe trong phòng ba má vang lên tiếng động lục lọi.

Vừa lúc ba Diêu bưng tách trà từ thư phòng đi ra, Thiên Thiên liền hỏi: "Ba, mami làm gì vậy?"

"Nửa tiếng trước má con đuổi ba qua thư phòng, nói muốn dọn dẹp phòng."

Thiên Thiên không hiểu gì hết, "Muộn vậy còn muốn dọn dẹp?"

"Ừ, tùy bà ấy, ba đi thư phòng đọc sách, con mau ngủ đi."

Ba Diêu lớn lên rất bảnh bao, kiến thức rộng, tính tình vui vẻ, tốt bụng, Thiên Thiên từ nhỏ rất sùng bái ba, mà má Diêu nói chuyện lớn tiếng, tính tình nóng nảy hay xúc động, làm việc thì hùng hùng hổ hổ, tính cách hai người như vậy bổ sung cho nhau, nghiêm khắc mà nói, Thiên Thiên giống má Diêu nhiều hơn một chút.

Tìm không thấy máy sấy, Thiên Thiên tùy tiện cầm khăn lông trùm đầu lại, trở lại phòng ngủ, quyết định đánh quái thăng cấp, phải lấy lại những gì đã mất.

Hôm nay vận khí của cô đặc biệt tốt, Boss lớn trang bị đồ chất lượng cô cũng săn được.

Cô ở Quy Vân đá Lục Thừa Phong ngã xuống ngựa sau đó lấy được áo tơ vàng, đây chính là đồ tăng lực phòng ngự tới 20 cấp, bình thường chưa hề thấy.

Thiên Thiên nhìn danh sách online, thấy Tiêu Dao, áo tơ vàng rất thích hợp cấp bậc của anh, có thể phòng tránh bị quái đánh lén.

Cô vui mừng hớn hở gọi Tiêu Dao, trước kia luôn là anh tặng cô trang bị, đương nhiên bây giờ cô lấy được đồ tốt cũng sẽ không quên anh.

Nhưng Tiêu Dao vẫn không trả lời.

Thiên Thiên một mình tích lũy thêm điểm kinh nghiệm của nửa cấp thì Tiêu Dao mới nhắn tin lại.

Tiêu Dao: "Em lên rồi hả?"

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Chờ a lâu quá."

Tiêu Dao: "Nhớ anh hả?"

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Không có, em có đồ tốt muốn tặng anh."

Tiêu Dao: "Em vội vã tặng đồ cưới à?"

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết nổi giận, "Không lấy thì thôi, áo tơ vàng em đem cất."

Tiêu Dao cũng nóng nảy, "Đừng, anh chờ em ở chỗ cũ."

Tiêu Dao tới Vọng Giang Lâu, Thiên Thiên vèo một chút đã bay qua.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết và Tiêu Dao giao dịch, Tiêu Dao lập tức đem áo tơ vàng mặc vào.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Anh mới rồi bận gì vậy, lâu như vậy mới trả lời em."

Tiêu Dao: "Anh đang truy sát Vương Chưởng Qũy."

Thiên Thiên đột nhiên phấn khởi, tra danh sách online thấy Vương Chưởng Qũy quả nhiên đang trốn ở quảng trường.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Hắn sao lại đắc tội anh?"

Tiêu Dao: "Hắn công kích Hi Hi Ha Ha."

Hi Hi Ha Ha là acc của Lâm Hi, Thiên Thiên từng giới thiệu họ với nhau, cho nên Tiêu Dao lần này là xem như thay cô ra mặt.

Thiên Thiên tức giận bừng bừng, lại dám ức hiếp Lâm Hi, quả nhiên là ăn tim hùm gan báo rồi.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Em đi giết hắn."

Tiêu Dao: "Em đoán xem anh giết hắn bao nhiêu lần rồi?"

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Bao nhiêu?"

Tiêu Dao đắc ý nói: "Anh tổng cộng giết hắn 18 lần."

Thiên Thiên nhíu mày, "Có tìm ra đồ tốt gì không?"

Tiêu Dao: "Được vài thanh Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, anh thấy hắn chạy đi kho hàng một chuyến từ đó không có đem theo trang bị gì."

Thiên Thiên mở tư liệu của Vương Chưởng Qũy, trên thân hắn trang bị là giày rơm, áo bố, ngay cả thanh kiếm rỉ sắt cũng không có, nhất thời cười tới nghiêng ngã, trang bị kiểu này đúng là quá khó coi.

Thiên Thiên cười không ngừng, biết rõ không nên đem niềm vui xây dựng trên nỗi đau của người khác nhịn không được cười.

Ngay cả trong giấc ngủ khóe môi cũng nhếch cười, nửa đêm má Diêu tới đắp lại chăn cho cô, bà thấy cô đã không bị chuyện của Mễ Bác ảnh hưởng mới thấy yên tâm.  

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện