Chương 122: Khổ Hải trồng Kim Liên
Biển xanh bên trong có ba quang trong trẻo, Minh Nguyệt Luân trong sáng treo ở trên cao, lúc này đang nhẹ nhàng chuyển động, ánh trăng như nước, hướng về Nhan Như Ngọc mà lao tới.
"A. . ."
Các tu sĩ Yêu tộc ở xung quanh kêu lên thảm thiết, thân hình lập tức nát bấy, sức mạnh kinh khủng như thế này, thì bọn họ không cách nào tiếp nhận cho nổi
Trăng sáng mọc trên biển, là một dị tượng hiếm thấy trên đời, cho dù linh bảo có cường đại tới đâu cũng không thể so sánh và chống đỡ được nó, trong những Yêu tộc đang hỗn chiến, phàm là ai bị ánh trăng chiếu tới, lập tức hồn lìa khỏi xác, thân hình biến thành bột phấn, tan vào trong không trung.
Nhan Như Ngọc chính diện chống đỡ, nàng bị ánh trăng bao phủ, đương nhiên sẽ là người chịu áp lực nặng nề nhất, hào quang trắng sáng như mộng như ảo bao trùm lên người nàng.
"Leng keng "
Nhan Như Ngọc phiêu dật như tiên tử, ở sau lưng nàng dị tượng đã hiện ra, trên bầu trời tất cả đều trong như ngọc bính, như một tấm gương sáng chói, đột nhiên có rất nhiều Kim Liên hiện lên, lá sen vẫn còn dính mấy giọt sương mai, sinh cơ bừng bừng, rực rỡloá mắt.
Gió nhẹ thổi qua, biển xanh dập dờn, từng đoá từng đoá Kim Liên toả ra sinh cơ nồng đậm, làm cho người khác cảm thấy đây hình như là thời đại mới khai thiên tích địa, huyền ảo mông lung.
Ở xung quanh, có rất nhiều cường giả Cơ gia vẫn chưa phục hồi tinh thần, lập tức bị cỗ sinh cơ này biến thành linh khí bổn nguyên, chết cũng không rõ mình chết như thế nào.
Trời biển một màu, Kim Liên óng ánh, giống như khai thiên tích địa, hóa sinh từ vô hình.
" Leng keng leng keng "
Ánh trăng sáng chiếu xuống, tất cả đều bị Kim Liên tiếp nhận hết, những tiếng leng keng vang lên không ngừng, hào quang vạn đạo, rực rỡ ngời ngời, Nhan Như Ngọc trông như một Dao Trì Tiên Tử đứng trong hồ ngọc.
Kim Liên mọc lên từ Khổ Hải đứng ngang hàng với trăng sáng mọc trên biển, đây đều là dị tượng của thượng cổ Đại Năng, có rất ít người tu luyện được.
Cơ Hạo Nguyệt biến sắc, bước đạp hư không, nhanh chóng áp sát, như một cánh chim nhạn, phiêu dật linh động, Minh Nguyệt Luân trên không trung như rơi xuống, toàn lực trấn áp Nhan Như Ngọc.
Mỗi khi thanh quang chiếu tới đâu cường giả Yêu tộc mất mạng tới đó, có thể tưởng tượng nó khủng bố tới mức nào.
Nhan Như Ngọc thân ảnh mộc mạc mông lung, nàng thanh lệ xuất trần, Kim Liên bồng bềnh ở phía sau, sinh cơ dạt dào, từng đóa Kim Liên theo gió nhẹ mà hé mở, hương thơm đưa lại làm ngây ngất lòng người, cánh sen màu vàng kim bay vút lên trời, óng ánh lấp lánh, lập tức bao phủ lấy Minh Nguyệt Luân.
Hai người như tiên tử giáng trần, tay áo phấp phới, không linh phiêu dật, không có ba động, tràng cảnh quyết đấu mà cứ như thơ như họa thế này, có nghĩ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tất cả mọi người đang nhanh chóng rút lui, trường quyết chiến vẫn yên lặng, như thanh phong phất liễu, thế nhưng ở xung quanh lúc này đang sôi trào, gió mưa đang cuồng bạo.
Minh Nguyệt Luân tỏa ra ánh sáng mông lung, Kim Liên tỏa ra kim quang rực rỡ, giống như là thuỷ triều, lao về bốn phương tám hướng, không gì cản nổi, rất nhiều người không kịp hét lên một tiếng, đã trực tiếp hóa thành tro bụi.
Trận quyết đấu vô cùng đáng sợ!
Dị tượng của Luân Hải có sức mạnh to lớn tới nhường này, tu sĩ bình thường ai dám tranh phong!
Đôi mắt của Cơ Hạo Nguyệt có ánh sáng màu tìm nhấp nháy, tựa như có ma tính, sau lưng hắn là biển xanh, lần này hắn xuất ra chân hỏa của bản thân.
Minh Nguyệt xoay tròn quanh thân thể, thần lực khủng bố đang ngưng tụ.
Nhan Như Ngọc không nhiễm bụi trần, băng cơ ngọc thể, Kim Liên lấp lánh lại càng thêm không linh, sinh cơ cường đại ngập tràn, Kim Liên như phá thủy mà ra, lại giống như cổ mộc chọc trời, đang xuyên thủng trời cao.
Vào đúng lúc này, trong vùng sơn mạch này, biển xanh gầm thét, Minh Nguyệt bao phủ thiên không, Kim Liên phá vỡ bầu trời, lấp lánh lóa mắt, nghe như có tiếng nhạc vang lên.
Tất cả mọi người đều bay lùi lại phía sau, có không ít cường giả Yêu tộc và tu sĩ nhân tộc nhân cơ hội này thoát ra khỏi vùng quyết đấu.
Một lát sau, ở trung tâm của chiến trường, Minh Nguyệt đổ nát, Kim Liên điêu linh, đại dương bị tàn phá bừa bãi, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
"Ầm ầm ầm "
Mọi người cho dù đã lùi ra thật xa, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi trùm sáng rực rỡ này, rất nhiều người bị xuyên thủng, vẫn lạc trong ánh hào quang sáng rực, huyết nhục biến thành huyết vụ, tử thi chất đống.
Ở trung tâm của chiến trường cảnh tượng cũng dần dần yên tĩnh lại. Cơ Hạo Nguyệt góc áo đã bị xén rách, một vài sợi tóc đen của Nhan Như Ngọc cũng đang rơi xuống, hai người đứng đối diện với nhau.
"Điện hạ đi mau, không cần tranh thủ thời gian cho chúng ta!"
Ba lão bà đứng ở phía xa lo lắng, vội lấy linh bảo và chính bản thân mình, che trước người của Nhan Như Ngọc, ý muốn cản đường cho nàng thoát đi.
Bên Cơ gia cũng có 5 cường giả, lấy ra binh khí của mình, đứng trợ trận cho Cơ Hạo Nguyệt, đây là Thần Thể của gia tộc là báu vật hãn thế, cho nên không được phép có bất kỳ sai lầm nào.
"Các ngươi đi mau!"
Nhan Như Ngọc thét lớn, ra lệnh cho 3 lão bà thu hồi linh bảo, lập tức rời đi.
"Leng keng - "
Trên đầu Cơ Hạo Nguyệt, có 1 cái Cổ Kính đang phiêu phù, hào quang vạn đạo tỏa ra, bản thân nó rung động nhè nhẹ, cho dù cách nhau rất xa, nhưng lập tức giết chết 3 lão bà này, ba người bị chấn bột mịn, hóa thành huyết vụ.
Cổ Kính uy lực ngập trời!
Nhan Như Ngọc không kịp ngăn cản, thân thể của nàng thần hà bắn ra bốn phía, trong tay hào quang lấp lánh, giống như một đạo cầu vồng vô cùng chói mắt, không cách nào thấy rõ được, nàng vung tay chém về phía trước.
"Phốc phốc phốc "
Những cường giả tiến lên trợ trận của Cơ gia, tuy rằng đã được ánh sáng hỗn độn của Cổ Kính bao phủ, nhưng không ai thoát khỏi kiếp nạn này, bị ánh sáng trắng xuyên thủng, lập tức hồn lìa khỏi xác, mà xác cũng chẳng còn.
Ở phía xa xa, có 3 vị lão nhân siêu nhiên của Cơ gia, râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, chỉ đứng im trên không trung, một người trong đó nói:
"Yêu Đế Thánh Binh quả nhiên danh bất hư truyền."
Cơ gia truyền thừa cửu viễn, chiếc Cổ Kính kia thần bí khó lường, đây chính là vũ khí của gia chủ đời thứ nhất, truyền thừa từ Thái Cổ, có lực lượng kinh khủng vô cùng.
Mà Thánh Binh ở trong tay Nhan Như Ngọc cũng có lai lịch rất lớn, nó chính là vũ khí của Yêu tộc Đại Đế, cho nên chẳng cần hoài nghi sự kinh khủng của nó làm gì.
Trên Đông Hoang đại địa ngoại trừ Hoang Tháp, thì Cổ Kính và Thánh Binh là những Thánh vật tuyệt đối kinh khủng, đứng trên vạn vật.
Lúc ban đầu, hai người cũng không dám vọng động Cổ binh, bởi vì trong lòng họ đều có e dè, một khi Thánh Binh mà đối quyết, chắc chắn sẽ có hậu quả vô cùng đáng sợ.
Chiếc Cổ Kính kia cổ xưa vô cùng, có chứa hoa văn thần bí, làm cho người khác có cảm giác nó chứa đựng một loại đạo pháp tự nhiên, “Đạo” và “Lý” đan xen với nhau, diễn sinh ra hỗn độn, phiêu phù trên không trung, làm lòng người cũng bập bềnh theo nó.
Giờ khắc này, Cổ Kính và Minh Nguyệt luân của Cơ Hạo Nguyệt chậm rãi hợp nhất, làm chấn động không gian xung quanh.
Nó nhanh chóng phóng to ra, tràn đầy nét cổ xưa, khí thế bàng bạc xuất ra như muốn trấn áp mọi thứ!
Nhan Như Ngọc, phảng phất như tiên tử đạp mây, Kim Liên lập tức vây tròn xung quanh thân thể nàng, lúc này vẫn không cách nào thấy rõ được Yêu Đế Thánh Binh hình dáng như thế nào cả.
Vào đúng lúc này, mái tóc của nàng tung bay, trong đôi mắt như nước bắn ra 2 đạo thần hoa rực rỡ, tất cả Kim Liên phía sau đều hợp nhất với Thánh Binh, lao mạnh về phía chiếc Cổ Kính.
Không có ba động kinh khủng, không có âm thanh chấn động thiên địa, tất cả đều bình thản như nước, chỉ như một áng mây bay qua, tất cả đều nhẹ nhàng, dường như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
Rất lâu sau, 2 người ở trung tâm chiến trường không ngừng run rẩy, Cổ Kính bay ngược trở lại, rơi vào trong đại dương, Kim Liên điêu linh, Yêu Đế Thánh Binh lập tức chìm vào trong biển lớn.
Vô thanh vô tức, tất cả các ngọn núi lớn ở xung quanh đều biến thành tro bụi, chỉ như hoa tuyết, rồi biến mất trung không trung.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy đã làm mọi người kinh sợ, trong lòng ai nấy cũng rét lạnh, nếu như không phải mọi người đã tới được khu vực an toàn, thì không ai có thể sống sót.
Nhan Như Ngọc thấy chiếc quan tài đá và Diệp Phàm không ở trong chiến trường, nàng cũng chẳng có bao nhiêu vui sướng, khẽ thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, bởi vì nàng không cách nào giải cứu những người khác, chỉ có thể làm tới bước này mà thôi.
Ngoại trừ Cơ Hạo Nguyệt có Thần Thể thâm sâu không dò được, điều nàng lo lắng nhất là trên không có 3 lão giả siêu nhiên, 3 người này chỉ tập trung thủ hộ của Cơ Hạo Nguyệt, luôn quan sát tỉ mỉ chiến trường, mang lại cho nàng một uy áp cường đại.
Nhan Như Ngọc đôi mắt đảo qua những Yêu tộc cường giả ở bên dưới, cảm khái nói:
"Thật có lỗi!"
"Điện hạ, không cần ở lại giúp chúng ta đâu, người mau đi đi!"
Tất cả cường giả Yêu tộc đều rống lên giận dữ, họ biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, không khí tràn ngập sự bi tráng.
Vào đúng lúc này, tất cả cường giả Yêu tộc không chạy nữa, họ vồ đến những tu sĩ Cơ gia, dường như muốn giúp Nhan Như Ngọc mở một con đường máu.
Nhan Như Ngọc đảo mắt qua mỗi người, cũng không nói gì, hóa thành một đạo hồng quang nhằm về phía chân trời, bắt đầu phá vòng vây.
Nhưng mà, Cơ Hạo Nguyệt cùng ba lão giả siêu nhiên kia luôn tập trung vào nàng, không muốn cho nàng phá vòng vây.
"Giết "
Đây là một cảnh tượng máu tanh, các cường giả Yêu tộc không ngừng rơi xuống, họ đã chết.
Nhan Như Ngọc lao nhanh như thiểm điện, như cầu vồng phá không, nhưng vẫn không thể thoát khỏi Cơ Hạo Nguyệt.
Còn 3 vị lão nhân kia chỉ là người thủ hộ Cơ Hạo Nguyệt, họ chăm chú đi theo, tuy rằng tạm thời sẽ không xuất thủ, nhưng lực uy hiếp cũng vô cùng.
Lúc này, Diệp Phàm đã ở cách xa tới mấy trăm dặm, được mấy lão bà bảo vệ, bình yên rời khỏi chiến trường.
Trong lòng hắn không thể nào bình tĩnh được, trăng sáng mọc trên biển, Khổ Hải trồng Kim Liên, tất cả đều đã hiện thế, có uy lực quỷ thần khó dò.
Hiện tại, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, muốn trở nên mạnh hơn, tu luyện Thái Cổ Thánh Thể!
Cái Cổ kính và Yêu Đế Thánh Binh kia cũng đả kích hắn không nhỏ, theo mấy lão bà này nói, 2 người chỉ mới có phát ra uy lực một thành của Thánh Binh mà thôi, vậy mà uy lực đã kinh khủng như vậy, làm cho người ta phải sợ hãi.
"Ta thật sự là rất kỳ quái, các ngươi vì sao lại phải bảo vệ một thiếu niên, ngay cả phá vòng vây, cũng không có bỏ lại hắn."
Một thanh âm lanh lảnh dễ nghe truyền tới, như giọt nước rơi vào trong khay ngọc, ở phía trước có một thiếu nữ tầm 17, 18 tuổi dẫn theo mấy lão nhân đi tới.
Thiếu nữ này mặc áo tím, có một lão khí chất cao quý vô cùng, nhưng khi mở miệng cười, thì lại hiện lên vẻ phong tình, đôi mắt sáng, trên gò má có một cái núm đồng tiền, càng nhìn càng xinh đẹp động lòng người.
Mấy Yêu tộc lão bà này nhíu mày, Cơ Hạo Nguyệt mặc áo tím, mà thiếu nữ này cũng mặc áo tím, làm người ta liên tưởng tới việc chúng là đồng bọn với nhau.
Thiếu nữ áo tím cực kỳ mĩ lệ, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, mang theo một cỗ linh khí, vô cùng hoạt bát, nhanh nhạy, khiến cho người ta có một cảm giác nàng đáng yêu.
"Bắt tên thiếu niên kia lại đây, để ta xem hắn có gì đặc biệt."
Thiếu nữ áo tím cười hì hì, cái núm đồng tiền trên gò má lại hiện ra, đôi mắt to của nàng híp lại thành hình mặt trăng lưỡi liềm.