Chương 265: Bảo Vật Hiếm Thấy
- Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.
- Ngươi thôi được không, bây giờ là đêm khuya đấy, sao lại nhìn thi thể bây giờ? Ngươi cảm thấy không sao, nhưng ta lại không chịu được đâu.
Tần Dao xoay vòng eo mảnh khảnh mượt mà một cái, giống như một con rắn xinh đẹp trườn đi, gợi cảm động lòng người.
- Lúc nào ngươi mới dẫn ta đi được?
Diệp Phàm từ từ bình tĩnh lại.
- Không phải ngươi muốn là nhìn thấy được cái thi thể đó đâu, trừ phi Nhan công chúa cùng ngươi tiến vào bên trong. Nếu không, ngươi sẽ không thấy được.
Tần Dao ngừng bước lại, nói.
- Tại sao?
Diệp Phàm hỏi.
Tần Dao hất mái tóc đang xõa của mình một cái, thần thái trở nên kiều diễm. Nàng ta liếc hắn một chút, nói:
- Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng tính chắc chắn thôi thì thi hài Thánh thể Hoang Cổ đã là vật hiếm thấy trên thế gian, có thể tế luyện thành các bảo vật vô giá. Hiện nay được thu vào trong bảo khố, tất nhiên người bình thường không thể thấy được, huống chi Thánh thể Hoang Cổ còn có nhiều bí mật.
- Cái này...luyện chế Thánh thể Hoang Cổ thành vũ khí?
Diệp Phàm vuốt vuốt cằm, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
- Sợ chưa? Hay là ngươi nên cẩn thận một chút đi, mặc dù ngươi mới chỉ đạt đến bí cảnh Đạo Cung, nhưng với những gì đã biểu hiện ở ban ngày, ta thấy thân thể của ngươi còn chắc chắn hơn thần binh bảo nhận đó, đúng là tài liệu tốt nhất để luyện khí.
- Con bà nó!
Diệp Phàm không nhịn được mắng một câu. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, nếu sau này mình mà có bị gì, ngay cả thân thể cũng được người khác "nhớ thương".
Tần Dao cười trêu nói:
- Cho nên bây giờ ngươi rất đáng giá đó. Nếu như nhịn không được thì tự bán mình đi, chắc chắn có người muốn trả giá cao để mua.
- Bán mình sao? Nếu ngươi muốn, ta sẽ chịu thiệt một chút, lấy thân báo đáp vậy.
Diệp Phàm trêu lại.
- Ngươi có thể để cho ta luyện khí sao?
Tần Dao quyết không thua kém, đáp trả lại.
- Ngươi cũng thật độc ác.
- Nếu không làm vậy thì ta lấy có lợi gì.
Diệp Phàm nghiêm mặt lại, hỏi:
- Mà di hài Thánh thể kia được phát hiện ở đâu?
- Ngay trong tiểu thế giới này! Nếu có thời gian, ngươi có thể nói công chúa dẫn ngươi đi xem.
Tần Dao ngáp ngắn ngáp dài, lấy tay ngọc che miệng, nói:
- Không nói nữa, ta đi ngủ.
- Chỗ này còn chỗ này, giường cũng khá lớn!
Diệp Phàm cười cười, nói.
- Muốn chết sao? Tiểu hài tử xấu xa!
Tần Dao trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi lã lướt rời đi.
* * * * *
Sáng sớm, một viên Hỏa châu to lớn ở hướng đông từ từ dâng lên, ánh sáng bình minh chiếu rọi khắp nơi.
Diệp Phàm tìm không được Tần Dao, bèn gọi Đồ Phi dậy, nói hắn dẫn mình vào trong yêu thành.
- Tiểu Diệp tử, ngươi không có gì làm nên thích chạy loạn à? Bây giờ ngươi là một miếng thịt béo thơm ngon đó, chẳng lẽ không sợ có lão yêu nào đó thương nhớ ngươi?
- Ta muốn thu thập vài tài liệu luyện binh, sau đó chế tạo ra một thanh binh khí cho mình.
Diệp Phàm đáp.
Đồ Phi trợn mắt lên, nói:
- Không phải ngươi có đỉnh rồi à? Còn chế tạo binh khí gì nữa?
- Bây giờ có nhiều người thèm muốn như thế, ngươi cho rằng ta có thể dùng tùy tiện hay sao?
- Nhưng cũng không cần vội vã như vậy chứ?
Đồ Phi cảm thấy nghi ngờ.
- Mau mau dẫn ta đi, ta cũng muốn nhìn xem thử yêu thành có hình dáng như thế nào.
Diệp Phàm cũng gọi Hắc Hoàng tới, hắn muốn nhân tiện thu mua một chút tài liệu công phá cấm chế xung quanh Bất Lão điện.
* * * * *
Yêu thành không lớn lắm, nhưng lại rất phồn hoa. Hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng, phần lớn là bán linh dược và vũ khí, có thể thấy khắp nơi đều là tu sĩ Yêu tộc.
Ở đây có thể nhìn thấy nhiều người có hình thái kỳ dị, tỷ như trên đầu có một cái sừng dài, hoặc có hai cánh ngay sườn, phía sau có cái đuôi...Không ít yêu tu hoặc nhiều hoặc ít đều còn một chút đặc điểm đặc thù của chủng tộc mình, chưa hóa thành hình người toàn bộ.
- Con cóc vàng ba chân!
Hắc Hoàng nhìn thẳng vào một tên yêu tu không xa, nói nhỏ:
- Máu của nó là một tài liệu tốt để chế thuốc.
- Con bà ngươi, đừng có nghĩ bậy. Đây là yêu thành, ngươi nói những lời này sẽ làm nhiều người tức giận đó.
Đồ Phi trách mắng.
- Bổn Hoàng là ai chứ? Tại sao lại coi trọng nó? Ta chỉ thuận miệng nói một chút thôi, nếu như để luyện thuốc, máu huyết Thiên Bằng còn tốt hơn nhiều.
- Ngươi im lặng được không đó?
Diệp Phàm cảnh cáo.
- Ngươi cần những tài liệu gì?
Đồ Phi hỏi.
- Tinh thạch, Huyền Băng ngọc, Thần Huyết thổ...
Diệp Phàm nói một loạt tên ra, đều là những tài liệu Hắc Hoàng nói cho hắn biết.
- Tiểu Diệp tử, đây là tài liệu gì vậy? Toàn là mấy đồ cổ quái, không dễ tìm đâu.
Đồ Phi lắc đầu.
- Không phải là tài liệu tuyệt phẩm gì cả, chắc tìm đủ trong thành này thôi.
Diệp Phàm nói.
Bọn họ liên tục hỏi thăm các cửa hàng bán trên phố, nhưng cuối cùng chỉ tìm được khoảng mười mấy tài liệu, mà lúc trước Hắc Hoàng nói đến ba mươi sáu loại, còn cách rất xa.
- Đây cũng là nơi ẩn cư của Thanh Giao vương a, nhưng không ngờ trong yêu thành này lại không có đủ mấy loại tài liệu này...
Diệp Phàm không hiểu được.
- Quan trọng là những tài liệu ngươi cần quá đặc biệt đấy, lúc bình thường không có ai dùng cả, tất nhiên là rất khó kiếm.
Nói tới đây, dường như Đồ Phi nhớ được điều gì đó, nên hắn nói tiếp:
- Đúng rồi, còn có một nơi trong thành chúng ta chưa tới, đó là nơi trao đổi tự do, ở đấy có rất nhiều đồ vật cổ quái.
- Được, đi tới đó vậy!
* * * * *
Nơi trao đổi tự do ở phía bắc thành, người ở đây cũng không ít. Nhìn sơ qua, nơi đây không khác gì mấy chợ phố của nhân loại cả, mấy người tới đây chỉ vì một mục đích duy nhất: tầm bảo.
Nơi này có rất nhiều quầy hàng, nhiều loại tài liệu cổ quái được trưng bày lên trên.
- Thật muốn hại người mà, tùy tiện đào lấy một rễ cây cổ thụ, rồi nói là Huyết Long mộc để bán.
Diệp Phàm thầm líu lưỡi.
Ở ngay trước quầy hàng này có một cái bàn mộc, vật ở trên bàn rõ ràng là một rễ cây cổ thụ, nhưng chủ quầy lại khoác lác nói rằng đây chính là gốc rễ Huyết Long mộc.
- Chịu mua chịu hàng, đây chính là quy củ của nơi này. Nhưng đôi khi cũng có vài thứ tốt, nên có không ít người tới đây tầm bảo.
Đồ phi giải thích.
Ba người đi tới một quầy hàng khác.
Trước quầy hàng này có một tấm vải rách, trên đó có ba khối đá lớn cỡ nắm đấm. Ba khối đá này có màu đỏ như máu, mài nhẵn sáng bóng, trông rất bình thường,
- Đây không phải là mấy khối đá cuộc bên bờ sông sao, hắn lại làm như đây là mấy khối ngọc quý hiếm vậy...
Diệp Phàm cũng không biết nói gì nữa.
"Không đúng, mua nó!"
Hắc Hoàng vội truyền âm.
Diệp Phàm khẽ động, quay sang hỏi người bán, nói:
- Ba khối đá này bán như thế nào?
- Một khối mười cân nguyên!
- Sao ngươi không đi cướp luôn đi, ba khối đá này nhìn qua đã biết ngay là đá cuội mà.
Đồ Phi ngăn cản Diệp Phàm, nói:
- Đây là mấy tảng đá trong các con kênh thôi, đừng mua nó.
Hắc Hoàng tức quá, nhảy tới cắn bắp chân của hắn một phát, thiếu chút nữa đã làm cho Đồ Phi ngã xuống đất.
- Con bà nó, mày lại cắn ta!
Đồ Phi giận dữ, gần như muốn đại chiến với Hắc Hoàng, Diệp Phàm vội vàng khuyên bảo.
- Ta muốn ba khối đá này!
Ngay lúc này, có một mùi thơm truyền vào trong mũi, Tần Dao vừa xuất hiện liền ngồi xổm xuống, mỗi tay cầm lấy một khối đá đỏ lòm.
Hắc Hoang bỏ Đồ Phi ra, xông tới Tần Dao.
Tần Dao cả kinh, nhanh chóng lui ngược về sau, Hắc Hoàng dùng móng vuốt của mình đè chặt khối đá đỏ lòm còn lại xuống.
- Đây là đồ bổn Hoàng muốn!
Hắc Hoàng nhe răng nhìn Tần Dao, nói.
- Ngươi muốn, nhưng còn chưa mua.
Tần Dao cười khẽ, ném hai khối nguyên cho chủ quầy, nói:
- Ta mua.
Diệp Phàm biết đá này không phải là vật bình thường, nên cũng bỏ lại mười cân nguyên cho chủ quầy.
- Đây không phải là đá cuội bên bờ soog sao?
Đồ Phi không hiểu nổi.
- Ngươi biết cái gì, đây là Huyết Yêu thạch!
Hắc Hoàng cảm thấy bực tức, há hồm phát ra một lực hút thu hồi tảng đá màu đỏ kia.
- Cái gì? Huyết Yêu thạch sao? Ta không bán nữa!
Chủ quầy muốn đổi ý, đáng tiếc là Tần Dao và Hắc Hoàng đã nhanh chóng thu vào.
Theo truyền thuyết, Huyết Yêu thạch là một loại đá được sinh ra do máu huyết của Đại Yêu thượng cổ hóa sinh sau khi chết đi. Đây không phải là bảo vật quý hiếm gì, dù sao sau nhiều năm, huyết tinh bên trong đã tiêu tán đi nhiều, nhưng chúng vẫn có một vài tác dụng đặc biệt: luyện hóa yêu huyết của chính mình, hoặc trui luyện yêu cốt.
Đôi mắt Hắc Hoàng có chút giận dữ, rất buồn bực, nhưng cũng không có cách nào khác. Hiện giờ nó đang ở trong địa bàn Yêu tộc, cũng biết nặng nhẹ, nên không dám mở miệng cắn Tần Dao.
- Tiểu cô nương, cảnh giới của ngươi còn thấp, nếu muốn hoán huyết tái sinh thì còn lâu đấy, hay là đổi với ta đi.
Hắc Hoàng nói.
Tần Dao cười khẽ như chuông bạc ngân vang, nói:
- Loại vật này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, bây giờ ta chưa dùng được nhưng tương lai sẽ được đấy.
Hắc Hoàng thật rất giận, mà chủ quầy ở bên cạnh cũng hối hận không ngừng.
- Sao ngươi lại tới đây?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta thường xuyên tới đây tầm bảo, mà đáng ra ta phải hỏi tại sao ngươi lại chay loạn tới đây mới đúng?
Tần Dao hỏi ngược lại.
- Ta muốn mua một chút tài liệu luyện khí.
- Ta đã thỉnh giáo công chúa rồi, nàng nói có thể dẫn ngươi đi xem di hài Thánh thể Hoang cổ.
Tần Dao cười nói.
- Cái gì? Là di hài Thánh thể Hoang Cổ đại thành sao?
Hai mắt Hắc Hoàng sáng lên, nói:
- Nếu như đây là sự thật, tuyệt đối có thể luyện ra một thanh binh khí tuyệt thế đó.
Diệp Phàm thật muốn đánh nó một trận.
- Tiểu tử, đừng có trừng mắt lên nhìn ta. Ngươi chỉ mới đạt đến bí cảnh Đạo Cung, bổn Hoàng còn chưa xem trọng ngươi đâu.
Hắc Hoàng nhẹ giọng nói thầm.
- Lát nữa ta và ngươi đi bái phỏng Nhan công chúa.
Diệp Phàm nhìn Tần Dao rồi gật đầu một cái, ý cảm tạ.
Sau khi di chuyển qua lại ở khu vực trao đổi tự do này khoảng nửa canh giờ, Diệp Phàm lại thu được thêm mười mấy loại tài liệu, bây giờ chỉ còn có tám loại là chưa tìm được.
- Mấy ngày nữa chúng ta hãy quay lại, có thể sẽ phát hiện được một chút.
Đồ Phi nói.
Diệp Phàm gật đầu. Thật ra hắn đã vừa lòng rồi, chỉ trong thời gian ngắn mà đã phát hiện được hai mươi tám loại tài liệu ngay trong yêu thành, điều này thật sự vượt ra khỏi dự đoán của hắn. Nếu như không thể thu thập toàn bộ được, hắn vẫn có thể dùng nguyên để bổ sung, cùng lắm thì tiêu xài một lần. Nói gì thì nói, lần này hắn phải cứu được Bàng Bác.
- Tối nay sẽ hành động, bây giờ đi xem di hài Thánh thể Hoang Cổ!
Diệp Phàm truyền âm cho Hắc Hoàng, nói nó tìm cách khắc hạ đạo văn lên những tài liệu này.
- Yên tâm, nửa canh giờ là khắc xong.
Nghe thấy Hắc Hoàng nói như vậy, Diệp Phàm nhẹ nhàng thở phào một cái, sau đó buông lỏng tâm tình để đi tới bái phỏng Nhan Như Ngọc.
Xung quanh phủ đệ của Nhan Như Ngọc có linh khí vờn quanh như rồng uốn lượn, bản thân nàng lại là một chủ nhân xinh đẹp hoàn mỹ, tựa như là một kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ trên thế gian, làm cho người ta gần như không thể hít thở nổi.
- Di hài Thánh thể Hoang Cổ ở trong bảo khố Thanh Giao vương, mặc dù ta có thể dẫn ngươi vào bên trong, nhưng cũng không quá lâu được.
- Vô cùng cảm kích!
Diệp Phàm cảm ơn.
Chỉ riêng việc này thôi đã có thể thấy Nhan Như Ngọc rất có địa vị ở đây, ngay cả bảo khố của Thanh Giao vương mà nàng ta cũng có thể ra vào.
Bên trong tiểu thế giới do Thánh Hiền thượng cổ mở ra vẫn còn một chút di tích, động phủ của Thanh Giao vương được tạo thành ở ngay trên khu di tích. Đó là một ngọn núi lớn cao vút trong mây, trên đỉnh có quỳnh lâu ngọc vũ, làm cho người ta có cảm giác mình đang đi tới thiên đình.
Trừ Nhan Như Ngọc và Diệp Phàm ra, còn có mấy người Tần Dao, Đồ Phi, và Hắc Hoàng nữa.
Khi đi tới trước một tòa cung điện khổng lồ, Nhan Như Ngọc liền dừng lại, bởi vì nơi đây chính là cấm địa, nếu có người xông vào thì sẽ bị giết chết ngay, không cần biết nguyên nhân là gì. Ở đây có vài lão yêu tự mình trấn giữ, Nhan Như Ngọc rất khách khí với bọn họ.
Trong đó có vài lão yêu đã gần hết thọ nguyên, rất là già lão, nếp nhăn nhiều đến nỗi che khuất cả đôi mắt, đôi lông mày trắng như tuyết dài đến nửa thước, tóc trên đầu họ cũng đã mất hết, không còn một cọng.
Có người thì đang quét sân, trông cây, hoặc đang đánh cờ...nhìn qua thật giống như những người già bình thường tuổi đã xế chiều trong viện dưỡng lão, hành động rất chậm chạp. Nhưng tuyệt đối không có ai dám khinh thường những lão yêu này, bọn họ chính là bộ hạ cũ của Thanh Giao vương, tuy thọ nguyên đã gần hết nhưng thực lực vẫn rất kinh người. Nếu như chọc họ tức giận lên, chắn chắn họ vẫn có đủ thực lực để quét ngang một phương.
Mấy lão yêu này nhìn Diệp Phàm một cái, không nói câu gì cả, sau đó mở cánh cửa ngọc dầy cộm ra.
Trong thoáng chốc, linh khí ở bên trong như thủy triều trào tới, rồi một tràng ánh sáng chói mắt hiện lên làm cho người ta không mở mắt được.
Khi cả bọn đi vào trong được một thước thì cánh cửa ngọc từ từ đóng lại, nhưng bảo khố vẫn sáng như ban ngày, không có một chút tối tăm.
- Tất cả đều là bảo bối a!
Hắc Hoàng rất muốn nhảy vào đống bảo bối đó rồi bới tung lên, nhưng nó vẫn biết đây là lúc nào, nên không có hành động quá đáng.
Bảo khố này rất lớn, phân ra thành chín điện. Khắp nơi đều có ánh sáng, nơi nơi đều là trọng bảo, làm cho người ta có cảm giác không thật!
Hoàng kim thánh kiếm: kiếm khí vạn đạo, tỏa sáng lấp lánh, tự động huyền phù ở trên không trung thấu phát sát cơ vô hạn.
Xích huyết ma mâu: huyết quang nhuộm đỏ, sát khí yêu diễm, định ở giữa không trung mà tản phát thần lực cuồn cuộn, làm cho người ta không thể nào nhìn thẳng.
Tử đồng thần chung: ánh sáng thần tháng lấp lánh, tử vụ lượn lờ chung quanh, treo ở ngay giữa điện phát ra âm chuông dằng dặc, nó lay động mạnh mẽ làm cho người ta có cảm giác đó âm thanh từ thời Hồng Hoang phá không đến.
Bàn long bảo đỉnh: to lớn mà cổ xưa, trấn áp ở ngay trên hư không, xung quanh có chân long quay quanh tạo thành những đạo văn huyền ảo, trông rất thần bí.
...
Mỗi một binh khí đều là trọng bảo, đều là những bảo vật quý hiếm trên thế gian, mấy người này mở to mắt ra nhìn, cảm thấy bị rung động.
- Đều là trọng bảo a, Thanh Giao vương thật giàu quá...ta muốn ăn trộm...
Hắc Hoàng nhẹ giọng thì thầm, nói ra lời trong lòng mình.
Diệp Phàm trợn mắt nhìn nó một cái, con chó chết này thật quá tham lam, đi đâu cũng muốn đoạt bảo bối.
Đồ Phi cũng hốc mồm cứng lưỡi, nói:
- Nhiều bảo bối như vậy, cả chín điện đều được chất đầy, rốt cuộc giá trị của nó là bao nhiêu phương nguyên?
Trừ các kiện binh khí ra, còn có rất nhiều tài liệu trân quý, từng cái từng cái lấp lánh tỏa sáng.
- Đây không phải là Huyết Long mộc sao? Tuyệt đối là hàng thật, chứ không phải là cái rễ cây trên vỉa hè.
Hắc Hoàng liếm liếm miệng.
Phía trước có một cây khô hình dáng như một con chân long, toàn thân đỏ như máu, trong suốt lấp lánh.
- Trong khối ngọc bích kia có một gốc cây Thần Hoàng thảo, giá trị liên thành a!
Đồ Phi cũng sợ hãi than thở.
Trong khối ngọc bích ấy có một Thần Hoàng thảo vô cùng rực rỡ, xung quanh có một màn sáng bảo vệ, mơ hồ tạo thành hình dáng một con phượng hoàng.
- Đây là hạt châu gì?
Diệp Phàm thấy một bảo châu to lớn như một cái đầu người, có ngàn vạn đạo ánh ngọc bích lượn lờ xung quanh. Hạt châu này chậm rãi di động trên không trung.
- Đây là một viên Giao Long châu, tuyệt đối là bảo vật hiếm có!
Hắc Hoàng cảm thấy khó chịu, muốn nhào tới nuốt lấy nó.
Xích luyện đồng tinh, cổ thụ năm màu, tinh thần vẫn thiết...các loại tài liệu này tỏa sáng ngất trời, đầy khắp cả bảo khố, làm cho người ta hận không thể cầm được tất cả trong tay.
Đây đúng là một bảo khố thật sự, có vô số kỳ trân hiếm thấy, thật sự làm người ta hoa cả mắt, cảm thấy bị rung động.
Bỗng nhiên Diệp Phàm bị một cỗ khí tức thần bí hấp dẫn, không tự chủ được cất bước đi tới chỗ sâu nhất trong bảo khố. Tất cả bảo tàng chung quanh nhanh chóng biến mất, lúc này chỉ còn loại khí tức đặc biệt đó tác động đến tâm thần của hắn.
Khi đi vào trong tầng điện thứ chín, đôi ngươi của hắn nhanh chóng co lại, hắn thấy được di hài Thánh thể Hoang Cổ.
Nơi này có rất nhiều bảo bối, nhiều đến mức chồng chất lên thành một ngọn núi nhỏ sáng rực. Ở ngay chính giữa tầng điện thứ chín này có một thi thể lạnh và khô ráo, ngồi yên tại một góc. Mặc dù da thịt đã khô ngắt, nhưng nó lại không bị hủy diệt mà dính chặt vào trong xương.
- Thân thể bất diệt...
Hắc Hoàng và Đồ Phi giật mình, mà Diệp Phàm thì lại như hóa thành tượng đất, đứng yên tại chỗ.