Chương 314: Công phu sư tử ngoạm!

Từ Nguyên không thể gọi là không mạnh. Không quá mười chín tuổi, thân tại Đạo Cung ngũ trọng thiên, trong hàng trẻ tuổi coi như bất phàm. Quanh thân hắn lượn lờ thần mang, ra sức phản kích.

Biết làm sao được khi hắn gặp phải Diệp Phàm. Đối mặt thánh thể thái cổ, hết thảy đều phí công. Căn bản không thể đánh, đánh không nhúc nhích.

Bàn tay màu vàng kia đã nắm lấy áo hắn, lập tức nhấc bổng hắn lên, như là một cái kìm kẹp lấy hắn.

Diệp Phàm một tay nhấc hắn, tay kia cầm Đả Thần Tiên, nhanh như quỷ mị xông lại chiến trường trước đó, muốn giết hai gã cường giả Tứ Cực khác.

Từ Nguyên sắc mặt tái nhợt, đang liều mạng đấu tranh, dùng Bích Kim Liệt Không Thủ chém tay Diệp Phàm. Song chưởng hắn lóe ra lục mang, có thể sánh với Phỉ thúy thần ngọc, lấp lánh tỏa sáng.

Đáng tiếc! Mặc hắn kỳ công ra hết, ngay cả da thịt Diệp Phàm đều không gây thương tổn ngược lại hai tay đau đớn. Ngón tay màu xanh như bích kim đều nhỏ máu.

- Ngươi tiết kiệm sức đi.

Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia ý cười lạnh lùng, một tay nắm áo nhấc hắn ở giữa không trung như xách một con gà.

- Mau buông công tử, ngươi có biết hắn là ai không? Ngươi làm như thế sẽ mang tới đại họa ngập trời.

Một tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh mạnh miệng nói. Hiện tại hắn chỉ có thể lấy thân phận ra dọa, muốn đánh quả thật quá lạnh lòng. Mới vừa rồi bốn người liên thủ ra tay, đều bị diệt mất hai người.

Diệp Phàm cười lạnh nói:

- Ngay cả Thái thượng trưởng lão của Cơ gia ta còn dám đốt chết, càng không nói gì đến các ngươi.

Hắn vọt nhanh tới, vung Đả Thần Tiên như Thái sơn áp đỉnh, thế nặng như núi lập tức vụt xuống.

Tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh kia biến sắc, hai tay kết ấn Kỳ Lân. Trước người ô quang lấp lánh, xuất hiện một con Kỳ Lân màu đen, rít gào xông tới.

Phốc-

Diệp Phàm lắc đỉnh, một dòng Vạn Vật Mẫu Khí lao ra như một luồng kiếm quang Hỗn Độn sắc bén vô cùng, lập tức bổ đôi Kỳ Lân màu đen.

Mười ngón tay tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh đồng loạt rung lên, bắn ra từng luồng thần mang sáng lạn, bắn tới Diệp Phàm. Hư không đều rung chuyển một hồi.

Bên cạnh, Đồ Phi ra tay, hắn không muốn khoanh tay đứng nhìn. Hàng nhái Thông Thiên Quán thượng cổ uy lực vô cùng, ép cho linh hồn người ta run lên.

Tu sĩ này hoảng sợ kêu to. Dù sao hắn cũng không thể so sánh cùng các vị Thánh tử, thân thể thiếu chút nữa bị hút vào, bị khóa giữa không trung.

Đồ nhái Vũ khí Cực Đạo tuy rằng không hoàn chỉnh, tài liệu cùng đạo văn kém khá xa so với hàng thật nhưng mà cũng phi thường khủng bố.

Tới lúc này, hắn không có lựa chọn nào khác, tế hết ra Pháp bảo toàn thân đánh về phía hàng nhái Thôn Thiên Quán thượng cổ.

Hào quang lấp lánh, hết sức chói mắt trong bầu trời đêm. Hắn liên tiếp tế ra mười mấy kiện Pháp bảo, dốc hết toàn lực, đánh cho hư không rung chuyển, dốc hết khả năng công kích.

Choảng... Choảng...

Diệp Phàm bước lớn tới, vung Đả Thần Tiên. Những kiện Pháp bảo nối nhau vỡ nát, tu sĩ đó đương trường kêu thảm, ngửa mặt lên trời té lăn ra đất.

Thần thức hắn bị thương nghiêm trọng, còn không chờ Diệp Phàm giết hắn, chính hắn đã không chống đỡ nổi, lăn lộn trên mặt đất.

Phốc-

Đỉnh trên đầu Diệp Phàm buông xuống một dòng khí Huyền Hoàng, lập tức nghiền tu sĩ kia thành bột mịn, hóa thành một đống máu loãng, hoàn toàn hình thần câu diệt.

Một tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh khác cũng không trung thành như vậy, một mực thờ ơ lạnh nhạt, thấy tình thế không ổn xoay người bước đi.

- Hắc Hoàng, phong bế bên ngoài, một người cũng không được chạy.

Diệp Phàm truyền âm.

Từ Nguyên bị hắn bắt, nếu tin tức truyền ra hậu quả phi thường nghiêm trọng. Đệ tam đại khấu Từ Thiên Hùng còn khủng bố hơn so với đại năng Thanh Giao Vương

Xa xa hắc vụ ngập trời, tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh kia cùng với những người bỏ chạy đều bị chặn lại, căn bản không thể xông ra.

- Hà tất phải trốn, các ngươi không phải nói muốn ta quỳ gối, dâng đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí sao?

Diệp Phàm bước nhanh đuổi theo:

- Đỉnh ở tại đây, các ngươi cứ việc tới lấy.

- Các ngươi... ngay cả cháu của Từ Thiên Hùng cũng dám động? Mau dừng tay tại đây, hết thảy còn có đường vãn hồi.

Tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh này, khí phách không phải rất kiên cường.

- Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn vãn hồi?

Đồ Phi động thủ, tế ra hàng nhái Thôn Thiên Quán (gáo) thượng cổ. Không trung lập tức hình thành một cái hắc động.

Cái gáo sành phong cách cổ xưa có được lực cắn nuốt khiến người khiếp sợ. Nó như cái động không đáy, tâm thần người ta đều có thể nuốt vào.

Người này không phải Diêu Hi, không thể so sánh với các vị Thánh tử, tự nhiên không thể ngăn được Thôn Thiên Quán, hành động khó khăn như lọt vào vũng bùn.

- Các ngươi...

Hắn hoảng sợ kêu to, bởi vì Diệp Phàm cầm Đả Thần Tiên đã tới gần, hắn chống lại Thôn Thiên Quán đã rất cố sức, lại đối mặt với một người như Chiến Thần thượng cổ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Diệp Phàm đằng đằng sát khí, căn bản không muốn buông tha.

Tu sĩ này biết dù nhận thua cũng vô dụng, mắt lộ hung quang nói:

- Nếu giết chúng ta, ngươi cũng không sống được. Từ Hằng sẽ ra tay, Từ Thiên Hùng cũng sẽ không ngồi yên. Cháu hắn bị người đánh chết.

Hắn há mồm phun ra một mảnh kiếm vũ, hơn trăm thanh phi kiếm, từng thanh trong suốt, như tinh tú đúc thành, sắc bén vô cùng lấp lóe thần mang đâm tới Diệp Phàm.

Rắc... Rắc...

Hết thảy đều phí công. Dùng thần niệm tế ra vũ khí tới giết Diệp Phàm giống như dùng giấy để dập lửa. Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên liên tiếp đánh nát mấy chục thanh phi kiếm.

Tu sĩ này kêu to một tiếng, ngửa mặt lên trời rồi mới ngã xuống. Tu vi hắn cao hơn Diệp Phàm nhưng căn bản không ngăn được công sát đại thuật đối phương, điều này làm cho hắn phi thường không cam lòng, dẫu chết cũng khó nhắm mắt.

Phốc-

Diệp Phàm điểm ra một chỉ, kim mang bắn ra, đục một lỗ trên trán, kết thúc tính mạng.

Đồ Phi cũng không phải loại hiền lành, khi ra tay không chút do dự. Hắn dùng Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ quét ngang bốn phía.

Mà Diệp Phàm thì ngừng lại. Tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh đều bị hắn hạ, người còn lại không đủ tạo nên gợn sóng. Hắn cúi đầu nhìn về phía Từ Nguyên.

Giờ phút này, mười đầu ngón tay của Từ Nguyên đều bị rách, máu tươi chảy dài, bích mang lóng lánh, chiếu rọi dọa người. Xương ngón tay hắn như gãy rời, rốt cục không dùng được sức.

- Ngươi buông ta ra, ta có lời nói với ngươi.

Từ Nguyên trầm giọng.

Bốp-

Diệp Phàm cho hắn một bạt tai, cười lạnh nói:

- Ngươi còn vênh mặt với ta, muốn nói với ta ngươi là cháu của Từ Thiên Hùng sao? Thật xin lỗi, ta đã sớm biết.

- Ngươi...

Từ Nguyên mặt trắng bệch, tức giận toàn thân run rẩy nhưng rất nhanh khống chế tâm tính, nói:

- Ta không phải ý này, ta muốn nói chuyện tử tế với ngươi. Nói không chừng chúng ta có thể trở thành bằng hữu, không tất yếu trở thành cừu địch.

- Vừa rồi sao ngươi không nói như vậy?

Diệp Phàm lại cho hắn một cái tát, nói:

- Mới rồi là ai hờ hững muốn ta quỳ trên mặt đất, hai tay dâng đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí?

- Chúng ta không đánh không quen. Mặc dù có xung đột nhưng vẫn có thể trở thành bằng hữu.

Thanh âm Từ Nguyên dần dần bình thản.

Hắn biết người trước mắt ngay cả Thánh địa đều dám trêu, rơi vào trong tay hắn nếu vẫn kêu la không biết chết sống như trước khẳng định là bị một chưởng đập chết.

- Nói cũng đúng, không đánh không quen biết, chỉ có đánh xong mới coi như quen biết.

Diệp Phàm dùng sức quăng hắn xuống đất, Từ Nguyên ngã mắt trợn trắng, thiếu chút nữa giận quá mà ngất.

Thịch!

Diệp Phàm đá ra một cước, giống như đá bóng đá Từ Nguyên bay ra ngoài, không quá năm bước lại đuổi theo, ở trên không một chưởng đập hắn xuống đất, đánh cho hắn xương cốt gãy nhiều nơi.

Phốc-

Từ Nguyên miệng phun máu tươi, giãy dụa vài cái cũng không đứng lên, lộ ra một nụ cười khó coi:

- Ngươi cũng hết giận rồi, chúng ta vẫn là trò chuyện một chút. Kỳ thật ta cũng không có hảo cảm đối với người của Thánh địa, chúng ta có thể hợp tác.

Diệp Phàm làm sao có thể tin lời hắn nói. Đồ Phi có lời, người này xấu từ đầu đến chân, không chuyện ác nào không làm, mà lại còn thù dai nhất. Ỷ vào có một vị gia gia không ai dám trêu chọc, còn có một vị ca ca vô địch trong đám con cháu đại khấu, việc tuyệt ác đến mức nào cũng đều có thể làm.

Bốp-

Diệp Phàm lại một chưởng đánh lên mặt hắn, tát bay ra ngoài. Máu tươi chảy dài từ trong miệng hắn, từ không trung rơi xuống.

- Đừng đánh chết, bằng không phiền toái thật sự rất lớn.

Đồ Phi đã giải quyết xong những người khác, đi tới gần.

- Đồ huynh, chúng ta là thế giao...

Từ Nguyên nhìn về phía Đồ Phi hô lớn.

Thịch-

Diệp Phàm một cước đá hắn lên trời, bàn tay màu vàng liên tục vỗ xuống, đánh cho Từ Nguyên quỷ khóc thần kêu, ngay cả là Đạo Cung ngũ trọng thiên cũng không chịu nổi chưởng chỉ màu vàng của thánh thể thái cổ.

Đến cuối cùng Từ Nguyên sắp bị bàn tay màu vàng đánh tàn, phát ra thanh âm đã không thuộc về nhân loại.

- Đừng... đánh... nữa...

Từ Nguyên thật sự bị đánh mộng.

Hắn sống đến từng này tuổi, không ai dám động hắn một ngón tay. Chuyện ác làm hết, cho tới bây giờ đều là hắn ăn người khác. Hôm nay đòi Diệp Phàm quỳ xuống dâng đình, kết quả bi thảm đến nhường này.

Diệp Phàm lại cho hắn một trận bạt tai mới dừng lại, ngồi lên ghế mềm, nói:

- Ta cũng cho ngươi một cơ hội, xin lỗi ta, dâng lên tất cả Nguyên của ngươi, có lẽ ta sẽ tha ngươi một mạng.

- Được, không thành vấn đề.

Từ Nguyên cắn răng, lập tức quỳ gối trên đất, trong mắt hào quang âm độc chợt lóe. Chỉ cần có thể sống sót, bảo hắn làm gì cũng đều được.

Hào quang lóe lên, trên mặt đất có thêm một đống Nguyên. Có khoảng hơn tám trăm cân, hào quang rực rỡ, hết sức mộng ảo dưới bầu trời đêm, thu hút ánh mắt người.

- Chỉ có chút xíu như vậy, nhiều lắm chỉ có thể giữ lại cho ngươi một cái tai.

Diệp Phàm âm thanh lạnh lùng.

Từ Nguyên đại hận, trong lòng âm lãnh nguyền rủa nhưng không biểu hiện ra ngoài.

- Ta tuy có Nguyên nhưng không có khả năng mang hết trên người. Nếu ngươi muốn, ta có thể đi lấy cho ngươi.

- Muốn để gia gia ngươi ra tay đối phó ta sao?

Diệp Phàm cười lạnh.

- Tuyệt đối sẽ không.

- Nếu muốn sống, lấy ra hai mươi vạn cân Nguyên, từ giờ chúng ta coi như không có gì.

Diệp Phàm công phu sư tử ngoạm.

- Ngươi...

Trước mắt Từ Nguyên biến thành màu đen, có xúc động muốn hộc máu.

- Ta cướp sạch thổ phỉ An Châu, chiếm được hơn hai vạn cân Nguyên. Ta nghĩ ngươi không có khả năng chỉ kinh doanh một châu này chứ? Ta không muốn nghe ngươi nói nhiều, không lấy được Nguyên, ta trực tiếp làm thịt ngươi.

Dưới cái nhìn gần sát của Diệp Phàm, Từ Nguyên không dám giấu diếm. Hắn sợ đối phương dùng thần thức cường đại thăm dò thức hải, như vậy sẽ bị giày vò.

Quả nhiên hắn còn chống lưng một ít thổ phỉ khác, phỏng chừng còn có thể gom được ra hơn hai vạn cân Nguyên. Đây là cực hạn của hắn, không còn nhiều hơn.

Diệp Phàm lục khắp sơn trại, tìm được hơn ba ngàn cân Nguyên.

Lúc này, Đồ Phi thu lấy cổ tháp màu vàng đi qua nói:

- Đây là Vũ khí tự tay Từ Thiên Hùng tế luyện, thật là cưng chiều đứa cháu nhỏ của hắn, đủ để trị giá ba vạn cân Nguyên.

Tòa cổ tháp màu vàng đại khí bằng bạc, lấp lóe hào quang. Không lâu trước Diệp Phàm dùng Đả Thần Tiên đánh bay nhưng lại không tổn hao, hoàn hảo như lúc ban đầu.

Tài liệu của nó cực kỳ quý hiếm, có khắc đạo văn rất phức tạp - là một kiện bảo vật khó được. Cổ tháp năm tầng, mỗi tầng đều có long văn, tự nhiên mà cổ xưa, tràn ngập khí tức của “Đạo”.

- Cổ tháp này chỉ sợ có chút lai lịch...

Diệp Phàm gật đầu, sau đó nhìn về phía Từ Nguyên, nói:

- Ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể gom được hai vạn cân Nguyên, thêm tòa tháp này cũng chỉ là hơn năm vạn cân. Nếu không còn thứ gì khác, ta chỉ đành phải giết ngươi.

Đột nhiên cổ tháp màu vàng chấn động, trong tầng tháp thứ năm lao ra một bóng sáng, hóa thành một lão nhân. Lão nói:

- Vị tiểu hữu này, có thể hạ thủ lưu tình hay không?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện