Chương 316: Tiên Linh Nhãn
Cô gái áo lam như tinh linh dưới ánh trăng, tiên tư xuất trần, phảng phất không thuộc về trần thế, tập trung linh khí và xinh đẹp vào một thân.
Từng mảng câu tiên phong xanh biếc ướt át như ngọc xanh tạo thành, nhẹ nhàng lay động bích quang lưu chuyển, cánh hoa trắng nõn đầy trời tuôn rơi, hương thơm từng hồi khiến người ta say mê.
- Vi Vi.
Diệp Phàm rất giật mình, hắn gặp phải cố nhân.
Vi Vi xuất thân Linh Khư Động Thiên, nàng đem đám người Diệp Phàm, Bằng Bác từ trong núi rừng ngoài cấm địa Thái cổ đi ra.
Tư chất của nàng ngút trời ngàn năm hiếm thấy, Linh Khư Động Thiên không muốn làm lỡ việc tu luyện của nàng, đưa nàng tới Diêu Quang Thánh địa.
Lúc trước, khi Diệp Phàm từ Nam Vực vượt qua hư không đến Bắc Vực trà trộn vào Diêu Quang Thánh địa, Vi Vi dường như phát hiện ra hắn nhưng không vạch trần mà còn có ý nhắc nhở vài câu.
Diệp Phàm không nghĩ tới lại gặp nàng ở chỗ này. Hắn vung tay áo, lập tức thu đại hắc cẩu vào trong tay áo.
- Tiểu tử ngươi có ý gì?
Đại hắc cẩu muốn cắn hắn.
- Gặp người quen. Người thành thật một chút, tránh bị lòi đuôi.
Gần đây đều ra ngoài cướp bóc thổ phỉ, Diệp Phàm dùng Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp giấu chân dung, sơ hở duy nhất chính là Đại hắc cẩu.
- Ngươi quen biết nữ nhân tinh thuần như thủy tinh, xinh đẹp như tinh linh này?
Đồ Phi kinh ngạc, rồi sau đó kêu lên:
- Cầm thú a cầm thú. Tại sao ta phát hiện người cùng rất nhiều nữ nhân đều có liên quan.
- Ngừng ngay cái hứng thú của ngươi. Nàng này đối với ta có ân, trước khi trở thành đệ tử của Diêu Quang từng cứu ta.
Diệp Phàm nói.
Cách còn rất xa nhưng linh giác của Vi Vi phi thường nhạy bén, nàng ngoái đầu nhìn lại. Như châu ngọc tỏa sáng khiến khắp rừng phong đều tươi đẹp hẳn lên.
- Tại sao ta cảm giác nàng nhận ra ngươi.
Đồ Phi lộ ra dị sắc. Hắn đã biết được Diệp Phàm biết Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp cho nên cảm thấy rất bất ngờ.
- Không có khả năng. Ta thay đổi không chỉ là dung mạo, ngay cả khí chất đều đã khác nhau rất lớn, làm sao nàng lại nhận ra được.
Diệp Phàm nói.
Nhưng Vi Vi thật sự đi tới, nhẹ nhàng mà phiêu dật, áo lam bay bay, cánh hoa trong suốt ở bên cạnh Nàng giống như Lăng Ba tiên tử.
- Chẳng lẽ nàng thật sự có thể nhìn ra dung mạo thật của ta?
Diệp Phàm có chút giật mình.
Đồ Phi nói:
- Trên đời này có Âm Minh Nhãn, có thể nhìn thấu u minh, nhìn xuyên âm phủ. Ngoài ra, còn có vài loại Thiên Nhãn khác, trong đó Tiên Linh Nhãn có thể nhìn thấu hư ảo, bất kể ngươi ngụy trang như thế nào đều không dấu được, nó có thể nhìn thẳng căn nguyên. Ta nghĩ cô gái này hơn phân nửa có được Tiên Linh Nhãn. Ngươi xem nàng tinh thuần như tiên, trời sinh xuất trần. Đây không phải là đơn thuần, là một loại khí chất tiên linh, tương xứng với người có Tiên Linh Nhãn trong truyền thuyết.
- Tiên Linh Nhãn...
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Đúng vậy, nhất định là Tiên Linh Nhãn, bằng không làm sao có thể nhìn thấu Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp?
Đồ Phi đột nhiên kích động, nói:
- Bắt lấy nàng.
- Ngươi nghĩ cái gì thế?
Diệp Phàm muốn đập hắn một trận.
- Ngươi không biết, người trời sinh có Thiên Nhãn được trời cao chiếu cố. Nàng có khí chất tiên linh, nếu kết làm vợ chồng với nàng, chỗ tốt phi thường lớn.
Thanh âm Đồ Phi gần như mơ màng.
- Ăn nói lung tung, hoàn toàn là nói hươu nói vượn.
Diệp Phàm vỗ hắn một cái, đánh tỉnh lại.
- Không, tuyệt đối là thật. Ngươi không biết, Hư Không Đại đế của Cơ gia chính vì cưới một nữ Thần Vương mới thành tựu đế vị, rất nhiều người đều nói như vậy.
Đồ Phi lộ vẻ hâm mộ.
Hắc Hoàng ở trong tay áo Diệp Phàm không kìm nổi trách mắng:
- Mơ mộng hão huyền. Ngươi cho là Đại đế là thành tựu như vậy sao? Đại đế cổ tu luyện hoàn toàn dựa vào chính mình.
Đồ Phi cãi lại, nói:
- Sách cổ có ghi lại, Cơ gia cứ cách mười mấy đời lại có Thần Vương thể xuất hiện, bởi vì là hậu đại của nữ Thần Vương loại thừa kế này là bất diệt, có chứng cứ vô cùng xác thực, Hư Không Đại đế từng lấy nữ Thần Vương.
- Theo như lời ngươi, Hằng Vũ Đại đế của Khương gia cũng lấy nữ Thần Vương?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Chuyện này thì không, là hậu đại của hắn có người từng lấy nữ Thần Vương làm vợ.
Đồ Phi nói.
Hắc Hoàng cười lạnh nói:
- Hậu nhân đều hiểu những chuyện này thành cái gì rồi? Lấy Thần Vương làm vợ không phải vì tu luyện mà là vì để trong hậu đại của mình ngẫu nhiên sẽ xuất hiện Thần thể, có thể che chở gia tộc. Bởi vì Hư Không Đại đế sâu sắc hiểu được thành tựu Đại đế gian nan cỡ nào, xưa nay tổng cộng chỉ mấy người như vậy mà thôi, hắn không lạc quan cho rằng một gia tộc có thể sinh ra vị Đại đế thứ hai. Đó là chuyện không hiện thực.
Đồ Phi cãi lại:
- Vậy vì sao có một số đại năng cũng nói: Lấy Thần thể, nữ nhân có khí chất tiên linh làm vợ có hy vọng thành đạo?
- Loại cách nói này thì có một chút căn cứ. Đó là bởi vì Thần thể, nữ nhân khí chất tiên linh được ông trời chiếu cố, có được tiên vận. Cùng sinh hoạt với họ, có được cảm giác gần tiên, ngẫu nhiên có thể sẽ ngộ ra cái gì. Nhưng nếu muốn thành tựu đế vị, cái gì cũng không có tác dụng.
- Nói cách khác, vẫn là có tác dụng đối với tu hành.
Đồ Phi nói.
- Có tác dụng cái rắm.
Vi Vi còn chưa tới gần, Đồ Phi cùng Đại hắc cẩu đã ẩu đả lẫn nhau.
“Xoạt...”
Vi Vi như ánh sáng chiếu rọi, như bóng vụt qua tới gần. Nhẹ nhàng phiêu dật, tràn ngập tuệ linh khí, xinh đẹp không tỳ vết, không có một chút khí tức thế tục.
- Vị tiên tử này, nàng có việc gì sao?
Diệp Phàm vẫn không quá tin tưởng đối phương nhận ra hắn.
Vi Vi cười lộ ra hàm răng trắng bóng, khiến khắp rừng phong đều sáng rực lên,nói :
- Phụng sư mệnh đến bắt Diệp Phàm!
Diệp Phàm hiểu Vi Vi không có sát ý, nàng thật sự đã nhận ra hắn.
- Diệp Phàm ở chỗ nào, ta cũng đang tìm tên khốn đó đây. Hắn trị giá mười vạn cân Nguyên đó.
Đồ Phi giả ngu.
- Diệp Phàm thật không dễ tìm, Diệp Phàm giả lại không ít. Lần trước vị Đoạn đạo trưởng kia bị hại thảm, nếu không phải thời khắc mấu chốt lấy ra một cái lệnh bài hắc thiết, đã bị đánh chết tươi. Hiện giờ Diệp Phàm thật đã trị giá hai mươi vạn cân Nguyên.
Khóe miệng Vi Vi khẽ nhếch lên, ít nhiều có vẻ tinh ranh và tươi đẹp.
- Ha ha...
Đồ Phi cười to nói:
- Đạo sĩ thiếu đạo đức rốt cục vẫn lộ nguyên hình bị người nhận ra?
Mấy ngày nay bọn họ đều cướp bóc thổ phỉ, cũng không chú ý kết quả chuyện xảy ra ngày đó.
- Chân thân của lão Bằng Vương giá lâm, mặc cho Đoạn đạo trưởng pháp lực thông thiên cũng trốn không thoát.
Vi Vi cười khẽ.
Diệp Phàm cảm thấy đối phương đang cố ý lộ tin tức cho hắn.
Quả nhiên, Vi Vi cười khẽ nói:
- Đại nhân vật của các Thánh địa đang hội tụ Tử Sơn, muốn mở bảo tàng của Đại đế cổ, thế hệ trẻ tuổi cùng một số tán tu thì đều đang tìm kiếm Diệp Phàm.
- Ô, có những người nào đang tìm kiếm Diệp Phàm?
Diệp Phàm cũng không vạch trần tầng giấy mỏng này, hiểu trong lòng không nói ra :
- Rất nhiều người, mà đều là nhân vật khó lường. Ngay cả Đại Hạ hoàng tử của Trung Châu cũng đều đang tìm, muốn dùng đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí để rèn Thần khí của Đại Hạ hoàng triều.
Trung Châu có bốn đại hoàng triều bất hủ, truyền thừa mười mấy vạn năm, trải qua ngàn đời mà không suy, vô cùng cường thịnh. Tất cả đều do Đại đế cổ khai sáng.
Diệp Phàm từng nhìn thấy một vị Đại Hạ hoàng tử, Hoàng Đạo Long Khí quấn thân, Cửu Long xung thiên, có thể sánh ngang với Diêu Quang Thánh tử. Thái Hoàng Kinh công sát vô song, tương truyền có thể tranh phong cùng Đấu Chiến Thánh Pháp.
- Không biết là vị Đại Hạ hoàng tử nào?
- Hắn thường trú ở Thánh thành Bắc Vực, ở bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ Niêm Hoa của phật giáo.
Vi Vi cười nói.
Diệp Phàm biết, chính là vị Đại Hạ hoàng tử mà hắn từng chứng kiến, thiếu nữ Niêm Hoa của phật giáo không thể nghi ngờ chính là tiểu ni cô áo trắng, cũng là Đại Hạ công chúa.
Diệp Phàm khẽ cười, hắn sắp sửa đi Thánh thành, có lẽ sẽ cùng vị Đại Hạ hoàng tử này có một trận đại chiến cược đá.
- Trước mắt, uy hiếp rất lớn đối với Diệp Phàm là Diêu Quang thập đại cao thủ.
- Diêu Quang thập đại cao thủ?
- Ngay tại giữa An Châu và Côn Châu này có thập đại cao thủ trẻ tuổi của Diêu Quang đang tìm kiếm Diệp Phàm, mỗi người đều phi thường cường đại.
Vi Vi hờ hững nói ra một tin tức như vậy.
- Có thể cường đại đến cỡ nào?
Đồ Phi hỏi.
- Đều là đệ tử do các trưởng lão lánh đời của Diêu Quang bồi dưỡng ra, Đạo Cung ngũ trọng thiên có thể chiến cường giả Tứ Cực Bí Cảnh. Hơn nữa trong đó bốn năm người hơn phân nửa đã là cao thủ Tứ Cực Bí Cảnh.
- Lợi hại như vậy?
Đồ Phi vô cùng kinh ngạc. Đạo Cung ngũ trọng thiên có thể chiến Tứ Cực, còn có bốn năm người chính là Tứ Cực Bí Cảnh. Quả thật có chút kinh người.
Diệp Phàm cũng nhíu mày nói:
- Thế hệ trẻ tuổi của Diêu Quang không phải tổng cộng chỉ có bốn vị cường giả Tứ Cực Bí Cảnh sao?
- Đó là tin tức của một hai năm trước rồi. Mọi người đều đang tiến bộ, dù sao cũng có nhân vật kinh diễm thăng cấp. Hơn nữa đệ tử do trưởng lão lánh đời đều rất điệu thấp, rất ít lộ ra trước mắt người đời.
- Thập đại cao thủ này đơn thuần là vì Diệp Phàm mà xuất thế?
Đồ Phi hỏi.
- Diêu Quang Thánh tử cũng gần như là đệ nhất cùng thế hệ Đông Hoang, có hắn tất cả mọi người của Diêu Quang không có tâm tư khác. Nhưng là hắn bị Diệp Phàm trấn áp, có thể còn sống trở về hay không còn rất khó nói. Có một số Thái thượng trưởng lão cùng trưởng lão lánh đời tự nhiên phải giúp đỡ đệ tử của mình lên ngôi vị. Lần này, nếu ai có thể bắt giết Diệp Phàm, sẽ tăng thêm vinh quang cho chính mình.
- Thập đại cao thủ thế hệ trẻ tuổi của Diêu Quang, làm sao tìm tới khu vực An Châu cùng Côn Châu này?
Diệp Phàm hỏi.
Vi Vi cười khẽ nói:
- Hiện giờ ai cũng biết Thánh thể thái cổ nếu muốn thăng cấp cần đại lượng Nguyên. Có người cướp bóc thổ phỉ quy mô lớn, tự nhiên bị hoài nghi. Thế hệ trẻ của Diêu Quang, thập đại cao thủ từ trong tối đi ra ngoài sáng, đều muốn tranh đoạt vị trí Thánh tử, tự nhiên nhạy bén nhất.
- Quần hùng săn hươu, nhưng đừng bị hươu xử lý toàn bộ.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Vi Vi tiên linh khí xuất trần, thánh khiết vô cùng. Ánh mắt trong sáng, cười rất động lòng người. Khóe miệng khẽ cong lên, nói:
- Ái chà, ta phải đi, phụng sư mệnh bắt Diệp Phàm.
Bộ dạng nàng trước khi đi có chút tinh ranh.
Nàng khẽ xoay người, chân đạp cánh hoa trong suốt, bồng bềnh trôi đi, chỉ để lại một làn hương thơm.
Đại hắc cẩu khẩn cấp từ trong tay áo Diệp Phàm vọt ra, nhìn hướng bóng người xinh đẹp sắp biến mất ở sâu trong rừng phong, nói:
- Có gái này rất không tầm thường, tiên linh khí rất đậm, có một cỗ thần vận nói không rõ.
Đồ Phi cũng gật đầu nói:
- Quả thật không tầm thường. Nàng muốn mượn tay ngươi diệt trừ thập đại cao thủ của Diêu Quang sao? Chẳng lẽ nàng muốn làm nữ Thánh chủ?
Diệp Phàm nói:
- Bất kể nói như thế nào, nàng không có sát ý với ta. Ở Nam Vực cùng Bắc Vực trước sau hai lần nhìn ra chân thân của ta, cũng không tố cáo với Diêu Quang.
Đồ Phi như có suy nghĩ nói:
- Cho nên mới nói cô gái này thật phi phàm. Ta cảm thấy được nàng cũng giống ta, đều cho rằng ngươi có thể phá vỡ nguyền rủa của Thánh thể thái cổ, có thể đột phá mà vào Tứ Cực Bí Cảnh.
Diệp Phàm nói:
- Nếu thập đại cao thủ do trưởng lão lánh đời của Diêu Quang Thánh địa dạy dỗ ra xuất thế, đi tới An Châu cùng Côn Châu, ta không thể phụ lòng bọn họ. Ta muốn xử lý toàn bộ cái gọi là thập đại cao thủ, để Bắc Vực chấn động một chút, tránh cho ai cũng coi ta thành thịt béo.
Đồ Phi lập tức cả kinh nói:
- Ngươi định làm gì. Vì hả giận làm như vậy rất không lý trí.
Diệp Phàm cười cười, lắc đầu nói:
- Ta làm như thế là để cho người ta sinh ra ảo giác, đưa ánh mắt tập trung ở các ốc đảo, mà ta thì lại sắp tiến vào Thánh thành.
- Ngươi muốn đi cược vật liệu đá của các đại Thánh địa?
Đồ Phi cả kinh.
Diệp Phàm sớm nói cho Đồ Phi biết hắn nắm giữ Nguyên Thiên Thư. Đối phương trợ giúp như thế, hắn không muốn giấu diếm cái gì.
- Đúng vậy, đây là một cơ hội tuyệt hảo. Đại nhân vật của các Thánh địa đều đã đi Tử Sơn, muốn mở bảo tàng của Đại đế cổ. Ta muốn trong khoảng thời gian này, tiến vào Thánh thành, cược đá của các Thánh địa.
Diệp Phàm trịnh trọng nói với Đồ Phi:
- Ta cần sự trợ giúp của ngươi. Sau khi ta tiến vào Thánh thành, ngươi giúp ta chế tạo một ít sương mù ở các đại ốc đảo, để người ta cho rằng ta đang cướp Nguyên ở khắp nơi.
Diệp Phàm nắm giữ Cải Thiên Hoán Địa Đại Pháp, nhưng hắn vì bảo hiểm, cảm thấy làm thêm một ít an bài thì ổn thỏa hơn.
- Điều này rất dễ dàng. Bày ra nghi trận, bảo đảm khiến những người đó không ngừng ôm đầy hy vọng đi tìm ngươi.
Đồ Phi cười nói.
- Hắc Hoàng, ta cũng muốn xin ngươi giúp đỡ. Ngươi ngẫu nhiên lộ diện ở các nơi, tùy tiện khắc cái trận văn, đi ra ngoài dạo vài vòng là được.
Diệp Phàm không chờ nó tỏ thái độ, nói:
- Ngươi biết, sau khi ta tu thành Nguyên Thiên Thư, tương lai tìm Thần Nguyên tuyệt đối không thành vấn đề. Hiện tại giúp ta cũng là giúp chính ngươi.
Sau khi thương lượng xong mọi chuyện, Diệp Phàm nhìn về phương xa, nói:
- Trước khi tiến vào Thánh thành cược lớn, trước hết giải quyết thập đại cao thủ mới xuất thế này đi. Để cho Bắc Vực bình yên này thêm chút gợn sóng...