Chương 340: Bán đấu giá cấp Thánh Chủ
Vài tên lão hỏa thượng có làn da màu vàng nhạt, sau đầu có một vầng sáng, đi vào trong một gian phòng khách quý, biến mất sau cánh cửa.
- Vài lão hỏa thượng này chẳng lẽ đã tu thành kim thân?
Diệp Phàm tại một vùng tinh không khác đã nghe qua chuyện về kim thân của Phật giáo.
- Ngay cả người tận Tây Mạc cũng tới, truyền thừa của Vô Thủy Đại đế quả nhiên là chấn động thiên hạ, ảnh hưởng thật lớn a!
Lý Hắc Thủy cảm thán.
Bỗng nhiên, sắc mặt hắn ngưng lại, dùng thần niệm truyền âm, nói:
- Bên kia còn có cả tên Thanh Giao Vương khủng bố đó cũng tới.
Diệp Phàm nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện ra một tên trung niên tầm bốn mươi tuổi, làn da trắng nõn, dáng người cao to, khuôn mặt rất gầy gò.
- Người này chính là Từ Thiên Hùng, đại cường đạo thứ ba tại Bắc Vực, là tổ phụ của Từ Nguyên và Từ Hằng.
Lý Hắc Thủy giới thiệu.
Diệp Phàm lưu ý, nhớ kỹ khuôn mặt của hắn, đây chính là một nhân vật siêu cấp khủng bố, hắn từng tự tay trấn áp Từ Nguyên, ngàn vạn lần không thể lộ ra chuyện này, nếu không thì dẫn tới họa lớn.
Không lâu sau, Diệp Phàm gặp lại Đại Hạ hoàng tử và tiểu ni cô áo trắng, bọn họ đi cùng một nam nhân trung niên đầu đội một cái long quan, mặc một bộ long y tới đây.
Nam nhân trung niên này vô cùng thần võ, lờ mờ có thể thấy chín con Chân Long vờn quanh thân thể, nằm trên Hoàng Kim Chiến Y, mà cái long quan trên đầu này thì lại có một con rồng do long khí hóa thành, khiến cho người ta sợ hãi.
- Đây nhất định là nhân vật quan trọng của Đại Hạ hoàng tộc, long khí hóa hình, ngưng tụ ra Chân Long, điều này thể hiện việc đã tu luyện Thái Hoàng Kinh tới trình độ rất cao siêu rồi.
Lý Hắc Thủy giật mình.
Các nhân vật lợi hại tới đây không ít, hầu hết đều không biết nhau, đại sành đấu giá rực rỡ màu vàng xanh đã không còn chỗ trống nào, liếc mắt nhìn thì chỉ thấy đầu người mà thôi.
Lúc này thì Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy cũng không còn lo lắng gì nữa, các Thánh địa đều tới đây, gốc thần dược không trọn vẹn này nhất định sẽ có cái giá trên trời.
Lý Hắc Thủy nói:
- Ta đã tìm hiểu rõ ràng rồi, hình như là Thánh Chủ Diêu Quang bị thương rất nặng, chủ yếu là do lần trước bị Khổng Tước Vương dùng Hỗn Độn Bảo Ấn đánh cho tổn thương nguyên khí, lần này suýt nữa thì vẫn lạc tại Tử Sơn.
Diệp Phàm không khỏi nhìn về một vị trí không bắt mắt giữa đám người, Xích Long lão đạo đang ngồi xen lẫn trong số này, căn bản không thèm liếc tới các Thánh địa một cái.
Quả thực là không chút sợ hãi nào, lần trước hắn cũng tự mình tham gia vụ đánh giết Thánh Chủ Diêu Quang, vậy mà vẫn còn dám tới đây.
Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng hợp lý, các Thánh địa và mười ba đại cường đạo đều tạm thời hòa giải, mượn dùng Thôn Thiên Quán thượng cổ để tấn công Tử Sơn, Xích Long lão đạo tới đây cũng không có vấn đề gì.
Đương...!
Tiếng chuông vang lên, Thiên Yêu bảo khuyết im lặng lại, cuộc đấu giá sắp bắt đầu.
Lúc này người đi lại đã không nhiều, các nhân vật trọng yếu của các thế lực lớn gần như đã tới đủ rồi, không cần phải đợi thêm nữa.
Phía trước là một tòa Hoàng Toàn Long Thai, nó toàn thân trong suốt, có ánh sáng màu vàng rực đang lưu chuyển trong đó, vô cùng đẹp, hoàn toàn dùng hoàng toản khắc thành.
Một lão già tóc bạc trắng bước lên long thai, tuyên bố bắt đầu hội đấu giá.
Mười sáu thiếu nữ đứng ở hai bên long thai, đương nhiên là các yêu tinh đến từ Thiên Yêu Cung, bọn họ thướt tha mỗi người một vẻ, áo lụa che thân, phụ trách đưa các vật phẩm đấu giá ra.
Lúc đầu chỉ giao dịch vài kiện đồ vật nhỏ, giá cao nhất cũng chỉ là hai ngàn cân Nguyên, tất cả đều rất bình tĩnh, êm đềm diễn ra.
- Kiện vật phẩm đấu giá thứ tư là một khối Hoang cổ Bảo Ngọc, giá quy định là một ngàn cân Nguyên.
Trên Hoàng Toàn Long Thai, lão già tóc bạc tuyên bố.
Một thiếu nữ yêu tinh bước nhẹ lên, mái tóc phất phơ, nâng trên tay một cái khay bằng gỗ tử đàn, bước lên Hoàng Toàn Long Thai, trên khay có một khối cổ ngọc, phát ra ánh sáng dìu dịu, các đường vân trên đó rất tinh tể.
Trong lòng Diệp Phàm nhảy lên, khối ngọc này rất quen thuộc đối với hắn, tuyệt đối là đế ngọc.
Là mảnh ngọc mà Vô Thủy Đại đế lưu lại, hắn không ngờ lại thấy nó trong này, bị người ta bán đấu giá, giá quy định mới chỉ có một ngàn cân Nguyên, đây quả thực là một trò cười mà.
Nếu mà người khác biết được lai lịch khối ngọc này thì đừng nói là một ngàn cân Nguyên, cho dù mười vạn cân thì họ cũng điên cuồng tranh đoạt.
- Khối ngọc này có gì đặc biệt sao?
Trong đại sành đấu giá có người hỏi.
- Khối ngọc này có một loại đạo vận, rất có thể là ngọc bội của một đại nhân vật khi xưa.
Lão già tóc bạc giới thiệu.
Mọi người quan sát cẩn thận, cuối cùng tất cả đều lắc đầu, không ai báo giá.
Trên cổ ngọc có lạc ấn mơ hồ, là một trong chín cái long mạch, tuy nhiên lại chỉ là một góc của nó chứ không phải là một hình của một con rồng hoàn chỉnh.
- Khối ngọc này vỡ ra thật chuẩn a, chỉ hiện một góc núi, ngay cả những người từng nhìn thấy Tử Sơn và chín cái long mạch thì cũng không cách nào nhận ra nó.
Diệp Phàm kích động.
Hiện tại truyền thừa của Vô Thủy Đại đế đã kinh động thiên hạ, nếu bị người khác nhận ra thì tất nhiên sẽ nổi lên một cơn sóng thần.
Lúc này tâm tình Diệp Phàm vô cùng kích động, còn kích động hơn cả việc thấy được vật phẩm tuyệt thế quý hiếm.
- Một ngàn cân Nguyên.
Hắn ra giá đúng theo giá quy định.
- Hai ngàn cân Nguyên.
Bỗng nhiên, trong một gian phòng khách quý truyền tới một âm thanh, cạnh tranh rất gay gắt.
Diệp Phàm nghe giọng thì biết đó là vị công tử mặc cẩm y đi cùng Ngô Tử Minh, hắn lập tức nhíu mày.
- Ba ngàn cân Nguyên.
- Bốn ngàn cân Nguyên.
Tên mặc cẩm y này tiếp tục ra giá.
Lý Hắc Thủy khó hiểu, nói:
- Một khối ngọc nát mà thôi, ngươi mua nó làm gì?
Việc này liên quan tới quá nhiều thứ, Diệp Phàm không thể nói ra, nếu không thì sẽ dẫn tới họa lớn.
Hắn muốn đoạt được nó, nhưng cũng không muốn tiêu tiền như rác, cười nói:
- Cổ ngọc mười mấy vạn năm trước, muốn mang về thưởng thức một phen mà thôi, nếu bọn họ cũng muốn thì cứ để cho bọn họ lấy đi, năm ngàn cân Nguyên, nếu họ có thể đưa ra giá cao hơn thì cứ việc lấy nó.
-Sáu...!
Bên kia chỉ kêu lên một tiếng “sáu”, nhưng rốt cuộc lại không nói hết.
Cuối cùng, Diệp Phàm dùng năm ngàn cân Nguyên mua được khối cổ ngọc này, tuy tốn mấy ngàn cân Nguyên, nhưng tuyệt đối là đáng giá.
Nếu muốn vào trong Tử Sơn thì không thể thiếu được khối cổ ngọc này, đây là chìa khóa duy nhất mà Vô Thủy Đại đế lưu lại, nếu mà bị kẻ khác biết được, tất nhiên sẽ xác chất thành núi, máu chảy thành sông, bồng bềnh khắp nơi.
Nó có thể mở ra truyền thừa của Vô Thủy Đại đế, Diệp Phàm nhất định phải lấy được Vô Thủy Kinh này.
Rất nhiều đại nhân vật đều đang ở trong Thiên Yêu bảo khuyết, không ai để ý tới mấy thứ lặt vặt lúc đầu này, đều đang chờ thần dược cổ, lại không biết rằng một khối cổ ngọc nghịch thiên vừa trôi qua trước mắt.
May mà như vậy, nếu không thì tại đây nhất định sẽ diễn ra một hồi đại chiến kinh hãi thế tục.
- Bọn Ngô Tử Minh này cố ý nâng giá nhằm vào chúng ta.
Lý Hắc Thủy bất mãn nói.
Diệp Phàm đang rất vui, cũng không thèm so đo, nói:
- Sau này tới thạch phường Thánh địa hãy trả đũa chúng.
Cuối cùng, rốt cuộc cũng tới tiết mục hay nhất, một thiếu nữ yêu tinh cẩn thận cầm một quyển sách lụa, đưa lên Hoàng Toàn Long Thai.
- Bút ký của một vị đại năng đã tọa hóa, giá quy định là ba vạn cân Nguyên.
Lão già tóc bạc cao giọng hô.
Oanh!
Đại sành đấu giá lập tức sôi trào, rất nhiều người đều kích động, không ít Thái thượng trưởng lão của đại giáo đều ra giá mua vật này.
- Bốn vạn cân Nguyên!
- Năm vạn cân Nguyên!
- Lão phu ra bảy vạn cân Nguyên!
- Tám vạn cân Nguyên!
Cả hội trường đều rất sôi động, một đám lão già thi nhau ra giá, rất nhiều người trẻ tuổi chỉ có thể nhìn, căn bản không tham gia vào được.
- Mấy lão già này đều như ăn phải xuân dược vậy, mắt đều đỏ hết lên kia!
Lý Hắc Thủy cười nói.
- Đừng có nói lung tung, nơi này có thể có người nghe được thần niệm truyền âm đó.
Diệp Phàm nhắc nhở.
Cuối cùng bút ký của vị đại năng đã tọa hóa cũng được tăng lên tới mười hai vạn cân Nguyên, đúng là cái giá trên trời, khiến người khác phải líu lưỡi.
Trên Hoàng Toàn Long Thai, lão già tóc bạc tuyên bố:
- Tiếp theo là đấu giá một kiện báu vật hiếm có từ xưa tới nay.
Trong đại sảnh đấu giá lập tức im lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Mười sáu thiếu nữ yêu tinh đều có tu vi không yếu, nhưng hiện tại lại đổ đầy mồ hôi, thở phì phò, mệt tới mức không chịu nổi.
Họ cùng nhau nâng một cái chuông vỡ lên, nó cao khoảng một thước, vô cùng cũ kỳ, không nhận ra là thứ gì, giống như một cái chuông bình thường ở chốn phàm nhân vậy.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi, mấy thiếu nữ này đều có tu vi Đạo Cung Bí Cảnh, vậy mà lại phải cố sức tới vậy, đủ để biết thứ này nặng tới mức nào.
Lão già tóc bạc của Thiên Yêu Cung tiến lên, tự tay cầm lấy nó, cầm cái chuông màu xám ảm đạm này lên Hoàng Toàn Long Thai, đặt lên chỗ cao nhất cho tất cả mọi người cùng nhìn.
- Thứ này đã vỡ nát rồi còn gì!
Mọi người cùng ồ lên, một bên chuông đã vỡ mất từ lúc nào, nói chính xác hơn thì đây chỉ là nửa cái chuông mà thôi.
- Một cái chuông vỡ mà thôi, cầm tới đây làm gì?
Có người khó hiểu, lớn tiếng hỏi.
- Các vị đừng khinh thường thứ này, đây là đồ quý hiếm thời cổ đấy.
Lão già tóc bạc nói với vẻ rất trịnh trọng.
- Rốt cuộc nó là cái gì?
Lão già tóc bạc nói:
- Vật này được người ta phát hiện ra trong một tòa cổ quáng bỏ không, có lịch sử rất lâu đời, tốt thiểu cũng được năm vạn năm rồi.
- Đồ cổ trên đời thiếu gì, đâu phải cứ lâu năm là quý, nó có lai lịch thế nào?
Một người thuộc lớp tiền bối hỏi.
- Nó cũng không phải là một cái chuông bình thường, mà là binh khí do một đại nhân vật thời cổ sắp đạt tới cảnh giới Thánh hiền tế luyện.
Lão già tóc bạc nói xong, cả đại sành đấu giá lập tức ồn ào hẳn lên, rất nhiều người thuộc lớp tiền bối đều kích động, đua nhau ra giá.
- Bảy vạn cân Nguyên.
- Tám vạn cân Nguyên.
- Mười vạn cân Nguyên.
Lúc này thì ngay cả các Thánh địa cũng báo giá.
Cái chuông này đã vỡ nát rồi, không thể chữa trị được nữa, nhưng vẫn còn có pháp tắc sót lại, đáng giá để các đại nhân vật nghiên cứu.
Cả đại sảnh rất náo nhiệt, một số lão già không ngừng tăng giá, tất cả đều là người của các thế lực lớn.
- Mấy lão già này ăn xong xuân dược, lại chuyển sang tiết canh gà hay sao vậy!
Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.
Diệp Phàm cười nói:
- Gia gia của ngươi cũng tham gia vào đấy.
Lý Hắc Thủy:...
Cuối cùng, cái chuông vỡ này được bán với giá mười tám vạn cân Nguyên, cực kỳ kinh người, có thể thấy được nếu mà nó còn nguyên vẹn thì sẽ đắt tới mức nào.
- Hiện tại, bắt đầu đấu giá vật phẩm cuối cùng, có thể nói nó là thứ quý hiếm tuyệt thế, bởi vì đã không bao giờ có một gốc thứ hai nữa.
Lão già tóc bạc tự mình đi xuống Hoàng Toàn Long Thai, cầm một cái đỉnh bằng ngọc, trắng không tì vết, bước lên trên đài cao.
Ngọc đỉnh này chỉ cao một thước, bên trên được che kín lại, rất kín đáo.
- Ta nghĩ các vị đều biết nó là cái gì, đúng vậy, đây là thái cổ thần dược, được một vị tiểu hữu lấy từ trong đá ra.
Trong đại sảnh đấu giá lập tức ồn ào, khó có thể bình tĩnh lại được, rất nhiều người đều đứng lên, lần này bọn họ chính là vì thần dược này mà tới.
Đương nhiên, rất nhiều người tới đây chỉ là để tăng thêm kiến thức mà thôi, họ không có khả năng mua được thứ này, tất nhiên nó sẽ có cái giá trên trời, hơn phân nửa là sẽ vào tay của các Thánh địa, không ai có thể cạnh tranh với các quái vật lớn này.