Chương 443: Người thừa kế độc nhân
Diệp Phàm ở trong nhà trọ tại Yên Đô tĩnh tọa ba ngày. Vào một đêm khuya đột nhiên có sát khí kinh thiên ngập trời ập tới. Ba thân ảnh xuất hiện giống như ba thần lô vĩnh hằng bất diệt, khí tức sinh mệnh vô cùng cường đại, đánh vào trong phòng hắn.
Cả nhà trọ lập tức biến thành bột phấn. Dưới dao động khủng bố thấy này, tất cả kiến trúc đều không thể tồn tại.
người cầm đầu cao tới gần một trượng, lưng hùm vai gấu, dáng người khôi ngô, lực lưỡng vô cùng. Mái tóc đen của hắn tung bay, cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích, gần như có thể đánh rách thiên địa.
Hắn có huyết khí tràn trề không gì sánh nổi, hóa thành Chân Long sông lên bầu trời đêm, huyết quang che phủ thân thể, gần như một Ma Thần giáng thế, vung đại kích lên bổ xuống.
Cả vùng thiên địa này lập tức bị cắt xé ra. dường như có một con hung thú thái cổ từ vực sâu tỉnh lại, như một Thánh linh cái thể bay ra từ bảy đại cấm địa, vô cùng khủng bố.
Vút!
Diệp Phàm vung nắm tay màu vàng lên nghênh đón, va chạm với Phương Thiên Họa Kích, phát ra tiếng nổ rung trời, vang vọng khắp Yên Đô.
Diệp Phàm âm thầm nghiêm nghị. Binh khí người này cầm trong tay ẩn chứa quy tắc của thiên địa, lực lượng bản thân cũng vô cùng cường đại. Đây là một đại địch của hắn.
Ầm!
Một người bên cạnh cũng ra tay, uy thế cũng rất đáng sợ, chỉ hơn chứ không kém. Đây là một nam nhân giống như Yêu Thần, mái tóc màu tím tung bay như thần linh hạ giới.
Hắn tế ra một cổ tháp trấn áp xuống, con ngươi thâm thúy lóe lên ánh sáng tím yêu dị, thanh thế khiến người ta sợ hãi.
Cổ tháp tổng cộng có chín tầng, phía trên ẩn chứa hoa văn đại đạo, tuyệt đối là binh khí ẩn chứa đạo và lý, còn chưa giáng xuống đã khiến mặt đất vỡ tung.
Vút!
Diệp Phàm lại vung tay đối kháng trọng khí này. Bàn tay khổng lồ màu vàng hóa thành một tấm bia đá, lưu chuyển đạo văn, đánh lên cổ tháp tạo thành âm thanh vang VỌng tuyệt Yên Đô.
- Chẳng lẽ ta đoán sai...
Trong lòng Diệp Phàm dâng lên sự nghi ngờ.
Ầm!
Luồng khí tức kinh khủng thứ ba đánh tới ngay lập tức, giống như ngân hà đổ xuống từ chín tầng trời. Đây là một nữ nhân xinh đẹp, bàn tay ngọc phất ra, hào quang sáng lạn vọt tới.
Diệp Phàm cười lạnh. Muốn chiến đấu cận thân với hắn sao? Tay phải hắn hóa thành đạo bi màu vàng, lấp lánh phù văn, phảng phất đại biểu cho ý chí của thiên địa đánh xuống.
Ầm!
Đột nhiên nữ nhân có hào quang rực rỡ sau lưng kia cầm một bình ngọc màu đen trong tay, hóa thành một hố đen muốn cắn nuốt hắn vào trong đó.
Trái tim Diệp Phàm gia tốc. Lại một cường giả, có thể nói là đại địch không hề kém hai người kia. Cái bình này nhìn vô cùng quen thuộc.
- Phỏng chế thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán, có ẩn chứa đạo và lý...
Diệp Phàm cả kinh, cái bình này so với bình của Đồ Phi còn lợi hại hơn.
- Chẳng lẽ thật sự ta đoán sai sao?
Trong lòng hắn nghi hoặc, huyết khí màu vàng toàn thân bốc lên tận trời, một mình đại chiến ba vị cường giả.
Trận chiến này kinh động rất nhiều cao thủ tại Yên Đô. Rất nhiều tu sĩ vọt tới hướng này. Mọi người thực giật mình. Khi nào xuất hiện ba vị cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi như vậy?
Vút!
nam nhân thân cao một trượng, oai hùng khôi vĩ kia lực bạt sơn hà khí cái thế, mái tóc đen hỗn loạn, đôi mắt khiếp người vung Phương Thiên Họa Kích lên xé rách thiên địa, vô cùng dũng mãnh.
Diệp Phàm dùng bàn tay màu vàng chống lại, đánh cho Phương Thiên Họa Kích liên tục rung động, tiếng vang như tan vàng nát đá, truyền khắp vòm trời.
Ầm!
Tên nam nhân tóc tím như Yêu tộc Thiên Thần giáng trần kia da thịt trong suốt như bạch ngọc, con ngươi thăm thẳm như vực sâu đáng sợ, ngẫu nhiên lóe lên ánh sáng tím.
Hắn khống chế cổ tháp chín tầng đè Diệp Phàm xuống, không ngừng thúc giục. Lạc ấn tiên thiên đạo văn rơi xuống, vài lần suýt thu Diệp Phàm vào bên trong.
Ầm!
Trên đại địa đột nhiên xuất hiện một cái hố không đáy. cổ tháp ép xuống xuyên thủng mặt đất, thu đất đá vô tận vào bên trong.
Leng keng!
Diệp Phàm cũng cảm thấy nghiêm trọng, dùng hết khả năng hóa giải. Hắn đã bị bắt vào tầng đầu tiên của cổ tháp, bàn tay khổng lồ màu vàng vung lên liên tục.
Cong!
Tay trái hắn hóa thành thiên bi màu vàng, tay phải hóa thành lớn như tấm thớt, đồng thời đánh ra, rốt cục cũng đánh bay vù khí này.
Trong lòng hắn cũng kiêng kị nhưng người khác thì không thể biết được. Dùng tay không đối kháng với vũ khí có hoa văn thiên địa, có mấy ai dám làm vậy chứ?
- Thánh thể quá cường đại, thân thể có thể so với trọng khí. Lợi thế tiên thiên lớn như vậy thì có mấy người cũng thế hệ đả thương được hắn chứ?
- Đối phó với hắn chỉ có thể dùng pháp lực ngập trời trấn áp, sau đó từ từ luyện hóa, bằng không sẽ gặp thiệt thòi rất lớn.
Không ít tu sĩ đứng quan sát phía xa xa đều thấp giọng đàm luân. Đại chiến trong đêm khuya như vậy, tiếng động truyền ra hơn mười dặm, chỉ cần ở trong Yên Đô là đều có thể nghe thấy.
Lúc này Diệp Phàm kiêng kị nhất chính là Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ trong tay nữ nhân kia. Nàng không chỉ có thân lọ mà còn cầm cả cái nắp có ẩn chứa đạo và lý.
Tương truyền Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ khủng bố nhất chính là cái nắp, là do độc nhân dùng đầu lâu của Đại Đế luyện thành, có sức mạnh khó có thể tin nổi.
Mặc dù chỉ là đồ phỏng chế nhưng chắc rằng nó cũng khủng bố hơn thân lọ rất nhiều. Diệp Phàm luôn luôn phòng bị nhưng nữ nhân xinh đẹp kia vẫn chưa vận dụng nó. Đây là một loại uy hiếp vô hình.
Lai lịch ba người này khó lường, mỗi người đều là đại địch, có thể so với các Thánh tử nhưng lại chưa từng nghe nói bao giờ, quả thực khiến hắn chấn động.
Vụt!
Đột nhiên từ mi tâm Diệp Phàm bắn ra một đạo kim quang. Tiểu hồ màu vàng kia giống như một vầng thái dương lao ra, thần thức ngưng kết lại thành một tiểu đỉnh màu vàng.
Thần niệm của hắn cường đại tới mức nào thì thế hệ thanh niên ai ai cũng biết. Khi thấy tiểu hồ màu vàng kia hóa thành tiểu đỉnh ba chân thì không ai không biến sắc.
ngay cả ba vị địch thủ cường đại kia cũng đều giật mình, mi tâm cũng lóe sáng, có trọng bảo hiện ra chắn phía trước.
Hừ!
nữ nhân xinh đẹp kia hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lật tay tế ra cái nắp của Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ, áp xuống tiểu đỉnh màu vàng.
Diệp Phàm cảm thấy mi tâm tê rần, tiểu đỉnh màu vàng lại bị cái nắp kỳ bí kia thu vào. Trên mặt nó có ấn ký mặt quỷ nhưng cười như khóc, quỷ dị vô cùng.
- Hắc hắc ... Ha ha...
Tiếng cười đáng sợ truyền ra âm trầm khủng bố vô cùng, giống như độc nhân đệ nhất thiên hạ đang cười lạnh trong thời trước hoang cổ, xuyên thấu thời không truyền tới.
Tiếp theo là những tiếng cười âm trầm điên cuồng, giống như có thể dẫm cả Tiên linh chư thiên dưới chân, có thể nói là ma âm tự phụ nhất trong thiên hạ.
Cường đại như Diệp Phàm cũng có cảm giác sởn cả tóc gáy. Đây chỉ là một phỏng chế phẩm mà thôi, lại có thể khắc thành cả loại ma âm này sao?
Đây là tiếng của vị độc nhân vô thượng kia sao? Hoàn hảo mới là phỏng chế phẩm, chỉ có âm thanh, chưa có uy lực diệt cả nhân thế, nếu không thì đại nạn giáng xuống, cả Yên Đô chẳng thể bình yên được.
Mặc dù là vậy nhưng tiểu đỉnh của Diệp Phàm cũng suýt bị thu vào, rất nhanh ảm đạm xuống. Hắn quát nhẹ một tiếng, kim quang ở mi tâm đại thịnh.
Tiểu đỉnh màu vàng hóa thành một đạo ánh sáng vọt tới, quét về phía ba người. Bọn họ vội vàng chống cự, sợ nó dính vào người. Ai cũng biết đây là một đòn sát thủ của Diệp Phàm.
Ầm!
Đồng thời vào lúc này, Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ chấn động. nữ tử kia phất tay vung về phía Diệp Phàm, bắn ra một chùm sáng huyền bí thẳng tới hắn.
Đây là một luồng sáng đen cắn nuốt tất cả, bên ngoài còn có văn lạc đại đạo rơi xuống, từng tia từng đợt giống như một tấm màn trời, giết sạch mọi sinh linh.
-Á...
Diệp Phàm không sao nhưng người ở xa xa lại ngã xuống đất kêu thảm thiết. Cả một đám người lớn bị ảnh hưởng, mi tâm tràn tơ máu. Uy lực của cái nắp thần bí này thật quá lớn.
Nhưng vào lúc này thì ấn ký mặt quỷ trên cái nắp của Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ lại như sống lại, vừa khóc vừa cười khiến tim Diệp Phàm đập thình thịch.
Hỗn Độn Chủng Thanh Liên.
Hắn thi triển dị tượng muốn đồng thời trấn áp cả ba người. Đương nhiên chủ yếu vẫn là đối phó với Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ. Vật này rất tà quái, không biết còn có uy thế gì chưa thi triển ra không.
Hắn không muốn bị động đỡ đòn, lập tức chủ động tấn công, muốn bắt giết cả ba người. Sương mù hỗn độn bao phủ, tiểu đỉnh màu vàng kia bay trở lại mi tâm.
Diệp Phàm hành động, phối hợp với Thanh Liên cắm rễ trong hư không, giống như một bộ thiên thư đại đạo, ba lá lay động khẽ. Vạn vật hồi sinh, thiên địa trở lại khi mới bắt đầu.
Ầm!
Hai tay Diệp Phàm lay động, giữa bàn tay màu vàng đột nhiên xuất hiện Đạo Đồ âm dương, tay phải là dương đồ, tay trái là âm đồ, giống như nhật nguyệt cũng chấn động.
Khí tức lúc khai thiên lập địa tràn ra. Bàn tay màu vàng của Diệp Phàm hóa thành Âm Dương Đồ bao phủ cả ba người.
Hiển nhiên bọn họ cũng biết lợi hại, không dám tiến vào bên trong dị tượng, tất cả đều quyết đoán lui lại.
vút-
nam nhân hùng vĩ cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, đại kích trong tay rung chuyển kịch liệt không ngừng.
Nếu là binh khí khác thì nhất định đã bị đánh thành bột phấn, căn bản không có khả năng chịu nổi một kích của Âm Dương Đồ.
Ầm!
Cổ tháp chín tầng như núi nhạc bị dương đồ trong tay phải Diệp Phàm đánh bay, hóa thành một luồng sáng giống như sao chổi bay ngang bầu trời, chìm sâu vào cuối thiên địa.
-o0o-
chỉ có Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ mới thật là đáng sợ, dù chỉ là một vật phỏng chế mỏng manh cũng không thể đoán trước được uy lực, đứng vững dưới một kích của âm đồ, bản thân tỏa ra vạn đạo ô quang.
- Thánh thể thật cường đại, không hề dùng vũ khí mà có thể đánh lại cả ba đại địch...
Mỗi người xem trận chiến đều thấy có khí lạnh bốc lên trong lòng.
- Ba người trẻ tuổi này là cao thủ tuyệt đỉnh ở đâu ra vậy?
Có người nghi hoặc hỏi.
Diệp Phàm đứng đó, sắc mặt thật bình tĩnh, giằng co với ba người. tiếp tục muốn bắt giết bọn chúng.
Trong lòng hắn đã nghi ngờ. Theo hắn đoán thì ba người quấy rầy hắn này liệu có phải là người của đối phương cử tới thử không? Nhưng cường giả trẻ tuổi có thể tranh đấu với hắn như thế này thì sao có thể là loại người vô danh tùy tiện nghe lời người khác.
Bọn họ rốt cục có lai lịch gì, tuyệt đối có thể so sánh với nhân vật cấp Thánh tử, bất kể là ở Trung Châu hay Đông Hoang đều hiếm thấy trong đám thanh niên.
Mà cầm Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ phỏng chế, gồm cả cái nắp không sứt mẻ thì dù là Thánh chủ muốn phục chế cũng rất khó khăn.
những thứ không tầm thường này khiến hắn chấn động. Chẳng lẽ đối phương chiếm được kế thừa của độc nhân? Có khả năng này lắm.
Diệp Phàm quát khẽ một tiếng, thân thể màu vàng lóe lên dưới bầu trời đêm. bàn tay ấn vào hư không, dùng Thanh Liên hộ thể, đánh ra âm đồ và dương đồ, muốn bắt giữ cả ba người.
Vút. vút...
nam nhân cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay và nam nhân tóc tím như Yêu tộc kia đều rút lui, chỉ còn lại nữ tử cầm Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ kia lao về phía hắn.
Mặt quỷ vừa khóc vừa cười, hai mắt tỏa ra ánh sáng đen kịt khiến Diệp Phàm cảm thấy hàn khí ập tới. Hắn chấn động thân thể mạnh mẽ, huyết khí xông lên tận trời mới hóa giải được nó.
- Nếu chỉ có thể thì nạp mạng đi.
Diệp Phàm vọt về phía trước.
- Thân thể của Diệp huynh ngươi. ha ha ...
nữ tử này cười khẽ.
Diệp Phàm nghiêm nghị hẳn. Đối phương đến thử thương thế của hắn sao? nghĩ lại tất cả mọi dấu vết, người nào lại đáng sợ như vậy, giờ vẫn còn hoài nghi hắn chứ?
Hắn tự hỏi rằng mình không có sơ hở, biểu hiện luôn luôn vừa đủ. thậm chí còn bắt chước cả khí tức của vết nứt đại đạo, khiến nó lưu chuyển mờ mờ.
- Không cần các ngươi quan tâm. Ta sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.
Diệp Phàm giơ tay lên đánh tới đối phương.
Vút!
Nhưng thân ảnh ba người đột nhiên mờ đi, bước vào trong hư không, chuẩn bị xuyên qua hư không. Thần sắc Diệp Phàm biến đổi, vung quyền vang trời, đồng thời hai mắt bắn ra thần quang, với Nguyên Thiên Thần Giác xuyên thấu hư thực của bọn họ.
- Đây là thần thuật khắc đạo văn lên thân thể, có thể vượt qua hư không, trăm dặm vô tung, khó có thể đuổi theo, sớm đã biến mất nhiều năm rồi không ngờ lại có thể tái hiện thế gian.
Có những nhân vật trong lớp cao tuổi ngạc nhiên than thở.
- những kẻ này tâm cơ thâm trầm, chỉ sợ cũng không biết ta đã tu thành Thần Nhãn...
Diệp Phàm thầm nhủ.
Hắn khó có thể bình tĩnh lại. Đối thủ thực khó đối phó, quả là kẻ địch vô cùng khủng bố.
Ba người kia lại không phải là chân thân mà là ba thần linh tế ra từ Đạo Cung, Đồng Nguyên nhất thể, tuy hai mà một.
Nhưng cẩn thận suy tư xong thì hắn lại nhíu mày. Kẻ này vô cùng giả dối và cẩn thận, trong ba thần linh này lại không hề lưu lại chút ấn ký đặc biệt nào, không thể phán đoán ra được.
- Một kẻ thật cường đại, có thể nuôi dưỡng ra ba thần linh có thể so đấu với Thánh tử, mà lại còn có thể hóa nam hóa nữ, không khác gì thân thể huyết nhục thật, không có Thần Nhãn thì không thể nhìn thấu được.
Nếu muốn tìm ra kẻ này thì chẳng khác gì mò kim đáy biển. Diệp Phàm trầm tư, cẩn thận cân nhắc, hồi tưởng lại tất cả chuyện cũ.
Không thể nhận ra từ sinh mệnh ấn ký, chỉ có thể từ các chi tiết mà lần ra. Hắn rất muốn lôi được kẻ này ra. bằng không sẽ không thể an lòng được.
- Giống...lại giống hơn một chút rồi.
Hắn đứng thẳng rất lâu. bỗng nhiên hai mắt sáng bừng lên. nam nhân cầm Phương Thiên Họa Kích xé rách thiên địa có một loại thần vận không ai bì nổi, rất giống với một cảnh tượng mà hắn đã từng thấy qua. trong thần niệm của hắn liên hệ chặt chè với tình cảnh ngày xưa.
Khi ở Bắc Vực, mới tới vùng cấm Thái Sơ không lâu có hai sinh vật thái cổ toàn thân lông rậm đáng sợ, cầm đại kiếm trong tay chém rách thiên địa, bắt hoang lục hợp, duy ngã độc tôn.
Khi đó mọi người đều phỏng đoán đó không phải là sinh vật thái cổ mà là lão Đao Bả Tử. Từ những điểm đáng ngờ sau đó, lão Đao Bả Tử hoàn toàn biến mất, có thể thấy tất cả dấu hiệu đều hướng về hắn.
Nhưng Diệp Phàm lại cảm thấy lạnh ngắt. Hắn nghĩ tới Diêu Quang Thánh tử kia. Tuy rằng chỉ có một chút tương tự chưa tới một phần vạn mà thôi.
- Ngày đó khi hai sinh vật thái cổ kia chém trưởng lão của Diêu Quang, đại khai sát giới, mười bước giết một người...
Nghĩ tới việc Diêu Quang Thánh tử hành tẩu trong thế gian giống như thần linh, không nhiễm chút bụi bậm. vĩnh viễn có thần hoàn bao phủ hắn liền cảm thấy sợ hãi.
- Tuy rằng chỉ có một chút xíu khả năng nhưng vẫn phải đề phòng ...
Diệp Phàm chấn động.
Hắn tập trung tất cả đầu mối trên người Diêu Quang Thánh tử xong mới tự nhủ:
- Hắn chiếm được thừa kế của độc nhân sao? Cũng tiến vào đàn tràng của độc nhân, bản thân bị trọng thương suýt chết nhưng lại lấy được kế thừa sao?
Diệp Phàm nhíu mày. Lúc trước hắn vẫn chưa hoài nghi Diêu Quang Thánh tử nhưng hiện giờ không thể không đề phòng. Người này không thể khinh thường.
- Còn một người khác nữa.
Diệp Phàm nghĩ tới Hoa Vân Phi. Năm đó nếu không phải trong hỏa vực hắn nghe được đối phương nói chuyện với một lão già thì vĩnh viễn không thể ngờ là hắn muốn giết Cơ Tử Nguyệt.
Diệp Phàm vĩnh viễn không quên được khi Hoa Vân Phi nói những lời đó, thân thể Thánh thể ẩn chứa sức mạnh kỳ dị, nếu hắn đã biết thì cần phải lấy đi căn nguyên.
Diệp Phàm ở bên ngoài chính tai nghe được mới hiểu ra mọi chuyện. Nếu không thì ai lại có thể ngờ được Hoa Vân Phi chẳng màng danh lợi thực mới là kẻ kế thừa của độc nhân?
Hoa Vân Phi xuất trần giống như tiên, thanh nhà cao thượng, lại rất khiêm tốn, chưa bao giờ gây nên một gợn sóng, quả thực giống như khoác trên người một tầng thánh ý, không chút tỳ vết nào, thế nhân tuyệt đối không hoài nghi hắn.
- Mặc kệ hắn có phải là kẻ kế thừa độc nhân hay không nhưng khẳng định là muốn gây bất lợi cho ta. Hắn nếu đã muốn thu căn nguyên của Cơ Tử Nguyệt thì cũng sẽ chẳngbò qua cho ta...
lão nhân Lý Nhược ngu khi đối chiến với nửa bước đại năng đã từng kinh ngạc. Khí tức của đối phương có một tia quen thuộc. Hắn ẩn cư ở Chuyết Phong, ngay cạnh Tinh Phong, điều này khiến Diệp Phàm lại càng khẳng định.
- Có phải là Diêu Quang Thánh tử hay không có khó bề phân biệt được, chỉ có một chút xíu khả năng...
Tuy nhiên đối phương tối nay chủ yếu là muốn thăm dò xem cuối cùng thương thế của Thánh thể tới mức nào, tâm tư rất thâm sâu. Mặc kệ là hắn muốn gì thì cũng phải đề phòng thật cẩn thận.
- Ta tin chắc rằng Hoa Vân Phi muốn giết ta.
Diệp Phàm lộ sát ý. Chi thông qua chuyện hắn chứng kiến ở hỏa Vực thì cũng đủ dự báo hắn và Hoa Vân Phi khó có thể cũng tồn tại.
Ngày sau đó Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn cũng tiến vào Yên Đô. Diệp Phàm tới nghênh đón, trực tiếp ra tay trước, tránh để đối phương bố trí cẩn thận.
bằng không nếu cứ phải chống đỡ mưu kế của đối phương, sau khi tiến vào Yên Đô khẳng định còn chuẩn bị những thứ lợi hại hơn để diệt trừ hắn. Nếu vậy thì Diệp Phàm quyết định ra tay trước, không để cho đối thủ có cơ hội.
Bố cục này vốn hắn cũng chuẩn bị cho Hoa Vân Phi, giải quyết sớm cho an tâm.
- Diệp huynh vì sao lại thế này?
Hoa Vân Phi bị huyết khí màu vàng mênh mông bao phủ, thần sắc đại biến.
- Diệp Phàm, ngươi đang làm gì? Lấy oán báo ơn sao?
Lý Tiểu Mạn ở bên cạnh cũng sợ hãi kêu lên.
Diệp Phàm không nói gì. Hắn đến là để giết người, không muốn phân tâm. Chỉ có ra tay sấm sét giết chết người này mới có thể yên tâm được.
Các loại dị tượng như Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, Hỗn Độn Chủng Thanh Liên hiện ra, bao phủ lấy Hoa Vân Phi. chỉ cần giam cầm hắn vào bên trong thì tất cả mọi chuyện dễ dàng rồi.
Chín tầng trời hiện ra, Tiên Vương ngồi tít trên cao, duy ngã độc tôn. Âm Dương Đồ bao phủ bầu trời. Cả một vùng đất này như biến thành tiên thổ. Kim quang quanh thân thể Diệp Phàm bốc lên tận trời, giống như một Thánh linh cường đại vậy.
-Ầm!
Hoa Vân Phi tất nhiên không thể ngồi yên chịu chết, từ mi tâm lao ra một ngôi sao, lưu chuyển tiên quang vô tận, bao phủ lấy toàn thân.
- Thánh thể sao lại đại chiến với Hoa Vân Phi của Thái Huyền Môn?
Tất cả tu sĩ đều giật mình, cảm thấy rất khó hiểu.
- Trời ạ, đó là chí bảo của Tinh Phong, truyền thuyết nói là do một ngôi sao luyện chế thành.
Một số nhân vật cao tuổi khiếp sợ nói.
- Diệp Phàm, ngươi đang làm gì đó? Hoa sư huynh đưa cho ngươi Cửu Khiếu Linh Lung Đan giữ mạng, ngươi sao lại lấy oán trả ơn như vậy?
Lý Tiểu Mạn biến sắc.
- Hắn...
Diệp Phàm cười khinh miệt, căn bản không thèm để ý, vẫn vọt nhanh về phía trước, dùng uy lực như lôi đình muốn giết Hoa Vân Phi. Hắn giống như thần linh thượng cổ, khiến cả thiên địa đều rung chuyển.