Chương 467: Nhân sủng
Nơi đây, tụ tập rất nhiều con cháu đại giáo Đông Hoang, rất nhiều người đều là nhân vật phi thường, hai ba người tụ cũng một chỗ bắt chuyện và kết giao lẫn nhau, tương lai không ít người đều sẽ trở thành tôn sư một phương.
Nếu hiện giờ có thể có một chút quan hệ tốt với nhau, tương lai khẳng định sẽ có thật nhiều lợi ích lớn lao. Phàm là hạng người có chí cao đều sẽ không bỏ qua cơ hội kết bạn trước mắt.
- Diệp huynh! Ta nguyện ý dùng Cửu Chuyển Thần Đan đổi Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm của huynh, có thể kéo dài sinh mệnh của huynh.
Triệu Phát lại quay lại, mỉm cười lên tiếng.
Thanh âm của hắn tuy rằng không lớn, nhưng cũng dẫn tới chú ý của một số người gần đó, ai nấy đều quay nhìn lại đây.
Diệp Phàm đã động sát ý đối với hắn, người này đúng lúc này nói ra, rõ ràng là nói toạt ra dụng ý của Diêu Quang Thánh tử. Mở miệng nói như vậy đúng là bụng dạ khó lường.
Đổi hay không đổi? Đây là đang ép cung, bảo đan giữ mạng ngay tại đây nếu còn không đổi sẽ khiến người ta nghi ngờ! Tuy nhiên Triệu Phát thật ra cũng không có làm cho mọi người trên thần đảo đều biết.
- Một viên linh đan cũng muốn đổi Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm của ta, ngươi đây là lừa đảo hay sao?
Diệp Phàm nửa thật nửa giả chất vấn, sắc mặt có hơi lạnh xuống.
- Diệp huynh nói lời ấy là sai rồi! Linh đan này cũng không phải là bình thường, chính là dùng linh dược tuyệt phẩm mấy vạn năm luyện chế thành, có thể làm sống lại da thịt xương cốt, là thuốc tiên giữ mạng. Đối với huynh mà nói là thần vật giữ mạng vạn kim khó cầu!
Triệu Phát cười giải thích.
Diệp Phàm sớm thông qua cô bé biết được, người này không tốt, khi hắn sinh mệnh không còn nhiều, tương lai sẽ hạ độc thủ, đoạt báu vật trên người hắn.
- Đầu cơ kiếm lợi, ngươi đây là muốn trá hình vơ vét tài sản của ta.
Diệp Phàm nói, tuy rằng biết người này không phải là người lương thiện, muốn loại trừ hắn đoạt bảo, nhưng lúc này cũng không tiện biểu hiện ra ngoài.
- Sao lại thế, Diệp huynh không cần hiểu lầm ta, ta chỉ là muốn đưa đến thứ cần thiết cho huynh hiện nay mà thôi!
Triệu Phát thực nhã nhặn cười.
Lý Hắc Thủy phì cười nói:
- ngươi nếu như muốn giúp Diệp Phàm, thì trực tiếp đưa ra một viên cửu chuyển bảo đan là được, làm gì phải giao dịch như vậy chứ! ngay cả Hoa Vân Phi cũng từng tặng cho Tiểu Diệp Cửu Khiếu Linh Lung Đan đấy!
Triệu Phát sắc mặt cứng đờ, nói:
- Huynh đệ này vui đùa cũng không đúng! Ta cũng với Hoa Vân Phi kia nhưng là hai hạng người khác biệt, hắn bụng dạ khó lường, còn ta là một mối chân tình!
Hiện giờ, Hoa Vân Phi bị đồn đãi là người thừa kế của Độc Nhân Đại Đế, thiên hạ đều biết rõ, ai cũng không muốn bị gán cho có quan hệ cùng hắn, lại càng không muốn bị so sánh cùng hắn.
- Ta nghĩ dùng Thánh kiếm để đổi lấy Bất Tử Thần Đan, ngoài ra cái gì khác đều không có tác dụng lớn!
Diệp Phàm cười nói, rồi cũng không nói gì thêm nữa.
Triệu Phát sa sầm sắc mặt xuống, không tiện nói thêm, từ đó xoay người rời đi.
Cô bé mắt to trắng đen phân biệt, trong sáng, nhìn về phía một phương vị chú ý lắng nghe, sau đó lắc cánh tay Diệp Phàm, nhỏ giọng nói:
- Đại ca ca! Hắn nói sẽ làm cho huynh mất mặt, không cần tới bao lâu sẽ chà đạp huynh dưới bàn chân!
- Họ Triệu này thật đúng là ngoài sáng một mặt sau lưng một mặt, cũng khẩu Phật tâm xà trong truyền thuyết giống nhau, thực phải phân hắn ra làm tám mảnh.
Lý Hắc Thủy trầm mặt xuống.
- Phải cẩn thận một chút!
Yêu nguyệt Không nhắc nhở.
Đại thọ của Thánh chủ Phong tộc vẫn chưa đến ngày, tuy nhiên Diệp Phàm cũng không thể không lo lắng, rốt cuộc đưa tặng lễ vật gì đây, ngộ Đạo Trà khẳng định không được, liên can quá nhiều.
Thần Tuyền, Thánh quả lại càng không cần phải nói, nếu lấy ra lập tức sẽ làm cho người ta nghĩ đến, hắn tiến vào thái cổ Thánh địa thành công chữa trị vết thương đại đạo.
Tụ hội thật lâu sau, hắn cũng với Lý Hắc Thủy mang theo cô bé rời đi, chuẩn bị đi tới cổ thành “Tử Thiên Đô” gần đó nhìn thử xem, chuẩn bị một ít làm lễ vật mừng thọ.
Tiểu ni cô áo trắng rất yêu thích cô bé, khi bọn họ rời đi nàng tặng một chuỗi dây vòng tay, mặt trên có điêu khắc thần phật niệm hoa mà cười, trông rất kỳ lạ.
Đi xa ra ngoài tám trăm thần đảo Phong tộc, mấy người Diệp Phàm bay đi hơn mấy trăm dặm, bỗng nhiên có người cười lạnh, chặn đường đi bọn họ.
Ả thị nữ của Phong Hoàng xuất hiện, trên mặt lộ vẻ cười âm lạnh, nghiến răng nói:
- Ngươi còn muốn đi sao?
Phía sau nàng ta xuất hiện một lão nhân, tuy rằng cách ăn mặc là một nô bộc, nhưng thực lực của hắn lại cao thâm khó lường, vừa nhìn liền biết là một cường giả siêu cấp.
- ngươi còn có chuyện gì sao, chẳng lẽ là Phong Hoàng cho ngươi tới, có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu không có Phong tộc cung cấp ba trăm vạn cân Nguyên, ngươi cũng chỉ là một tên rác rưởi mà thôi, lại liên tục bất kính với ta, đừng quên đây là địa phương nào?
Sắc mặt ả thị nữ của Phong Hoàng càng ngày càng lạnh xuống, nói:
- Hôm nay ngươi đừng nghĩ tới chạy thoát!
- Khẩu khí thật lớn! ngươi chỉ là một thị nữ của Phong Hoàng mà thôi, lại dám đến đây chặn đường giết ta, ngươi cũng biết điều này có ý nghĩa gì chứ, là Phong Hoàng bảo ngươi tới hay sao?
Diệp Phàm vẫn thần sắc bình tĩnh nhìn nàng ta.
Nữ tử này ngẩng cao đầu, vô cùng ngạo mạn, lạnh giọng nói:
- ngươi hôm nay đừng nghĩ chạy thoát, có áp lực của Thần Vương, chúng ta sẽ không giết ngươi, nhưng vẫn có thể lột một lớp da của ngươi. Vừa lúc thu hồi Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm, cùng với hạt giống Kỳ Lân thần dược của ngươi, ta cầm thay ngươi hiến cho Thánh chủ, để bù đắp món nợ ngươi còn thiếu!
- Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy một hạ nhân kiêu ngạo như vậy, dám hành sự như vậy, quả thật không tầm thường!
Diệp Phàm nói.
Ả thị nữ của Phong Hoàng dường như rất phản cảm với người xưng hô nàng ta là hạ nhân, kêu lên giọng the thé:
- Ngay cả Công chúa cũng chưa bao giờ trách mắng ta, ngươi lại dám liên tiếp vô lễ với ta, ngươi chờ chịu chết đi. Dịch thúc! Mau bắt hắn, đánh gãy toàn thân xương cốt của hắn!
- Được!
lão nhân áo xanh gật đầu một cái, phóng tới trước, tóc lão hoa râm, dáng người gầy ốm, ngón tay bắn ra từng luồng từng luồng gió sắc bén.
- Hóa Long biến thứ bảy!
Lý Hắc Thủy giật mình, nhân vật như vậy bọn họ căn bản không thể đối kháng, cảnh giới kém quá xa.
lão bộc này vươn ra bàn tay to chộp tới hướng Diệp Phàm, cười lành lạnh, một bộ dáng thắng chắc mấy người rồi.
- ngươi chẳng qua là một lão bộc thủ hạ của Phong Hoàng mà thôi, không sợ sau khi Phong tộc biết được trách tội ngươi sao?
Diệp Phàm vừa thối lui, vừa lớn tiếng quát hỏi.
- Tiểu thư sẽ không trách phạt ta, bởi vì ngươi thật quá đáng! Sớm đã làm cho tiểu thư bất mãn!
Lão bộc áo xanh lộ vẻ mặt sắc lạnh, bàn tay to hạ xuống, hiện ra tiên thiên văn lộ vô tận, đan vào mà thành một cái nhà giam màu đen đáng sợ, lão mang theo vẻ miệt thị muốn trấn áp Diệp Phàm.
- Một đôi nô tài các ngươi này, thật sự là khinh người quá đáng!
Diệp Phàm sa sầm mặt xuống, rất nhanh tránh né ra ngoài, xoay người nói với Hắc Hoàng:
- Phong bế bọn họ lại!
Tất nhiên là Diệp Phàm âm thầm truyền âm. đối mặt với cường giả Hóa Long biến thứ bảy, hắn kiêng kị thật sâu, ngay cả có Hắc Hoàng tương trợ cũng không biết có thể đối phó được không, phải tuyệt đối hết sức cẩn thận mới được.
“Keng!”
Bàn tay to của lão nô áo xanh như quỷ trảo bắn ra từng đạo ô quang, đan vào thành nhà giam như mình thiết luyện chế thành, càng ngày càng chắc chắn và cô đọng, như một Luyện Ngục thật sự.
- Tiểu nghiệt súc! Ngươi cũng chỉ là một phế thể mà thôi, nếu không có Phong tộc tương trợ, ngươi hiện tại cũng không là cái quái gì. Hiện giờ dám đến thần đảo của tộc ta giương oai, ta đánh gãy xương, cắt đứt gân của ngươi!
lão nô áo xanh cười lành lạnh, lão huy động Minh Vực Lao Lung. vây khốn tứ phương, muốn vây khốn phong kín Diệp Phàm ở bên trong, chậm rãi luyện hóa.
Lý Hắc Thủy ở xa xa không kìm nổi kêu lên:
- lão nô tài ngươi này nói chuyện cũng quá vô sỉ đi! Phong tộc ngươi cung cấp ba trăm vạn cân Nguyên không giả, nhưng còn không phải nhìn trúng Diệp Phàm phá vỡ lời nguyền sao? Vả lại, lượng Nguyên này có tác dụng bao nhiêu, tự trong lòng các ngươi hiểu rõ, Diệp Phàm tự mình cũng lấy ra nhiều Nguyên như vậy!
- Tiểu nghiệt súc! Đây là đại ân của tộc ta đối với các ngươi, nhưng lại không nghĩ hồi báo còn dám mạnh miệng, hôm nay nhất định trấn áp bọn ngươi!
Lão nô áo xanh sắc mặt lạnh như băng, ra tay càng hung hiểm hơn.
Minh Vực Lao Lung màu đen phát ra tiếng “ô ô”, càng lúc càng lớn, che khuất cả bầu trời, mấy lần suýt nữa nhốt Diệp Phàm ở bên trong, nếu không nhờ bộ pháp thần diệu của hắn có được tốc độ cực nhanh, ắt đã nuốt hận rồi.
- ngay cả tiểu thư cũng chưa từng quở trách ta, ngươi lại dám vô lễ với ta, hôm nay ta muốn lột da của ngươi ra!
Ả thị nữ của Phong Hoàng ở bên cạnh thét chói tai:
- Dịch thúc! Mau lên trấn áp hắn, không thể để hắn chạy thoát!
- Yên tâm! Ta đã tập trung hắn, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ bị ta bắt được!
lão nô áo xanh không có sợ hãi, căn bản không sợ Diệp Phàm chạy trốn, lộ ra vẻ cười lạnh giống như mèo vờn chuột:
- Trên người hắn có Thánh kiếm và hạt giống Thần dược, các thứ này lại ở trong tay một người sắp chết như hắn, thật đúng là lãng phí, cứ để cho hắn trả lại Phong tộc ta là tốt rồi!
“Đông!”
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, rốt cục triển khai phản kích, tại mi tâm hắn bắn ra một luồng sáng, hóa thành một chùm kim quang bay tới đánh vào lão nô áo xanh.
“Bốp!”
lão nô áo xanh phun ra một đóa hoa sen ngăn chặn, thân mình lão hóa thành một luồng thanh quang lui ra ngoài, kinh sợ đến toát một thân mồ hôi lạnh, loại thần thức cường đại này khiến lão cũng phải tim đập nhanh.
“Phốc!”
Đóa hoa sen kia nứt rạn, căn bản không có ngăn cản được thần niệm màu vàng, lão rùng mình ớn lạnh, trong miệng lẩm bẩm:
- Truyền thuyết quả nhiên là sự thật, thần thức của tiểu nghiệt súc này kinh người, may mà sớm có phòng bị!
lão há miệng phun ra một luồng thần phong, hóa thành từng đóa từng đóa hoa giÓ, giống như liên hoa, trắng nõn không tì vết, tạo thành một bộ thần y, phòng hộ kín quanh thân lão.
- Dịch thúc! Ngài có bí bảo hộ thân như vậy, giết hắn dễ như trở bàn tay!
Ả thị nữ của Phong Hoàng mừng rỡ.
Phong Chiến Y, là một loại bí bảo của Phong tộc, chuyên ngăn chống lực của thần thức. Sau khi lão nô áo xanh mặc vào chiến y màu trắng bạc, cả người đều có vẻ trẻ tuổi và anh vĩ hơn rất nhiều.
- Tiểu nghiệt súc! Để ta xem ngươi còn có bản lãnh gì chống cự!
lão quát lạnh một tiếng, pháp lực mênh mông như biển, ngưng tụ ở trên bầu trời, hóa thành một mảng tiên thiên văn lạc, một lần nữa luyện chế thành Minh Vực Lao Lung trấn áp xuống.
Diệp Phàm âm thầm thúc giục:
- Hắc Hoàng ngươi đã xong chưa?
- Hắn nhưng là cường giả Hóa Long biến thứ bảy, ngươi cho là quả hồng mềm muốn thần không hay quỷ không biết vây khốn hắn lúc nào cũng được hay sao, chờ chút đi!
Đại hắc cẩu truyền âm.
- Tiểu nương khốn kiếp kia! Đến đây đi! ngươi và ta đại chiến ba trăm hiệp!
Lý Hắc Thủy nhìn thẳng vào ả thị nữ của Phong Hoàng nói, rồi phóng vọt tới.
- Muốn chết!
lão nô áo xanh cười lạnh một tiếng, bàn tay to vắt ngang trời như núi nhỏ vỗ xuống, giam cầm luôn Lý Hắc Thủy trong chiến trường này.
- Các ngươi không nói đạo lý, như vậy là không đúng. không thể khi dễ chúng ta!
Cô bé ngồi trên lưng đại hắc cẩu, rất ngây thơ mở miệng nói.
- Đứa nhỏ này thật xinh đẹp nha! Đến đây, để tỷ tỷ dạy dỗ ngươi một phen!
Ả thị nữ của Phong Hoàng cười lạnh, hóa thành một luồng hào quang vọt tới.