Chương 485: Thánh nhân?
người của Tử Vi Giáo tới trước, khí tràng rất mạnh cường thế vây đám người Lão Phong Tử vào trong, mỗi người đều đằng đằng sát khí.
lão già cầm đầu râu tóc bạc trắng kia là một vị nửa bước đại năng. Hắn gầy trơ xương nhưng tinh thần quắc thước, hai mắt con mắt sáng lạn như mặt trời nhỏ.
- Đệ tử của Tử Vi Giáo ta các ngươi cũng dám phế?
Trong đó một lão già tính tình rất nóng nảy, vừa đi lên liền nhìn chòng chọc đám người Lý Hắc Thủy, lời nói rét lạnh.
Tiểu bé có chút sợ hãi, khẩn trương ngồi ở đầu vai Lão Phong Tử, nhỏ giọng nói:
- lão gia gia, là người của các vị muốn giết đại ca ca...
- Con nhãi ranh biết cái gì!
lão nhân kia căn bản không thèm nhìn nàng một cái, nhìn chằm chằm Lý Hắc Thủy, đại hắc cẩu, Lão Phong Tử cũng với Diệp Phàm cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo như băng đao.
- Các ngươi đều chết chắc rồi!
Một lão già khác lại càng trực tiếp, dùng tay chỉ vào đám người Lý Hắc Thủy, lão Phong Tử.
Có thể nói, người của Tử Vi Giáo cực kỳ cường thế, sau khi tới đây bao vây “Cá nằm trên thớt” trong mắt bọn họ, dường như nắm quyền sinh sát trong tay, một ý niệm là có thể lấy mạng mấy người.
Lúc này đại hắc cẩu hưng phấn muốn kêu to, bốn chân dùng lực ấn trên mặt đất. Đối mặt nhiều cao thủ như vậy nó lại không một chút sợ hãi, ngược lại nhếch cái miệng rộng cười gian không ngừng.
Rồi sau đó, nó lại càng trực tiếp mở miệng nói:
- Các ngươi thật sự muốn giết chúng ta? Mới mang đến mười mấy người dường như không đủ! Nói thế nào thì cũng phải mời một hai vị đại năng chân chính chứ!
Mười mấy người đều là cường giả, nhất là lão già cầm đầu lại càng là một vị nửa bước đại năng, nghe thấy lời nói lập tức sa sầm mặt.
Đây là khiêu khích trắng trợn. Nửa bước đại năng dẫn theo nhiều cường giả như vậy, không nói đến giết thế hệ trẻ tuổi, cho dù đối phó nhân vật khủng bố đời trước cũng đã đủ rồi.
- Giọng điệu thật là phách lối...
Trong đó một người âm trầm vô cùng, thần sắc lại càng dọa người.
- Đám người các ngươi tới giết chúng ta quả thật có chút miễn cưỡng. Nghe ta khuyên bảo, mau chóng cụp đuôi chạy đi.
Lý Hắc Thủy cũng không có ý tốt chế nhạo:
- Đi mời giáo chủ vô thượng của các ngươi tới, bằng không quả thật không thấm vào đâu.
- Tiểu bối vô tri. Thực lực không mạnh giọng điệu lại lớn lối như vậy. Cũng không sợ giÓ lớn thổi mất lưỡi sao?
người của Tử Vi Giáo thật sự chịu không nổi hai người bọn họ.
Hai tên xấu bụng lúc này thần thanh khí sảng, đều muốn ngửa mặt lên trời rống dài, nghe vậy đều nở nụ cười hắc hắc không nói thêm gì.
- Giết bọn họ. Lập tức làm thịt, một khắc cũng không kéo dài!
Trong đó một vị Đại trưởng lão mặt trầm như nước, người đầu tiên động thủ nhào tới phía trước.
Tay phải hắn lóe lên ánh tím, giữa chưởng chỉ một viên đại tinh (ngôi sao) màu tím xoay tròn. Đó là Tử Vi Đế Tinh mà hắn tu hành ra, là thể hiện đạo hạnh của hắn.
Đại tinh màu tím nhanh chóng biến lớn, lập tức ép chặt cả bầu trời, giống như một ngọn núi lớn hạ xuống.
Ầm~
Thần lực ngập trời cuộn trào, giống như một vùng đại dương mênh mông màu tím đang sục sôi khiến người xem đều sởn tóc gáy. Nhân vật Hóa Long tuyệt đỉnh toàn lực ra tay hiển nhiên chuẩn bị khiến mấy người lập tức hình thần đều diệt.
Đại hắc cẩu cũng Lý Hắc Thủy phi thường ăn ý, đều nấp ở sau lưng Lão Phong Tử dùng ánh mắt khiêu khích mười mấy vị cường giả của Tử Vi Giáo.
lão Phong Tử không tỏ vẻ gì, đứng ở đó như một cọc gỗ cao lớn, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn, giống như đã hóa đá.
Ầm~
Đại tinh màu tím ép xuống, đạo lực mênh mông như biển toàn diện ép tới, hoàn toàn bao phủ nơi này.
Nhưng vô tận hào quang màu tím đều biến mất trước người Lão Phong Tử, giống như ánh nến trong gió, mau chóng dập tắt. Mà sau khi viên đại tinh màu tím hạ xuống giống như trâu đất xuống biển, mất bóng dáng ở trước người Lão Phong Tư.
- Đây là người như thế nào?
Vị cường giả này của Tử Vi Giáo bị kinh sợ.
- Giết!
Mấy người cũng tiến lên với hắn cũng đều ra tay, trong tay đều hào quang khiếp người, tế ra các loại tinh thần cổ bảo hóa thành một vùng mưa sao băng.
Vùng thiên địa này sụp đổ không một tiếng động, các loại hào quang như mưa rơi xuống nhưng mà hết thảy đều không thể xúc phạm tới một sợi lông của Lão Phong Tử.
Lão vẫn không nhúc nhích như vậy, lẳng lặng đứng ở đó, hoàn toàn không để ý đến rất nhiều Pháp bảo. Tất cả binh khí đáng sợ đều dập nát ở trước quần áo cổ xưa của lão.
Các loại Cổ bảo vô thanh vô tức hóa thành bột mịn, căn bản không thể tiến thêm một ly.
- ngươi là ai?
Mấy người xông lên đều rung động, thịch thịch thịch lui về phía sau. Tất cả đều quá sợ hãi.
lão Phong Tử cao lớn phi thường, cao hơn người thường chừng hai ba cái đầu. Đầu tóc lão bù xù, con ngươi trống rỗng đảo qua bọn họ rồi sau đó đột nhiên phất tay áo. Trong phút chốc cuồng phong gào thét thiên địa.
Bốn gã cường giả lập tức như lá khô bị cuốn lên trời cao rồi sau đó mất bóng dáng, biến mất ở phía chân trời mờ mịt.
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối. Đó đều là nhân vật Hóa Long tuyệt đỉnh lại bị một cái phất tay áo thổi bay, hóa thành điểm đen nhỏ biến mất ở cuối vòm trời.
Có quỷ mới biết bị thổi bay đi xa bao nhiêu dặm.
Dù sao là mấy người sau khi bị thổi bay đi vẫn chưa bay trở lại, kết quả này khiến mỗi người cứng họng không nói nên lời.
Đây là cường giả cấp bậc nào? Giống như phẩy ruồi bọ, một cái phẩy tay liền thổi bay mấy vị đại cao thủ không còn tăm tích, căn bản không bay trở lại.
- Đây là... vị thần nhân nào, từ nơi nào toát ra. Vì sao khủng bố như vậy?
- Ông trời ơi, vừa rồi ta không hoa mắt chứ. Không thèm đếm xỉa đến công kích của cường giả Hóa Long tuyệt đỉnh, phất tay áo mấy người kia liền mất dạng.
- Quá dọa người! Rốt cục là thần thánh phương nào, tại sao chưa từng nghe nói tới...
người xem cuộc chiến đều bị dọa choáng váng, cằm thiếu chút nữa đều rớt xuống đất, ai nấy trợn mắt há hốc mồm. Trước đây đã từng nhìn thấy uy thế của lão Phong Tử, trừng mắt chết tươi cường giả Hóa Long biến thứ tâm.
Giờ phút này, lại lần nữa nhìn thấy thần uy chấn thế, mọi người thật sự là kinh sợ từ đầu đến chân, toàn thân phát lạnh, căn bản không đoán ra lão ta là nhân vật khủng bố cảnh giới gì.
- Sẽ không phải là lão Thánh chủ tuyệt đỉnh trong truyền thuyết chứ?
Có người rùng mình, sinh ra ý niệm như vậy.
Người của Tử Vi Giáo ngẩn ra. Một quái nhân tóc tai bù xù mà thôi, thoạt nhìn chẳng qua khoảng bốn mươi tuổi tại sao lại khủng bố khiếp người như vậy.
- ngươi... ngươi là ai, tên họ là gì?
người của Tử Vi Giáo quát hỏi nhưng giọng nói rõ ràng rất yếu ớt.
- Sẽ không thật sự là một vị lão Thánh chủ tuyệt đỉnh từ trong Đại Hoang đi ra chứ?
Vị nửa bước đại năng của Tử Vi Giáo thần sắc nghiêm nghị nhưng trong mắt rất nhanh lóe lên vẻ ác liệt, lẩm bẩm:
- Không có khả năng có người như vậy. Lão Thánh chủ đi kéo dài mạng sống chưa từng có ai còn sống ra khỏi cấm địa.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:
- Bằng hữu, ngươi là đại năng phương nào?
Đại năng chân chính pháp lực ngập trời, đủ có thể hoành hành thiên hạ. Bọn họ đều là Thánh chủ cũng hùng chủ một phương, không người có thể chống lại.
Cả mặt đất đều thuộc về bọn họ, bởi vì bọn họ là người chưởng quản của các truyền thừa lớn, cường đại hơn nửa bước đại năng không biết bao nhiêu lần.
lão Phong Tử không có bất kỳ đáp lại, giống như một đoạn Thiết Tháp đứng đó không nhúc nhích. Giống như mọi sự bên ngoài không quan hệ với lão, khó có thể khiến lão dao động.
- ngươi không khỏi quá cuồng vọng rồi. Tử Vi Giáo ta là đại giáo vô thượng của Đông Hoang, cho dù ngươi là đại năng tuyệt thế cũng không nên khinh thường chúng ta.
lão Phong Tử căn bản không có phản ứng gì nhưng đại hắc cẩu lại không chịu ngồi yên, rống lên:
- Tử Vi Giáo tính là cái gì? Trừ khi giáo chủ của các ngươi đích thân tới, bằng không dựa vào các ngươi cũng dám khoác lác như thế...
Sắc mặt của nửa bước đại năng trở nên âm trầm lạnh lẽo. Hắn đứng ở đó vẫn không nhúc nhích một hồi lâu sau mới âm trầm nói:
- Trên đời này, có đôi khi thực lực cường đại cũng không thể giải quyết vấn đề...
- Chuyện gì thế, sao ta thấy đầu váng mắt hoa?
Lý Hắc Thủy đột nhiên kêu lên.
- Con bà nó, bản hoàng cũng có chút vô lực...
Đại hắc cẩu cũng nhe răng nhếch miệng.
- Bé cũng thấy đầu choáng váng...
Tiểu bé có chút mơ hồ, suýt nữa từ trên đầu vai Lão Phong Tử ngã xuống.
Khóe miệng nửa bước đại năng lộ ra một tia cười lạnh nói:
- Ta nói rồi, thế giới này có đôi khi chỉ có mỗi thực lực cũng không được!
- ngươi làm cái gì?
Lý Hắc Thủy quát hỏi.
- Phấn của Tử Vi Đế Hoa, ngay cả là tuyệt đại Thánh chủ đều có thể độc chết, hình thần đều diệt. Các ngươi có thể lên đường rồi!
Nửa bước đại năng thần sắc âm lãnh.
Hắn bị Lão Phong Tử kinh sợ, trong lòng sợ hãi bởi vậy không từ thủ đoạn, dùng ra phấn hoa Đế Vương cấm kỵ, muốn diệt sạch tất cả mọi người.
- Tử Vi Đế Hoa, dĩ nhiên là loại độc vật tuyệt thế này. Tương truyền trong quá khứ xa xôi từng xảy ra một vụ thảm án kinh thế, làm rất nhiều vị Thánh chủ ở trong một lần thịnh hội đồng thời độc chết.
- Đây là một loại ma hoa đáng sợ, hắn lại thi triển ra loại thủ đoạn như vậy!
Mọi người kinh hãi, tất cả đều liều mạng lui ra phía sau, chỉ sợ dính phải một ít. Nếu như vậy, cả người sẽ bị phế.
Nếu không phải đại hắc cẩu cũng Lý Hắc Thủy từng ăn Thánh quả của cấm địa Thái Cổ, nếu không phải thể chất tiểu bé đặc thù đã sớm trở thành một đống máu ngay lập tức.
Cho dù như vậy bọn họ cũng không chịu nổi, lắc lư muốn ngã, sắp hôn mê.
- Bá bá...
Tiểu bé mơ hồ kêu gọi Lão Phong Tử.
Người của Tử Vi Giáo trong lòng kinh sợ. Tử Vi Đế Hoa cũng không lập tức độc chết mấy người thật sự khiến bọn họ sợ hãi, tất cả đều cảm giác chuyện không ổn.
lão Phong Tử nhìn thoáng qua tiểu bé, dùng tay phất qua mi tâm nàng một cái. Điểm sáng bảy màu kia tức thì lưu chuyển ra ráng mờ thần thánh, cô bé lập tức thanh tỉnh, hoàn toàn không có việc gì.
Rồi sau đó Lão Phong Tử vỗ một chưởng ở trên người đại hắc cẩu cũng Lý Hắc Thủy, toàn thân bọn họ chấn động mãnh liệt, trong cơ thể đều dâng lên một vùng tử quang mãnh liệt.
Bọn họ trước sau kêu to lên sau đó hoàn toàn phục hồi như cũ, không có cảm giác không khỏe nào, cả người tinh khí mênh mông không bị một tia tổn thương nào.
- người của Tử Vi Giáo thật độc, ngay cả loại thủ đoạn này đều lấy ra.
Mọi người ở xa xa nghị luận, tất cả đều phát run.
-Đi!
Nửa bước đại năng của Tử Vi Giáo quát khẽ, dẫn đầu bay ra ngoài, muốn thoát khỏi nơi đây. Biểu hiện của Lão Phong Tử khiến đáy lòng hắn tràn ngập sợ hãi.
- Tiền bối, không thể để bọn họ chạy. Bọn họ tâm địa rất ác độc, nên diệt trừ!
Lý Hắc Thủy kêu lên.
lão Phong Tử vô thanh vô tức thò ra một bàn tay, lập tức thò ra phía chân trời. lão dường như bất mãn với loại thủ đoạn ác độc này, ra tay thật sự.
Đây là một cảnh tượng làm người ta sợ hãi. người của Tử Vi Giáo không biết đã bay ra ngoài bao nhiêu dặm, hóa thành điểm đen nhỏ sắp biến mất ở phía cuối chân trời mờ mịt nhưng bàn tay của Lão Phong Tử lại lập tức duỗi qua, ép kím cả vùng thiên địa.
Bàn tay này thật sự quá lớn, vươn ra chừng mấy chục dặm, ép kín tới cuối vòm trời, có biến hóa vô cùng.
- A...
Nửa bước đại năng rống to, non sông lay động, phía dưới có rất nhiều núi lớn đều muốn dập nát. Thân thể hắn tăng vọt, đội trời đạp đất muốn chống lại bàn tay này.
Ầm~
Nhưng hết thảy là phí công. Bàn tay của lão Phong Tử nắm lấy hắn, nửa bước đại năng cường đại tuyệt luân dùng sức giãy giụa.
Nhưng hắn thi triển ngàn loại thủ đoạn, tất cả thần thông đều căn bản không làm nên chuyện gì, giống như chuồn chuồn lay cột đá.
Phốc!
Nửa bước đại năng hóa thành sương máu trong bàn tay, lập tức trở thành bụi bặm không tồn tại chút gì.