Chương 509: Đoạt đỉnh

[Lời tác giả] Có sai sót, chinh sửa đôi chút: về vai vế, Khương Hoài Nhân là tiểu thúc thúc của Khương Dật Thần. Còn nữa, gia gia Khương Dật Thần và vị Cửu gia gia kia đều là cấp tổ gia gia.

Khương Nghĩa rốt cục dừng tay, không phải muốn bỏ qua cho hai người mà hắn đánh mõi tay rồi. Hắn lại nhìn sang Khương Hoài Nhân và Tiểu Đinh Đình nói:

- Thế nào, nếu còn chưa bố tức thì tự mình lên đánh đi!

Trời ạ! Còn có người dung túng cho con cháu minh như vậy sao?! Tất cả mọi người chỉ biết ngây ra nhìn.

- Tổ gia gia của ngươi thật trâu bò..

Đám người Lý Hắc Thủy lẩm bẩm. Hai người kia giờ đã hôn mê rồi.

Kính Nguyệt Hồ nóng lòng muốn thử, cũng muốn đi lên đánh thêm mấy tát.

Đình Đình lại thẹn thùng, tổ gia gia của mình quá cường hoành, khiến nàng thấy ngượng ngùng, kéo lấy góc áo Khương Hoài Nhân nói:

- Tiểu thúc thúc đừng đánh!

- Ngươi ấy, đối phó với loại ác nhân này phải băm hắn ra mười đoạn cơ!

Khương Hoài Nhân sờ sờ đầu nàng.

Tất cả mọi người khinh bi hắn. Sao lại dạy dỗ đứa nhỏ như vậy, thật chẳng ra làm sao cả!

- Các ngươi có bị thương không?

Khương Nghĩa hỏi.

- Không có!

Tiểu Đình Đình vội vàng lác đầu.

Những người thân cận với nhất hệ Khương Dật Thần đều như muốn hộc máu. Các ngươi luôn đánh người, còn hỏi có bị thương không?! Có chăng chắc chi do đánh nhiều mà đau tay mà thôi.

Khương Nghĩa ném Khương Dật Thần và tên tóc xám đi, trầm giọng nói:

- Ta không muốn nhiều lời vô nghĩa, giao Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra đây!

Rất nhiều người đều khó có thể im lặng, thần sắc lộ ra vẻ dị thường. Loại thánh vật này có ai mà không động tậm!?

Chưa kể giờ nó rơi vào tay Khương gia, chính là ngày xưa khi còn có chủ thì cả Thánh địa cùng ra mặt cướp đoạt, hiện tại muốn đưa ra đúng là vô cùng khó!

Một bộ Cổ kinh vô chủ xuất thế sẽ kheién thiên hạ đại loạn, mọi người điên cuồng cướp đoạt.

Một kiện Thánh binh Cực Đạo vô chủ xuất thế thì càng điên cuồng hơn. Bởi vì đây chính là thứ chỉ có Đại đế cổ mới có thể luyện chế ra, còn quý hiếm hơn cả cổ kinh. Thánh địa nào nắm giữ được nó sẽ tương đương có được một bộ phận chiến lực của Đại đế.

Thậm chí nếu xuất hiện nhân vật cấp Thánh hiền cổ, nắm giữ Thánh binh có thể phát huy ra thần uy của Đại đế. Ngày xưa, Khương gia có một vị Thần Vương vô địch, chi dùng Hằng Vũ thánh lô đã binh định một Thánh địa ở Băng Nguyên.

Vạn Vật Mẫu Khí căn nguyên đã thành hình chiếc đỉnh, quả thực là phôi thai Cực Đạo, là côi bảo mà Đại đế cổ rất khao khát, ai có thể bình tĩnh nổi.

- Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ở chỗ lão Thập tam!

Khương Duệ mở miệng.

Thần sắc Khương Nghĩa trầm xuống nói:

- Vậy mời Lục ca kêu lão Thập tam ra đây đi!

- Hôm trước hắn đã rời khỏi gia tộc, đi ra ngoài lịch lãm rồi!

Khương Duệ đáp.

- Thật sự xảo hợp a!

sắc mặt Khương Nghĩa vô cùng khó coi.

Cách đó không xa, trong lòng Diệp Phàm trầm xuống, không đơn giản chỉ là Khương Dật Thần. Tới hiện tại đã rõ ràng, phía sau hắn còn có chỗ dựa, muốn lưu lại thánh vật.

Đây cùng là điều khó trách. Một ưân phẩm kinh thế như vậy sau khi tiến vào Thánh địa thì rất khó chịu nhả ra, bởi vì giá trị của nó quá lớn, đủ để Thánh địa trở mặt.

Không quản ngươi là thần nhân, thánh nhân gì, chỉ có vũ khí Cực Đạo mới là thật! Nếu có thể đoạt được, Khương gia sẽ càng thêm cường đại trong tương lai, không có Thánh địa nào có thể sánh bằng.

Bởi vì Diêu Quang Thánh địa có được Long Vãn Đinh chính là kết quả sự nỗ lực của nhiều đời Thánh hiền, không phải do Đại đế luyện chế ra.

Khương tộc từng sinh ra Hằng Vũ Đại đế, có luyện binh thánh pháp của Đại đế cổ, tương lai có lẽ có thể thấy sự diễn biến ra kiện Thánh binh Đại đế thứ hai.

Một Thánh địa nếu có được hai kiện Thánh binh Cực Đạo thì đúng là thần thổ đệ nhất thiên hạ, không ai có thể chống lại được.

Đứng trước lợi ích thật lớn này, rất nhiều người Khương gia vốn tâm tư đạm bạc cùng nổi lên suy nghĩ như vậy, huống chỉ là những người không từ thủ đoạn.

Trong nháy mắt này, Diệp Phàm nghĩ tới rất nhiều. Sát Thủ Thần Triều viễn cổ ám sát hắn tất nhiên có liên quan tới những thế lực truyền thừa xa xưa. Chỉ sỡ Khương tộc cùng nhúng tay vào đó.

Hắn nếu chết đi, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh tất nhiên danh chính ngôn thuận thuộc về bọn họ.

- Ta muốn biết lão Thập tam khi nào trở lại, sau khi về có trả lại Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hay không?

Khương Nghĩa trầm giọng hỏi.

- Khi nào hắn trở về thì thật sự rất khó nói. về phần Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, ta nghĩ hắn sẽ xử lý thích đáng!

Khương Duệ đáp.

- Ngươi đây là có ý tứ gì?

Khương Nghĩa nhìn chằm chằm vào hắn.

- *&/'%, đây là muốn giữ lại, không nghĩ cũng biết!

Đại hắc cẩu phía sau thốt ra, hung hăng nhìn một ít tộc nhân Khương gia.

Diệp Phàm cũng rất phẫn uất, Thần Vương có đại án với hắn, hắn cũng có chút cảm kích với Khương gia nhưng một số người thật sự khiến hắn rất khó thừa nhận.

Đây là lấy oán báo án sao?

Hắn lần này vì đưa Bất Tử Thần Dược mà tới nhưng trước mắt cũng không thể bình tĩnh. Nếu không thấy Thần Vương, hắn tuyệt đối không lưu lại một Thánh quả nào.

- Đau chết mất...

Khương Dật Thần lúc này tỉnh lại, không ngừng kêu thảm.

Diệp Phàm bình tĩnh lại, ngồi xếp bằng trong hư không, vận chuyển tâm pháp Đạo Kinh, cẩn thận cảm ứng, đồng thời hai tay kết ấn, giữa hư không hiện ra chín cổ tự.

Chín cổ tự này chính là tiên thiên thần vãn Đại đế cổ được ghi lại trong chương Luân Hải của Đạo Kinh, có thể yêu trấn áp bản thân, thực hiện khoảnh khắc vĩnh hăng.

Trong thời khác này, tâm thần hắn khẽ động, cảm ứng được một lũ khí cơ của Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, ngay tại một hòn đảo cách nơi này không xa.

Đỉnh này là do hắn dựa theo Đạo Kinh luyện ra, là cổ lộ vô thượng Nhất Khí Phá Vạn Pháp, có một mối liên hệ thần bí khó có thể cát đứt với hắn.

Diệp Phàm mở hai mắt, nói hết thảy cảm ứng của mình cho Khương Hoài Nhân và Hắc Hoàng.

Lập tức Khương Hoài Nhân liền đi tới cạnh tổ gia gia minh, truyền âm nói.

Khương Nghĩa nhìn về phía hòn đảo phía trước, nhanh chóng đi tới nói:

- Đó là hòn đảo của ai?

Thán phận của hắn ở Khương gia rất đặc biệt, lọt vào mắt xanh của nhân vật cấp lão tổ tông, sau lưng có mười hai ác nhân hơn nữa duy trì, không ai muốn trở mặt với hắn.

- Đó là nơi tu luyện của lão Thập tam.

Cửu gia bén cạnh đáp.

- Ta thật là nhớ lão Thập tam, nếu hắn không ở nhà thì ta cũng muốn đi lên đảo một chuyến, thấy cảnh nhớ người!

Khương Nghĩa cười nói.

Xoát!

Nhoáng cái hắn đã vọt vào vào trong đảo, Diệp Phàm đưng lên trận văn bàn cờ, hoành không di chuyển, theo sát phía sau.

Thần sắc Khương Duệ trầm xuống nhưng cùng đi theo, những người khác cùng liền lao lên, có tới mấy trăm người.

Khương Dật Thần và tên trung nién tóc xám tràn ngập vẻ oán độc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm và Khương Hoài Nhân rời đi, nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám vọng động. Cả hai người vân còn kinh hăi, sợ bị vị đại cường đạo này trực tiếp đánh chết!

Ở trong hư không, Diệp Phàm lại cảm ứng thêm được một bước đối với khí cơ của Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, gần như xác định rõ vị trí.

Phía trước, trên một tuyệt nhai có một thác nước cao ngàn trượng đổ xuống, binh khí của hắn ẩn chứa trong đó.

- Lão Thập tam thật sự không ở trong đảo sao?! Nếu bị ta phát hiện tránh mặt không chịu ra thì đừng trách ta trở mặt!

Thanh âm lạnh như băng của Khương Nghĩa chấn động khắp hòn đảo.

Tất cả mọi người ngẩn ra. VỊ đại cường đạo này dung danh vang xa, từ trước tới nay nói được làm được, lói lệ phong hành, tuyệt đối không hoa ngôn.

Diệp Phàm truyền âm cho hắn, nói rõ phát hiện của mình, dẫn Khương Nghĩa đi tới trước vách núi.

Thác nước ngàn trượng đổ xuống, trắng xóa một mảnh, thanh âm đinh tai nhức óc, vô cùng tráng lệ.

- Đây là nơi tĩnh tu bình thường Thập tam gia thích nhất!

Có người mở miệng lên tiếng.

Thập tam gia tên là Khương Xuyên, hàng ngày đều nghe tiếng nước chảy, xem nhật nguyệt chuyển dời, ngắm mặt trời mặt trăng, thể ngộ sinh cơ vạn vật diễn hóa. Mỗi khi ngồi xuống, có lúc tới mấy tháng vẫn không nhúc nhích.

- Lão Thập tam đạt tới trình độ này, khó trách dã tâm lớn như vậy, ngay cả Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cũng muốn chiếm làm của riêng!

Khương Nghĩa cười lạnh.

Ầm!

Một quyền của hắn đánh lên vách núi, thác nước ngàn trượng cùng bị chặt đứt, bọt nước trắng xóa vãng tung tóe như sóng thần khiến người ta kinh hãi.

- Khương Nghĩa, ngươi làm gì hả?

Khương Duệ hét lớn, bức nhanh về phía trước:

- Sao lại hủy nơi tu luyện của lão Thập tam?

- Ta theo đạo lý phá rồi lập!

Khương Nghĩa lạnh lùng đáp lại rồi lại đánh tiếp một quyền, khiến vách núi hóa thành bột mịn.

- Không phá thì không xây được, chỉ có siêu thoát mới có thể siêu nhiên!

Ầm!

Đúng lúc này, một cổ tháp phóng lên cao, lơ lửng giữa hư không, lưu động khí tức uy áp thiên địa. Rõ ràng đây là một kiện đại khí, là một báu vật!

- Đây là binh khí của lão Thập tam, khó trách hắn luôn ngồi xếp bằng nơi này, thì ra đang uẩn sinh vũ khí chứng đạo của mình.

Có người cả kinh kêu lên.

Người khác không thể cảm ứng được nhưng Diệp Phàm lại rõ ràng cảm ngộ được khí cơ Vạn Vật Mẫu Khí. Đó chính là thánh vật hắn dựng dục trong Luân Hải, có mối liên hệ không thể chặt đứt với hắn.

Đông!

Khương Nghĩa vươn một cánh tay chụp tới, Khương Duệ biến sắc, lập tức ra tay ngăn cản.

- Khương Nghĩa ngươi muốn làm gì?! Chẳng lẽ muốn mạnh mẽ cướp đoạt thần vật của lão Thập tam sao?

- Ta chỉ là tò mò, muốn nhìn một chút mà thôi!

Keng!

Dưới áp lực cường đại của hai người, tòa cổ tháp lập tức bắn ra vạn đạo thần mang, chấn động ra quang diễm ngập trời, như một mảnh đại dương mênh mông mãnh liệt.

Diệp Phàm ở giữa hư không khác chữ, bảo tướng nghiêm ưang, chín vãn tự thần bí của Đại đế cổ hiện ra, lập tức sinh ra mối liên hệ chặt chè với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của mình.

Ở mi tâm hắn, tiểu hồ màu vàng hóa thành một thần linh bay ra, như do hoàng kim luyện thành, quang hoa chói mắt, nhìn kỹ giống hắn như đúc.

Diệp Phàm cố hết khả năng, âm thầm vận chuyển bí quyết chữ Giai, lập tức khiến thân ảnh này cường đại gấp mười lần.

Ánh sáng chói mắt hiện ra, hắn đang dẫn động đại đạo, hình thành mối tương liên với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của mình.

Ầm!

Đột nhiên, Vạn Vật Mẫu Khí mãnh liệt từ trong cổ tháp buông xuống. Một chiếc đinh có phong cách cổ xưa bay ra, không thể ngăn cản được.

- Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh!

Mọi người kêu lớn, đồng thời đưa tay chụp về phía trước.

Thần linh màu vàng ở mi tâm Diệp Phàm ngửa mặt lên trời thét dài, tinh thần uy áp cường đại quét khắp bốn phương, chiếc đỉnh như bị thu hút, nhoáng cái bay về, treo lơ lửng trên đầu hắn, buông xuống vạn đạo mẫu khí, từng đợt từng đợt trầm trọng như núi, bảo hộ hắn bên trong.

- Không thể để hắn mang đỉnh này đi!

Khương Dật Thần ở xa xa kêu lớn.

Hiện tại không cần hắn lên tiếng đã có không ít người bao vây mười phương, chuẩn bị ra tay cướp đoạt.

- Lục ca ngươi có ý gì?

Khương Nghĩa lạnh giọng hỏi, giằng co với Khương Duệ.

Cửu gia cùng tiến lên nói:

- Lục ca, ngươi thật sự muốn dung túng bọn họ sao?! Đây không phải là phong cách của ngươi a...

Thần sắc Khương Duệ lạnh lùng nhìn hai người, sau đó nhìn thẳng về Diệp Phàm và tiểu đinh trên đầu hắn.

Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống, mỗi đạo có thể trấn áp một ngọn núi, vô cùng trầm trọng, là tiên vật tối quý hiếm trên thế gian, không ai có thể bình tĩnh nổi.

Diệp Phàm lấy lại được đinh của mình, trong lòng kích động. Đây là thánh vật chứng đạo sau này của hắn, nếu mất đi sẽ cản trở bước tiến của hắn.

- Khương Nghĩa ca, ngươi hà tất phải làm thế?

Đúng lúc này, một thanh âm truyền tới. Trên một đỉnh núi cách nơi này không xa có một nam nhân áo tím đang từng bước đi tới nơi này.

Hắn thoạt nhìn chi chừng ba mươi tuổi, tóc đen như thác nước, ánh mắt thâm thúy như tinh không, có một cỗ uy nghiêm hoàng giả, giơ tay nhấc chân như hợp nhất cùng thiên địa.

- Lão Thập tam...

Khương Nghĩa chăm chú nhìn hắn.

- Khương Nghĩa ca, xem ra hôm nay ngươi muốn cản ta, chẳng lẽ không tránh khỏi một trận chiến sao?

Ánh mắt của nam nhân áo tím này như điện.

- Chiếc đỉnh này là của ngươi sao?! Chẳng lẽ ngươi lưu lại chúng ta được?! Đại hắc cẩu kêu gào:

- Có bản lĩnh ngươi chặt đứt một phần trận văn Đại đế đi!

Trận văn bàn cờ lóe ra, sáng tối không chừng, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt không mà đi.

- Chiếc đỉnh này có duyên với Khương gia ta, chính là kiện Thánh binh thứ hai của gia tộc ta, phải lưu lại!

Nam nhân Khương Xuyên này nhìn Diệp Phàm, ngữ khí uy nghiêm, không thể hoài nghi.

Xa xa, trận văn thần bí hiện lên, hoành không giữa vòm trời, khí thế bằng bạc.

Hắc Hoàng biến sắc:

- Một phần trận văn của Hằng Vũ Đại đế!

- Không sai, ngươi còn có thể vượt qua sao?

Khương Xuyên quét mắt nhìn nó một cái.

Trong lòng Diệp Phàm trầm xuống, đây là quyết tâm của một bộ phận Khương gia, Khương Duệ và Khương Xuyên là đại biểu. Bọn họ muốn giữ lại đỉnh này, không muốn trả cho hắn.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện