Chương 518: Dựng Thánh linh

Đấu Chiến Thánh Viên sau khi hóa thành hình người, làn da màu vàng nhạt, thân thể rắn chắc khỏe mạnh có lực, mạch lạc nổi lên như những sợi gân rồng, có một loại cảm giác lực lượng cường đại.

Hắn tuy còn chưa trưởng thành nhưng thực lực kinh người, thủ đoạn siêu tuyệt. Ngay cả là các Thánh chủ đứng ở nơi này cũng chưa chắc có thể ngăn được hắn.

Ông~

Con khỉ vươn chường chỉ màu vàng phảng phất như một cái mẹt lớn, phạm vi một trượng đều bị bao phủ, kim quang lưu động. Có thể nói là một tay che trời.

Âu Dương Diệp lập tức biến sắc. Hắn sớm tu thành Thiên Nhãn, tự nhiên nhìn ra bản thể của con khi, sau khi biết là Vương tộc thái cổ trong lòng bồn chồn dữ dội.

Sinh vật thái cổ từ trước đến nay đều gắn liền với núi thây biển máu, từng là người thống trị tuyệt đối trên mặt đất này. Bởi vì bọn họ rút khỏi, Nhân tộc mới trở nên hưng thịnh.

Nhất là sinh linh như Đấu Chiến Thánh Viên, là Vương tộc đỉnh cao nhất, rốt cục có chiến lực đáng sợ cỡ nào, không ai có thể nói rõ.

Nhưng Âu Dương Diệp không có khả năng ngồi chờ chết, rất nhanh vận chuyển Nguyên Thiên thần thuật đối kháng. Trong Dao Trì không thiếu kỳ thạch, càng có vô tận địa mạch cùng long khí đều có thể cho hắn sử dụng.

Ù ù—

Dưới mặt đất long khí bay lên, hóa thành những con rồng lớn, có tới mấy chục con từ sâu trong địa mạch nối liền lên trời cao, cùng nhau phong tới Thánh Viên.

Âu Dương Diệp vô hạn tiếp cận Nguyên Địa Sư, nếu luận thực lực có thể so với nửa bước đại năng.

Ba~

Bàn tay của con khỉ không chút biến hóa, vẫn ép về phía trước, ngón tay màu vàng nhạt ép sập hư không, đứt đoạn long khí, như một ngọn núi ma phủ xuống.

Ầm~

Thân thể Âu Dương Diệp chấn động mãnh liệt, đương trường hộc ra một ngụm máu lớn, rồi sau đó bị con khỉ chộp một cái nắm vào trong lòng bàn tay, toàn thân xương cốt kêu lách cách như sắp gãy rời. Hắn suýt nữa thì chết ngất đi.

- A, ngươi muốn làm gì?

Hắn hoảng sợ kêu to nhưng căn bản aiãy giụa bất động.

Lực đạo của con khỉ lớn bao nhiêu, không ai biết được. Hắn chính là Đấu Chiến Thánh Giả trong sinh vật thái cổ, thân thể khủng bố khiến người ta cảm thấy phát run. Nếu tu luyện đến cuối, nhìn xuống sinh linh, thiên hạ vô địch.

Bên cạnh tất cả mọi người đều sợ hãi một trận, khiếp sợ bởi sự cường đại của con khỉ này. Gần như bóp chết tươi một vị đại năng, đây là khái niệm gì?

- Thánh aiả hạ thủ lưu tình.

Thái thượng trưởng lão của Dao Trì vội vàng khuyên bảo, xin con khỉ buông tay. Tông sư của thế gia Nguyên Thuật cổ là bọn họ mời tới, không có khả năng để mặc hắn bị giết.

Rắc rắc!

Con khỉ hơi dùng lực, rất nhiều xương sườn của Âu Dương Diệp đều bị gãy, thân thể đều sắp biến hình rồi sau đó ném xuống đất như ném một con chó chết, không hề để ý tới.

- Ngươi là ai, lại dám hành sự kiêu ngạo như vậy?

Người của thế gia Nguyên Thuật cổ bất mãn.

- Dao Trì tiên tử, nếu các ngươi không trấn áp hắn, chúng ta đi mời Nguyên Vương ra tay.

Trong đó mấy người kêu gào, thần sắc lạnh lùng.

- Không nên!

Âu Dương Diệp đứng lên. Trong mấy người này chỉ có hắn tu thành Thiên Nhãn, biết được thân phận con khỉ, không muốn gây ra đại họa.

- Các vị bớt giận.

Người của Dao Trì điều đình. Bọn họ thân là chủ nhân, tự nhiên sẽ không để con khỉ động thủ.

- Trong lòng hắn có sát ý mãnh liệt đối với bằng hữu của ta, ta không đập chết hắn đã là hạ thủ lưu tình rồi.

Con khỉ lẩm bẩm một câu rồi sau đó không thèm lý đến.

Hắn nói là thật. Nếu dựa theo tính tình của hắn, sớm đã một chường đập chết, tuy nhiên hắn cũng không phải không thông đạo lý đối nhân xử thế, không muốn để Dao Trì quá mức khó xử.

- Chúng ta đi!

Âu Dương Diệp nghẹn một cơn giận, xoay người rời khỏi Tiên Trì, không muốn ở chung một chỗ với con khỉ.

- Ngươi còn có sát ý?

Đấu Chiến Thánh Viên mắt lửa ngươi vàng bắn ra hai đạo thần mang, nhìn chòng chọc bóng lưng Âu Dương Diệp.

- Tiểu Thánh giả chớ nóng, không nên ra tay nữa.

Vài vị Thái thượng trưởng lão của Dao Trì tiến lên, thật đúng là sợ con khỉ này đại khai sát giới.

- Viên huynh không cần so đo với chúng.

Diệp Phàm cùng tiến lên. Con khỉ ra tay vì hắn, tự nhiên phải chân thành biểu đạt lòng biết ơn.

Bàn Đào cổ thụ cao bốn mươi chín thước, mười mấy người ôm không xuể. Khắp cây vò già đã nứt ra, giống như từng miếng vẩy rồng thật lớn, phi thường cứng cáp.

Nó sinh trưởng mười mấy vạn năm, tương đối mà nói tuy rằng thân cây rất to nhưng so với thụ linh thì căn bản không tính là gì.

Cổ thụ như rồng có sừng, lá xanh đầy rẫy, từng phiến như ngọc bích, trong suốt tỏa sáng. Trên nhánh cây chỉ kết ba quả Bàn Đào, ẩn giấu giữa lá ngọc xanh, thơm ngạt mũi.

Quả Bàn Đào cũng không phải rất lớn giống như mà nào đỏ điêu trác mà thành. Toàn thân đỏ tươi, sáng bóng lấp lánh, mùi thơm thấm vào ruột gan, khiến toàn thân thư thái.

Đại hắc cẩu không chịu nổi nhất, chảy nước miếng dùng sức nuốt xuống. Nếu không phải có mấy vị Thái thượng trưởng lão ở đây, hơn phân nửa nó sẽ nhổ cả gốc cổ thụ đi.

Tiếp theo là con khỉ, ngươi vàng chuyển động, tuy rằng không vò đầu bứt tai nhưng cũng có chút ngồi không yên, làm như muốn nhảy lên cây.

Vào thời giái cổ, Đấu Chiến Thánh Viên cũng chỉ có hai ba con mà thôi, Bất Tử Bàn Đào Thụ nắm giữ trong tay bọn họ. Năm xưa hắn từng nếm qua Bàn Đào chân chính.

- Thương hải tang điền. Bắc Vực sinh cơ bừng bừng lại trở thành mảnh đất khô càn sòi đá, hết thảy đều không tồn tại.

Con khỉ mất một lúc lâu mới yên tĩnh, rất cảm khái nói:

- Bất Tử Bàn Đào Thụ đều đã bay vào Thần Khư.

Trong Tiên Trì hơi nước lượn lờ, tinh khí như cầu vồng không ngừng tràn ra tẩm bổ khắp Dao Trì tịnh thổ.

Dưới cây cổ thụ, khối kỳ thạch trong suốt sáng bóng lưu quang tỏa ra, phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt dường như có sinh mệnh.

- Dao Trì các ngươi muốn bồi dưỡng ra một Thánh linh hay sao?

Đại hắc cẩu ánh mắt thâm thúy, lần đầu tiên lộ ra thần sắc như vậy.

Ở gần kỳ thạch có sinh trưởng chi lan, long thảo, không thiếu linh tham (sâm), đều đã có vài vạn năm dược linh. Hào quang lấp lánh, mùi dược mê người.

Một tảng đá như vậy tuyệt đối lai lịch dọa người. Cửu khiếu bát khổng, không ngừng có tinh khí phun ra nuốt vào, giống như đang hô hấp.

Tảng đá này cảm thụ thiên chân địa tú, tinh hoa nhật nguyệt. tẩm bổ vô tận năm tháng quả thật đã chứa thánh thai ở trong. Dao Trì tự biết, cực lực bồi dưỡng, muốn cho nó sớm xuất thế.

- Dao Trì tiên tử, bản hoàng thấy các ngươi đang đùa với lửa. Nếu Thánh linh xuất thế, trừ khi Tây Hoàng Mau sống lại, nếu không Dao Trì sẽ có đại nạn.

Đại hắc cẩu trầm giọng nói.

- Đây là một cái thiện linh...

Một vị Thái thượng trưởng lão của Dao Trì nói, đủ chuyện trong đó tự nhiên bọn họ hiểu rõ, nhưng có một chút bí tân không thể nói ra.

- Thiện linh cái sì!

Đại hắc cẩu cười lạnh nói:

- Năm đó có một Thánh địa từng làm chuyện như vậy, kết quả tự thân tan thành mây khói, nếu không phải Vô Thủy Đại đế ra tay, trấn chết Thánh linh thì không biết sẽ có đại họa ngập trời gì nữa.

Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, khó trách đại hắc cẩu vừa nhìn thấy tảng đá này liền lộ ra vẻ cả kinh. Trong quá khứ xa xôi kia lại từng xảy ra chuyện lớn như vậy.

- Tảng đá này sớm được Thánh nhân viễn cổ tinh lọc, lúc tuổi già giảng kinh thuyết pháp với nó...

Thái thượng trưởng lão lộ ra một tin tức nhưng không nói tiếp.

- Như vậy càng huyền, thông hiểu Nhân tộc cổ kinh...

Đại hắc cẩu trầm tư, càng thêm khó thể yên lòng nhưng lại cũng không tiện nói thêm aì.

- Ta mặc kệ nó là Thánh linh gì, tương lai chọc ta một gậy đập nát.

Con khỉ kiệt ngao bất tuần, nói chuyện rất trực tiếp.

Mấy vị Thái thượng trưởng lão của Dao Trì không nói gì nhưng cũng không tiện bẻ lại, bởi vì còn cần tinh huyết của con khỉ này để tẩm bổ khối Thạch Vương này.

Diệp Phàm tự nhiên cũng không nói thêm gì. Dao Trì từng ra Đại đế viễn cổ, biết được rất nhiều, khẳng định tự có cân nhắc, hắn không có lý do ngăn trở.

Con khỉ rạch cổ tay, máu đỏ tươi chảy ra, tản mắt ra thần quang kinh người. Máu của hắn hắn sinh mệnh khí cơ cực dày, mỗi một nhỏ máu đều giống như một tòa thần lô, bốc lên thần diễm hừng hực.

Diệp Phàm ra tay, vận chuyển Nguyên Thiên thần thuật, không ngừng vạch trên kỳ thạch, vẽ ra văn lạc huyền ảo khó lường, dệt ra một bức đồ án phức tạp.

Xích-

Sau khi máu tươi của con khỉ nhỏ xuống, rất nhanh thẩm thấu vào trong, bị Thạch Vương cửu khiếu bát khổng hút vào. Nó đang run rẩy, tốc độ phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí càng nhanh.

- Thánh thai thai nghén bên trong thật sự sắp xuất thế...

Mí mắt đại hắc cẩu nhảy lên, “thịch thịch” bước mấy bước lớn về phía sau.

- Cẩu cẩu làm sao vậy? Không phải sợ!

Tiểu bé dùng thanh âm non nớt an ủi.

- Khi nào thì nó có thể xuất thế?

Diệp Phàm hỏi.

- Nếu không có gì bất ngờ, năm ngàn năm sau có thể xuất thế.

Dao Trì Thánh nữ cũng đứng ở một bên, nhẹ giọng đáp lại.

- Năm ngàn năm sau...

Đám người Lý Hắc Thủy cùng Khương Hoài Nhân hai mặt nhìn nhau.

Tin tức này thật sự là rất kinh người. Một Thánh linh sắp sửa xuất thế, đó chính là nhân vật vô thượng, các Thánh địa có thể cho phép nó đi tới thế gian sao?

Rất hiển nhiên Thánh địa khác đã biết được tin tức, bằng không Dao Trì cũng sẽ không mang bọn họ đến đây, tiết lộ bí mật.

- Năm ngàn năm, chúng ta không sống lâu như vậy, sớm đã chôn xương trong đất vàng. Nhưng là Tiểu Diệp Tử lại ở vào thời kỳ đỉnh nhất, hơn phân nửa sẽ có đại chiến sinh tử, không bằng hiện tại liền tiêu diệt nó đi.

Mấy người Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu cùng Diệp Phàm thần niệm nghị luận. Đoạn thời gian này quá mẫn cảm, tương lai thật không biết sẽ xảy ra điều gì.

Đại hắc cẩu thở dài nói:

- Bổn hoàng tin, đại thế có thể so với thời đại Vô Thủy sắp tới, ngoài chư vương cùng trỗi dậy, ngay cả Thánh linh có thể sánh ngang Đại đế đều sẽ xuất thế, cũng có Vương tộc thái cổ trở về. Tương lai nếu muốn ngạo thị thế gian, không có chiến lực nghịch thiên là không được.

Con khỉ cũng không keo kiệt, từ cổ tay thả ra không ít máu, thần quang rực rỡ, tinh khí bốn phía. Thẳng đến khi người của Dao Trì hô ngừng hắn mời cầm máu.

- Viên huynh ngươi cũng thật ngay thẳng.

Khương Hoài Nhân lẩm bẩm nói.

- Ta muốn thoát thai đổi máu, hiện tại vừa lúc dùng để thử, những phế huyết này không là gì cả.

Con khỉ nói chuyện rất trực tiếp khiến người của Dao Trì đều không biết nói gì.

Kỳ thạch hào quang lóng lánh, cửu khiếu nở ra, phun ra nuốt vào nhật tinh, hấp thu sạch sẽ tất cả thánh huyết chảy xuống. Sinh khí tràn đầy rất nhiều, không ngừng rung động.

- Ta có thể sờ nó không?

Tiểu bé chớp cặp mắt to, thanh âm yếu ớt, rất mong chờ. Nó nhìn kỹ thạch trong suốt sáng bóng, đẹp phi thường, rất muốn tới gần quan sát.

- Không sao, sờ đi.

Trong lòng đại hắc cẩu khẽ động, bao biện làm thay, trước tiên đáp ứng.

Cô bé vươn bàn tay nhỏ, khẽ sờ một cái trên kỳ thạch cửu khiếu bát khổng. Cả khối kỳ thạch đột nhiên chấn động rồi không nhúc nhích, như là bị kinh sợ.

Trong lòng Diệp Phàm khẽ động. Cô bé là Thần Anh, chẳng lẽ kỳ thạch có thể cảm ứng hay sao?

Đại hắc cẩu lộ ra vẻ khác thường, hưng phấn nói:

- Sờ thêm một cái.

Dao Trì tiên tử không nói gì. Con chó này quá kỳ cục, làm sao coi mình là chủ nhân rồi?

- Kỳ thật, chúng ta là người một nhà. Các ngươi không biết, Dao Trì giòi nhất, gián tiếp tương đương ra hai vị Đại đế...

Đại hắc cẩu lẩm bẩm, dường như không cẩn thận nói lờ miệng, vội vàng ngưng bặt.

Đúng lúc này thần quang sáng lạn, sau khi tiểu bé đặt tay lên khối Thạch Vương bỗng nhiên lưu quang tỏa sáng, vô tận thần hoa vọt lên.

- Mau, gọi nàng dừng lại!

Thái thượng trưởng lão của Dao Trì giật mình, muốn đi lên ngăn cản nhưng lại bị thần quang đẩy ra ngoài.

Lúc này kỳ thạch cửu khiếu bát khổng đang phun tinh khí ra ngoài, chảy vào trong cánh tay cô bé.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện