Chương 530: Xâm nhập long huyệt
Vạn Sơ Thánh chủ là nhân vật tuyệt đỉnh đời nay nhưng lại chết trong Vạn Long Sào, bị một sinh linh màu vàng đánh nát đầu, óc bắn tung tóe, nửa người còn lại nhuốm hồng ngã xuống mặt đất.
Đây cũng không là cường giả binh thường mà là một trong những chủ nhân đương thời của Đông Hoang, cấp độ hơn xa những đại năng khác, trên trần thế không có bao nhiêu người có thể sánh vai với hắn, vậy mà lại chết đi.
Chuyện này không thua gì một trận động đất, ảnh hưởng quá nhiều, khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, trong lòng lạnh ngát, Vạn Long Sào rất hung hiểm, Thánh chủ cũng có thể mất mạng.
- Rống...
Bên trong cổ động, sinh linh thái cổ gầm thét, trong đó có mấy kẻ gần như thần minh, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, dẫn dát thánh vật cổ áp bức hùng chủ khắp nơi.
Hắc Hoàng ở xa xa co rụt cổ lại, ánh mắt lóe lên nói:
- %$, đúng là quá hung ác điên cuồng, ngay cả Thánh chủ tuyệt đỉnh cũng có thể bị chém đầu.
- Ngươi biết là tốt rồi, chạy nhanh đi thôi.
Diệp Phàm giật cái đuôi trụi lông của nó, suýt nữa là nhấc cả người nó lên.
- Ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm đi, Trên đời này không ai quý trọng tính mạng như ta đâu.
Đại hắc cẩu nhe răng, giẫy thoát ra.
Sau đó hào quang nhoáng lên một cái, xung quanh bọn họ hiện ra một vùng hoa văn thần bí, đúng là một góc trận đồ mà Hư Không Đại đế lưu lại.
- Chúng ta có thể vượt qua hư không bất cứ lúc nào.
Đại hắc cẩu truyền âm nói, tuy nhiên cùng cẩn thận hơn rất nhiều, thậm chí là cùng đã giật mình rồi, Dù sao thì một vị Thánh chủ tuyệt đỉnh bị đánh rơi, không lâu sau này chắc chán cả Đông Hoang sẽ chấn động.
Vút!
Ánh sáng lóe lên, bọn họ biến mất tại chỗ, khi hiện ra đã ở bên trong một long quật cách đó không xa, Nơi này chưa bị chiến đấu lan tới.
- Ngươi thật sự muốn vào sao?
Diệp Phàm túm lông gáy nó.
- %$#, buông tay, Bổn hoàng tự có chừng mực, Đây là Long Sào chán chính, thực có thể tồn tại những thứ mà người ta không thể tưởng tượng nổi, nếu vớ được thì không chừng một bước lên trời đó.
Không cần nó nói thì Diệp Phàm cũng biết đây là nơi thế nào, Dựa theo Nguyên Thiên Thư ghi lại thì thế gian vẫn có một số chân long, Nơi này là tổ mà nó vứt bỏ.
Sinh linh thái cổ cùng chỉ là xâm nhập sau đó rồi ngủ say ở đây mà thôi, Tổ của chân long rốt cục có cái gì thì gần như rất khó có thể tưởng tượng được, Đó là tồn tại sánh ngang với tiên nhân trong truyền thuyết.
- Còn có sinh linh mạnh mẽ hơn đã thức tỉnh nhưng chưa đi ra đó.
Hầu tử nhắc nhở.
- Ta biết, Chúng ta cứ tránh trong long quật này đã, để bọn họ đại chiến sinh tử đi.
Đại hắc cẩu nói.
Lúc này bọn họ đã tới gần trung tâm của Vạn Long Sào, ở một huyệt động bên cạnh lẳng lặng chờ cơ hội.
Một tiếng thét dài truyền tới, Lực lượng mãnh liệt mênh mông như hải dương bùng phát, Đại năng Nam Cung Chính của Nhân tộc dùng lực kinh thế, giết chết năm con sinh linh thái cổ.
Sau đó hắn lại đại chiến với một cổ sinh vật gần giống hình người màu tím đại chiến, khiến không gian nơi đó thành một vùng hủy diệt, các sinh vật khác cũng không dám tiếp cận.
Đây đúng là sinh vật đã giết Vạn Sơ Thánh chủ kia, cả người lóe lên tử quang, lân giáp dày đặc, trên đầu lơ lửng một ngọn tử kim tháp, giống như núi nhạc đánh về hướng Nam Cung Chính
Ẳm!
Hai người va chạm kịch liệt, không gì không bị phá hủy, Vạn Long Sào có hoa văn tiên thiên dày đặc, trọn đời bất hủ nhưng những cổ động ở gần đó vẫn phải sụp đổ.
Nửa bước đại năng và mấy sinh vật thái cổ bị cuốn vào trong đó lập tức bị đánh thành thịt nát, trong khoảnh khắc đã bị hủy diệt thành tro bụi.
Keng.
Từ mi tâm của Nam Cung Chính bay ra một gốc cây nhỏ, tỏa ra vạn đạo ánh sáng, bắn ra từng đợt kiếm quang hỗn độn, không gì không phá nổi.
Cạch!
Tử kim tháp của sinh vật thái cổ vỡ tan, không thể ngăn cản cái cây kia, để nó tiến tới gần rất nhanh.
Phụt!
Nam Cung Chính há mồm phun ra một ngụm tinh khí tiên thiên khiến cái cây càng thêm rực rỡ, áp lực tỏa ra như vạn cân ép xuống, trấn áp hoàn toàn sinh vật thái cổ có ánh sáng thần thánh bao phủ kia.
Rống...
Sinh linh thái cổ toàn thân lóe lên tử quang, dùng hết khả năng chống đờ nhưng vẫn không thoát khỏi sự trấn áp của cái cây nhỏ kia, Da thịt hắn nứt nẻ ra, máu tươi tuôn trào.
Tất cả mọi người đều giật mình, Nam Cung Chính uy chấn phía nam Đông Hoang, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khó gặp đối thủ, quả nhiên không phải là hư ngôn.
Phốc!
Hắn dùng lực chấn động khiến cái cây nhỏ chưa tới một thước kia rung chuyển kịch liệt, tỏa ra vạn đạo kiếm quang, Sinh linh thái cổ hình người kia bụp một tiếng liền vỡ vụn.
Xương cốt hóa thành bột phấn, thịt nát vãng khắp nơi, toàn trường đẫm máu và rung động tới cực độ, Sinh vật thái cổ giết Vạn Sơ Thánh chủ lại bị đại năng Nhân tộc giết chết như vậy.
- Nam Cung Chính danh bất hư truyền, có thể giết sinh vật thái cổ cường đại như vậy.
- Ngay cả Vạn Sơ Thánh chủ cũng không phải là đối thủ của sinh vật màu tím kia.
Mọi người cùng chỉ có thể âm thầm ngạc nhiên và thán phục, căn bản không có thời gian chú ý nhiều, Lúc này tất cả đều tập trung phá vây.
- Thực sự mạnh mẽ, Kẻ này lại cường đại tới vậy.
Đại hắc cẩu cùng giật mình.
- Hắn nhìn thấy thi hài của Độc Nhân, có thể sống sót ra khỏi Thanh Đồng Tiên Điện thì tất nhiên không phải là người thường rồi.
Diệp Phàm mở miệng, cũng không bình luận gì nhiều.
Diệp Phàm. Hắc Hoàng và Đấu Chiến Thánh Viên tránh bên trong long quật, gần như đã tiến vào bên trong cổ huyệt rộng lớn của Vạn Long Sào.
Bọn họ luôn chờ đợi sinh vật thái cổ cường đại đã thức tỉnh nhưng chưa đi ra, hơn phân nửa là tồn tại mạnh mẽ tới cực độ.
- Chuẩn bị sẵn sàng, nếu là hình người thì lập tức chạy ưốn.
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Rống...
Cách đó không xa, chiến trường càng trở nên thảm liệt.
Sinh vật thái cổ đáng sợ gần tiếp cận hình người, đuôi cá sấu, cả người dày đặc vảy vàng kia đang đại chiến với Thánh chủ Cơ gia tới hồi gay cấn.
Thủ đoạn của hắn tàn nhẫn đáng sợ, trong quá ưình này đã giết chết chín tên Thái thượng trưởng lão Thánh địa, Thánh chủ của Cơ gia cũng không thể ngăn cản nổi.
Vút!
Sinh vật thái cổ màu vàng này chiếm thế thượng phong, vào thời khác mấu chốt đột nhiên thi triển bí thuật, di chuyển trong hư vô, lao tới đánh giết Thánh chủ Tử Phủ ở bên cạnh.
Hắn liều mạng chịu một kích từ cổ Kính của Thánh chủ Cơ gia ở sau lưng, phun ra một ngụm máu màu vàng, phối hợp với sinh vật thái cổ khác đánh Thánh chủ Tử Phủ.
Hoa văn do đại đạo diễn hóa ra ép xuống dày đặc khiến Thánh chủ Tử Phủ bị cố định lại trong thời gian ngán ngủi.
Sinh vật màu vàng rống lớn một tiếng, sát khí tuyệt thế tỏa ra, khí tức khủng bố vô tận ập tới.
Phốc!
Vào thời khác mấu chốt, Thánh chủ Tử Phủ thoát ra được nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay ưái bị xé đứt, máu tươi chảy xuống như suối.
VỊ Thánh chủ thứ hai suýt nữa mất mạng.
Đây chỉ là một góc nhỏ mà thôi, Ở những địa phương khác đều đang diễn ra đại chiến sinh tử, Tây Vương mẫu, Nam Lĩnh Chiến Vương, Tây Mạc Thần tăng đều đang giao chiến.
Đối thủ của bọn họ đều là sinh vật thái cổ tiếp cận hình người, vô cùng mạnh mẽ, đánh ra chán hỏa, cổ tháp, chiến thần kích, xá lợi tử tỏa ra vạn đạo tiên quang, quyết đấu sinh tử.
Những nhân vật cấp Giáo chủ khác cùng đang giao chiến đẫm máu, mấy vị hùng chủ đã ngã xuống, xương cốt không còn, hóa thành máu huyết.
Ấm!
Sát khí tuyệt thế tràn ngập ra, Ba sinh vật thái cổ lần lượt ra khỏi Vạn Long Sào, còn mạnh hơn một chút so với những sinh vật thái cổ tiếp cận hình người lúc trước.
Trong lòng mọi người đều trầm xuống, Sinh linh cường đại như vậy lại lập tức nhảy ra ba con, cứ kéo dài thêm thì hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
-Oa.
Và thời khác mấu chốt, Ô Nha đạo nhân đứng dậy, chặn đứng một trong ba kẻ kia, Lão yêu ma tuyệt thế này vô cùng mạnh mẽ, sống đã hơn ba ngàn năm, chiến lực không gì so sánh nổi.
Ấm!
Đại chiến càng khủng bố hơn nổ ra, Song phương giao chiến kịch liệt, huyết nhục và xương nát bắn khắp cổ động, cảnh tượng như Địa Ngục trần gian.
- Đi, cơ hội của chúng ta tới rồi!
Đại hắc cẩu quát khẽ.
Một góc trận văn của Hư Không Đại đế lưu lại lóe sáng, vút một cái liền đưa bọn họ vào bên trong Vạn Long Sào.
- Con chó chết, ngươi vào thật!
Diệp Phàm biết nói cái gì cùng chậm rồi, chỉ có thể tiến tới.
- Không vào long huyệt thì sao có thể thu được tiên trân?
Hai mắt to như chuông đồng của Đại hắc cẩu lóe lên thần quang.
- Lần này sao lại không lệch lạc mấy trăm vạn dặm...
Diệp Phàm buồn bực.
- Ngươi cùng quá không tin bổn hoàng, Lúc này di chuyển có mấy dặm, làm sao lại lệch lạc được?
Đại hắc cẩu căm giận không thôi.
- Cẩn thận một chút, Vương của thái cổ một khi thức giấc thì chúng ta không thể sống sót rời đi đâu.
Hầu tử nhắc nhở.
Hiện giờ Diệp Phàm đă biết Vương giả của tộc thái cổ khi đạt tới cực hạn thì có thể thành hoàng, nhưng dù ở trong năm tháng vô tận thời thái cổ cũng không có mấy người.
Nhưng dù vậy thì một khi Vương tộc thái cổ trưởng thành, tối thiểu cũng có thể so được với Thánh Nhân viễn cổ của Nhân tộc, thậm chí là tồn tại giống như Thánh thể đại thành.
- Bổn hoàng dùng trận văn của Hư Không Đại đế ngăn cách tất cả khí tức rồi, yên tâm đi.
Đại hắc cẩu tuy nói vậy nhưng cùng rất hồi hộp.
Bên trong Vạn Long Sào có tinh khí như nước, long khí mãnh liệt như sông lớn, ở chỗ sâu nhất dường như có một con rồng có thể đứng ngang hàng với tiên đang ngủ say.
- Một khối Nguyên lớn như vậy!
Diệp Phàm ngạc nhiên kêu lên.
Cách đó không xa có một khối Nguyên ước chừng bốn năm mét khối, tỏa ra hào quang đỏ tham giống như lửa nóng thiêu đốt, Mà ở vị trí trung tâm còn có không ít Thần Nguyên, trong đó có phong ấn một sinh vật không khác hình người lắm.
- Đây chắc là vương tộc rồi.
hầu tử phán đoán, Tộc này từng có một vị vua thái cổ, cường đại không gì sánh nổi.
Bên trong Vạn Long Sào gồ ghề, có rất nhiều cổ động, tràn ngập vẻ tang thương năm tháng, long khí như sông biển mãnh liệt, tỏa ra ánh sáng không dứt.
- Một khối Thần Nguyên lớn chưa.
Lông đen cả người Đại hắc cẩu đều dựng thẳng đứng.
Ở ngoài hai dặm có một cổ động hình rồng, trong đố có Thần Nguyên cao ba thước, hào quang tỏa r chói mắt, trong đó có một nam nhân tóc tím đang ngủ say, giống người như đúc.
Hắn không có vảy, không có đuôi thú, trong thần vỗ phi thường, khiến người ta không kim được mà muốn cúng bái, bị phong ấn ở bên trong Thần Nguyên, yên giấc.
Đây là một Vương tộc thái cổ đã trưởng thành, là tồn tại có thể so với Thánh Nhân viễn cổ, thậm chí còn đáng sợ hơn, khiến cả hầu tử cùng rất khẩn trương.
Đại hắc cẩu cùng sợ hãi, còn cách tới hai dặm nhưng cũng không dám tiến thêm một bước, đi vòng ra xa rồi tránh khỏi nơi này.
- Ta muốn tiên trân, không cần Thần Nguyên...
Nó tự an ủi như vậy nhưng lại nhìn chằm chằm vào khối Thần Nguyên kia, lưu luyến quay đầu lại nhiều lần.
Sau đó không lâu bọn họ thấy một khối Thần Nguyên to lớn, bên trong phong ấn một nữ nhân phi thường điềm tình, giống hệt nữ tử nhân loại, căn bản không thể nhận ra là sinh vật thái cổ.
Tuy nhiên nếu cẩn thận cảm ứng thì có thể phát hiện ra lực lượng khủng bố mênh mông như hải dương trong cơ thể nữ tử này, một khi bộc phát thì có thể hủy diệt cả thiên địa.
- %$#, lại một vương nữa, số lượng khẳng định không kém Tử Sơn đâu.
Đại hắc cẩu lẩm bẩm.
Bọn họ lập tức đi về phía trước, mục tiêu rất rõ ràng, hướng về phía cỗ quan tài đỏ thắm mà bước, Bởi nơi đó có Bất Tử Dược sinh trưởng, có trên vạn đạo long khí bao phủ.
Cổ quan chìm nổi, không biết đã tồn tại qua bao năm tháng, bị một số khối Thần Nguyên chôn vùi nhưng khí tức của quan tài khó có thể bị che giấu, trên mặt khác đầy hoa văn.
- Không chịu nổi nữa...
Đại hắc cẩu là kẻ thứ nhất không chịu nổi, Quan tài màu đỏ thắm kia qua mức khủng bố, ngay cả có một góc trận văn của Hư Không Đại đế bảo vệ thì sát khí tuyệt thế vẫn lọt vào được.
Dù là Hắc Hoàng, Diệp Phàm hay hầu tử đều có thân thể mà thế gian hiếm có nhưng giờ phút này da thịt đã có dấu hiệu nứt nẻ ra.
Bất Tử Dược cắm rễ vào trong Thần Nguyên bao phủ quan tài, giống như luyện chế từ vàng ròng, cao chưa tới một thước, tỏa ra trên vạn con rồng nhỏ, rực rỡ lóa mắt.