Chương 543: Tiên thạch hạ màn
- Ta không chờ được lâu, sẽ còn có người khác tới nữa, mà ta lại không muốn khai chiến cùng Nhân tộc...!
Trong khối Thần Nguyên truyền ra thanh ám chán thật của thiếu nữ, như một luồng tiên khúc đang vang vọng quanh đây.
Nàng nói rất rõ ràng, nếu là các Vương khác nhận được tin tức tới đây, hơn phân nửa là có thể sẽ phát sinh đại chiến có đổ máu.
- Ta cho các ngươi suy nghĩ trong nửa canh giờ...!
Mây mù cuồn cuộn, tất cả sinh vật thái cổ đều bị bao phủ, không thể nhận ra được, nhưng loại khí tức cường đại này lại vẫn còn quanh quẩn tại đây, như phát ra từ trong một cái vực sâu không đáy.
- Nguyên Thiên Sư từng nói qua, nếu Vương của thái cổ đến đòi lấy khối kỳ thạch này, nhất định phải giao ra đi!
- Có lẽ hắn biết được lai lịch của khối đá này, sợ dẫn tới đại họa!
Bên trong Dao Trì tịnh thổ, Tây Vương Mẫu và một số người đang thương nghị, cuối cùng đồng ý đưa khối kỳ thạch này đi, không muốn vì nó mà gây ra đại chiến phải đổ máu.
Sau nửa canh giờ, hơn mười sinh vật thái cổ hình người tiến vào trong Dao Trì, trong đó có thiếu nữ bị phong ấn bên trong Thần Nguyên, lơ lửng giữa không trung, tự mình tới đón khối Thạch Vương kia.
Rất nhiều bá chủ đều đứng bên cạnh, cảm nhận được một loại áp bách, lần đầu tiên được đối mặt một vị Vương của thái cổ gần như vậy.
Nhưng thiếu nữ này lại cổ ý che giấu khí tức, cũng không để cho bọn họ thấy được hình dáng, khối Thần Nguyên dài hơn hai thước có vụ ti lượn lờ, thần niệm không thể xuyên thấu.
Bên cạnh có mười mấy sinh vật thái cổ tiếp cận hình người, hoặc là cao lớn oai hùng, hoặc là thanh lệ duyên dáng, mỗi tên đều tỏa ra uy áp khiếp người không giống nhau.
- Bất Tử Thiên Hoàng thật sự có tồn tại...! Đây là hậu nhân duy nhất của hắn!
Một sinh vật thái cổ run giọng nói.
- Giống như đúc với lạc ấn truyền thừa trong truyền thuyết a!
Một sinh vật thái cổ hình người khác rung động.
Đối với sinh vật thái cổ mà nói thì Bất Tử Thiên Hoàng là cổ Hoàng vô thượng cực kỳ xa xôi, căn bản không thể xác định có tồn tại hay không.
Đối với vạn tộc thái cổ mà nói thì đó là vị thần cao nhất, sớm vượt qua phạm trù Hoàng của thái cổ rồi.
- Nó là một tảng đá bên trong cổ Hoàng Sơn, không ngờ lại phong ấn hậu nhân của Bẩt Tử Thiên Hoàng!
Thiếu nữ bên trong Thần Nguyên cảm thán.
Đông!
Kỳ thạch chấn động, tinh khí lưu động càng tràn đầy, như sóng thần mãnh liệt.
- Đúng là hậu nhân của thần, chẳng lẽ Bất Tử Thiên Hoàng thật sự tồn tại, cũng tọa hóa trong cổ Hoàng Sơn? Sao chúng ta lại không biết?
Bất Tử Thiên Hoàng là một tồn tại sánh ngang với thần, vô cùng cổ xưa, là thần minh vô thượng đối với vạn tộc thái cổ.
Lúc này, mọi người đều kinh hãi, khối kỳ thạch này thật sự có lai lịch dọa người, rất có thể là huyết mạch duy nhất của một vị thần linh còn sót lại trên thế gian.
Khó trách căn bản không phong ấn được nó, hơn nữa nó đã biểu hiện ra Phi Tiên dị tượng, nhất định phải xuất thế, bên trong người có chảy huyết mạch của thần.
Hơn mười sinh vật thái cổ không ngừng nói, mọi người chiếm được một ít tin tức thì càng kinh hãi hơn, không thể không biến sắc, quả trứng này xa xưa tới mức dọa người.
Trước thời thái cổ, rồi lại còn có vô tận năm tháng, huyết mạch Bất Tử Thiên Hoàng đã được phong ấn bên trong đá khi những sinh vật thái cổ này còn chưa ngủ say.
Khi đó, bọn họ căn bản không biết nó sắp sửa xuất thế, khi nhìn thấy tảng đá này thì mới nhớ tới những dấu tích quá khứ về nó.
Một khối đá vụn nằm lăn lóc bên trong một góc của Tử Sơn lại có lai lịch lớn như vậy, những sinh vật thái cổ này vô cùng kinh ngạc không hiểu.
Khó trách cũng không thể xác định được Bất Tử Thiên Hoàng có tồn tại hay không, thì ra người tồn tại cách thời thái cổ quá xa!
Thiếu nữ phong ấn bên trong khối Thần Nguyên thở dài.
Bọn họ nói vài câu tiếng người, lại nói vài câu thái cổ, cường giả Nhân tộc không nghe được rất rõ ràng, nhưng cũng đại khái hiểu được.
Tử Sơn là nơi Vô Thủy Đại đế tọa hóa, vô cùng quan trọng ở thời ki thái cổ, là một chỗ hành hương, tên là cổ Hoàng Sơn.
- Rất có thể Bất Tử Thiên Hoàng để lại dấu vết bất diệt bên trong Tử Sơn...!
Thậm chí thiếu nữ bị phong ấn bên trong Thần Nguyên còn thở dài, cho rằng vị thần vô thượng này cũng tọa hóa ở trong cổ Hoàng Sơn.
Cường giả Nhân tộc cả kinh, thi thể Bất Tử Thiên Hoàng, nghĩ tới trải qua trăm ngàn vạn năm vẫn còn có thể tồn tại xuống, vĩnh viễn không hư thổi, có thể luyện chế thành Thánh binh Cực Đạo.
- Ô! Ngươi...!
Một sinh vật thái cổ mang giống cái nhìn thẳng vào Hắc Hoàng đang tránh ở phía sau đám người, lập tức nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt hạnh trợn lên, làm ra bộ dáng muốn liều mạng.
- Đừng nhìn chằm chằm vào bổn hoàng, ta không đẹp trai tới vậy đâu!
Đại hắc cẩu ngẩng đầu, ngao lên một tiếng, nhe răng nhếch miệng, giang co cùng nàng.
- TịchLoan...!
VỊ Vương của thái cổ phong ấn bến trong khối Thần Nguyên nói, tuy là thần ám từ trên trời, nhưng lại có uy nghiêm vô thượng, nữ nhân kia lập tức ngừng lại, không dám nói thêm cái gì nữa.
Rất nhiều người khó hiểu, không biết đại hắc cẩu như thế nào lại chọc tới cả sinh vật thái cổ, chỉ có Diệp Phàm trong lòng nhảy dựng, nhìn lướt qua Hắc Hoàng, không nói gì thêm.
- Ngươi là... Đấu Chiến Thánh Viên!
Một sinh vật thái cổ trong đó, nhìn thấy hầu tử phía xa, liền lộ ra vẻ mặt giật mình, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.
- Đúng là... Thánh Hoàng Tử!
Hơn mười sinh vật thái cổ đều vô cùng kinh ngạc, tất cả đều kích động, khó mà bình tĩnh lại được.
- Là đứa con nhỏ của Đấu Chiến Thánh Hoàng, đúng vậy, tuyệt đối là hắn, hắn lại vẫn còn sống!
Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, sau đó đồng loạt bước về phía trước, thi lễ:
- Ra mắt Thánh Hoàng Tử!
Chỉ có mỗi Vương của thái cổ còn đứng ở phái xa, thân phận của nàng rất cao, chưa nói tới tu vi, chi riêng huyết mạch thì cũng không kém hơn hầu tử chút nào.
Các cường giả Nhân tộc đều giật mình, cấp bậc của chủng tộc thái cổ thật là sám nghiêm, lại đi hành lễ cung kính với hầu tử như vậy, thật là nam ngoài dự đoán của mọi người.
Đầu tiên là gặp được huyết mạch của Bất Tử Thiên Hoàng, nay lại gặp được con của Đấu Chiến Thánh Hoàng, những sinh vật thái cổ này đều thấy tim đập nhanh.
Cả hai người đều là con của cổ Hoàng, theo lý thuyết thì có địa vị tương đương nhau, có thể ngồi cùng cấp bậc, có địa vị cực cao trong lòng các sinh vật thái cổ.
Tuy nhiên, Bất Tử Thánh Hoàng là một tồn tại vô thượng rất đặc biệt, có địa vị vượt qua cả thần linh trong tám tưởng của vạn tộc thái cổ, huyết mạch duy nhất của hắn có thể được coi là Thần Tử.
Vương của thái cổ rời khỏi Dao Trì, mang theo khối kỳ thạch kia, dao động khủng bố cũng biến mất, mọi người thầm thở phào một cái, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh chút nào.
- Bọn họ mang đi một vị Thần Tử, sau này chẳng lẽ sẽ sinh ra một vị cổ Hoàng sao?
Một vị siéu việt cả thần linh, hôm nay đã được chứng thực là có tồn tại, đã từng xuất hiện trong lịch sử, huyết mạch duy nhất của hắn cũng xuất thế.
Quả trứng thần bí kia vô cùng đáng sợ, chắc chắn sẽ sinh ra cường giả vĩ đại, khiến người ta chi nghĩ đến là đã thấy sợ rồi.
Tổng cộng có tất cả bảy khối kỳ thạch, được gọi là Thạch Vương, đã phong ấn ba khối, Vương của thái cổ mang đi một khói, một khối thì do hầu tử ngày nào cũng dùng tinh huyết trong Tiên Trì nuôi dưỡng.
Hiện tại còn lại hai khối cuối cùng, cũng là những khối đã kỳ dị khó lường, khiến cho rất nhiều kỳ nhân dị sỳ đều bó tay, không có biện pháp.
Trong đó có một khối Thạch Vương tràn ngập vết văn tự, như những lớp lông chim màu xanh nâu, các Nguyên Thuật thế gia cùng nhau ra tay, nhưng kết quả là đều hét lên thảm thiết rồi thất bại.
Một vị Nguyên Thuật tông sư chết ngay tại chỗ, bị một luồng thần quang phun ra trúng người, mất mạng ngay lập tức.
- Đây là cái gì?
Không riêng gì các tu sĩ, ngay cả người của Nguyên Thuật thế gia cũng bị kinh sợ, không hiểu tại sao lại như vậy.
Người của Nguyên Vương nhất mạch đi tới, cầm đầu là một cái lão già, là Nguyên Vương đương thời, một vị Nguyên Địa Sư chân chính, phía sau hắn còn có tám quái nhân, chính là tám tên phong tử từng đánh cho Thần Thành loạn thành từng mảng.
- Đây là Phi Vũ kỳ thạch, có thể nói là Thần Tàng, cũng có thể là Quỷ Quật, rất khó nhìn từ bề ngoài mà đoán.
Hắn kết luận.
Diệp Phàm âm thầm gật đầu, Nguyên Vương nhất mạch chưa từng xuất hiện Nguyên Thiên Sư, nhưng ngẫu nhiên có Nguyên Địa Sư xuất hiện, Nguyên Thuật thông thiên, rất xứng với cái tên.
- Ngươi âm thầm gật đầu, chẳng lẽ nhìn ra cái gì, chẳng lẽ còn cao minh hơn so với Nguyên Vương sao?
Một người của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa nói, bọn họ rất căm phẫn Diệp Phàm.
- Cao minh thì chưa dám nhận, nhưng cũng biết một chút môn đạo, các ngươi chẳng lẽ muốn lại muốn cùng ta cá cược sao?
Diệp Phàm nở nụ cười.
Rất nhiều người ở đây đều nên cười, đổ thạch đại chiến ở Thần Thành, không ai là không biết, Diệp Phàm mới ra đời, lại khiến cho vài thế gia cổ xưa mặt xám mày ữo.
Lúc này còn nhắc lại chuyện xưa, đúng là đánh thẳng vào mặt người ta mà, mắng người chuyên chọc vào chỗ đau, vô cũng không có lương tám.
- Ngươi...!
Trong mấy người này, Nam Cung Kỳ đã cùng Diệp Phàm quyết đấu rồi, vô cùng tức giận, nói:
- Ngươi chỉ có cảnh giới tông sư mà thôi, cũng bằng với ta, dựa vào cái gì mà đòi khoác lác!
- Vậy thì chúng ta cá cược một lần, thế nào?
Diệp Phàm cười tủm tỉm.
Nguyên Vương là một người rất chán thật, thoạt nhìn vô cùng bình thường, lúc này lộ ra dị sắc, nói:
- Tiểu hữu nhìn ra cái gì vậy?
- Loại Phi Vũ kỳ thạch này không thể nhìn thau, chỉ có thể bằng cảm giác phán đoán ra một ít manh mối.
Diệp Phàm nói.
- Không có nhìn thấu! Ngươi còn mạnh miệng cái gì, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng mình là Nguyên Thiên Sư sao?
Một người của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa sấn số nói.
Diệp Phàm xoay người lại nhìn, thấy có người của Âm Dương Giáo đứng đang sau, tự nhiên hiểu được rằng đây là viện thủ cường đại của bọn họ, nên họ mới dám lớn tiếng như vậy.
- Liên quan cái rám gì tới ngươi, ta đang nói chuyện với Nguyên Vương tiền bối, ngươi mà không phục thì cá cược đi, tặng thêm cho ta mấy trăm vạn cân Nguyên nữa.
Diệp Phàm không thèm liếc hắn lấy một cái.
Rất nhiều người đều nghẹn họng, cảm thấy hắn rất giống đám người Xích Long lão đạo, không khác nhau nhiều lắm, nếu mà không phục liền đánh luôn.
- Ngươi...!
Đám người Nam Cung Kỳ kinh sợ.
- Nếu có vài phần nắm chắc, liền cùng hắn cược một lần xem thế nào!
Một vị Thái thượng trưởng lão Âm Dương Giáo nói, rõ ràng là đang ủng hộ bọn
họ.
- Lão hủ cũng thật sự nhìn ra một ít manh mối!
Âu Dương Diệp mở miệng, hắn rất tiếp cận cảnh giới Nguyên Địa Sư rồi, ở trong này ngoài Nguyên Vương ra thì hắn có tu vi Nguyên Thuật cao nhất.
- Năm trăm vạn cân Nguyên tinh thuần!
Diệp Phàm nói rất mạnh, khiến cho nhiều vị bá chủ đều lộ ra một tia dị sắc.
Số lượng Nguyên khổng lồ như vậy, có thể nói là con số trên trời, có bao nhiêu người có thể đưa ra được?
Lần này, Nguyên Thuật thế gia cổ xưa rút được kinh nghiệm rồi, tuy vẫn dùng miệng lưỡi khiêu khích, nhưng không ai dám cá cược cả.
Diệp Phàm rất bất đắc dĩ, xem ra không đi lừa gạt được nữa rồi, khi ở Thần Thành đã hạ thủ quá độc ác, khiến cho rất nhiều người bị lừa thảm hại, không bao giờ mác lừa nữa.
- Lão hủ cá cược cùng ngươi một hồi đi!
Âu Dương Diệp lại nói, hắn gần như sắp trở thành Nguyên Địa Sư rồi, vẫn chưa giao thủ cùng Diệp Phàm bao giờ.
- Ngươi muốn đưa ra bao nhiêu tiền đặt cược?
Diệp Phàm hỏi
- Hai trăm vạn cân Nguyên, nếu mà ta thua thì tất cả đều đưa cho ngươi, còn nếu ngươi thua, thì đưa Nguyên Thiên Thư ra cho ta!
Âu Dương Diệp phát ra ánh sáng sắc bén trong mắt.
-o0o-
Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Nguyên Thiên Thư chỉ có giá hai trăm vạn cân Nguyên thôi sao?
- Vậy được rồi, ta cũng không cần giữ nó, nếu mà ta thắng, chỉ cần đọc qua nó một lần là được rồi!
Âu Dương Diệp nói.
- Cũng không phải là giống nhau sao, ít nhất cũng phải là năm trăm vạn cân Nguyên, nếu không thì không được.
Diệp Phàm từ chối.
- Được rồi, năm trăm vạn thì năm trăm vạn!
Âu Dương Diệp cần Nguyên Thiên Thư bằng bất cứ giá nào, liền đi vay mượn Nguyên từ các Nguyên Thuật thế gia cổ xưa.
- Ta chỉ cần Thần Nguyên thôi, nếu không thì phải vác cả một ngọn núi Nguyên đi à!
Diệp Phàm lại đưa ra một yêu cầu rất hà khắc.
Phải mất ba ngày, Âu Dương Diệp mới gom đủ một đống Thần Nguyên, khiến cho các nhân vật cấp Giáo chủ đều quan tâm tới, năm khối Thần Nguyên lớn bằng đầu người, khiến cho linh khí bên trong Dao Trì cuồn cuộn như biển vậy.
- Đây là Phi Vũ Thần Tàng, bên trong có tuyệt thế kỳ trân, hơn phân nửa là có thể ngang bằng với thánh vật của Đại đế.
Âu Dương Diệp nói, đưa ra phán đoán của bản thân.
Diệp Phàm nở nụ cười, nói:
- May mà chúng ta phán đoán khác nhau, nếu không thật sự là phiền toái, ta cho làng nó là Phi Vũ thiên quan, mai táng thi hài của một đại nhân vật thời thái cổ, hoặc có thần vật chôn cùng.
Dao Trì trải qua thương lượng, muốn mượn trợ rất của rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, mở ra hai khối Thạch Vương sót lại, xem rốt cuộc thì nó có cái gì.
Đây cũng không phải là Thạch Vương đặc thù mà Nguyên Thiên Sư muốn bọn họ trường kỳ phong ấn và bảo tồn, có thể động đao mở ra được, để cho thứ bên trong xuất thế.
- Vậy thì chờ nhìn kết quả đi!
Người của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa đều cười lạnh, bọn họ không cho rằng Diệp Phàm có thể mạnh hơn Nguyên Địa Sư, điều này không có đạo lý.
- Nguyên Thiên Thư nên đổi chủ rồi!
Có người rất gấp gáp.
Khối đá này quá mức đặc biệt, bị đưa vào trong một khu vực hoang vu trong Dao Trì, phải mở ra tại vùng hoang vu dà ngoại, Giáo chủ khắp nơi đều đi theo tới đây, muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì.
Ầm!
Khi một vị cao thủ đứng cách rất xa, dùng phi kiếm chém nó ra, một cỗ khí tức kinh khùng bao phủ cả thiên địa, chí âm như đao, khiến cho cả hư không dường như cũng đều tan biến.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, may mắn tránh ở cũng phía xa, trong lòng giật mình, rốt cuộc nó phong ấn cái gì bên trong?
- Thái Âm thánh lực!
Có người biến sắc, đây là một loại thánh lực vô thượng mà Nhân tộc cổ xưa dùng để truyền thừa khi thu luyện.
Luồng sương mù màu đen ngập trời, quét thiên địa, cũng không biết qua thời gian bao lâu, Thái Âm thánh lực chí âm chí nhu này mới biến mất, tại chỗ phát ra ánh sáng trong suốt.
- Tuyệt thế Thần Tàng!
Người của thế gia cổ xưa sợ hãi hô lên.
Mọi người vọt tới, phát hiện ra đó là một khúc xương sáng trong suốt, trắng như ngọc, quang hoa lóe ra.
- Đây là xương của Thánh nhân, bị người ta đánh nát!
Khương gia Thánh chủ cả kinh kêu lên.
Không riêng gì thường nhân, ngay cả những Giáo chủ vô thượng này cũng đều biến sắc, tận mắt nhìn thấy toái cốt của một vị Thánh nhân.
Xương cốt gần như bị đập nát, có thể thấy được thương thế của hắn nặng tới mức nào, ở bên cạnh có một khối ngọc bi vỡ nát, trên mặt khắc bốn chữ cổ, đáng tiếc không ai đọc được.
- Thái Âm chân kinh!
Cuối cùng, có người phát hiện ra một luồng lạc ấn tinh thần, thất thanh cả kinh kêu lên.
Tất cả mọi người đều kinh sợ, một bộ cổ kinh xuất thế, rất nhiều người đều thiếu chút nữa là đã lập tức động thủ cướp đoạt, nhưng nghĩ lại vẫn đang ở trong Dao Trì, có Tiên Lệ Tháp trấn áp, tất cả mọi người đều cố gắng kiềm chế xúc động.
Người của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa mật xám như tro tàn, kiểu gì cũng không tin phán đoán của Nguyên Địa Sư lại không bằng Diệp Phàm.
Trên thực tế, Diệp Phàm so sánh với Nguyên Địa Sư đích thực là có chút chênh lệch, mặc dù hắn biết rất nhiều Nguyên Thiên thần thuật, nhưng lại không có hiệu quả đối với tảng đá này.
Sở dĩ hắn dám mạnh miệng là do có hầu tử đang đứng bên cạnh, thì thầm rằng khối đá này nhất định là một ngôi mộ.
Trong thời thái cổ, có một số đại nhân vật chút công tham tạo hóa, trước khi chết sẽ chôn luôn các bí pháp cao cấp theo người, cùng thiên địa tồn tại, khối Phi Vũ kỳ thạch này cũng như vậy.
- Thật sự là Thái Âm chân kinh sao?
Rất nhiều người giọng nói cùng run rẩy, nếu đúng là vậy thì Dao Trì sẽ giữ được hai bộ cổ kinh.
Dao Trì Tây Vương Mẫu dùng thần niệm xâm nhập vào trong ngọc bi, thờ dài một tiếng, lui ra, nói:
- Đáng tiếc, Thái Âm chân kinh bị hủy diệt rồi.
Rất nhiều người không tin, phát ra thần niệm, phát hiện đúng như Tây Vương Mẫu nói, bên trong ngọc bi chỉ có vài đạo lạc ấn, những thứ khác đã sớm bị mài mòn mà hủy diệt rồi.
- Khi bản thân hắn sắp chết, liền phun ra Thái Âm thánh lực để mài mòn tất cả những thứ trong đó.
Rất nhiều người đều cảm giác vô cùng tiếc nuối.
Khi trở lại trong Thiên Cung Dao Trì, Diệp Phàm cười ha hả, không chút khách khí thu lấy đống Thần Nguyên này, khiến cho đám người Âu Dương Diệp đều như trong lòng nhỏ máu.
- Ha ha! Các ngươi thật đúng là nhiệt tình a, lần lượt tặng ta nhiều Thần Nguyên như vậy, vô cùng cảm kích a!
Diệp Phàm cười to, chế nhạo.
- Ngươi...!
Người của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa đều nghẹn tới mức suyết chết.
Phốc!
Nam Cung Kỳ thì trực tiếp tức giận tới hộc máu, Âu Dương Diệp cùng là mật trầm như nước, nhưng không có biện pháp gì cả.
Cuối cùng, một khối Thạch Vương cũng bị mở ra, bên trong ẩn chứa một luồng huyết quang, giết vài tên cường giả ngay tại chỗ, khiến cho bọn họ nháy mắt hóa thành sương máu, làm người ta sờn tóc gáy.
Vào thời khắc mấu chốt, Tiên Lệ Tháp trấn áp, bắn ra một luồng thần uy, phá hủy nó, mới hóa giải nguy hiểm cho những người khác.
- Đó là cái gì?
Tất cả mọi người đều khó hiểu, lao tới quan sát.
- Cái lông màu hồng...!
Diệp Phàm tim đập mạnh, trong khối đá vụn này chỉ có một số sợi lông màu hồng rất đáng sợ.
- Thạch Vương đã phát sinh điều bất thường gì đó!
Nguyên Vương nói, hắn cũng biết những điều này, lộ ra vẻ mật ngưng trọng, thờ dài:
- Không thể tưởng tượng được, truyền thuyết lại trở thành sự thật, nếu trở thành Nguyên Thiên Sư, lúc tuổi già nhất định sẽ có chuyện bất thường phát sinh, ngay cả một khối kỳ thạch qua tay hắn cũng như vậy!
Trong lòng Diệp Phàm kịch liệt chấn động, quan sát cẩn thận rất lâu, nhưng không có thu hoạch quá lớn nào, căn bản không biết nó là cái gì.
- Trong khối đá này có Thần Nguyên, bên trong đó có phong ấn một sinh vật cường đại, kết quả là đã xảy ra bất trắc, chỉ còn lại có một luồng thần niệm điên loạn, bị một luồng thần uy của Tiên Lệ Tháp bị hủy.
Đây là kết luận duy nhất mà Diệp Phàm và Nguyên Vương thảo luận thật lâu mới đưa ra, trong lòng hai người đều rùng mình.
Bàn Đào thịnh hội của Dao Trì đã kết thúc, bá chủ khắp nơi đều rời đi, có người ở trước khi đi xa liền quét mắt về phía Diệp Phàm, ý tứ này vô cùng rõ ràng.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều rời khỏi, bao gồm cả đám người Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân, chuẩn bị đi tới Trung Châu, tìm cơ hội hội tiến vào Kỳ Sĩ Học Viện.
Trước khi rời đi, Xích Long đạo nhân, Khổng Tước Vương đều được Diệp Phàm âm thầm tặng cho một quả Thánh quả, làm cho bọn họ kéo dài thọ nguyên.
Vốn là lưu lại chúng để báo ân Thần Vương tuyệt thế, nhưng Khương Thần Vương tự chém tu vi, rời xa trần thế, không biết tung tích, đã không còn báo ân được nữa.
Một tháng sau, hầu tử cùng rời đi, cung cấp đủ vương huyết, mang đi một quả Bàn Đào thần quả của Dao Trì, còn có một Thánh quả mà Diệp Phàm đưa cho nó.
Bên ngoài Dao Trì có vô số cường giả thường xuyên đi lại, chờ Diệp Phàm đi ra, đáng tiếc đợi hơn một tháng, lại phí thời gian một cách vô ích.
Diệp Phàm ở trong Dao Trì, căn bản không có ý định rời đi, lúc này lại còn lựa chọn bế quan nữa chứ.
Mấy ngày nay, hắn vô cùng nhàn hạ, có lúc thì bế quan tìm hiểu tuyệt học vô thượng, có lúc thì đi lại trong Dao Trì cùng những tiên tử áo trắng kia.
Một số Thái thượng trưởng lão của Dao Trì đều nhìn chằm chằm vào hắn, nổi lên lòng phòng bị đối với Diệp Phàm, sợ chuyện Nguyên Thiên Sư và Thánh nữ vạn năm trước lại tái diễn.
Bọn họ lại không tiện đuổi Diệp Phàm đi, bởi vì sau này còn muốn mời hắn ra tay, săn sóc mấy khối Thạch Vương này, làm cho chúng trưởng thành lên, bất đắc dĩ đành phải thúc giục Dao Trì Thánh nữ và một nữ đệ tử khác sớm rời khỏi sơn môn, chạy tới Trung Châu, đi Kỳ Sĩ Học Viện.
Vào một ngày, Diệp Phàm ngơ ngác sững sờ, một vị nữ đệ tử Dao Trì đưa tới cho hắn một hộp bằng gỗ tử đàn, sau khi mở ra có một vật lập tức hấp dẫn tâm thần của hắn.
Là một cái điện thoại di động!
Hắn tiện tay nhấn một nút, trong màn hình xuất hiện một gương mặt xinh đẹp mà quen thuộc, truyền ra âm thanh nhu nhược mà rõ ràng:
- Diệp Phàm, cứu ta...!
Một gương mặt xinh đẹp quen thuộc hiện ra trên màn hình, đập vào mắt hắn, âm thanh nhu nhược tràn ngập vẻ bất lực, tất cả khiến cho Diệp Phàm ngơ ngác sững sờ.
Sau đó, hắn thực sự phẫn nộ, cô gái nhu nhược này thất tha thất thểu bỏ đi trên ngọn núi lửa tắt, không ngừng chạy trốn, thỉnh thoảng lại ngã một cái, những mẩu đá sắc lẹm cắt qua làn da nàng, khiến cho máu chảy ra loang lổ.
Phía xa là một màn trắng xóa, hình như có bông tuyết rơi xuống.
Liễu Y Y, cô bạn học cùng khổ mà đáng thương, vẫn luôn khắc sâu trong tim Diệp Phàm, từ khi bị buộc tiến vào trong thái cổ Thánh địa để hái thánh dược thì mỗi người chạy một hướng, đã sáu năm chưa gặp lại nàng rồi.
Nhưng hiện giờ, hắn lại đột nhiên nhìn thấy hình ảnh của nàng trên một cái điện thoại di động, nàng lại đang gặp nguy hiểm, rõ ràng có người muốn giết chết nàng, điều này có sức trùng kích rất lớn đối với Diệp Phàm.
- Là ai làm tất cả những việc này?
Điều đầu tiên Diệp Phàm nghĩ đến chính là đối phương khẳng định muốn nhằm vào hắn, muốn dẫn hắn tới Dao Trì, sau đó dồn hắn vào chỗ chết.
Khắp nơi đều là một màu xám xịt, đây là một ngọn núi lửa chết rất cổ xưa, từng luồng mây bụi đè thấp xuống tận miệng núi lửa, không có một chút sinh cơ nào ở đây cả.
Liễu Y Y quần áo tả tơi, rất nhiều chỗ còn dính vết máu, đôi giày thì đã không biết rơi ở nơi nào rồi, đôi chân trần lưu lại trên những tảng đá sắc lẹm từng vết máu, vẻ mật nàng vô cùng hoảng sợ và bối rối.
Diệp Phàm lẳng lặng nhìn thật lâu, cuối cùng tắt đi hình ảnh này, yên lặng trầm tư, rốt cuộc là ai muốn đối phó với hắn?
Những người có thể làm điều này thì không ít, nhưng ai có thể biết được tung tích của Liễu Y Y, làm sao phát hiện ra nàng, mà Trương Tử Lăng vẫn ở một chỗ với nàng, hắn hiện giờ ở đâu rồi?
Diệp Phàm cố khiến cho bản thân bình tĩnh lại, không để cho mình phẫn nộ mà mất đi lý trí, hắn suy nghĩ rất nhiều, địch nhân tất nhiên là biết được bọn họ đến từ một vùng tinh không khác, nắm giữ rất nhiều tin tức bất lợi cho hắn.
Hắn lấy ra cái di động đã phủ đầy bụi thời gian của mình, ngón tay xuất hiện một luồng sáng nhè nhẹ, cẩn thận rót điện năng vào trong nó.
Tiếng nhạc du dương vang lên, hắn mở di động của mình ra, cố gắng nhớ lại xem có người quen nào khác bị cuốn vào trong chuyện này không.