Chương 595: Vạn kiếp
Diệp Phàm nhảy xuống ngọc đài vạn trượng, đuổi theo phía sau những người kia, mang theo lôi hải vạn trượng mà chạy. Ai gặp kẻ đó choáng, tất cả đều co giò chạy.
Thiên kiếp như đại dương mênh mông, nhìn mênh mông bát ngát. Tia điện lóe ra câu động cửu thiên bao phủ đại địa vô cùng đáng sợ. Nơi đi qua đất đá bị đốt cháy, ngọn núi sụp đổ, tiếng động trời cao, màng nhĩ như rách ra.
Đây là một cảnh tượng như ngày tận thế tới, mờ mịt một vùng, vô cùng vô tận không có điểm cuối. Điện hải quét ngang hết thảy, cái gì cũng không còn tồn tại.
Nơi Diệp Phàm đi qua, đại địa rất nhanh trở thành đất nung, sinh cơ diệt tuyệt không có gì có thế còn lại.
Mặc dù vùng không gian này trấn áp thần lực khó có thể vận chuyển nhưng hắn cũng gần như chân không chạm đất, chạy như bay rất nhanh đuổi theo Thần Chi Niệm. Lôi quang ngàn vạn đạo trút xuống dưới.
Nếu là bình thường đừng nói là hắn cho dù rất nhiều đại năng cùng lên đều khó thoát khỏi cái chết. Đây là ác niệm của Bất Tử Thiên Hoàng hóa hình mà thành, vô cùng khủng bổ.
Nhưng đối mặt với thiên kiếp vị ma này lại không còn một chút tính tình, nhấc chân chạy như điên giống một con thỏ bị dọa sợ, căn bản không dám chống cự.
Thần Chi Niệm, truyền thuyết là thể hiện mặt ác của Thần linh, sau khi bản thể chết mới hóa sinh mà ra, khó thế tiêu diệt.
Nhưng mà thế gian có thần minh hay không căn bản không thể biết được, tới hiện tại có thể tin tưởng nếu Đại đế cổ sau khi chết cũng có thể sinh ra Thần Chi Niệm. Trước mắt là chứng minh tốt nhất.
Tuy nhiên loại sinh linh này sớm quên kiếp trước, hiện giờ chỉ là một thứ không hiểu, không có thần năng cường đại nhưng lại là một vị ma danh phó kỳ thực.
Nếu là một Nhân tộc chân chính, cường đại đạt tới nông nỗi này hoàn toàn có thể quay đầu lại xông vào trong lôi kiếp làm thịt Diệp Phàm.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác Thần Chi Niệm lại không được, cho dù thực lực hẳn cường đại mấy đi nữa cũng vô dụng. Bởi vì hắn là ma nghịch thiên mà sinh ra, là thần linh hoặc cổ Hoàng sau khi chết mà sinh ra, trái với thiên địa đại đạo, không cho phép hắn tồn tại.
Nếu là ngày thường còn đỡ, một khi xuất hiện thiên kiếp dẫn đến trên người hắn tất nhiên là loại lôi phạt cường đại vạn kiếp giáng xuống đầu, đại thế giới đều bị hủy diệt.
Chỉ cần hắn dẫn động thiên kiáp, căn bản không có một tia khả năng sống sót, khẳng định sẽ hình thần đều diệt. Bởi vậy thấy Diệp Phàm đuổi theo, hắn đã không có khí phách lúc trước, bỏ chạy trối chết.
Ở ngọn núi xa xa nơi mọi người dừng chân, nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây ra, mặc dù tay cầm Đế binh Cực đạo cũng chưa chắc làm gì được Thần Chi Niệm này, không nghĩ tới lúc này hắn lại bị Diệp Phàm đuổi chạy trối chết.
- Ta cảm thấy một vị Thánh nhân viễn cổ tới cũng không chắc có thể trấn áp được ma quỷ này, nhưng hắn lại e ngại lôi kiếp như thể...
Ầm!
Thiên địa bạo động, lôi quang chớp lóe, bẻ gãy nghiền nát, đem một vùng núi nổ bằng trở thành một mảnh đất khô cằn sỏi đá, bụi mù tràn ngập.
-Ngao hống!!!
Thần Chi Niệm thét dài, mái tóc tím bay loạn, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi. Hắn vô cùng phẫn nộ.
Ầm!
Hắn tay không xé trời, vạch ra một cái khe không gian lớn dài đến ba mươi mấy dặm ngăn cách phía sau muốn ngăn cản Diệp Phàm đuổi theo.
Xa xa, tất cả mọi người đều sởn tóc gáy. Đây chỉ là tùy tiện vạch một cái đã có uy lực đáng sợ như vậy, người ở đây đi lên tuyệt đối sẽ bị một kích đánh chết tươi.
Ầm Ầm Ầm...
Diệp Phàm đuổi sát không bỏ bởi vì hắn cũng không có cách nào. Hiện tại không xử lý Thần Chi Niệm, hơn phân nửa hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ma quỷ này sớm tập trung hắn, lúc độ kiếp nhìn chòng chọc vào quyển sách cổ lấy ra từ trong hỗn độn Long Sào, vẻ tham muốn trong mắt càng không thể che giấu.
Diệp Phàm không chỉ vận quyển bí quyết chữ Hành mà còn phát động bí quyết chữ Giai, tăng tốc độ cực hạn gấp mười, nhưng vẫn không đuổi kịp được ma này. Trong lòng hắn đầy sợ hãi, không biết ma này cường đại đến loại trình độ nào.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này thiên địa có cảm ứng, từ trong lôi kiếp của hắn phân hóa ra một bộ phận nhỏ, bổ thẳng về phía Thần Chi Niệm.
Ầm!!!
- Ngao hống...
Tiếng sấm không dứt, thiên địa chấn động, ma quỷ rống giận. Hắn nhờ vào âm khí mà sinh ra, là ác niệm của Đại để cổ hóa thành, sợ nhất là thiên kiếp vào người.
Xích lạp!
Trên người ma quỷ này bốc khói nhẹ, tan rã giống như băng tuyết, chí âm khí bốc lên. Hắn sợ khiếp linh hồn, chỉ sợ gây ra thiên kiếp của mình.
Trên dãy núi xa xa mọi người trợn mất trân trối, thật lâu đều không nói gì. Diệp Phàm đuổi theo Thần Chi Niệm giống như đuổi một con chó chết, nếu là ngày thường ai dám ra tay đối với ma quỷ như vậy? Ngay cả có một vạn cái mạng cũng không đủ chết.
Rống!
Thần Chi Niệm rống to một tiếng, trống rỗng vượt qua vạn trượng. Nơi đây dù có trấn phong cũng không thể ngăn cản sức mạnh to lớn vô thượng của hắn, lập tức đi tới trên đài cao.
Bởi vì, lúc này hắn cảm giác được nguy cơ ngày tận thể. Thiên địa đại đạo dường như phát hiện sự tồn tại của hắn, thiên phạt sắp buông xuống.
Xoát!
Hắn hóa thành một đạo ô quang, lập tức liền vọt tới trước băng cứng ngũ sắc, quỳ rạp trên đất dập đầu hướng tấm da người kia. Hắn chỉ là một sợi ác niệm chí âm từ trong thân thể Bất Tử Thiên Hoàng hóa ra, biết rõ chủ thể nguyên bản đáng sợ biết bao nhiêu.
Ầm!
Thiên địa bị bao phủ, vạn kiếp oanh đỉnh, từ trên trời giáng xuống bao phủ đài cao. Hiện tại căn bản không có một tia chớp đơn độc.
Đó là một đạo ánh sáng thông thiên, từ chỗ vĩnh hằng không biết giáng xuống, thông suốt trên trời dưới đất, cổ kim tương lai, phá hủy hết thảy.
- Trời ạ! Vạn Kiếp Lâm Đình, lôi kiếp kinh thế hủy diệt Thần Chi Niệm xuất hiện!
- Thật sự là khủng bố. Loại lôi quang này luyện thành một thể, thánh nhân viễn cổ đến cũng đều khiếp sợ. Đương thời còn ai có thể ngăn cản được?
Mọi người đều cả kinh kêu lên. Loại thiên địa đại kiếp nạn này cũng không biết bao nhiêu năm chưa từng xảy ra, bọn họ chỉ từng biết từ ghi lại trong sách cổ.
Vạn kiếp hàng thế, lại không có thanh âm gì, chỉ có lực hủy diệt vô cùng muốn đánh nát cả thế giới này.
- Hỏng rồi. Tiểu tử này gây ra họa lớn rồi. Hắn gây ra lôi kiếp lớn như vậy, cho dù đánh chết Thần Chi Niệm nhưng là tiểu thế giới này cũng sẽ sụp đổ.
Tiếng sấm rốt cục truyền ra, phát ra tiếng nổ vang lại như xé trời. Vạn kiếp lâm thế, rất nhiều người đều hoảng sợ. Rồi lại thấy được thiên cung thành vùng, mà còn có sinh vật hình người hạ xuống.
Xa xa, Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Lần trước khi hắn đối kháng tám mươi mốt con Thiên Long viễn cổ cũng nhìn thấy hư ảnh Thiên Đình cổ, không nghĩ tới hôm nay thiên địa lại lần nữa hiển hóa ra trấn áp Thần Chi Niệm.
- Ngao hống!
Trên đài cao vạn trượng, Thần Chi Niệm rống to tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ. Thân thể bị lôi quang đánh không ngưng rung chuyển, trở nên hư ảo nhạt dần.
- Đó là...
Đột nhiên mọi người giật mình. Thần Chi Niệm quỳ gối trước bang cứng ngũ sắc không ngừng dập đầu, tấm da người bên trong lại tỏa ra hào quang quỷ dị.
- Đã chết vô tậu năm tháng rồi, ít nhất hơn trăm vạn năm, một tấm da người còn có đại đạo pháp tắc lưu chuyển. Thật quá đáng sợ!
Cuối cùng Thần Chi Niệm thành kính quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh, đem Thần Băng ngũ sắc có phong tấm da người giơ lên phía trên đỉnh đầu.
- Cái gì? Vạn kiếp thiên phạt đang rút lui!
- Đây... chính là uy thế của Bất Tử Thiên Hoàng sao? Có thể hiệu lệnh thiên địa, cho dù chết đã lâu như vậy, một tấm da người còn có uy lực như thế.
Tất cả mọi người biến sắc, điều này thật sự có chút khó tin. Rất khó tưởng tượng khi còn sống hắn cường đại cỡ nào, khó trách vạn tộc Thái cổ coi là nhân vật vượt qua thần linh.
Tuy nhiên, mặc dù trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy Thần Chi Niệm vẫn bị đánh suýt nữa hình thần đều diệt, thân thể rách nát không chịu nổi, bất cứ lúc nào cũng sẽ tan mất.
Vạn kiếp thiên phạt biến mất, nơi đó dần khôi phục thanh tĩnh.
- Đây là uy năng của Đại đế cổ. Không đi tới một bước đó vĩnh viễn không biết những Cổ Hoàng cùng Đại đế kia đáng sợ cỡ nào.
Một bên khác vẫn còn sấm rền chớp giật, thiên kiếp của Diệp Phàm còn chưa xong. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, lôi kiếp của hắn thoạt nhìn thanh thế còn lớn hơn vạn kiếp thiên phạt vài lần.
Bởi vì, hắn san bằng một vùng lại một vùng ngọn núi, nơi đi qua đều thành đất khô cằn, khắp nơi trong thiên địa đều là lôi quang mà vạn kiếp thiên phạt vừa mới xuất hiện liền biến mất.
- Tên khốn này hướng về phía chúng ta!
Ở xa xa, mọi người kinh sợ. Diệp Phàm mang theo lôi đình vô tận hóa thành một vùng hải dương điện mạnh mẽ xông tới.
Diệp Phàm phỏng đoán thời gian sấp hết, hiện tại không thể lãng phí một chút thời gian nào. Hắn muốn mượn lôi điện giết ra ngoài, bằng không bị một đám nhân vật tuyệt đỉnh chặn ở trong này dữ nhiều lầnh ít.
- Ngăn hắn lại. Thiên phạt sắp biến mất, không thể để hắn mang quan tài của thần linh đi.
- Đại đế cổ để lại một bộ cổ kinh ở ngay trong quan tài, nhất định phải chặn hắn lại.
- Người này đáng diệt trừ. Dẫn động thiên kiếp gây tai họa cho thần thổ, phải giết!
- Trên người hắn có đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí, đó tương đương phôi thô của Đế binh Cực Đạo, là thần vật vô giá.
Rất nhiều người đều tránh né nhưng người của Âm Dương Giáo cùng Tiêu gia lại cực lực xúi giục giật dây khiến mọi người ngăn cản bước chân của Diệp Phàm.
-Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Khoảng cách quá xa không nghe được nhưng hắn tu thành Thần Nhãn, nhìn thấy khẩu hình của bọn họ, sinh hận đối với người của hai tộc này.
Ầm!
Hắn đội điện hải mênh mông bát ngát trên đỉnh đầu xông thẳng về phía Âm Dương Giáo cùng Tiêu gia. Đều đến nước này rồi đối phương còn muốn diệt hắn, hắn cũng không có gì phải khách khí.
Rời xa đài cao vạn trượng, vượt qua dòng sông Thái Âm kia, rất nhiều người đều có thể bước đầu phi hành. Nhưng Diệp Phàm vẫn đuổi theo như trước, bí chữ Hành thiên hạ vô song.
- Tên khốn này đuổi tới rồi!
Ngay cả thân là đại năng cũng biến sắc càng huống chi khu vực bên ngoài còn có một đám nửa bước đại năng đang chờ, cũng có không ít Thái thượng trưởng lão đứng nhìn từ xa.
Diệp Phàm đầu tiên đuổi theo hướng Tiêu gia. Tiêu Vân Thăng cùng Tiêu Chí đã nói rõ muốn lột da rút gân hắn, lúc này hắn rất muốn một lần xử lý rụng đám người này.
- Không nên kinh hoảng, đều đến chỗ ta.
Vương Dương Chiến mở miệng, trên đầu buông xuống hai dòng khí đỏ, đen. Một cái Cổ Kính chìm nổi trấn áp vùng tiểu thế giới này.
- Thiên kiếp của hắn sắp trôi qua. Ta dùng binh khí Thánh nhân viễn cổ đã hỏng này đủ để đánh vào trong.
Vương Dương Chiến truyền âm nói. Đây là một loại uy hiếp, kỳ thật trong lòng hắn vẫn không nắm chắc.
Tất cả mọi người tụ lại chỗ Âm Dương Giáo chủ né tránh sát tinh. Sau khi được hai khí đỏ, đen bảo vệ mọi người đều thở phào một hơi.
- Sau khi thiên kiếp qua đi, bổ hắn chết tươi!
Mọi người nghiến răng.
- Cướp lấy đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí của hắn, đem hắn làm đuốc, đốt thiên đăng.
Tiêu Vân Thăng rít gào. Hai tay hắn bị Diệp Phàm đánh thành thịt vụn, tuy rằng
một ý niệm tái sinh nhưng là một loại sỉ nhục.
- Ta đem xương cốt hắn rút ra từng cây, chậm rãi gõ nát.
Tiêu Chí cũng oán giận. Hắn thân là nửa bước địa năng cũng bị thiệt thòi lớn.
Nhưng mà Diệp Phàm hồn nhiên không sợ, lập tức phóng về phía Vương Dương Chiến, đánh về phía đám người này.
- Lôi kiếp của hắn không phải sắp chấm dứt, làm sao còn dám lại đây?
Lúc này, trước mi tâm Diệp Phàm, thằng người nhỏ màu vàng há mồm hút một cái, vô cùng lôi quang bị nuốt vào. Đối kháng như vậy, thiên kiếp lại mãnh liệt không ít.
Ầm!
Trái tim Vương Dương Chiến đập loạn, lập tức nhíu mày rồi sau đó... Chạy. Hắn chạy như bay, không dám tế ra binh khí Thánh nhân tàn phá, chỉ sợ dính vào thiên kiếp.
Mọi người ngẩn ra. Vị hóa thạch sống này... không ngờ lại chạy, không đám để binh khí của Thánh nhân viễn cổ trải qua thiên kiếp.