Chương 634: Vượt lạch trời
Đám người kinh ngạc. Ngọn núi lớn nơi Long Huyệt kia cũng không phải đứng yên mà đang dịch chuyển với tốc độ người thường không thể nhận ra, phi thường đặc biệt.
- Chúng ta cứ như vậy tìm được Hóa Tiên Trì, còn nhìn thấy đệ nhất cổ huyệt của Tần Lĩnh, thật là hơi khó tin.
Bọn họ đều có chút cảm giác không chân thực, đây là tiên duyên to lớn khiến người ta muốn nghẹt thở.
Lúc này, Diệp Phàm nhíu mày. Tuy rằng cách xa chẳng qua mười mấy dặm, nhưng mỗi lần tiến thêm một bước đều tràn ngập sát cơ, không phải dễ tới gần như vậy.
- Lạch trời khó có thể vượt qua, đây là một con đường chết khó có thể vượt qua.
Hắn trịnh trọng nhắc nhở mỗi người, không nên hành động thiếu suy nghĩ, ngàn
vạn lần không nên đi tới.
Đăng Tiên Địa tuy rằng suy yếu vô hạn nhưng một đoạn đường cuối cùng này lại rất đáng sợ, khó thể lên trời cao, được gọi là “Vượt lạch trời”.
- Trăm dặm tử quan, đường lên tiên chín mươi dặm, mười dặm vượt lạch trời. Mười dặm cuối cùng này Thánh nhân đều khó qua.
- Có nghiêm trọng vậy sao?
Mấy người khác đều sinh ra hàn ý, cứ đi tới một bước tương đương xông tử quan một lần.
- Còn nghiêm trọng hơn ta nghĩ. Vượt lạch trời có thể xưng là tiên nhân không vượt qua, sức người gần như khó có khả năng. Là một trong những loại địa thế đáng sợ nhất trong thiên hạ.
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Hắn cũng không nghĩ tới mười dặm đường cuối cùng lại nghịch thiên như thế, đúng là “Tiên nhân không vượt qua”. Loại địa hình này cổ kim đều không thể nhận ra, mà lúc này lại xuất hiện ở nơi đây.
- Vậy làm thế nào?
Tuy rằng tới Long Huyệt cổ nhất Trung Châu nhưng lại không thể tới gần, bọn họ rất không cam lòng.
Diệp Phàm nói:
- Hiện nay, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Hóa Tiên Trì cùng cổ huyệt còn chưa tính là chân chính xuất thế, chờ thêm một chút thời gian, “Tiên nhân không vượt qua” chắc có thể thông qua.
Đường lên tiên chín mươi dặm nguyên bản chính là tuyệt địa, nếu là ngày thường căn bản không có khả năng thông qua, Thánh chủ đến đây cũng phải nuốt hận, có thể ngăn cách thiên hạ anh hùng.
Hiện nay, chính bởi vì Hóa Tiên Trì tự chủ xuất thể, xuất hiện trên thế gian, mọi nguy hiểm mới bị vô hạn suy yếu, gần như tiêu trừ nên bọn họ mới có thể tới đây.
Mười dặm “Vượt lạch trời” cuối cùng cũng không bị yếu bớt, Vương giả đại thành tới đây, chỉ cần tiến thêm một bước cũng chỉ có một con đường chết.
Mười mấy con Dạ Xoa cánh bạc bay qua, phát ra tiếng kêu thê lương, biến mất ở đường chân trời. Một bên khác mấy cỗ lão thi ở trên núi đá phun ra nuốt vào ráng chiều, quỷ dị nói không nên lời.
- Địa phương này thật tà môn. Tuy rằng thần thánh vô cùng nhưng lại có nhiều tử linh như vậy?
Trên đại địa, ráng chiều nhuộm đỏ vạn vật, thỉnh thoảng có sinh vật hình người ra vào nhưng tuyệt đối không phải nhân loại, đa phần đều là tử khí âm trầm.
- Dưới lòng đất Tần Lĩnh nhiều lăng mộ cổ, một số thi hài viễn cổ có lai lịch động trời, có thông linh tới nơi này cũng chẳng có gì lạ.
- Như vậy xem ra, trong Thiên cổ Long Huyệt thật sự có táng một sinh vật. Tu dưỡng nhiều năm như vậy rồi, ai có thể đối phó?
Đột nhiên, phía đường chân trời một trận xôn xao, Dạ Xoa cánh bạc, lệ quỷ bay lên trời toàn bộ kinh sợ thối lui, giống như vạn thú chạy trốn.
- Không bình thường. Giống như vua bách thú ra vào, đàn thú kinh hoảng!
Ở đường chân trời truyền đến tiếng nổ lớn. Một lão nhân cao lớn xuất hiện, mái tóc khô vàng như cỏ dại, đi tới từng bước.
Hắn cao tới hai thước rưỡi, cao hơn người thường rất nhiều. Thân thể hùng vĩ, lực lớn vô cùng, mỗi bước hạ xuống mặt đất đều run rẩy một hồi.
- Thân thể người này quá khủng bố, rốt cục nặng cỡ nào, giống như một ngọn núi đang di chuyển vậy?
Lão già đầu tóc khô vàng, mắt như hạt châu vàng, cất bước đi tới gần giống như một ngọn núi lớn ép cho người khác không thể thở nổi.
- Đây là một lão Hoàng chủ siêu cấp của Cửu Lê.
Mấy người đều giật mình.
Người này đã sớm rời xa trần thể, Thần Y Hoàng giả mặc trên người đều mục nát, nhưng có thể thấy rõ ràng ấn ký của Cửu Lê Thần triều, rách nát không chịu nổi.
- Đây là Thần Y ngang hàng với thần binh Vương giả, rồi lại mục nát. Rốt cục tồn tại năm tháng lâu dài cỡ nào?
Ngô Trung Thiên đồng tử co rút.
- Ít nhất tồn tại bốn vạn năm trở lên, bằng không một kiện Thần Y vương giả không có khả năng nát thành dạng này.
Cơ Hạo Nguyệt nói.
Mấy người đều sinh lòng kiêng kị, tuy nhiên duy nhất khiến người ta yên tâm chính là dường như cổ thi này mới vừa mở ra linh trí, ánh mắt còn có chút dại, không quá linh động.
- Hắn thân thể cường đại nhưng thủ đoạn không nhiều lắm, hẳn là có thể đối phó.
Diệp Phàm âm thầm may mắn. Nếu gặp phải lão hòa thượng kim thân lần trước, chỉ sợ mọi người ở đây đều phải chết.
- Hắn hướng về chúng ta!
Trong con mắt màu vàng của lão Hoàng chủ hùng vĩ này mang theo một tàng tử khí, bước dài ép tới, vươn một bàn tay chộp tới phía trước.
Xích!
Cơ Hạo Nguyệt búng tay, một chuỗi huyết châu ngũ sắc bắn ra đánh lên trên thân sinh vật lông đỏ này. Đây là máu Thần Vương, ẩn chứa lực thần linh phá tà.
Nhưng thần huyết lực đạo mạnh mẽ đánh lên trên người lão Hoàng chủ phát ra tiếng ầm ầm căn bản không xuyên thấu, không thể đả thương hắn thì cũng vô dụng.
- Hỏng rồi. Người này khi còn sống cường đại tới mức khó tin, là một Vương thể. Tuy rằng còn không tu tới đại thành nhưng thần huyết lại vô dụng đối với hắn, bởi vì bản thân hắn cũng có.
Cơ Hạo Nguyệt cả kinh nói.
- Cái gì?
Mọi người giật mình. Đây lại là một lão Vương thể, tin tức này thật kinh người.
Điều khiến người ta may mắn chính là Ác Linh này vừa mở linh trí không lâu, chỉ hiểu được phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, còn không có thủ đoạn đáng sợ, chỉ là thi thể chắc chắn mà thôi.
Ầm!
Đám người Ngô Trung Thiên, Lý Hắc Thủy ra tay, các loại Pháp bảo cùng đánh lên nhưng lại đều không thể lay chuyển được lão Hoàng chủ siêu cấp này, tất cả đều bị đánh văng ra.
- Di thể của một vị Vương giả lại cứng rắn như vậy.
Mọi người đều ra tay, vỡ nát vài kiện Pháp bảo cũng không thương tổn đến Vương thể mảy may, giống như thân thể kim cương bất hoại.
- Để ta!
Bàng Bác tiến lên, tế ra mấy cái đinh đá, phát ra tiếng “Phốc, phốc” nháy mắt bắn thủng cổ thi. Máu Vương giả còn chưa mất linh tính phun ra ngoài.
Ầm!
Cuối cùng, cỗ thi thể lão Hoàng chủ này ngã xuống, mọi người may mắn hắn còn chưa thông linh, ngu si đần độn nếu không mấy người sẽ nguy hiểm.
- Đinh đá thật cường đại và thần bí!
Cơ Hạo Nguyệt kinh hãi.
Mấy cái đinh đá này rất có lai lịch, chính là đinh trên quan tài do Ngộ Đạo cổ Thụ chế thành, Diệp Phàm đưa hết cho Bàng Bác, được hắn coi là báu vật.
Tuy rằng chỉ là cái đinh đóng trên quan tài nhưng đây là do nhân vật siêu việt thần linh trong lòng của vạn tộc thái cổ tế luyện thành, có được lực lượng khó tin.
- Bất Tử Thiên Hoàng, thật không biết cường đại đến mức độ nào. Đinh trên quan tài của hắn đều đáng sợ như vậy...
Trong nửa tháng tiếp theo, Diệp Phàm vòng quanh Hóa Tiên Trì cùng Long Huyệt quan sát cẩn thận, cũng không biết đã vẽ ra bao nhiêu Nguyên Thiên Văn Lạc.
Hắn dùng Nguyên Thuật thôi diễn, khắc chi chít ở trên mặt đất ngoài mười dặm, Nguyên Thiên Văn Lạc như sao dày đặc, đếm không xuể.
- Ta suy tính, lại qua hơn mười ngày nữa nơi này sẽ hoàn toàn xuất hiện trên thế gian, “Tiên nhân không vượt qua” sẽ có thể thông qua.
- Quá tốt, lại qua nửa tháng nữa chúng ta sẽ có thu hoạch lớn.
- Dù thế nào cũng phải giành được. Cho dù nơi đây tự chủ xuất hiện thế gian, nhưng cũng chỉ có tám con đường sống, chia làm tám hướng.
Diệp Phàm trịnh trọng nhắc nhở.
Nhiều ngày suy diễn tính toán như vậy, Diệp Phàm hoảng sợ hết hồn. Mười dặm đường cuối cùng này có sát cơ tuyệt thế, bất kỳ một vị Hoàng chủ nào đi vào đều có thể hóa thành máu mủ.
- Các ngươi nhất định phải cẩn thận ghi nhớ. Hắn vẽ bản đồ trên mặt đất, đánh dấu ra tám con đường, thông hướng Tiên Trì cùng Long Huyệt ở trung tâm.
Trong mười mấy ngày tiếp theo, Diệp Phàm hao hết tâm lực bày ra vô tận Nguyên Thiên Văn Lạc, đem địa thể khu vực này nhét hết vào.
- Chân chính xuất hiện thế gian, nhất định còn có thể có cường giả khác tiến vào. Chúng ta cũng chỉ có thể chiếm tiên cơ trước một bước mà thôi.
Chỉ có tám con đường sống để vượt qua, vừa khớp tám người bọn họ. Quyết định mỗi người đi một đường, chiếm trước tiên cơ, cướp đoạt thiên duyên của người sau.
- Quả nhiên, có người tới rồi!
Dần dần sương mù ở chín mươi dặm đường lên tiên tan hết, có người tới nơi này, tin tức liền bị truyền ra ngoài với thời gian ngắn nhất.
Lại qua hai này, mười dặm lạch trời cuối cùng xảy ra dị biến, sát cơ yếu bớt, có thể xuyên qua mà đi.
- Không nên vọng động. Đợi thêm nửa ngày nữa!
Diệp Phàm ngăn cản mấy người.
Nơi đây cũng có người khác tới, không ít người xông vào kết quả ngay cả một tiếng kêu cũng không thể, đương trường bị hóa sạch sẽ.
-Đi!
Diệp Phàm tính toán thời gian gần tới, tám người phân biệt bất đầu hành động, lựa chọn một con đường sống đi tới như bay.
Bọn họ mỗi bước hạ xuống đều rất chú trọng, trước đó cũng diễn biến không biết bao nhiêu lần, sớm nhớ kỹ mỗi một nơi đặt chân.
Mười dặm đường này rất đặc biệt, hiện nay chỉ có tám con đường sống, mọi người đều không dám sơ suất, sợ đi nhầm đường.
- Ái dà!
Trên một con đường, Cơ Tử Nguyệt kêu một tiếng sợ hãi, Cơ Hạo Nguyệt ở khu vực gần kề cả kinh rồi sau đó lại thở phào một cái. Thì ra là Thánh chủ của Cơ gia tới, đuổi kịp bước chân của hắn.
- Mau chóng rút lui, nơi này ngươi không nên tiến vào, quá mức nguy hiểm.
Thánh chủ Cơ gia nói, một chỉ điểm lên mi tâm Cơ Tử Nguyệt, móc ra một bức
vẽ tuyển đường.
- Lão hồ ly này nhất định tới từ sớm!
Trên một con đường khác Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Gia chủ, người mang ta đi vào đi.
Cơ Tử Nguyệt chu mỏ, lay lay cánh tay gia chủ không chịu buông.
- Nơi này hôm nay sẽ chết rất nhiều người, ngươi mau rút đi.
Thánh chủ Cơ gia vung tay áo ném nàng ra ngoài, hạ xuống ở một nơi an toàn.
Cơ Tử Nguyệt cau cái mũi thanh tú, xoay người bỏ chạy, sau khi ra ngoài đuổi theo con đường Diệp Phàm đã đi, cùng theo vào.
Xa xa, chủ nhân của mấy Thánh địa Khương gia, Diêu Quang, Phong tộc đều xuất hiện, không ít cao thủ cùng đi theo, trong đó Âu Dương Diệp vô hạn tới gần cảnh giới Nguyên Địa Sư cũng ở trong số này.
Bên kia, chư tử bách giáo, bốn đại Thần triều bất hủ của Trung Châu, các đại giáo chủ đều hiện thân. Bên cạnh bọn họ có một số Tầm Long Địa Sư đi theo.
Thiên hạ không thiếu kỳ nhân, sau khi bọn họ suy diễn xong, đuổi theo tám con đường mà Diệp Phàm vạch ra, rất nhiều cường giả theo vào.
Roạt roạt!!!
Áo cà sa phần phật, một đám lão tăng xuất hiện, có mấy người sau đầu xuất hiện mấy tầng phật quang, thần hoàn bao trùm thân thể, vừa nhìn đã biết là cao thủ tuyệt đỉnh.
Trên con đường hướng chính đông, một nam nhân trẻ tuổi xuất hiện. Hắn cưỡi cổ chiến xa màu vàng, oai hùng vĩ ngạn, tóc đen qua vai — Vương Đằng tới!
Hắn tu thành Thiên Nhãn Võ đạo, đồng tử tối đen bắn ra hai luồng hào quang, nhìn thẳng bóng lưng Khương Hoài Nhân, quanh thân hào quang vạn trượng đuổi theo.
Ầm!
Cổ chiến xa màu vàng sát theo đầu Khương Hoài Nhân mà qua khiến hắn đầu tóc rối bù suýt nữa mắng to, nhưng thấy là Bấc Đế đành phải nhẫn nhịn.
- Con bà nó, Vương Đằng, thật nghĩ rằng ngươi là Thiên đế? Chờ coi!
Trên cổ chiến xa màu vàng, Vương Trùng đứng cạnh huynh trưởng hắn, quay đầu lại liếc một cái, khinh thường cười lạnh nói:
- Lát nữa tiến vào đừng để ta nhìn thấy mấy người các ngươi, cút đi thật xa cho ta. Tnrớc đây tiểu tử tìm chúng ta phiền toái ở Tần Thành khẳng định là Diệp Phàm, lần này chân thân của đại ca ta tới đây, bảo hắn rửa sạch cổ chờ làm thịt đi!