Chương 667: Thái Dương Chân Kinh

Một tấm Tiên Lệ Lục Kim Thư mất hết hoa lệ, chỉ còn lại dấu tích loang lổ, không có một tia dao động thần lực, chỉ còn lại cổ xưa đơn giản.

Vốn là vật dùng riêng cho Đại đế, Lục Kim thần quang ngập trời, nhưng trải qua năm tháng lắng đọng, sương gió mài mòn, nay chỉ nhìn như mảnh đồng nát.

Diệp Phàm cầm trong tay, một loại cảm giác ấm áp truyền lên ngón tay như lò lửa đang thiêu đốt, hắn không nhận ra thần văn, chỉ có thể suy đoán, quan sát thần sắc của hai tên sinh linh cổ.

Trong hai hang động, hai tên sinh vật cổ ngón tay run lên, bọn họ không thấy nhau, tránh để thông đồng, nhưng đều có tâm tình giống nhau.

- Đến từ Tử Vi Cổ Tinh Vực, quả nhiên... năm đó Nhân tộc đến từ Tử Vi cổ Tinh Vực!

Một tên sinh linh thái cổ giọng run rẩy, cầm lấy tấm da thú sao chép, thần sắc kích động, ngón tay run rẩy.

- Ngươi nói gì?

Diệp Phàm xuất hiện trong hang động, tóm vai hắn lớn tiếng hỏi.

- Dòng đầu tiên viết rõ xuất xứ, là kinh thư của Đế cổ Nhân tộc, vốn từ Tử Vi Tinh Vực.

Sinh vật thái cổ kia tràn ngập khiếp sợ, nắm chặt tấm da thú.

Trên thế giới này, Nhân tộc xuất hiện trễ hơn vạn tộc, tương truyền ở những năm thái cổ, có một đám nhân loại từ vực ngoại đến đây, từ đó mới thêm một chủng tộc.

Đây là một tin tức kinh người, nhân loại đến từ Tử Vi cổ Tinh Vực, vượt qua vũ trụ tối đen lạnh băng đến đây, không phải có ở nơi này ngay từ đầu.

Trong hang động khác, tên sinh linh thái cổ than thở không thôi, cảm thấy không thể tưởng tượng, chủng tộc nhỏ yếu trong mắt bọn họ lại có thể đi qua tinh vực với quy mô lớn.

- Những năm cuối thái cổ, chủng tộc mạnh nhất trong vạn tộc, có một số Tổ Vương dẫn theo con cháu rời khỏi cổ tĩnh này, không biết tung tích.

Hai tên sinh linh cổ nghĩ tới trước đại kiếp nạn thái cổ, một số Vương tộc thái cổ di chuyển, trong lòng chấn động, trên không gian bao la còn có mấy cổ tinh có sinh mệnh?

- Thái Dương Chân Kinh!

- Đây là Thái Dương Chân Kinh trong truyền thuyết!

Không bao lâu, hai tên sinh linh cổ trước sau kêu lên, kích động vô cùng.

Trong những năm thái cổ, Nhân tộc có hai đại cổ kinh, một là Thái Âm, một là Thái Dương, danh chấn vạn tộc, huyền ảo khó lường.

Mặc dù chỉnh thể Nhân tộc trong vạn tộc khác thì tương đối nhỏ yếu, nhưng cũng không thiếu người mạnh mẽ, ngay cả Vương thái cổ cũng phải kiêng kỵ, tất cả đều từ hai bộ cổ kinh này.

Một số Tổ Vương thái cổ đều muốn xem mà không được, vô cùng tiếc nuối, mà nay Thái Dương Chân Kinh rơi vào trong tay bọn họ, làm sao bình tĩnh cho được?

"Nếu hiến cho Tổ Vương tộc ta, nhất định ngài ấy sẽ mừng rỡ, ban cho phần thưởng hậu hĩnh."

Đáng tiếc, bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

- Thái Dương Chân Kinh...

Diệp Phàm sớm dự cảm được, dùng Tiên Lệ Lục Kim khắc thần văn, xuất hiện trong ổ Kim Ô, đặt trong tay nóng bỏng, hắn đã sớm suy đoán.

- Năm đó, Nhân tộc xuất hiện một tên đại ma, khổ luyện Thái Âm cùng Thái Dương, muốn hợp nhất lại, trên mặt đất xuất hiện sát kiếp khôn cùng, có Tổ Vương thái cổ vì vậy mà chết, thật vất vả mới bị mấy vị cổ Vương trấn áp trong Vạn Long Sào.

Diệp Phàm nghe lời tên sinh linh cổ nói, lập tức nghĩ tới Thánh nhân thái cổ trong đỉnh, nhất định là lão nhân khô gầy, mặc áo da thú, tay cầm cốt bổng.

- Ngay cả Tổ Vương thái cổ cũng bị xử lý...

Trong lòng hắn nhảy mạnh, nếu để kẻ này sống lại, thả ra ngoài thì sợ là sẽ có một trận náo loạn khủng bố.

- Cái này là tàn kinh, không đầy đủ.

Một tên sinh linh cổ nói.

Diệp Phàm thở dài, hắn đã sớm biết, đây chỉ là một mảnh lục đồng mà thôi, tuy rằng khắc đầy thần văn, nhưng làm sao khắc đầy đủ một bộ cổ kinh được, nhất định chỉ là một quyển.

- Thành thành thật thật dịch ra cho ta, hai tên các ngươi dịch ra có chỗ nào không giống, đều chết cho ta.

Hắn lại cảnh cáo lần nữa.

Hắn sợ hai tên sinh linh cổ lừa gạt, dù sao quyển cổ kinh này quá trọng yếu, chính là thần vật khoáng thế của Nhân tộc, còn đến từ Tử Vi cổ Tinh Vực.

Ước chừng hết ba canh giờ, hai tên sinh linh cổ lần lượt hoàn thành, rõ ràng bọn họ cũng đang tìm hiểu trang cổ kinh này, bằng không làm sao lâu như thế.

- Có phải ngươi muốn diệt khẩu hay không?

Một tên sinh linh cổ hỏi, hắn biết dịch ra xong thì nhất định phải chết.

- Ta sẽ cho các ngươi đi thoải mái, chấm dứt tra tấn dây đưa.

Diệp Phàm nói rất rõ ràng.

- Nhưng mà chúng ta muốn sống.

Một tên sinh linh cổ ánh mắt lóe lên.

Diệp Phàm nhíu mày, sợ bọn họ ngọc đá cùng tan, hủy diệt văn dịch, nói:

- Muốn sống cũng được, lát nữa ta chém đi trí nhớ của các ngươi, niệm công lao các ngươi dịch ra cổ kinh, để cho các ngươi một mạng.

- Được, một lời đã định.

Hai tên sinh linh cổ trước sau trình lên văn dịch.

Diệp Phàm không nói nữa, yên lặng đọc, trong lòng dấy lên gợn sóng, nhưng rất nhanh thất vọng, thở dài:

- Thái Dương Chân Kinh Hóa Long Quyển...

Hắn đã có Thái Hoàng Kinh Hóa Long Quyển, đó là quyển kinh mạnh nhất, hôm nay cần cổ kinh Tiên Thai Bí Cảnh, những cái khác không cần gấp lắm.

- Kỳ thật cũng có Tiên Thai Quyển, hai mặt Tiên Lệ Lục Kim Thư đều có khắc, tổng cộng ghi lại tâm pháp hai đại Bí Cảnh.

Một tên sinh vật thái cổ rụt rè nói.

Diệp Phàm nghe lời này, trong lòng thoải mái, phấn chấn một trận, nay hắn bước vào Tiên Thai Bí Cảnh, thiếu nhất là công pháp tương ứng.

Thái Dương Chân Kinh là cổ kinh xa xưa nhất Nhân tộc, các Đại đế nhân tộc Vô Thủy, Hằng Vũ... đều từng tham chiếu khai sáng cổ kinh, có địa vị không thể thay thế.

Trong những năm thái cổ, Thái Âm cùng Thái Dương vẫn luôn được người ta thảo luận cái nào mạnh hơn, khiến cho nhiều Tổ Vương thái cổ đỏ mắt mà không cách nào lấy được.

Diệp Phàm nhanh chóng đảo qua hai bản văn dịch, nghiêm túc so sánh, cũng không có chỗ khác biệt, chỉ có vài chỗ dùng từ không giống nhau, nhưng ý nghĩa thì giống.

- Thái Dương Chân Kinh!

Diệp Phàm phun ra thật mạnh bốn chữ này, trong lòng thoải mái.

Mới vừa rồi, hắn đã rõ ràng, tu hành Tiên Thai Quyển kinh này là lựa chọn tốt nhất, Thái Dương Tâm Kinh có thể làm thần thức vô cùng mạnh mẽ, như một vầng mặt trời chói sáng.

- Tu luyện kinh này, thần thức hóa thành mặt trời, rửa sạch phàm khí, luyện hóa chân dương, nghịch đoạt tạo hóa.

Diệp Phàm giam hai tên sinh linh cổ, lập tức ngồi xếp bằng trên tảng đá, yên lặng tìm hiểu, giữa mi tâm liền có thần quang vọt lên, nối liền mặt trời.

Tu hành thần thức, rất nhiều người đến cuối cùng sẽ dẫn động mặt trời tinh luyện thức hải, chỉ vì rửa sạch khí hồng trần, trở thành thần niệm tinh thuần không tạp chất.

Diệp Phàm lấy được Thái Dương Chân Kinh, lập tức bỏ qua nhiều công sức, dựa theo nó tu hành tuyệt đối mạnh mẽ thích hợp vượt xa các cổ kinh khác.

Khi yêu nghiệt nghịch thiên độ kiếp, phun nuốt tia chớp tẩy rửa thần thức, cũng là vì khí chí dương rửa đi khí phàm trần, chuyển hóa thành niệm lực tinh thuần, sáng chói như mặt trời.

Xẹt!

Chiếc hồ nhỏ màu vàng của Diệp Phàm chói sáng như mặt trời, tràn ra ánh sáng vô tận nối liền với mặt trời, nhiệt độ nóng bỏng dọa người.

Lực thần thức của hắn vốn vô cùng mạnh mẽ, hôm nay tu luyện kinh này là tự nhiên như thường, đủ loại lực lượng tán loạn quy kết cùng nhau, lập tức mạnh hơn rất nhiều.

"Đúng rồi, Tiên Thai Bí Cảnh quả nhiên thần bí nhất, chỉ tu lực thần niệm tầng thiên thứ nhất, tiếp đó mở ra tiên tàng thân thể toàn bộ phương vị."

Diệp Phàm vừa tu hành tìm hiểu, tay cầm Bồ Đề Tử, không nhanh không vội, vận chuyển cổ kinh, giữa mi tâm càng sáng ngời, hắn tu hành Tiên Thai tầng thứ nhất làm ít công to, bởi vì đã đủ lực thần thức.

Một ngày, hai ngày...

Rất nhanh, một tháng trôi qua.

Oong!

Một đạo chấn động phát ra, thân thể Diệp Phàm như kiếm tiên ngâm vang, tiếp đó một vầng mặt trời nhỏ nhảy ra từ trong Tiên Thai, chiếu sáng sơn mạch cổ.

Thái Dương Chân Kinh, thần thức tẩy luyện thành màu vàng, giống như mài luyện lưỡi đao, dao động ngày càng mạnh.

Mặt trời nhỏ màu vàng nhanh chóng biến hình, đầu tiên biến thành một cái đỉnh nhỏ màu vàng, tiếp đó thành cái tháp nhỏ, sau đó thành một cái chuông, cuối cùng hóa thành giống y như hắn.

Cuối cùng, người tí hon bay lên tầng mây, phun nuốt ánh sáng với mặt trời trên cao, hai bên như nối liền, một mảnh trống rỗng.

Ầm!

Theo Diệp Phàm vận chuyển tâm pháp cổ kinh, người tí hon màu vàng trên tầng mây ngày càng mạnh hơn, mỗi một hơi nuốt vào một mảng lớn tinh hoa mặt trời, như một cái động không đáy, khiến thiên địa xung quanh cũng phải mờ đi.

Đó là cảnh tượng rất đáng sợ, hắn phun nuốt tinh hoa mặt trời, cuối cùng khiến mặt đất chìm trong bóng đêm, không ngừng rửa sạch thức hải, đột phá trói buộc.

Ầm!

Một đại tia chớp mặt trời đột ngột xuất hiện, từ mặt trời xa xôi phóng tới, ở xa trên trời cao đã khiến mảnh núi non bên dưới thành tro bụi.

- Thiên kiếp?

Diệp Phàm hoảng sợ, quá đột nhiên không có dấu hiệu, đã lập tức giáng xuống Thái Dương Chân Kiếp, nhanh đến mức khó tin đánh lên người hắn.

Đồng thời, người tí hon trên tầng mây cũng bị bao trùm, vô tận thần lôi màu vàng phóng ra từ trung tâm mặt trời, sỏi trào mãnh liệt.

Cùng lúc, trong hư vô ngưng tụ ba đạo tia chớp hình người, từng bước một đến gần, phát ra dao động mạnh mẽ.

Diệp Phàm phóng lên cao, nhanh chóng hợp nhất với người tí hon, cùng đối phó kiếp nạn đột ngột xuất hiện, tất tả khiến người ta không kịp chuẩn bị.

Sấm vang chớp giật, thái dương chân lực lưu động tràn từ khắp nơi đến, chôn Diệp Phàm bên dưới, luyện hóa thần hình.

"Thiên kiếp lần này có chút không đúng, tuy rằng rất mạnh, nhưng không phải muốn hủy diệt ta..."

Hắn khó hiểu, trong lòng sinh ra nghi ngờ, tất cả thái dương chân lực dường như đang rèn luyện thân thể bất diệt cùng thần thức màu vàng của hắn, mà không phải muốn phá hủy.

Bỗng nhiên hắn lập tức hiểu được, lần này vẫn là ba đạo tia chớp hình người, chẳng qua ôn hòa hơn nhiều, cùng thái dương chân lực luyện hóa hình thần, lợi nhiều hơn hại.

"Mỗi một tầng thiên Tiên Thai có thể so với một đại Bí Cảnh, một đạo tia chớp hình người tương ứng với một cảnh giới nhỏ, lần trước ta trải qua ba lượt... vượt qua ba cảnh giới nhỏ."

Hắn lập tức sáng tỏ, chi là vì lần trước không có cổ kinh tương ứng, không thể vận chuyển thần thức mạnh mẽ của hắn, lúc này mới chính thức thể hiện ra.

Thần niệm của hắn đã sớm đủ mạnh, chỉ cần vận chuyển cổ kinh tương ứng là có thể lập tức đột phá cảnh giới tương ứng.

Diệp Phàm hiểu ra, hắn đã vượt qua giai đoạn tầng thiên thứ nhất sơ kỳ, được Thái Dương Chân Kinh hỗ trợ, thiên kiếp lần này chỉ là viên măn mà thôi.

Quả nhiên, tia chớp hình người lần này chỉ là luyện hình và thần, không vượt qua trình độ lần trước, khiến cho hoàn toàn thông suốt ba tiểu cảnh giới Tiên Thai tầng thiên thứ nhất sơ kỳ.

Khi các loại kiếp lôi biến mất, Diệp Phàm ngồi giữa trời cao, thế tướng nghiêm nghị, từng đạo phù văn xuất hiện, trải rộng khắp cơ thể ấn vào trong.

Người tí hon ở giữa mi tâm cũng có các phù văn lạc ấn, như phủ thêm một tấm thần y vàng, thần thánh không thể xúc phạm.

- Luyện thành Thái Dương Tâm Kinh Đế cổ nhanh như vậy?

Hai tên sinh linh cổ bị Diệp Phàm lưu lại trong lôi kiếp tràn ngập rung động.

Lúc này, Diệp Phàm trong suốt sáng ngời, mỗi một tấc cơ thể như lưu ly thần đúc thành, như một vị thần linh đương thời ngôi xếp bằng, tràn ngập màu sắc, khoảng khắc mở mắt như hai ngọn lửa bùng lên.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện