Chương 689: Chiến thuyền thái cổ

Một con tàu không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, ảm đạm vô quang, tú tích loang lổ, ngang dọc phía trước đang áp tới, sắp sửa va vào nhau.

Nhưng là trong đó truyền ra một tia dao động rất giống khí tức sinh mệnh. Điều này khiến Diệp Phàm khá giật mình. ít nhất đã tồn tại mười mấy vạn năm mà không ngờ còn có thứ còn sống!

Hắn tế ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, huyền phù trên đầu, buông xuống vạn đạo Vạn Vật Mẫu Khí, bao phủ hắn kín mít, sau đó cầm lấy hắc hồ lô, trịnh trọng đối mặt.

Chín con rồng vẫn không làm ra phản ứng gì, quách Đồng Quan thật lớn vẫn phiêu tới, yên tĩnh vô thanh, không hề có biến hóa.

Phía trước hắc ám và lạnh lẽ, cổ thuyền tím vàng rốt cục tới gần. Dùng mắt thường hắn đã nhìn thấy được những dấu vết giao chiến cổ xưa.

Ngày xưa, cuộc chiến kia nhất định phát sinh trong tinh vực, ít nhất cũng có nhân vật cấp Thánh nhân viễn cổ tham chiến, bằng không không thể đi sâu vào vũ trụ được.

Diệp Phàm có chút kích động. Một cổ thuyền như vậy thì chủ nhân của nó nhất định vô cùng cường đại mà không ngờ bị đánh ra cái dạng này, không chừng có bí mật khôn cùng.

- Sắp qua rồi mà lũ dao động vẫn như cũ, ta rốt cục có nên đi vào nhìn một chút.

Cũng chưa có nguy hiểm phát sinh, mà lũ dao động kia cũng không quá mãnh liệt, khiến lòng hắn trở nên không yên, rất muốn tìm hiểu tột cùng là gì.

Trong vòm trời mờ mịt, mênh mông vô ngần, hắn cứ vậy mà vượt qua thì rất khó tiếp xúc được văn minh sinh mệnh nào. Trong vũ trụ hắc ám, có thể thấy được một chiến thuyền như vậy đúng là một loại kỳ tích.

- Mười mấy vạn năm., không nhất thiết là có thứ gì còn sống, cũng không biết thứ gì có dao động sinh mệnh...

Diệp Phàm suy nghĩ, cảm thấy được khả năng có sinh mệnh quá bé nhỏ.

Chiếc cổ thuyền này rất đáng giá thăm dù, rất có thể là một thần tàng. Liên quan tới Thánh nhân viễn cổ, dù là thứ gì cũng vô giá.

Khoảnh khắc sắp lướt qua nhau, Diệp Phàm ra tay, trong lòng bàn tay bắn ra một dải lụa, nối liền với chiền thuyền cổ xưa này, khiến nó đồng hành với long thi và Đồng Quan.

vẫn không có phản ứng gì như cũ, chiến thuyền không phát ra thanh âm gì, không có kêu gọi, không có gợn sóng, không khí trầm lặng.

Diệp Phàm không lập tức tiến lên mà đợi rất lâu, thân tàu và Đồng Quan đồng hành song song, không biết là ai thay đổi quỹ tích của hai, trong vũ trụ hắc ám này căn bản không có cảm giác phương vị.

Quan sát thật gần càng có thể nhận ra chiến thuyền này thật to lớn và cũ kỹ. Những vết rách kia khiến Diệp Phàm có cảm giác đã tồn tại mấy chục vạn năm.

Loại tử kim này không như bình thường, qua bách luyện thành thần kim, căn bản không như bình thường được chứng kiến. Nó được rót vào một loại lực lượng thần tính, khắc trận văn bất hủ mới khiến nó bảo trì bất diệt tới hôm nay.

- Đây ít nhất cũng là thủ đoạn luyện chế Thánh binh truyền thế của Thánh nhân viễn cổ, dù đã bị đánh cho dập nát.

Thân tàu rách nát, đao ngân kiếm lỗ, tổn hại hết chỗ này tới chỗ khác. Đây là một hồi đại chiến phát sinh trong vũ trụ, ngẫm lại rất rung động, cổ sự thật khiến người ta hướng tới.

Diệp Phàm tử đánh ra một đạo thần niệm tiến hành dò xét nhưng lại kinh dị phát hiện chiến thuyền cổ này có thể ngăn cản thần thức của hắn, không thể xuyên qua.

Qua nửa canh giờ, hắn tin chắc nguy hiểm rất nhỏ nên mới tiến vào khoang thuyền rách nát, bắt đầu thăm dò.

- Dao động ngay ở phía trước.

Khoang thuyền mênh mông, như một tòa cung điện thật lớn, bên trong có các loại điện đền, mật thất cổ xưa, nhìn không thấy cuối.

Đây không giống một chiếc thuyền mà như một Tiên phủ, rộng lớn khôn cùng. Hắn thậm chí nhìn thấy một mảnh dược điền khô cạn.

Đương nhiên bên trong sớm không có một ngọn cỏ, linh dược đã sớm hóa thành tro tàn. Một viên thần châu chiếu sáng dược điền nhưng cũng đã nứt nẻ, linh khí tiêu tan hết.

Năm tháng chính là loại lực lượng đáng sợ nhất, có thể ma diệt hết thảy, kết quả không ai có thể trốn thoát được nó.

Dao động hiện lên như nước chảy, ở ngay phía trước khiến trong lòng Diệp Phàm căng thẳng, tay cầm hắc hồ lô, trên đầu là Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, từng bước tiến tới.

Một chiếc đầu lâu trắng hếu như một tác phẩm hoàn mỹ nhất trên đời lẳng lặng rơi trong cổ điện, tòa ra hào quang dịu dàng, không hề nhúc nhích.

Dao động chính là do nó phát ra khiến Diệp Phàm sợ bóng sợ gió hồi lâu. Đây không phải là sinh mệnh thể.

- Tốc độ này...

Nhưng mà ngay sau đó hắn lại trở nên kinh hãi. Chiếc đầu lâu này thật đặc biệt, có đạo dao động, tự nhiên mà thành khiến người ta muốn thân cận.

- Đầu lâu Thánh nhân!

Hắn giật mình kết luận.

Khó trách vượt qua mười mấy vạn năm mà còn phát ra dao động, vẫn không bất hủ, chính là do một vị Thánh nhân viễn cổ hóa đạo lưu lại.

Hóa đạo là tự nhiên luyện thân thể bản thân, trở về thiên đạo tự nhiên, chỉ còn lại hai khối cứng rắn nhất, ngay cả bản thân đều khó có thể hóa điệu.

Một chiếc đầu lâu như vậy chỉ nghĩ cũng biết độ quý giá của nó, tuyệt đối có thể luyện thành Thánh binh vô địch, có được đặc tính bất hủ.

- Đây là đầu lâu nữ nhân...

Diệp Phàm tự nhủ.

Một vị nữ Thánh nhân viễn cổ, với đầu lâu này suy ra thì đó nhất định là một vị mỹ nhân tuyệt sắc!

- Có văn tự...

Diệp Phàm nhìn thấy mấy hàng chữ nhỏ xinh đẹp trong khoang thuyền này, khắc lên vách đá màu đồng đỏ nơi đầu lâu này đặt lên, như ngưng tụ đạo vận.

- Thần văn thái cổ...

Diệp Phàm giật mình. Loại văn tự cổ xưa này tương truyền là ngôn ngữ thông dụng của vạn tộc trước thái cổ, ngay cả Nhân tộc cũng sử dụng nó.

Hắn cẩn thận phân biệt. Vì từng nhờ hai thái cổ tộc dịch Thái Dương Chân Kinh cho nên hắn học được một ít, tự nhiên nhận ra được một phần.

Sau khi xem xong, hắn đại khái hiểu được ý tứ, trong lòng cực kỳ rung động. Trong này nhắc tới một người - Vô Thủy!

- Hóa ra dù là tới đời sau nhưng vẫn có Nhân tộc dùng thần văn!

Vũ trụ mờ mịt, vĩnh hằng vô ngần, u ám khôn cùng, nữ Thánh nhân kinh diễm hậu thế từng gặp một nhân vật chí tôn là Vô Thủy, trong lòng ngưỡng mộ.

Nhưng là Vô Thủy Đại đế như phù dung, sớm nở tối tàn, làm bạn với nàng một đoạn đường, truyền nàng một đoạn đạo quyết rời biến mất, tương truyền trở về cố thổ.

Khi thấy được những dòng này, Diệp Phàm vô cùng rung động. Trong vũ trụ cô quanh này quả nhiên còn có nguyên địa sinh mệnh khác, cũng không chỉ có cổ Trung Quốc và Bắc Đẩu Tinh Vực.

Vô Thủy Đại đế đi qua Cổ Tinh khác, còn từng cùng xuất hiện với một nữ nhân, điều này khiến Diệp Phàm khá giật mình. Nếu là Hắc Hoàng thì nó nhất định ngửa mặt nhìn trời thét dài.

Nữ Thánh nhân này tiến vào Vô Ngân Tinh Vực, muốn tìm kiếm cơ hội chứng đạo, càng muốn lần nữa nhìn thấy Vô Thủy nhưng vũ trụ mờ mịt khiến nàng không biết con đường phía trước là gì.

Trong nhận thức của nàng, khắp vũ trụ cũng chỉ có mấy nguyên địa sinh mệnh mà thôi, nàng chỉ cố sức tìm kiếm nhưng đúng là vẫn phải vô vọng.

Mà tu vi của nàng sau khi đạt tới tuyệt đỉnh nhưng lại không thể tiến thêm một bước nữa, không thể chứng đạo, cuối cùng tọa hóa trong tinh không, tuổi già cô đơn mà chết.

- Một kỳ nữa ngưỡng mộ Vô Thủy Đại đế cứ vậy chết trong tinh không.

- Vô Thủy Đại đế tọa hóa trong Tử Sơn, không biết từng có một nữ nhân vì truy tìm hắn mà đi khắp vũ trụ. Bằng không với pháp lực cái thế của hắn, giúp nữ nhân chứng đạo không chừng là chuyện trong khả năng của hắn.

- Vô Thủy Đại đế thật sự chết ở cổ Hoàng Sơn sao?!

Một một lần nghĩ tới Vô Thủy hắn đều nhớ tới tiếng chuông Tử Sơn, bức lui bốn kiện Đế binh Cực Đạo, quả thật là điều khó tưởng tượng.

- Phiến vũ trụ vô ngần này có bao nhiêu nguyên địa sinh mệnh đây?!

Diệp Phàm cẩn thận quan sát, sau đó chấn động thêm lần nữa. Trong đoạn văn tự cuối cùng, nữ Thánh nhân này nhắc tới tinh không cổ lộ, đáng tiếc khi đó sinh mệnh nàng không còn nhiều cho nên không thể tìm được.

Trước khi nữ Thánh nhân tọa hóa mới nhìn thấy cổ thuyền nhưng không kịp thăm dò đã hóa đạo. Nàng chỉ là người tới sau mà thôi.

Chiếc đầu lâu này là thần vật vô giá, Diệp Phàm cũng không muốn khinh nhờn mà đợi nếu có ngày có thể trở lại Bắc Đẩu Tinh Vực thì có thể tính toán đưa tới trước Tử Sơn.

Đột nhiên, khi hắn tới gần đầu lâu trong suốt thì hắn cảm giác vô cùng rét lạnh, băng hàn thấu xương, cường đại như hắn cũng có chút không chấp nhận được.

Đang!

Khi đầu lâu này được nâng lên, một ngọc trụy rơi xuống, chỉ lớn một tấc, như hình trăng rằm, trong sáng mà trơn bóng, vừa nhìn đã biết là thứ nữ Thánh nhân này yêu thích.

Hàn khí thấu xương chính là do nó phát ra, đủ khiến linh hồn người ta đông lạnh. Nếu không phải là Diệp Phàm mà là người khác thì hơn phân nữa đã bị đông thành đống băng rồi.

- Thái Âm thánh lực!

Hai mắt Diệp Phàm bắn ra hai đạo thần mang, chịu đựng cơn lạnh thấu xương cầm ngọc trụy trên tay, cẩn thận quan sát. Chỉ có tu thành Thái Âm Chân Kinh mới có được loại thánh lực này.

- Một ngọc trụy không ngờ có thể phát ra Thái Âm thánh lực?!

Hắn xuất ra thần niệm, muốn tiến nhập ngọc trụy nhưng lập tức như bị kim châm, đau tới kinh người, Thái Âm thánh lực trong cổ ngọc thật sự rất khủng bố.

- Đoạn đạo quyết Vô Thủy Đại đế đưa cho nàng có ở trong ngọc trụy này không?!

Hắn sinh ra một ý niệm như vậy.

Cuối cùng, Diệp Phàm thu lấy cả ngọc trụy và đầu lâu rồi tiếp tục đi về phía trước. Khoang thuyền này rất rộng lớn, có nhiều chỗ chờ hắn thăm dò.

Trên đường, hắn gặp được rất nhiều phế liệu, không hề nghi ngờ đều là cổ bảo thần binh của bao nhiêu năm trước.

Trận chiến năm đó vô cùng kịch liệt, cả khoang thuyền tràn ngập hư hòng, không có xương trắng mà chỉ có một số cốt phấn, lan ra cực rộng.

- Đây không phải là Nhân tộc...

Diệp Phàm nhìn thấy được một ít vảy vỡ toái, có một ít lông vũ trong đống cốt phấn, là những dị tộc vô cùng cường đại.

Sau đó không lâu, hắn đi tới một Thần điện to lớn, ánh mắt liền run lên. Rốt cục hắn nhìn thấy một khối cốt phấn hình người, trên tay còn lưu giữ một cốt bảo, không bị hóa khai.

- Mười mấy vạn năm, thậm chí lâu hơn mà còn lưu lại một đoạn xương ngón tay! Người này khi còn sống thật quá cường đại!

Bỗng nhiên, Diệp Phàm cả kinh, dưới cốt phấn này có chữ viết, vẫn là thần văn. Hắn ngồi xổm xuống quan sát, lại gặp được mấy chữ “tinh không cổ lộ”.

- Tinh không cổ lộ ta, chỉ dẫn hướng...

Chữ viết tới đây đột nhiên dừng lại, không thể viết tiếp. Người này gần như kiệt lực mà chết.

- Đáng tiếc a...

Diệp Phàm than nhẹ một tiếng.

Sau đó không lâu, hắn rốt cục tới gần khu vực trung tâm cổ thuyền. Khi hắn đẩy ra một phiến đại môn, lập tức đi vào một trọng địa thần bí phủ đầy bụi.

Lọt vào tầm mắt là một mảnh trong suốt, xếp thành hàng như quan tài, có chừng mấu chục khối Thần Nguyên lớn.

- Trời ạ, nhiều như vậy sao?!

Mặc dù Diệp Phàm gặp được không ít nhưng cũng phải cả kinh. Bốn mươi mấy khối đại Thần Nguyên, mỗi khối đều lớn tới hai ba thước khối, bên trong đều có phong ấn một sinh linh cổ.

Hắn thật sự bị trấn trụ, ngay cả trong Vạn Long Sào cũng không có nhiều như vậy! Đây là cổ lực lượng như thế nào?! Nếu đều là Vương thái cổ thì đủ chấn nhiếp cổ kim, khiến người ta sởn cả tóc gáy.

- Không đúng!

Diệp Phàm rất nhanh phát hiện dị thường. Nhiều khối Thần Nguyên như vậy ở trên không thuyền, căn bản lại không có dao động thần lực, không có quang hoa chói mắt bắn ra thì rất tương phản.

- Đây là... tinh hoa của Thần Nguyên đều hao hết, chỉ còn xác không!

Loại cảnh tượng này càng dọa người, Thần Nguyên Hao hết a! Những sinh vật cổ bên trong rốt cuộc trải qua những đại kiếp nạn như thế nào, trôi nổi trong vũ trụ bao nhiêu năm tháng!?

- Đều là Vương thái cổ sao?! Đều đã chết sao?! Huyết nhục, xương cốt, binh khí tùy thân đều là thần vật vô giá!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện