Chương 776: Đại thế vạn giáo là địch
Gió lạnh thấu xương, đại thảo nguyên đầy vết máu.
Nửa tháng, toàn khu vực Bắc Bộ vẫn tràn ngập khói lửa chiến tranh, các loại chiến đấu, đuổi giết vẫn chưa chấm dứt.
Một quái vật tồn tại sừng sững mười mấy vạn năm đã hoàn toàn sụp đổ, mấy chục con hổ lang lao tới cắn xé tranh đoạt, phân giải, đúng là một bức họa nhiễm máu.
Thần thổ tan nát, tộc diệt, thống trị Bắc Nguyên từ thời thái cổ, Vương gia giờ đã thành lịch sử. Một thế cục phức tạp được hình thành, nhất trí đuổi tận giết tuyệt Vương gia.
Đây là một loại ăn ý, một thế lực mới nổi lên tất nhiên phải đạp lên hài cốt thi thể của thế hệ bá chủ trước đó, nếu không diệt sạch hậu nhân thì cuộc sống ngày sau cũng khó có thể bình an.
Nửa tháng này, toàn bộ Bắc Nguyên như lâm vào động đất, ảnh hưởng của việc một thế gia thái cổ bị hủy diệt đúng là vô cùng sâu xa.
Điều này với thường nhân mà nói thì giống như việc Thiên Đình cổ bị hủy diệt vậy, gần như là thần thoại! Một thế lực được coi là bất hủ nhưng cuối cùng cũng phải đi tới điểm chấm dứt.
Một thế lực xây dựng ảnh hưởng xa xưa, đứng trên nhìn xuống thiên hạ bị cắt đứt như vậy. Việc sụp đổ này vô cùng bất ngờ, bụi mù bao phủ cả thiên địa.
Qua chừng nửa tháng nhưng mọi người vẫn cực kỳ rung động! Đây là một cơn sóng thần kinh thế quét khắp thiên hạ, chấn động nhân tâm khắp nơi.
Thiết kỵ của Man tộc cường đại như vậy, mấy vạn người cùng tiến nhập Bắc Nguyên, dẹp sạch một thế gia thái cổ. Những ai biết được điều này đều tràn ngập thần sắc khó tin.
Đây là một loại đại sự mà không biết bao nhiêu năm rồi chưa từng phát sinh. Sau thời đại thái cổ, đây có thể được xếp vào một trong những sự kiện có ảnh hưởng bậc nhất cho tới ngày nay.
Cái tên Diệp Phàm như có một loại lực lượng yêu dị, truyền khắp Ngũ Vực, khiến ai nhắc tới trong lòng cũng không kìm nổi nghiêm nghị.
Biến mất mười hai năm, hắn trở lại thế giới này, bản thân khẳng định nắm giữ bí mật kinh thiên, nếu không làm sao có thể trở lại!? Duy nhất chỉ có Đại đế cổ và Đại Thánh Nhân tộc mới có năng lực này.
Hơn nữa, không lâu sau khi trở lại, hắn liền nổi giận, dẫn theo đại quân Man tộc xâm nhập Bắc Nguyên. Vừa hiện thân hắn đã san bằng thần thổ Vương gia, tiêu diệt một thế gia cổ xưa.
Mười hai năm trước, cái tên Diệp Phàm và những kỳ tích của hắn chỉ phổ biến. ở Đông Hoang và một phần địa vực của Trung Châu nhưng một trận chiến công thành này đã chấn động thiên hạ, Ngũ Vực rung chuyển, không ai không biến tới.
Từ sau một ngày này, phàm là người trên viên cổ tinh này, không có một gà tu sĩ nào không biết tới cái tên Diệp Phàm! Đây là một thần thoại cao không thể với tới sau một trận chiến kinh thế như vậy!
Mọi người bàn luận, các đại giáo cân nhắc, khắp thiên hạ đang ầm ầm nổi sóng.
Sự cường đại và đáng sợ của Man tộc khiến thế nhân run sợ, nhất là các giáo phái Nam Lĩnh! Bọn họ không ngờ được trong thâm sơn lão lĩnh lại có một đám chiến sĩ man cổ cường đại như thế!
Có lẽ chỉ có Yêu Hoàng Điện mới biết được thế lực đáng sợ này chưa bao giờ tuyệt diệt, tồn tại từ thời viễn cổ tới nay, chỉ là điệu thấp mà thôi.
Nội tình của Vương gia như thế nào thì thế nhân khó có thể biết rồ nhưng việc bọn họ có được một Tổ Thú thái cổ cấp Thánh nhân đã truyền khắp thiên hạ.
Trong thời đại sau thái cổ này, đa số Thánh nhân đã là truyền thuyết, khó có thể nhìn thấy. Tổ Thú như vậy còn sống đúng là nghe mà rợn cả người, tuyệt đối có thể hoành sát hết thảy.
Nhưng mà dù cường đại như vậy mà vẫn bị đại quân Man tộc trấn áp cho thấy sự đáng sợ của đám dã nhân này, khiến các Thánh địa có Đế binh Cực Đạo cũng phải sợ hãi.
Phong ba vẫn tiếp diễn, các nơi vẫn tranh luận sôi nổi, thế nhân đều chú ý.
Diệp Phàm mạnh mẽ trở về, trong giận dữ nhổ bỏ một thế gia thái cổ khiến cho rất nhiều người trẻ tuổi máu huyết sôi trào. Ai khi còn trẻ mà không khát vọng thành công, uy danh hiển hách lưu truyền thiên cổ! Không ít người bắt đầu xuất môn, hành tẩu thế gian.
Trận chiến này có ảnh hưởng vô cùng to lớn...
Đông Hoang, Thánh tử Diêu Quang đứng trên một thác nước lớn, toàn thân bị một trăm lẻ tám đạo thần hoàn bao phủ, cả sợi tóc cũng nhiễm vàng, đôi mắt thâm thúy như biển, nhìn về phía Bắc Nguyên.
Bắc Vực, rất nhiều Vương tộc cổ xuất thế, khiến nhiều thế lực lớn cũng không yên, như đang ngồi trên đống lửa.
Khương gia, Khương Dật Phi với ái trắng như tuyết, phong thái như ngọc, đôi mắt trí tuệ, nho nhã tuấn tú, đang đứng trên một ngọn núi cao ngất, lẩm bẩm:
- Nguyên Cổ có thể sẽ ra tay, Hoàng Hư Đạo hơn phân nửa sẽ không hạ sơn...
Thần Thành, một đạo nhân với mái tóc rối mù, mặc đạo bảo cũ nát, uống say khướt nói:
- Ta là ai? Thánh thể là ai? Các ngươi là ai?
Hắn chỉ chỉ xung quanh, mọi người đều nhanh chóng lui lại, như vô cùng sợ hãi, bỏ chạy bốn phía.
- Hắn là Thần Tàm đạo nhân!
Mọi người chỉ dùng một câu như vậy để nhắc nhở những người khác rồi chạy đi xa xa, không ai dám dừng lại.
- Hỏa Kỳ Tử bái tích nhật chi mật thổ!
Ở ngoài Cổ Quáng Thái Sơ, một đạo thân ảnh đứng đó, như một ngọn núi măi măi trường tồn, khí tức bức nhân.
Hắn đã đứng đối diện Cổ Quáng Thái Sơ bảy ngày vẫn chưa tiến vào, cuối cùng quay người rời đi, như giao hòa cùng thiên địa, biến mất cuối chân trời.
Nam Lĩnh, trên một ngọn núi tú lệ, thác nước đổ xuống bạc trắng, tùng trúc xanh mướt, kỳ thạch sừng sững, tràn ngập hoa thơm cỏ lạ.
Một nam nhân xuất trần, tuấn tú vô khuyết như một tiên nhân với một thân áo lam phiêu hốt ngồi xếp bằng trên vách đá. Mười ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên một chiếc đàn cổ, đánh ra một khúc nhạc như âm thanh của tự nhiên.
Ở xung quanh, bách điểu hạ xuống triều bái, các loại tiên hoa nở rộ tươi mát, tràn ngập hương thơm.
Đông!
Cuối cùng một nốt nhạc hạ xuống, phát ra một tiếng nổ vang. Lúc này đây mọi thứ hoàn toàn khác biệt, trên bầu trời xuất hiện một hắc động thật lớn, vô cùng khủng bố, cắn nuốt tất cả phiến núi này.
- Căn nguyên Thánh thể! Ta chờ hai mươi năm rồi, ngươi rốt cục lại hiện thế!
Hoa Vân Phi bình tĩnh nói, chuyển thế đứng lên.
Trên một vách núi ở ngoài mấy ngàn dặm, một mỹ nhân áo trắng ngồi xếp bằng, toàn thân có ba trăm sáu mươi lăm lốc xoáy màu vàng chuyển động, môi cái đều ẩn chứa một thần minh màu vàng bên trong, yêu dị vô cùng.
Thật lâu sau nàng mở hai mắt, bắn ra hai đạo chùm sáng chói lóa khiến cả phiến núi rừng tràn ngập màu vàng, vô cùng sáng lạn xinh đẹp nhưng nháy mắt đã hóa thành bột mịn.
Trung Châu, Âm Dương Giáo, cao thấp nơi này đều rất trầm mặc, biến cố kinh thiên sắp ập tới khiến bọn họ đứng ngồi không yên, không ít đệ tử sợ sệt run rẩy.
Ma đầu Diệp Phàm không ngờ đã công phạt một thế gia thái cổ, nếu dẫn thiết kỵ Man tộc tới đây thì bọn họ làm sao có thể ngăn cản?! Mỗi đệ tử trẻ tuổi đều tràn ngập lo lắng.
Đương nhiên cũng có đại giáo đang mài dao soàn soạt, chuẩn bị diệt sát Diệp Phàm.
Hai đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, thần tử và thần nữ của bọn họ đã sớm đi vào Nam Lĩnh, chỉ đợi Diệp Phàm xuất hiện sẽ phát động lôi đình nhất kích.
Các đời thần tử đều dám trực diện diệt sát chư vương, huống chi cho tới bây giờ vẫn hành tẩu như bóng ma, nổi tiếng với tài ám sát!
- Dùng sát chứng đạo, thành tựu bất hủ!
Ở sâu trong Nam Lĩnh, hai đạo thân ảnh hư vô cùng hét lớn, sau đó không biết có bao nhiêu dăy núi xung quanh bọn họ sụp đổ, hóa thành bột phấn.
Một đạo sát khí kinh thiên chấn động muôn đời vạn thế, truyền khắp vùng đất hoang dã mờ mịt, vô cùng khủng bố. Sau đó một nam một nữ tách nhau ra rồi cùng biến mất.
Man tộc Nam Lĩnh nửa tháng qua vẫn bộ dáng như cũ, cổ mộc thông thiên, trên bầu trời có mấy chục con ác điểu xoay quanh, như cảnh tượng thời tiền sử.
Mấy ngày tới không ngừng có đại giáo tới bái phòng. Một trận chiến ở Bắc Nguyên đã khiến cả thiên hạ kinh sợ Man tộc, các thế lực khắp nơi đều kinh hãi, muốn tìm hiểu rõ hư thực.
Man tộc hành sự rất cẩn thận, đa số không tiếp nhưng hôm nay lại có ngoại lệ, tiếp kiến một đám khách quý, là tới từ Cơ gia ở Đông Hoang.
- Tiểu tử kia thật sự không theo chúng ta mà lưu lại Bắc Nguyên, sau một thời gian nữa sẽ hiện thế!
Một vị lão nhân Man tộc giải thích.
Cơ Tử Nguyệt nhăn mũi, bất măn nói:
- Hắn đang làm gì?!
- Tiểu Diệp Tử muốn tìm kiếm Đồ Phi. Từ biệt mười sáu mười bảy năm bị truyền tống đi Bắc Nguyên, vốn vẫn không có tin tức.
Trong một khối băng lớn, toàn thân Lý Hắc Thủy bị ô quang ăn mòn, thương thế càng lúc càng nghiêm trọng.
- Tốt lắm, ta sẽ chờ ở nơi này.
Cơ Tử Nguyệt ngồi lên một bãi đá, nhìn nhìn các loại sinh vật thời tiền sử, tràn ngập tò mò.
- Yên tâm đi, Diệp đại ca khẳng định sẽ về! Hắn nói muốn dẫn ta đi giết Tử Thiên Đô, báo thù cho huynh trưởng của ta!
Đông Phương Man cười cười.
Dưới ánh trăng thê lương, những cơn gió mát lạnh, thảo nguyên hưu quạnh, máu nhiễm đỏ cả một phiến đất đai rộng lớn.
Diệp Phàm không rời đi Bắc Nguyên mà cùng hành tẩu với đám người Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên, gặp được một màn chinh chiến, các lộ đại quân đều tiến nhập Bắc Nguyên, không ngừng sát phạt.
Chém giết rốt cục tới giai đoạn cuối, trong quá trình này bọn họ cũng ra tay diệt sát một ít đại địch.
- Đồ Phi đến tột cùng ở nơi nào?! Hắn bị Hắc Hoàng truyền tống tới ngóc ngách nào?
Diệp Phàm muốn tìm được vị cố nhân này!
Bàng Bác, Hầu tử không biết sinh tử như thế nào, không biết đi đâu. Những người khác lại sớm truyền ra tin dữ, còn cần đi chứng thật trong tàn khốc.
Đã không có người truy giết bọn họ nhưng Diệp Phàm hiện cũng không tìm được. Mà nay, tất cả địch nhân đều đặt chú ý lên đầu hắn, nhất định đang chuẩn bị giết hắn.
Bởi vậy hắn cũng không nóng lòng. Nếu muốn tìm được cố nhân thì phải bàn bạc cẩn thận, cũng phải chậm rãi tìm tòi.
Ánh trăng treo cao, không gian tràn ngập thanh lành, cả thảo nguyên này cỏ dại mọc quá đầu người, vô cùng hoang vắng.
Dưới đêm trăng, cô lang bi thương ngẩng đầu nhìn ánh trăng rống dài, truyền đi đặc biệt xa xôi.
Ba người Diệp Phàm đi bộ, xuyên qua phần lớn thảo nguyên, thăm viếng rất nhiều cổ giáo, gặp được rất nhiều phong thổ.
Đang!
Một tiếng nổ vang truyền đi rất xa trong đêm trăng, như âm thanh của hoàng chung đại lữ.
Đại thảo nguyên mênh mông bát ngát tràn ngập cỏ hoang, mười vạn dặm cũng không có một bóng người. Nơi hoang vắng thế này không ngờ có thanh âm truyền ra.
Mấy người Diệp Phàm tiến nhanh về phía trước, nhanh chóng vượt qua trăm dặm. Phía trước có một ngôi chùa đồ sộ, cổ xưa, đứng sừng sững bao nhiêu năm, được quang huy thần thánh bao phủ.
Đây là một hình ảnh rất thần bí, giữa thảo nguyên hoang vắng vô tận, dưới ánh trăng chỉ có tiếng sói tru không ngờ xuất hiện một tòa cổ miếu thần thánh, thật sự có chút đột ngột.
- Phật giáo Tây Mạc từng tiến nhập Bắc Nguyên truyền đạo từ vô số năm trước. Đây chẳng lẽ một một thánh miếu lưu truyền từ xa xưa!? Tương truyền một trong mười đại đệ tử của A Di Đà Phật tự mình đi tới Bắc Nguyên truyền pháp!
Diệp Phàm kinh dị.
Cổ miếu này nguy nga tráng lệ, trang nghiêm mà thần thánh, tuy ở giữa đêm nhưng được một vầng ánh sáng màu vàng bao phủ, tiếng chuông lúc nãy là từ nơi này truyền ra.
Khi đẩy ra cổng miếu cổ xưa, đi vào trong sân, mấy người lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng phật hiệu trang nghiêm mà mãnh liệt.
Đột nhiên, Diệp Phàm lập tức ngây dại, mới bước vào tòa phật điện này, hắn gần như đã hóa đá. Bởi vì hắn gặp được một vị tuyệt đại giai nhân rất quen thuộc!
- Khách quý từ phương xa tới, An Diệu Y ta xin tấu một cầm khúc dưới đêm trăng...
Một nữ nhân xinh quán thiên hạ, dung mạo tuyệt thế ngồi trong phật điện, cười khuynh quốc khuynh thành.
- Diệu Y!
Diệp Phàm thất thanh nói.
- Ngươi biết ta mà ta lại sớm không biết ngươi rồi! Nói vậy chắc ngươi chính là người ta muốn chờ!
Nữ nhân tuyệt mỹ này tươi cười khiến Diệp Phàm run rẩy, trong lòng nổi lên cảm giác khó hiểu.
- Nàng không biết ta sao?
Hắn hỏi.
- Sớm không biết!
Nữ tử này tươi cười khiến Diệp Phàm sợ hãi.