Chương 890: Tiến Vào Cổ Quáng Thái Sơ
Cấm khu Thái Sơ là một mảnh tiêu điều, thiếu thốn sinh khí, là cấm địa Sinh Mệnh đã trường tồn từ rất xa xưa, không có mấy người dám đặt chân đến nơi này.
Nhất là tòa Cổ Quáng ở giữa kia, quanh năm được bao phủ bởi lớp sương mù thần bí, không có ai biết được chính xác rốt cuộc bên trong có cái gì, là đề tài cấm kỵ không thể bàn luận.
Một hôm, có một con đường màu vàng phá không mà đến, khiến cho cả không gian cũng trở nên vặn vẹo, khí tức mênh mông trào ra, con đường màu vàng này nghiền nát mọi thứ, không gì ngăn cản được nó.
Một bóng người rực rỡ đứng thẳng trên không trung, xung quanh người này có ánh mặt trời, mặt trăng đang xoay chuyển liên tục, có các vì sao đang vờn quanh, có tứ tượng như Chân Long, Chu Tước hộ vệ, vào lúc này, khí thế của hắn đã được kéo lên mức cao nhấtỂ
Thánh thể đại thành dường như cũng biết rất rõ sự khủng bố của Cổ Quáng Thái Sơ, không dám bất cẩn chút nào, chiến ý bốc lên như muốn xé tan bầu trời, bày ra toàn bộ chiến lực mà hắn có thể thi triển được, khiến cho các luồng thiên địa đại đạo nổ vang.
Thiên đạo giao hòa, truyền khắp Khắp Đông Hoang, buông xuống trật tự thần liên vô cùng vô tận, tất cả đều tụ tập vào một người hắn, hắn dừng lại phía trên Cổ Quáng Thái Sơ, mỗi một lỗ chân lông của hắn đều như xuất hiện một thần liên, như đắm chìm trong tiên hỏa mà sống lại.
Các loại dị thú như Chân Long, Chu Tước gồm tám mươi mốt con, tất cả đều đang vờn quanh hắn, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả bầu trời và mặt đất, bao phủ tất cả nơi đây.
Thánh thể đại thành từng bước đi theo con đường màu vàng kia, đi tới phía trước Cổ Quáng Thái Sơ, đây là một quặng mỏ màu đen, phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh thần, tinh hoa của thiên địa vạn vật.
Năm tháng dần trôi, cũng không biết đã bao nhiêu năm chưa từng có sinh linh nào đặt chân đến chỗ này, đây là một trong những vùng cấm đáng sợ nhất thiên hạ, khiến cho cả vạn tộc cũng phải dừng lại, không dám bước vào nửa bước.
- Đại đế Nhân tộc muốn san bằng cả Cổ Quáng hay sao?
Một âm thanh lạnh lùng từ trong Cổ Quáng Thái Sơ phát ra.
Cổ Quáng đã im lặng biết bao nhiêu vạn năm, nhưng giờ lại có âm thanh truyền lên, khiến người ta phải rùng mình, nếu điều này mà được truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho cả thiên hạ chấn động, đây là một cấm khu không thể tưởng tượng nổi.
Năm đó, Diệp Phàm và Diêu Quang Thánh tử đi lạc vào trong cấm khu Thái Sơ, may mắn tránh được một kiếp, từng nhìn từ phía xa về quặng mỏ này, trong đêm hôm đó, nó phun ra nuốt vào ánh sao đầy trời, khiến cho cả tinh không cũng ngay lập tức tối đen lại vài lần, trong luồng sáng bạc như thác nước từ trên trời đổ xuống kia, bọn họ từng nhìn thấy một vài thi thể mặc trang phục cổ xưa đang chìm nổi trong đó.
Ngày hôm nay, Thánh thể đại thành lại đi tới trước tòa cổ động này, từ trên cao nhìn xuống phía dưới, muốn tự mình quan sát cấm địa thần bí nhất từ xưa tới nay này.
Cuối cùng, Thánh thể đại thành từng bước tiến vào trong Cổ Quáng Thái Sơ, các loại Chu Tước, Chân Long, Kỳ Lân đều vờn quanh thân thể hắn, các luồng sáng rực rỡ nhiều màu của thiên địa cũng buông xuống, kỳ cảnh đầy trời cũng theo hắn mà tiến vào trong nơi này.
Cùng lúc đó, hắn thi triển ra dị tượng, đó là dị tượng chỉ thuộc về Thánh thể đại thành, một mình tiến vào Cổ Quáng Thái Sơ.
Đáng tiếc, hắn lại chìm sâu xuống dưới mặt đất, không ai có thể thấy được.
Bên ngoài cấm khu Thái Sơ, Hỏa Kỳ Tử đang ngây dại, hắn đứng trên bầu trời phía xa, ra sức mở Thiên Nhãn, nhưng cũng không cách nào thấy rõ, chỉ biết rằng bóng dáng của Thánh thể đại thành đã không thấy nữa rồi.
Mà những cổ Vương khác cũng đang ở đây, Thiên Nhãn của bọn họ còn khủng bố hơn, có thể nhìn xa tận ngoài ngàn dặm, xuyên thấu qua lớp sương mù thần bí bên trong cấm khu Thái Sơ, chỉ trong nháy mắt nhìn thấy Thánh thể đại thành tiến vào trong Cổ Quáng, đều cả mọi người đều rét run.
- Hắn đi vào... vị Đế giả của Nhân tộc kia đã tiến vào trong tòa Cổ Quáng có thể trường tồn cùng thế gian kia...!
- Trời ạ! Chẳng lẽ hắn thật sự muốn chiến đấu với tồn tại vô thượng trong tòa tiên quáng này hay sao?
Cấm khu Thái Sơ lập tức trở nên hôn ầm, mây đen xuất hiện đầy trời, dường như có một người khổng lồ đang nghịch chuyển thiên địa Luân Hồi, khiến cho toàn bộ đạo tắc nơi đây trở nên hỗn loạn.
Ông...!
Cổ Quáng Thái Sơ run lên, phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí, trên bầu trời xuất hiện vô số các vì sao, rõ ràng đang là ban ngày, mà quy tắc nơi đây lại biến hóa thật lớn, có vô số vì sao đang lóe sáng.
Ầm...!
Ức vạn tia sáng của các vì sao ngưng tụ cùng một chỗ, tạo thành một mảnh trắng xoá, như hỗn độn phủ xuống, toàn bộ chìm sâu vào trong Cổ Quáng, cực kỳ tương tự như những gì mà Diệp Phàm trông thấy một đêm kia.
Cấm khu Thái Sơ lâm vào bóng tối, chỉ có Cổ Quáng này trở nên sáng ngời, trong luồng sáng mờ ảo này truyền ra một khí tức thần bí mà khủng bổ, tất cả cổ Vương phía chân trời đều khiếp sợ, toát ra khí lạnh.
Bọn họ thấy được một vài hư ảnh, đang chìm nổi trong luồng sáng, có cái thì giống xác chết, nhưng có cái lại như vẫn còn có sinh mệnh, những trang phục cổ xưa mà chúng mặc trên người khiến cho da đầu bọn họ run lên.
- Đế giả Nhân tộc đang chiến đấu bên trong Cổ Quáng hay sao?
Cổ Quáng Thái Sơ phun ra nuốt vào tinh hoa thiên địa, có lực lượng khủng bố đang mánh liệt dâng trào, toàn bộ các loại quy tắc đại đạo hiện ra, đan xen vào nhau, hình thành một mảnh tiên quang khủng bố.
- Mười mấy vạn năm trước, ở bên ngoài cấm khu Thái Sơ từng xảy ra một hồi đại chiến, nhưng cũng không tiến vào trong Cổ Quáng, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được đền bù tâm nguyện. Nơi này rất khó lường, có thể tranh đoạt tạo hóa với thiên địa.
Thanh âm của Thánh thể đại thành vang vọng trong Cổ Quáng, hắn dường như đang chậm rãi bước đi, quan sát tất cả các ngõ ngách, nhưng điều khiến người khác tiếc nuối đó là không ai nhìn thấy hắn đang làm gì.
Bên ngoài thì chi thấy Cổ Quáng Thái Sơ giống như một con Khai Thiên cổ thú, mỗi một lần phun ra nuốt vào, cả trời đất đều trở nên tối sầm lại, dường như nó nuốt cả ánh sao trên trời vào trong, rất lâu sau lại phun ra, khôi phục ánh sáng rạng rỡ.
Mà tất cả tinh khí trong trời đất cũng đều bị hút cho không còn gì nữa, lúc này dường như tinh hoa và đạo ngân trên khắp Đông Hoang cũng đều tập trung về nơi này, khiến cho mỗi vị Tổ Vương đều nom nớp lo sợ.
- Mặc dù là Đại đế Nhân tộc, cũng không thể khiêu khích và vô lễ như vậy, xâm nhập Cổ Quáng Thái Sơ, đây là đang muốn khai chiến hay sao?
Một thanh âm cổ xưa truyền đến, lạnh lùng và vô tình, có một loại uy nghiêm khiến cho tất cả chúng sinh đều phải sợ run.
- Mặc xác hắn, không cần đánh một trận đâu, hắn cũng không phải là người sống, không tồn tại được lâu nữa, nếu mà bị hắn lôi đi nửa cái mạng, vậy thì quá không đáng giá rồi!
Một thanh âm cổ xưa khác được truyền ra, dường như mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, không một tia dao động cảm xúc nào.
Cổ Quáng lại trở nên yên ắng, không có một tia động tĩnh nào cả, tất cả âm thanh đều mất đi, trở nên giống như quá khứ, vô cùng yên lặng và thần bí, chỉ có một mình Thánh thể đại thành đang chậm rãi bước đi.
Hắn như một lữ khách cô độc, thở dài một tiếng, vang vọng cả tòa tiên quáng, toàn thân được tắm trong ánh sáng thần thánh, các dị tượng lượn lờ xung quanh, hắn vẫn chưa chủ động ra tay.
Ai cũng không biết hắn thấy được cái gì, một mình đi lại trong lòng đất, thật lâu sau mới xoay người, đạp lên hư không, đi ra bên ngoài quặng mỏ.
Phía sau hắn, có một cặp mắt đang mở to, nhìn về phía bóng dáng của hắn, đôi mắt này vô tinh, lạnh như băng, dường như đã mất đi thất tình lục dục, đoạn tuyệt tất cả cảm xúc trên thế gian.
- Ai muốn cùng ta đánh một trận?
Thánh thể đại thành nhẹ nhàng tự nói, hắn đứng trước cửa vào Cổ Quáng Thái Sơ, không quay đầu lại, yên lặng đứng ở nơi đó, không chút nhúc nhích.
Trong tòa tiên quáng, cặp mắt vô tình kia lóe sáng, chém đứt hết chân tình và ham muốn, dường như đã trải qua rất nhiều luân hồi, qua biết bao nhiêu đời rồi, không chút chớp mắt nhìn vào bóng dáng hắn.
- Để cho hắn rời đi!
Một âm thanh khác vang lên.
Bên ngoài cấm khu Thái Sơ, tất cả cổ tộc đều há hốc mồm, nhân loại toàn thân bao phủ bởi đạo văn kia lại tự mình bước ra từ bên trong quặng mỏ, khiến cho ai nấy đều sợ hãi.
Ra vào Cổ Quáng Thái Sơ, bình an không có việc gì, còn sống mà trở về, khiến cho mỗi vị Tổ Vương của cổ tộc đều cảm thấy khó tin, rung động từ tận trong tâm hồn.
Sau khi Thánh thể đại thành bước ra từ trong tiên quáng, có chút buồn bã tiếc nuối, hơi lắc đầu, cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi đó, sau đó rời đi.
Thiên đạo nổ vang, con đường màu vàng dưới chân kia lại xuất hiện, nhanh chóng bay ra bên ngoài cấm khu, hắn một đường bay vào trong Thần Thành, đứng thẳng trên bầu trời thật lâu, ánh mắt đột nhiên bốc cháy hừng hực lên, xuyên thấu không biết bao nhiêu vạn dặm, phân biệt chiếu vào trọng địa của mỗi đại Vương tộc thái cổ.
Vào lúc này, tất cả cổ tộc đều nơm nớp lo sợ, không ai dám chống lại, điều này rốt cuộc phải cần lực lượng cường đại tới mức nào thì mới làm được?
Bản thân đang ở trong Thần Thành, lại có tiến hành uy hiếp như vậy, như bầu trời ép xuống mặt đất, bất kể là Vạn Long Sào, hay là Hỏa Lân Động, hoặc là Nguyên Thủy Hồ, ai nấy đều coi hắn như một vị thần minh.
Đây là ở cảnh cáo sao?
Các tộc vô cùng khiếp sợ.
Thật lâu trước kia, các tộc còn đứng trên cao mà nhìn xuống Nhân tộc, mặc dù sau khi Dao Trì thịnh hội kết thúc, cũng có rất nhiều cổ tộc không chịu phục, trong đó có một vài người vẫn luôn cho rằng Vô Thủy Đại đế không còn sống.
Mà bây giờ, một nhân loại cường đại đến mức không thể đo lường được, một mình đứng trên Thần Thành, uy áp quét ngang các tộc, làm cho bọn họ hít thở không thông, không thể không tin, không thể không sợ.
Đây là khí tức của Đại đế cổ chân chính, trong nháy mắt đã áp bách cả Bắc Vực, truyền thuyết cũng có thể là giả, chỉ có tự mình chứng kiến thì mới là thật, đây là lần đầu tiên các tộc thái cổ cảm thấy mình nhỏ bé như vậy, chỉ cần một người cũng đã có thể san bằng toàn bộ bọn họ.
- Đại đế cổ còn sống, hắn rốt cuộc là ai?
Rất nhiều sinh linh thái cổ run rẩy.
- Hắn đi qua cấm khu Thái Sơ, toàn thân trở ra. Ai liều chết đi vào, tìm hiểu xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Đáng tiếc, không ai nguyện ý tiến vào. Duy nhất chỉ có Hỏa Kỳ Tử vẫn quanh quẩn cả ngày bên cạnh Thái Sơ.
- Vạn vật cùng chung sống, đều có lý do mà tồn tại!
Thánh thể đại thành nhẹ nhàng tự nói, nhưng âm thanh này lại như một tiếng sấm từ chín tầng trời, nổ vang bên tai của mỗi đại Vương tộc, khiến cho bọn họ kinh hãi, khí lạnh tuôn ra.
Tất cả những gì mà đám người Diệp Phàm, Bạch Y Thần Vương làm trước đây, những thế cục được bày ra, đều còn xa mới có hiệu quả bằng lực áp bách và uy hiếp mà Thánh thể đại thành mang lại này.
Ầm...!
Một luồng sáng vàng từ phía trên Thần Thành bay lên, đi xuyên qua Đông Hoang, nhanh chóng bay về phía Nam Vực, ánh tiên quang vạn trượng bắn lên tận trời, vô cùng rực rỡ, sau đó biến mất, Thánh thể đại thành cứ thế mà đi, trong khoảnh khắc đã không thấy đâu nữa.
Chỉ trong nửa khắc, hắn từ Bắc Vực đã đi tới Nam Vực, hạ xuống mặt đất, hễ cường giả nào thông qua thiên nhân cảm ứng biết được điều này thì tất cả đều thấy lạnh lẽo trong lòng.
- Đây là thủ đoạn gì, vài bước thì đã đi từ Bắc Vực tới tận Nam Vực, điều này cần phải có bao nhiêu đại thần thông mới làm được, khó trách theo truyền thuyết thì Đại đế cổ có thể tự mình đi lại giữa các tinh vực.
Lúc này, ngay cả Thánh giả cũng đều phải sợ hãi, không kìm nổi run lên.
Một ngày này, cổ tộc đã sợ hãi tới mức cực điểm, có thể đoán được phong thái ngày sau của bọn họ nhất định sẽ hạ xuống rất thấp, không dám khinh thường Nhân tộc nữa, trong mắt bọn họ, đây một rõ ràng là một nhân vật ngang cỡ với Thái Cổ Hoàng, khí thôn sơn hà, áp bức chín tầng trời, mười tầng đất.