Chương 1022: Tây ra Hàm Cốc Quan

Hàm Cốc Quan danh chấn cổ kim, là một Cứ điểm hùng quan nổi danh nhất thời Trung Quốc cổ, người ở trong cốc sâu và hung hiểm như hàm, nên có tên gọi là Hàm Cốc Quan.

Ngày xưa, nơi đây từng là một chỗ chiến trường chung cực, chiến mã cùng hí vang, thây nằm khắp nơi, một người giữ quan ải, vạn người khó vượt qua.

Năm đó, quân liên minh của sáu nước xông váo quan ải, cuối cùng lại rơi vào cảnh “máu đổ thành sông, thây nằm đầy đất”. Tần Sở dựa vào chính là Hàm Cốc Quan.

Mà đối với tu sĩ mà nói nơi này càng có thêm địa vị cực kỳ đặc biệt, Lão Tử cưỡi trâu đi phía Tây, khí tướng hòa đến từ phía Đông mênh mông cuồn cuộn tới ba vạn dặm, cuối cùng Tây ra Hàm Cốc Quan, lưu lại rất nhiều tiên bí.

Trăm ngàn năm qua, phần đông đạo gia, đạo giáo nhân sĩ trong ngoài nước đều tới đây hành hương tế tổ, nghiễm nhiên nơi đây đã trở thành là nơi trọng yếu nhất của Đạo môn.

Hàm Cốc Quan ngày nay ở vào bắc Linh Bảo tỉnh Hà Nam mười lăm cây số chỗ Vương Đống Thôn. Diệp Phàm, Thần ky sĩ, Long Mã, Tiểu Tùng, Phật đồng Hoa Hoa, Trương Thanh Dương, Long Vũ Hiên một đoàn bảy người đi tới nơi này.

- Tiểu Tùng quay về đi!

Diệp Phàm sờ sờ đầu của nó.

Tiểu tử màu tím lại nhẹ nhàng khóc nức nở, đôi mắt to đỏ rực, nước mắt thành chuỗi rơi xuống, không chỉ một lần nó cầu xin hắn mang theo nó cùng rời đi.

Diệp Phàm cũng không đành lòng, trong lòng có hơi đau xót. Cảnh biệt ly luôn khiến cho người ta thương tâm. Thế nhưng chỗ tinh không kia lại khiến hắn không dứt bỏ được, bên này cũng có vướng bận.

- Vi sư là muốn tốt cho ngươi, tương lai cuối cùng có thể gặp lại, ngươi hiện tại rời xa chỗ nước xoáy, thoát xa chiến trường, tĩnh tâm khổ tu là lựa chọn tốt nhất!

- Vậy con chờ sư phụ đi lên tinh lộ, tận mắt nhìn người rời đi mới quay về!

Tiểu Tùng nức nở nói yếu ớt.

Diệp Phàm gật đầu, không có nói tiếp. Một viên cổ tinh chỉ có thể có một người chứng đạo, hắn suy nghĩ rất nhiều, chỉ có thể nhẫn tâm lưu lại tiểu tử này.

“Lần này từ biệt không biết là mấy chục năm, mấy trăm năm, hay là mấy ngàn năm...” Trong lòng hắn chỉ yên lặng thở dài một hơi.

Cổ thành Hàm Cốc Quan ngày nay sớm đã không còn, với thần thông của Diệp Phàm cũng ước chừng hao mất nửa năm, mới khó khăn lắm đả thông một cái cổ lộ, tiến vào trong một mảnh thiên địa do Pháp trận thượng cổ tạo thành.

Phía trước tràn ngập sương mù, quỷ khí dày đặc, thi thể hài cốt khắp nơi, nơi nơi đều là ma trơi, trong thiên địa không có một chút ánh sáng vô cùng ảm đạm.

Đây là một khu chiến trường thượng cổ, quỷ khóc thần sầu, cũng không biết có bao nhiêu âm linh thường lui tới tại địa phương này, tất cả đều là binh hồn chết trận năm xưa.

Mà ở cuối đường chân trời có một thung lũng, nơi đó đứng sừng sững một tòa cự thành, chính là của Hàm Cốc Quan giới tu đạo, từ xưa đến nay tiếng tăm lừng lẫy.

- Tương truyền, thông qua Hàm Cốc Quan mở ra tây môn, là một mảnh tinh không vô ngần. Năm đó Duẫn Hỉ phụ trách trấn thủ nơi đây, không biết ngày nay còn có Thánh nhân thủ hộ hay không.

Diệp Phàm tự nói.

Trong khu chiến trường thượng cổ này có ngàn vạn các loại âm binh âm mã thường lui tới, căn bản là không có chuyển sang kiếp khác. Tiếng kêu khóc làm cho da đầu người ta run lên. Sương mù bắt đầu khởi động, thỉnh thoảng có lệ quỷ vọt tới.

Diệp Phàm cưỡi trên Long Mã, miệng tụng Độ Nhân Kinh, khắp thiên địa đều sáng ngời một vầng hào quang, chư tà đều tránh lui, các loại âm linh tất cả đều bị tinh lọc, trở thành mây khói.

Khi đi vào trước đệ nhất hùng quan cổ kim này, lập tức truyền đến một tiếng thét lớn, chấn động khiến tai mọi người đều kêu “ông ông”, trước cửa thành yêu khí ngập trời, huyết quang khắp nơi bao phủ toàn bộ khu chiến trường thượng cổ này.

- Người nào dám xông vào Hàm Cốc Quan?

Đây là một vị Đại Yêu thượng cổ, huyết quang như biển, pháp lực ngập trời trấn thủ trước của quan ải.

- Là ngươi!

Diệp Phàm ngẩn ra, không nghĩ tới trước khi rời đi chung quy lại gặp Yêu Tôn cái thế từng hiển hóa ở Phàm giới thời kỳ đệ nhị thế chiến, đạo thân ảnh này cùng người trên ảnh chụp mờ mờ kia bóng dáng ăn khớp nhau.

- Chúng ta muốn đi qua Hàm Cốc!

Diệp Phàm tiến lên nói, cho biết muốn mượn đường đi qua.

- Ta phụng mệnh Quan Duẫn Tử trấn thủ cửa quan này, nếu muốn thông qua phải bằng vào thực lực!

Vị Đại Yêu này là một Vương giả trảm đạo, cả người yêu khí mênh mông, đôi mắt sáng rực, thân thể khoẻ mạnh, da thịt như ngọc, phi thường yêu dị.

Diệp Phàm cùng đám người Thần kỵ sĩ hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra dị sắc, Yêu Tôn này phụng mệnh Quan Duẫn Tử trấn thủ nơi đây, người này thật đúng là có lai lịch quá lớn.

Quan Duẫn Tử tên là Duẫn Hỉ, ở trong đạo giáo có địa vị cực kỳ cao trọng, được tôn là Văn Thủy chân nhân, có quan hệ trực tiếp cùng điển cố Tử Khí Đông Lai của đạo giáo, chình là hắn nghênh đón Lão Tử vào Hàm Cốc mới có các loại truyền thuyết kia.

Vị Đại Thánh thời kì Tiên Tần này tự mình phái ra một vị Yêu Tôn trấn thủ tại địa phương này, tự nhiên không phải là nhỏ, bất luận kẻ nào đều không thể khinh thường, tất cả đều phải kính sợ.

Đại Yêu này tên là Huyền sắc từng được Quan Duẫn Tử chỉ điểm, đến tột cùng sống lâu cỡ nào sớm đã không thể khảo chứng. Hắn tóc đen nồng đậm, mặt như bạch ngọc không một chút vẻ già lão nào, trong con ngươi là một mảnh vũ trụ tinh không, thâm sâu tinh túy Văn Thủy Chân Kinh của Duẫn Hỉ, chỉ là không biết là có gián tiếp tu thành Nhất Khí Hóa Tam Thanh hay không.

- Duẫn Thánh nhân có lệnh: người đời sau không thể qua Hàm Cốc Quan, bởi vì con đường phía trước rất nguy hiểm!

Huyền Sắc nói rất kiên quyết, nếu muốn vượt qua chỉ có thể chiến một trận, đánh bại hắn tại địa phương này.

Trong đệ nhị thế chiến Đại Yêu này từng nhẹ nhàng phiêu dật xuất hiện tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường, hắn nhận được kế thừa của Văn Thủy chân nhân, nếu thực động thủ cùng hắn tất phải có một hồi khổ chiến.

Long Mã giơ lên bốn vó, là kẻ thứ nhất ra tay, công kích về hướng vị Đại Yêu siêu thoát thế ngoại này, nó khó có cơ hội gặp được một cao thủ của Yêu tộc tự nhiên phải “luận bàn” một phen.

Tại trên chiến trường cổ lúc này các loại hào quang bay vụt, vó chân Long Mã như đại chùy kêu vang “ông ông”, nhảy đạp như múa, hư không không ngừng tan vỡ, tiếng ngựa hí chấn vỡ trời cao, màn sương mù dạt ra bốn phía, trăm vạn binh hồn đều sợ run rất nhanh tránh né.

Đại Yêu thượng cổ Huyền sắc hai tay diễn biến diệu thuật, thôi động nhật nguyệt tinh tú bay tới. Thân ở bên này tinh không mờ mịt, hắn lại có phong thái vạn pháp không dính thân, hùng thị lục hợp bát hoang.

Một mảng vẫn thạch từ trên trời giáng xuống, hàng hà sa số quét ngang trời cao, kỳ chiêu giữa hai người vô cùng kỳ ảo, chiến đấu tới hồi gay cấn khiến người ta không kịp theo dõi.

Long Mã ở trong cảnh giới trảm đạo này, chỉ cần không gặp phải nhân vật Vương giả đại thành trở lên nó tuyệt đối là vô địch, cùng cấp khó có đối thủ, nhưng mà lúc này cũng là vô cùng cố hết sức.

Đại Yêu Huyền sắc cảnh giới cũng không cao hơn so với nó, nhưng hắn tu huyền thông quỷ dị khó lường, ảo diệu vô tận, các loại pháp thuật cùng tiên thức thường thường ngoài dự đoán của mọi người, rất nhiều thế đều như là Thần đến thế gian.

- Đây là nhận được từ đạo chính thống của Văn Thủy chân nhân! Hắn là Yêu tộc, không thể kế thừa toàn bộ, cũng chính vì thế mới chứng tỏ sự đáng sợ của nhất mạch này!

Thần kỵ sĩ đi đến phía trước, tung một thương xuyên thấu hư không, mũi thương bình thản tự nhiên, không có một chút dao động thần lực, nhưng còn chưa có chạm đến thực sự, lại làm cho Huyền sắc vô cùng ngưng trọng.

Ngay sau đó, Diệp Phàm cất bước đi tới phía trước, vị Đại Yêu còn sống sót từ thời đại Tiên Tần này lập tức nhảy vọt ra ngoài, hắn cảm nhận được áp lực không gì so sánh nổi, trầm mặc một lát sau mới nói:

- Con đường phía trước rất nguy hiểm, Quan Duẫn Tử lệnh cho ta trấn thủ nơi đây, cũng là không muốn có người đi phạm hiểm mà chết vô ích!

- Đa tạ đạo hữu cảnh báo!

Diệp Phàm khách sáo nói, vị Đại Yêu này không thể đắc tội.

“Ầm ầm...”

Cửa thành to lớn được mở ra, trong thành trì cổ xưa một mảng tiêu điều, u tĩnh không một tiếng động, đường phố như là đã mấy ngàn năm không có vết chân người đi lại, trên tảng đá vết tích loang lổ, nơi nơi hoàn toàn ảm đạm.

Diệp Phàm bọn họ vào thành, tiến vào tới ranh giới cửa quan từ xưa đến nay vô cùng thần bí, nó là một Cứ điểm hùng quan thuộc về giới tu đạo, là lối đi thông ra hướng Vực ngoại.

Năm xưa, địa phương này từng rất phồn thịnh, có rất nhiều tu sĩ tu luyện tại đây, lại có Đại Thánh Quan Duẫn Tử như vậy tự mình trấn thủ, thật đúng là uy danh hiển hách chấn thiên cổ.

- Nơi đây trọng yếu phi thường, qua các thời đại đều phải có một vị Thánh nhân thực lực cường đại tự mình trấn thủ, ngày nay tới thời đại mạt pháp, chư hiền sớm đã đi xa, bằng không ta căn bản không có tư cách thế thân ở chỗ này!

Huyền Sắc trịnh trọng nói.

Diệp Phàm không ngờ từ trong miệng hắn hiểu biết được một bí tân kinh người: trên địa cầu có rất nhiều cổ trận kinh thế, có thể tiến hành phòng ngự, Vực ngoại nếu như có cường địch muốn tấn công vào, chỉ có đi theo lối Hàm Cốc Quan mới được.

- Trách không được...

Ngay cả Long Mã đều một trận xuất thần, không dám nói lung tung.

Trong thành im ắng, không có một chút tiếng động, tất cả tu sĩ đều rời đi, nơi này nghiễm nhiên biến thành một tòa tử thành, chỉ giữ lại phong cách cùng bố cục của thượng cổ.

Đường phố cổ xưa, kiến trúc rộng rãi từng mảng từng mảng rất có tinh xảo, chỉ có điều là im lặng có chút đáng sợ.

- Trong thời kỳ viễn cổ, bên ngoài Hàm Cốc Quan rất không ổn định, từng phát sinh rất nhiều trường đại chiến, có người chết của một số gia tộc cường đại đến nay còn lại, con đường phía trước thật không dễ đi, các ngươi phải cẩn thận!

Huyền Sắc thiện ý nhắc nhở.

Diệp Phàm bọn họ thần sắc trịnh trọng, còn thật sự tỏ vẻ lòng biết ơn, xem ra con đường phía trước đúng là không dễ đi lắm, khó trách lão đạo sĩ trên Phương Trượng Sơn từng thận trọng cảnh báo.

Sau đó không lâu, bọn họ đi vào trung tâm Hàm Cốc Quan, có thần tượng trông rất sống động được cung phụng tại đây, là một lão già tóc bạc mặt mũi hồng hào, cưỡi con trâu xanh, siêu nhiên thoát tục. Mà ở bên cạnh lão là một nam nhân trung niên tiên phong đạo cốt, khoanh tay mà đứng, kính cẩn tiếp đón.

Mấy người không cần Huyền sắc nói cũng biết những người này là ai, Diệp Phàm suy nghĩ đến xuất thần, hắn ở Tử Vi Cổ Tinh Vực từng nhìn thấy hóa thân của Lão Tử cưỡi trâu xanh.

Sau đó không lâu, bọn họ lại gặp được một tấm bia lớn, trấn áp ở trong Hàm Cốc Thành, uy thế ngập trời, lượn lờ có đạo đạo tiên quang, mặt trên khắc đầy văn tự rậm rạp, đều là đại đạo thần ngân, đây là Duẫn Hi tự tay lập ra, dùng để trấn nơi đây.

Quan Duẫn Tử từng hầu hạ bên cạnh Chuẩn đế đạo giáo, ở trên Long Sơn dựng trúc am thinh Lão Tử giảng đạo, một lần ở lại chính là rất nhiều năm, cũng chính vì vậy mới có Đạo Đức Kinh được xuất bản.

Không hề nghi ngờ, Duẫn Hỉ là một vị Thánh nhân, bằng không cũng không có thể trấn thủ Hàm Cốc Quan của giới tu đạo. Nơi này quan hệ quá nhiều, có thể đi thông ra hướng tinh không Vực ngoại, có bí tân thượng cổ không muốn người biết.

- Có tấm bia này ở đây đủ để bảo vệ Hàm Cốc Quan muôn đời bất hủ!

Diệp Phàm ngạc nhiên thán phục, mặt trên có pháp tắc cùng lạc ấn của một vị Đại Thánh, mỗi một lũ tiên quang đều như là có khí cơ thái sơ.

Duẫn Hi với thân phận Thánh nhân lại hầu hạ ở bên cạnh Lão Tử nhiều năm, đạo hạnh của hắn cũng bởi vậy mà tăng lên một mảng lớn, đạt tới một cảnh giới không lường được. Trong bí truyền Đạo Đức Kinh của Lão Tử có diệu thuật Nhất Khí Hóa Tam Thanh, đều bị hắn tu thành. Thân là đồ đệ của Chuẩn đế, hắn là gần mấy ngàn năm tu luyện đến cảnh giới Đại Thánh tối cao.

Mà Duẫn Hi cũng có một kinh, tên là Văn Thủy Chân Kinh, kinh này chia làm chín thiên, trình bày quy luật của vũ trụ cùng tự nhiên, thể hội hư vô trong chân thật, nổi tiếng được xếp vào trong Ngũ kinh của đạo giáo.

Cuối cùng, mấy người Diệp Phàm đi xuyên qua thành rời khôi cổ địa không khí trầm lặng này. Cửa tây thành thật lớn được mở ra, một mảnh tinh không rực rỡ xuất hiện ở trước mắt bọn họ.

Mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh, hết thảy nơi này quá mức thần kỳ huyền ảo, phía sau là một mảnh đất và một tòa cổ thành kiên cố, mà phía trước lại là một mảnh tinh không mờ mịt.

Tinh quang lấp lánh, sáng lạn khôn cùng, giống như một bức tranh xinh đẹp, những tinh tú kia như là có thể chạm tới, ngân hà lưu động buông xuống từng đạo tinh lực, tường hòa mà thánh khiết.

- Làm thế nào mới có thể đi vào phiến tinh không này, có thể có tọa độ của Bắc Đẩu Tinh Vực hay không?

Thần kỵ sĩ hỏi.

Bọn họ còn thiếu chính là tọa độ, bằng không Diệp Phàm đã tu bổ Tế Đàn thượng cổ ở Thái Sơn trở lại như cũ, đáng tiếc không biết làm thế nào định vị chỗ mình muốn đi, không có cách nào vượt qua vòm trời.

- Không có tọa độ tinh vực, chỉ có một cái cổ lộ, các bậc tiền bối dọc theo nó trước sau rời đi!

Huyền Sắc đáp.

Hắn dùng tay chỉ một cái, cách đó không xa xuất hiện một tòa Ngũ sắc Tế Đàn, phạm vi không lớn lắm có thể có mấy thước, thạch thể lóe ra các màu trong suốt sáng bóng.

- Bước lên đài này là sẽ tiến vào tinh không, dọc theo đường đi có thể có rất nhiều yêu ma quỷ quái, các ngươi phải cẩn thận!

Huyền Sắc nhắc nhở.

Chỉ có một tòa Tế Đàn như vậy, cũng không có tọa độ chỉ con đường phía trước, bởi vì sớm đã được định vị, đây là một tòa Tế Đàn nhỏ đặc thù, chỉ có thể đi tới một địa phương thần bí cố định nào đó.

- Nói như vậy con đường phía trước còn có nhiều Tế Đàn nhỏ như vậy, dọc theo đường đi cần nhiều lần khởi động, mới có thể tới được mục đích cuối cùng ư?

- Không sai! Đúng như thế!

Huyền Sắc gật đầu.

Mấy người đều là ngẩn ra, đây quả nhiên là một cái cổ lộ, tiền đồ mờ mịt, không biết chung điểm, chỉ có một đường đi tiếp mới biết rõ, rất nhiều các bậc tiền bối chính là như thế này rời đi.

Mà Diệp Phàm lại xuất thần một hồi lâu, tinh không cổ lộ này có phải trùng hợp với tinh đạo của chín con rồng kéo quan tài thần bí hay không? Hết thảy đều không biết, tất cả những lời giải này đều đang chờ bọn họ ở phía trước.

Đám Trương Thanh Dương, Long Vũ Hiên cũng không thể bình tĩnh, sắp từ đây rời địa cầu đi xa, ít nhiều đều có chút kích động, không khôi siết chặt nắm tay.

Chỉ có tiểu tử màu tím là khổ sở nhất, nó khóc chết đi sống lại, nắm lấy góc áo Diệp Phàm nói gì cũng không buông tay, một lần lại một lần cầu xin, nước mắt rơi xuống thành chuỗi.

- Hữu duyên còn có thể gặp lại...

Diệp Phàm dịu dàng an ủi nó.

Cuối cùng, hắn mang theo mấy người nhẫn tâm đi lên Tế Đàn, nơi đó quang hoa lóe sáng, xuất hiện một cái Bát Quái Môn, các loại ký hiệu không chừng chớp lóe, cuối cùng chậm rãi hừng hực lên.

- Sư phụ... Dan con đi được không?

Tiểu tử màu tím ở phía sau khóc lóc cầu xin, thanh âm non nớt, bất lực nhìn hắn, bất lực nhìn lên bầu trời giơ hai cánh tay nhỏ bé muốn kéo hắn lại.

Diệp Phàm thực không đành lòng, trên đỉnh đầu hiện lên thanh khí, hóa ra một người khác, lập tức khiến cho Yêu Tôn Huyền sắc vô cùng kinh ngạc, đây là diệu thuật của Nhất Khí Hóa Tam Thanh.

Lúc này Diệp Phàm rời khôi Ngũ sắc Tế Đàn, nhảy xuống kéo Tiểu Tùng vào lòng, nhẹ giọng nói:

- Vi sư tiễn ngươi về!

- Sư phụ!

Tiểu Tùng nhìn lên Thần Đàn Ngũ sắc, lại nhìn vị sư phụ này, òa lên khóc lớn, cuối cùng vẫn bị Diệp Phàm này kéo đi, hai thân ảnh một lớn một nhỏ chậm rãi đi về hướng phương xa.

Trên Ngũ sắc Tế Đàn, đám người Thần ky sĩ, Long Mã đều bước vào trong tòa Bát Quái Môn kia, Diệp Phàm lại vẫn như cũ đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi xa kia.

- Hu hu...

Tiếng khóc của tiểu tử màu tím theo gió bay tới, làm cho hắn than nhẹ một tiếng.

- Tiểu sư huynh! Chúng ta ở bờ đối diện chờ huynh, sư phụ hết thảy đều là muốn tốt cho huynh, ngày sau nếu thực có đại chiến, huynh mới là chủ tướng!

Trương Thanh Dương nói.

- Bảo trọng!

Long Vũ Hiên không thích, nhưng cũng hộc ra hai chữ như vậy, dùng sức vẫy vẫy tay.

- Đi thôi! Lần này vượt tinh không ức vạn dặm, từ đó đi tới bờ đối diện!

Thân kỵ sĩ nói.

- Khởi hành thôi! Tinh quang vạn đạo, con đường phía trước đang chờ, hết thảy chỉ vì chứng đạo!

Long Mã cũng lên tiếng, lần này không có hóa thân làm ác thú.

- Đi thôi!

Diệp Phàm xoay người, mang theo hai đệ tử cùng với đứa trẻ Hoa Hoa, rảo bước tiến lên cánh cửa đi tinh không này.

- Chư vị, bảo trọng!

Huyền Sắc ở phía sau lớn tiếng nói.

- Đa tạ Yêu Tôn!

Mọi người vẫy tay, biểu đạt lòng biết ơn.

“Xoát!”

Hào quang nhoáng lên một cái, Bát Quái Môn trên Ngũ sắc Tế Đàn nở rộ ra một đạo hào quang vĩnh hằng, mặt trên bát quái ký hiệu như kim chúc luyện chế thành, cùng ngân lên, rồi sau đó lóe ra trăm ngàn luồng hào quang xuyên thẳng tới con đường tinh không phía trước.

Tiếp theo, cả tòa Tế Đàn chỉ trong nháy mắt ảm đạm xuống, Bát Quái Môn cùng mấy người đều cùng nhau biến mất, bọn họ đã bước trên hành trình, tiến vào trong tinh không vô ngần, không biết có thần bí gì chờ đợi bọn họ ở phía trước.

Đi tinh không này ức vạn dặm, đi tới bờ bên kia đường xá xa xôi, vị trí không biết. Trong bóng đêm, thân thể Diệp Phàm phát ra hào quang bao phủ đứa trẻ Hoa Hoa, bởi vì nơi này không có không khí không thể hô hấp, chỉ có thể dựa vào thần lực.

Đây là một chặng đường khiến người ta không thể bình tĩnh, mặc dù đạo hạnh cao thâm như Thần kỵ sĩ cùng Long Mã đều nỗi lòng phập phồng, ngay cả bọn họ cũng là lần đầu tiên bước trên tinh không, thì càng đừng nói Trương Thanh Dương, Long Vũ Hiên.

- Sư phụ! Tình hình ở Bắc Đẩu Tinh Vực, thật có thể nhìn thấy Thánh nhân các tộc khác sao?

- Con đường thành tiên là được chọn mở ra ở nơi đó, Đại đế cổ đều tập trung trên viên cổ tinh, chúng ta đi tới sẽ gặp được Thánh nhân?

Trương Thanh Dương, Long Vũ Hiên đều lòng đầy khẩn trương, rất không yên tâm, có một số vấn đề đều đã nói qua rất nhiều lần, hôm nay lại cảm thấy nặng nề.

Mười mấy năm qua bọn họ ở địa cầu đã tu tiến vào Tiên Thai tầng thiên thứ nhất, có thể tưởng tượng nếu như ở Bắc Đẩu sẽ nhanh hơn rất nhiều lần, với thiên tư của bọn họ mà nói tuyệt đối có thể chấn nhiếp một phương.

Tại trên tinh lộ này trôi qua thực hỗn loạn, có khi thời gian dường như ngừng lại dài dằng dặc khiến người ta sắp nổi điên, trong chốc lát lại cảm thấy nhanh đến khó tin, như là đã trôi qua trăm ngàn năm.

Bọn họ nếu không dùng thần thức không ngừng trao đổi, thì chuyến đi này chính là một hồi vô cùng yên tĩnh, thanh âm cũng không có, chỉ ngẫu nhiên có hào quang xẹt ngang, sáng lạn như pháo hoa.

- Ồ! Tới rồi!

Cũng không biết là qua bao lâu, đã đi tới cuối tinh lộ này, phía trước tinh quang rực rỡ làm cho hắc ầm cùng hư vô có vẻ phong phú hơn một ít, nhiều thêm một ít sắc thái.

Chấn động dữ dội, không gian vặn vẹo, cổ lộ loang lổ, các loại sắc thái lóe ra, bọn họ đã đi tới trạm thứ nhất, từ trong hư không rơi xuống.

Trong những người này chỉ có Diệp Phàm tương đối có kinh nghiệm, cả người mỗi một lỗ chân lông đều tràn đầy màu sắc, khí tường hòa thịnh vượng, dùng cái đinh bao phủ mấy người ở bên trong, để ngừa bất trắc.

“Bốp!”

Truyền đến một tiếng vang nhỏ, tinh không cổ lộ phía sau bọn họ biến mất, còn bọn họ thì xuất hiện trên một tinh tú hoang vắng, nhìn quanh bầu không khí đầy vẻ đe dọa, dưỡng khí loãng không có sinh cơ.

- Đây là địa phương nào?

Bọn họ nhìn lên tinh không, rồi sau đó lại quan sát bốn phía.

Bầu trời không có ánh trăng, nhưng ngân hà sáng rực, rơi xuống từng mảng lớn trắng hào quang tinh khiết. Viên tinh tú này dường như cách rất gần với các đại tinh, trông giống như nhảy lên một cái là có thể tới một bến bờ khác.

Bọn họ không thể phân định rõ vị trí tinh tú này, bởi vì ở trên hành tinh khác nhau nhìn thấy, mặc dù là cùng một tinh hệ cũng sẽ không giống nhau.

Không biết mình đang ở phương vị nào, đây là bức vẽ chân thật nhất bô mặt của bọn họ lúc này, trong lòng ai nấy đều chìm xuống. Đây không phải là một Sinh Mệnh Cổ Tinh, không thể sinh sống lâu dài, phải mau mau tìm được đường đi tiếp.

- Trên này hành tinh khẳng định có Thần Đàn Ngũ sắc loại nhỏ, hơn nữa sẽ không cách xa lắm, chúng ta tìm kiếm thử xem!

Diệp Phàm nói.

Địa phương này không phải là mục đích của họ, mà chỉ là một trạm dừng chân trên lộ trình. Địa phương này hoang vắng không có một chút dấu vết sinh mệnh. Phía trước là một sa mạc lớn, cát vàng phản chiếu ánh tinh quang rực rỡ chói mắt.

- Khí tức của Thần Nguyên!

Diệp Phàm lộ ra dị sắc, cảm ứng được một cỗ khí cơ không tầm thường.

Bọn họ rất nhanh bay đi về phía trước, như mấy tia chớp chìm sâu vào chỗ sâu trong biển cát, không bao lâu tất cả đều lộ ra vẻ kinh sợ, bởi vì bọn họ gặp được một kiến trúc cao lớn.

- Một tòa Kim Tự Tháp!

Trương Thanh Dương lộ vẻ mặt kinh ngạc khôn xiết, chẳng lẽ là thần linh của dân Ai Cập cúng bái, trong mơ hồ hắn cảm thấy không thích hợp lắm.

Tòa kiến trúc này một mảnh trắng như tuyết, dưới tinh quang chiếu rọi hào quang rạng rỡ, khi tới phụ cận tất cả bọn họ đều hít ngược một hơi khí lạnh, cảnh tượng quá mức khủng bố.

Đây là một tòa Kim Tự Tháp dùng xương trắng trong suốt dựng thành, tuy rằng mài thực bóng loáng, khắc lên pháp tắc thượng cổ, nhưng vẫn còn đầy dấu vết của năm tháng, xem ra đã có từ rất lâu đời.

Đầu lâu, xương tay chân, xương cột sống cái gì cần có đều có, dựng nên một tòa cốt tháp kỳ dị như vậy, nguy nga cao lớn, có thể tới trăm thước cao, đứng sừng sừng ở trong sa mạc, mặc cho năm tháng trôi qua, vẫn không bị cát bụi bao phủ.

Không riêng có xương sọ người, còn có di cốt của các chủng tộc khác. Yêu Tôn Huyền Sắc nói rất đúng, tại trong dòng sông lịch sử kia từng phát sinh các loại đại chiến, có sinh vật kỳ bí tấn công Hàm Cốc Quan, trên con đường Vực ngoại này đã mất đi rất nhiều thi thể hài cốt.

- Có sinh vật trong cốt tháp!

Thân kỵ sĩ nói.

Diệp Phàm cũng gật đầu, khí tức Thần Nguyên cũng phát ra từ trong tháp, số lượng sinh vật trong phiến sa mạc này cũng không ít, lại không dưới mấy trăm con.

Truyền đến tiếng “rào rào”, bốn phía sa mạc xuất hiện từng đường cát to dài như cái thùng nước, từ trong lòng đất đi ra từng đường từng đường như cự xà rất nhanh nhằm về phía nơi này.

Long Mã nâng chân lên đá bịch ra ngoài, một đường cát vọt tới trước hết bị nó đá ngay giừa. phát ra một tiếng vang “keng keng”, không ngờ lại là âm vang của tiếng kim loại va nhau. Ngay sau đó phát ra một tiếng vang vỡ vụn, một luồng chất lỏng vọt ra.

- Đây là sinh vật gì?

Bọn họ đều vô cùng kinh hãi.

Khắp nơi sóng cát phập phồng, gần cả trăm đường cát thô nổi lên xuất hiện, rất nhanh vọt tới, đồng thời bắn ra từng đạo xích quang, cả trăm đạo quang nhận bổ tới.

Mấy người đồng loạt bay lên cao, Long Mã hí dài một tiếng, trong không khí loãng kịch liệt rung chuyển, xé rách thiên địa, làm cho đất cát bay tung đi, lộ ra chủng tộc trong cát vàng.

Lộ ra là mấy trăm con sinh vật giống như con kiến, hình thể thật lớn, mỗi một con đều dài tới hơn ba thước, cả vật thể như san hô đỏ khắc thành, lực lượng vô cùng lớn, nhưng lại có thể đánh nứt hư không, tất cả đều bay lên trời nhắm về hướng bọn họ.

- Thật tà môn, đây là sinh linh gì, ở trong môi trường này lấy gì sinh sống để có thể sinh tồn?

- Địa phương này có Thần Nguyên, chúng nó dựa vào thứ này sống sót. Hẳn không phải là dân bản xứ trên hành tinh này, mà là sinh vật bị vây khốn ở nơi đây!

Diệp Phàm nói.

Thần kỵ sĩ ra tay, bàn tay che phủ bầu trời, bao phủ toàn bộ phía dưới, dùng sức quét một cái, mỗi một con kiến như một con trâu đực thật lớn toàn bộ phát ra tiếng vang kim chúc vỡ nát, chết oan chết uổng.

Mấy trăm con kiến lớn không có một con nào sẩy lưới, tất cả đều như bụi đất rơi xuống “rào rào”.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện