Chương 1392: Đế Tôn
Hỗn độn mãnh liệt, hồ quang đan vào trở thành như một mảng đại dương mênh mông đáng sợ nhất. Mà ở trong đó, từng tòa Thiên cung to lớn cùng tồn tại, cũng có rất nhiều lầu các, thoạt nhìn phong cách cổ xưa tang thương, khí thế hùng tráng.
Diệp Phàm toàn thân đẫm máu, chiến đến bây giờ mặc dù có bí quyết chữ “Giả”, tình trạng thân thể hắn cũng hỏng bét, những địch thủ này đều là Đại đế trẻ tuổi, người nào không phải thiên kiêu nhất của thế hệ? Mặc dù là đối mặt một vị trong đó, có thể còn sống sót đều xem như một loại thần tích.
Mỗi tòa Thiên cung đều rất to lớn, trên mái ngói sáng óng ánh giống y như thật, như là dùng thần kim qua muôn ngàn chế luyện mà thành.
Căn bản không giống như tia chớp hóa thành, mà Diệp Phàm càm thấy dường như đang thực sự dạo bước trong Thiên Đình cổ. Bậc thềm khắc lan chạm ngọc giống như cẩm thạch, đường phố rộng lớn, cung điện lượn lờ sương mù hỗn độn.
Diệp Phàm nhắm chuẩn một tòa cung điện, cũng không biết bên trong là ai, lựa chọn rất tùy tiện không có theo quy luật gì, hắn đi nhanh tới đó.
Lần này hắn có cảm giác thực đặc thù, tòa cung điện này nhìn như giản dị, nhưng mơ hồ có một loại khí vận trấn áp muôn đời, trong mái ngói lưu ly bình thường kia ẩn chứa sự bao la hùng vĩ, tản ra một khí thế hùng tráng.
Diệp Phàm nhướng mày, cảm thấy lần này có thể lại trúng chiêu rồi, hẳn không phải là loại cổ nhân như Bất Tử Thiên Hoàng nữa chứ! Nhưng chân đã bước ra, không có đạo lý nào lùi bước.
Cánh cửa cao lớn có khắc các loại phù văn, sấm rền chớp giật, như là có một Đại đế còn sống đang ngủ say, không cho phép người ngoài quấy rầy.
Diệp Phàm mới vừa chạm tay vào cửa liền gặp phải chấn động mãnh liệt, rồi “ầm” một tiếng, như là vòm trời vũ trụ sụp đổ, hắn bị áp lực hít thở không thông, toàn thân xương cốt đều kêu “rốp rốp” vang động.
“Người này là ai vậy?” Hắn dùng lực đẩy ra cánh cửa cực lớn phủ đầy bụi, hồ quang nổ bắn ra, làm cho bàn tay hắn máu chảy đầm đìa.
“Ầm!”
Vang lên một tiếng nổ, bên trong cánh cửa cực lớn phát ra một loại tiếng vang trời sụp đất nứt, chấn cho linh hồn người ta đều sắp tiêu tan. Trước mi tâm Diệp Phàm một đám ngọn lửa sáng ngời do tinh thần lực hóa thành bùng cháy kịch liệt.
Đây là một khí thế hùng tráng, cũng có một loại phong cách cổ, rung động lòng người, bên trong mơ hồ như có vạn vực chư thiên đang cộng minh, truyền đến tiếng chư thần đang triều bái.
Một con chân long uốn lượn, một con tiên phượng giương cánh, một con bạch hổ phóng tới, một con kỳ lân ngóc đầu... từ trong đại điện vọt tới giống như từ Tiên vực giáng xuống hạ giới, rung động lòng người.
Diệp Phàm tức thì ngẩn ngơ, trong đại điện này như thế nào đặc biệt như thế, thoáng cái liền lao ra bốn đầu sinh linh cường đại như vậy, chật ních lối vào đại điện, tất cả đều có chiến lực nghịch thiên, khủng bố ngập trời.
Tiếng chân long ngâm vang động chín tầng trời. Tiên phượng bay lượn lông đuôi tươi đẹp xé rách vòm trời. Bạch hổ gầm rú, tiếng rống sụp đổ núi sông. Kỳ lân va chạm, tinh tú vỡ nát trăng rơi xuống.
Mấy loại sinh linh đồng loạt phóng tới, cảnh tượng cực độ kinh người, đây đều là Tiên thú cổ xưa, nhân gian không còn nhìn thấy, như thế nào tất cả đều hóa thành tia chớp buông xuống tại đây?
Hỗn độn khí mãnh liệt, địa phương này muôn hình vạn trạng, khí tường hòa cuồn cuộn, tứ linh đều hiện, phát ra hào quang vạn trượng bao phủ nơi đây, như là Thiên Đế giáng xuống phàm trần tuần tra, có tứ linh thủ hộ ở bốn phương.
Thật giống như chuyện thần thoại, ai nhìn thấy đều phải khiếp sợ.
- Sát!
Diệp Phàm hét lớn, hắn thật không tin đây là cái gì tiên linh, nhiều lắm cũng chỉ là một đạo lạc ấn. Tiên không tồn tại ở hậu thế, không có khả năng tìm được dấu vết gì ở trong này.
Hắn đi lên chính là tuyệt sát, các loại bí thuật đều xuất hiện, chiến đấu kịch liệt với tứ linh, toàn trường đẫm máu thực đáng sợ.
Nguyên Từ Tiên Quang bắn ra từng tia từng đạo, ngàn vạn tia thụy khí có thể làm cho thần hồn người ta cộng hưởng, cho đến khi tiêu tan. Giằng co cùng chân long, nổi cuồng phong xé rách càn khôn.
Ngũ Hành Thần Quang ở sau lưng Diệp Phàm hóa thành năm thanh bảo kiếm, đối chiến cùng con tiên phượng, tiếng “leng keng” vang động, lông đuôi phượng hoàng ướt át tươi đẹp điêu tàn, máu phượng hoàng rơi vãi.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền chưa từng có từ trước đến nay, Diệp Phàm vung nắm tay màu vàng không ngừng va chạm kịch liệt với con bạch hổ kia, tiếng hổ gầm vang trời, hai người đều phát ra hào quang sáng lạn chói mắt.
Đây là một trận đại chiến mà Diệp Phàm phải xuất ra toàn thân thế võ, liều
mạng đấu cùng mấy con sinh linh này. Đây là lần đầu tiên ở trong lôi hải hắn gặp phải và chiến đấu với sinh linh hộ vệ bên ngoài Đại đế.
Thật sự là một trận chiến ngoài ý muốn! Chỉ đẩy ra cánh cửa to lớn của Thiên Cung, không ngờ lại gặp những sinh vật này, dường như chúng là Tiên thú thủ hộ cung điện.
Một trận chiến này, Diệp Phàm gặp phiền toái lớn, trong Thiên Cung không chỉ có bốn loại sinh linh này, khi đại chiến một lúc lâu sau, huyền vù, đằng xà, côn bằng... cũng xuất hiện, tất cả đều ào tới tấn công, vô cùng khủng bố.
Cảnh tượng kinh người, làm cho hắn hoài nghi mình đi lạc vào thời đại thần thoại, mới gặp được các loại cổ thú chí cường này, không ngừng chinh phạt, khí tức mãng hoang ập vào mặt.
Hơn nữa lúc này tất cả phù văn cổ xưa trên cánh cửa cực lớn kia đều phát sáng, hóa thành đạo đạo hư ảnh, có tiên dân thượng cổ, có sinh vật tiền sử... cùng nhau hiển hóa tấn công lại đây.
Đồng thời trong lúc đó, trong cung điện có thiên binh thiên tướng đánh tới, cho dù toàn thân Diệp Phàm là sắt thép cũng phải bị nghiền nát!? Trong phút chốc hắn bị thương nặng, máu màu vàng phun tung toé.
Hắn lập tức biết được người trên bảo tọa trung tâm kia là ai: Uy thế khí nuốt vũ trụ lớn như vậy, ở niên đại cổ xưa đó cùng chỉ có một người.
Đế Tôn!
Trừ Đế Tôn ra, thật sự khó có thể tường tượng còn có ai thành lập Thiên Đình cổ, thống ngự chư vực, ban bố pháp luật, chư thần cùng tôn sùng.
Đây là một người vừa huyền ảo vừa Thần thánh. Diệp Phàm liều chết kịch liệt xông tới, đi vào bên trong cung điện. May mà vô số đại quân chỉ là tấn công một trận, rồi sau đó liền như sóng thủy triều rút lui.
Bằng không, chỉ riêng đám chân long, tiên phượng, bạch hổ, côn bằng... khủng bố tuyệt thế kia, dù là thiên kiêu một thế hệ bị bọn chúng bao vây một thời gian dài cũng phải nuốt hận.
Cũng chỉ có Đế Tôn mới có thể có phô trương lớn như vậy, mới có vạn cổ cùng tôn sùng, bằng không sao có thể có sinh linh cổ xưa thủ hộ tại đây. Quả thật khiến người ta không thể không cảm khái, Đế Tôn chí cao vô thượng!
Diệp Phàm toàn thân đẫm máu. Hắn vừa xuyên qua bức tường người thiên binh thiên tướng, ở phía sau hắn từng đạo thân ảnh đó chậm rãi tan ra, đến khi biến mất không thấy.
Chỗ sâu nhất trong Đại điện, nơi đó một mảng mơ hồ, hư không đều vặn vẹo, dường như có một người đang ngồi ngay ngắn, lại giống như cái gì cũng không có.
Diệp Phàm đi tới trước, hai chân lưu lại trên sàn cung điện hai vệt máu màu vàng, hắn tận khả năng cố gắng lớn nhất để thể xác và tinh thần buông lỏng. Hắn chỉ sợ kế tiếp sẽ có một hồi ác chiến trước nay chưa có, hiện tại trạng huống thân thể hắn thật sự không tốt lắm, nhưng vì Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hắn phải kiên trì.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, cứ tiếp tục chiến như vậy rất hữu ích cho cái đỉnh của hắn. Va chạm cùng các binh khí Đế, phá rồi sau đó lập, một lần nữa luyện chế sẽ càng mạnh hơn xưa.
Từ từ hắn đến gần trung tâm đại điện, trên bảo tọa kia dường như có một ngọn núi lớn vắt ngang, áp bức khiến hắn hít thờ không thông.
Một loại khí tức chí cao chí đại chí tôn chí cường cuồn cuộn mãnh liệt ập tới hướng Diệp Phàm nơi này, giống như có một vị Thiên thần tối cao đang nhìn xuống sinh linh.
Diệp Phàm đột nhiên biến sắc, người này quá mức cường đại, trấn áp vạn giới chư thiên, cổ kim chỉ có ta độc tôn, khiến người ta không kiềm nổi phải quỳ xuống thần phục.
Ngay phía dưới bậc thềm kia, chư Thần đều đang dập đầu triều bái, tràn ngập kính sợ, không ai dám ngẩng đầu. Ai cũng không thể nhìn thấy thân ảnh trên bảo tọa trung tâm kia.
Có Thần toàn thân phát sáng, có Thần dựng thân trong bóng đêm, có Thần bao bọc trong tiên vụ, có Thần cắn nuốt hào quang sáng ngời... mỗi người đều vô cùng thần dị, thần thánh tường hòa và âm u khủng bố cùng tồn tại, tất cả đều đang triều bái một người.
Các Thần của vạn vực chư thiên đều đến yết kiến, cùng tôn thờ một Đế chủ chính là Đế Tôn. Bầu không khí tại trường còn hoành tráng hơn so với Bất Tử Thiên Hoàng!
“Thiên địa quỷ thần cùng triều bái Đế Tôn!” Như có như không hình như có một câu như vậy vang vọng, là từ thời đại thần thoại, mênh mông cuồn cuộn truyền đến thời không ngày nay.
Trong lòng Diệp Phàm chìm xuống, hắn nghĩ tới tính huống xấu nhất: một đối thủ như vậy khẳng định tuyệt thế khủng bố, có lẽ hắn thật sự phải ngã xuống ở trong này, máu tươi nhuộm Đế Cung!
Đại đế cổ chưa nói tới ai mạnh ai yếu, bởi vì chưa từng gặp nhau, chưa từng có tiến hành Đế chiến, nhưng Đế Tôn có thể nói chính là một người đặc biệt.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy ở thời đại đó có lẽ không chỉ có một vị Đại đế, hoặc là nói thời đại của các vị Đại đế cách nhau rất gần, giống như nối tiếp nhau.
Luân âm đại đạo vang lên, cả tòa cung điện đều là tiếng kinh văn, thiên binh thiên tướng biến mất, hóa thành từng cái phù văn một chìm sâu vào trên vách tường, vào các cây trụ chạm rồng to lớn kia, trở thành vết chạm khắc.
Hơn nữa, chân long, tiên phượng, bạch hổ, côn bằng... các đại tiên thú cũng quay về đạo tắc lôi hải không còn thấy bóng dáng. Cuối cùng, chư thần đang triều bái tại đây, từng người một nối tiếp biến mất, dung nhập trong lôi hải.
Diệp Phàm nhìn không hề chớp mắt, từ đầu đến cuối đều nhìn vào thời không vặn vẹo kia, nhìn chằm chằm vào bảo tọa mơ hồ kia. Mãi tới lúc đi tới gần, hắn vô cùng kinh hãi: nơi đó lại trống rỗng.
Đế Tôn không ở đó, từ đầu đến cuối cũng không có xuất hiện!
Ở trong hư không vặn vẹo kia chỉ có một cái đỉnh lớn, nằm trên bảo tọa Đế, căn bản là không có thân ảnh của Đế Tôn, chính là nó phát ra khí tức bễ nghễ vạn giới chư thiên kia.
- Trống không, không ngờ là trống không!
Diệp Phàm sợ run, chịu đựng uy áp lớn lao tới gần bảo tọa, gần gùi quan sát cái đại đỉnh phong cách cổ xưa. Đúng thật không có người nào, Đế Tôn chưa từng hiển hóa.
Thiên địa này chưa từng khắc theo nét vẽ đạo ngân của Đế Tôn sao? Diệp Phàm vô cùng nghi hoặc trong lòng. Không chỉ lần này, lần trước khi thành Thánh hắn cũng từng đi vào một tòa cung điện lớn, gặp được Vạn Vật Nguyên Đỉnh này, nhưng cũng không nhìn thấy Đế Tôn.
Trên bảo tọa, cái đỉnh cổ màu xanh biếc chợt di động, phun ra nuốt vào tinh hà nhật nguyệt, có một loại khí tức chí tôn. Trên vách đỉnh có chạm khắc vạn linh, cũng có cảnh tượng khai thiên lập địa.
Kết quả này thật khiến Diệp Phàm kinh ngạc, đến nay vẫn không thể chiến một trận với Đế Tôn, chẳng lẽ Đế Tôn hoàn toàn bị thiên địa làm tan biến, vĩnh viễn không thể xuất hiện đạo ngân?
Diệp Phàm thờ dài một hơi nhẹ nhốm, nhưng cũng có một loại tiếc nuối.
Đột nhiên, cái đỉnh xanh chấn động, uy áp bàng bạc kinh người đánh ập tới phía hắn.
Diệp Phàm thúc động cái đỉnh, Vạn Vật Mẫu Khí buông xuống, đón tiếp một kích chí cường đó. “Rắc” một tiếng âm vang của kim khí, trên vách đỉnh lại bị xuyên thủng, xuất hiện một cái lỗ thủng lớn hình cái đỉnh.
Tiếp theo, cái đỉnh xanh lại một lần nữa đánh tới, buông xuống tiên phượng, tiên dân nguyên thủy, Thần niệm hỗn độn... bao gồm đủ loại sinh linh vạn vật!
“Ầm” một tiếng, cả tòa Thiên cung đều sụp đổ, Diệp Phàm hợp lực cùng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh phát lực, đối kháng với Tiên khí tối cao của Thiên Đình cổ.
Đây là một hồi hủy diệt, khắp thiên kiếp đều bắt đầu tan rã, như là đại kiếp nạn thời tiền sử, quét ngang khắp tinh vực, hủy diệt hết thảy sinh linh.
Ngoại giới, chư hùng đều hoảng sợ, tất cả vội thối lui, kinh sợ nhìn cảnh tượng này, không dám tới gần cho dù là nửa bước:
- Diệp tử! Ngươi không sao chứ?!
Bàng Bác kêu to.
Đế cung đổ nát, Diệp Phàm chìm nổi ở trong lôi hải hỗn độn như là một khối tử thi, bí quyết chữ “Giả” tự hành vận chuyển, tụ tập các mảnh xương và máu trọng tổ lại.
Vừa rồi, hắn lại bị chấn vỡ nát tan tành, tuy nhiên cái đỉnh xanh kia cũng tiêu tán, không còn xuất hiện.
về phần cái đỉnh của hắn, lúc này trở thành một đống mảnh nhỏ, hoàn toàn không còn hình dạng gì, không có một chút hình dáng của binh khí.
- Ta không sao!
Diệp Phàm lau vết máu nơi khóe miệng, đứng lên, phóng mắt nhìn lại, tất cả Thiên Cung đều đang chậm rãi biến mất, ẩn vào trong biển lôi hải.
Hắn không nói một lời, ngồi xếp bằng trong biển hỗn độn, miệng tụng tiên kinh, bắt đầu một lần nữa rèn cái đỉnh, nhận lôi điện tẩy luyện, dùng thiên kiếp là lửa, dùng hỗn độn là nước, rèn đúc lại các mảnh nhỏ cái đỉnh.
Địa phương này lập tức bắn ra hào quang bốn phía, tiên khí dâng lên, vang lên các loại tiếng tụng kinh, một cái đỉnh lớn thành hình, trên vách đỉnh xuất hiện các loại sinh linh, như là có sinh mệnh sắp sống lại.
Hắn khắc theo nét vẽ cổ tự bên trong cỗ quan tài do chín con rồng kéo trong đó, khiến cả vật thể Thần niệm trong đỉnh sáng lấp lánh, như tắm trong lửa sống lại, làm cho cái đỉnh càng thêm phong cách cổ xưa và khí thế hùng tráng, có một loại khí cơ trấn áp thiên địa.