Chương 1484: Thay đổi như chong chóng
- Là ai độ hóa Hoa Hoa đi?
Long Mã kêu to, nó từng ở lại Thiên Chi Thôn một thời gian rất lâu, tên nhỏ đầu bóng lưỡng kia lăng xãng chạy trước chạy sau, mặc dù thường xuyên vu oan hầm hại nó cũng đám người Hắc Hoàng. Đoạn Đức. Nhưng ai mà so đo với nó làm gì, một đứa nhỏ mà thôi nghịch ngợm gây sự mới càng đáng yêu. một bụng đen tối mới có thể gọi là tinh quái.
Nhưng ngày nay tên hỗn đản nhỏ trong trí nhớ bị người độ đi mất, ngày sau có thể đều không biết bọn họ, từ nay về sau cắt đoạn duyên thầy trò với Diệp Phàm, thành người xa lạ với mọi người Thiên Chi Thôn, sao không khiến cho nó tức giận.
- Là chí cường giả đến từ Tu Di Sơn!
Một vị nhân vật lớp người già Cơ gia đáp.
- Quả nhiên là bọn hắn!
Diệp Phàm lập tức lộ ra ánh mất lãnh liệt, tràn ngập sát ý.
Hắn biết rõ, Hoa Hoa tất nhiên sẽ sinh ra nhân quả với Phật môn đều là vì sự cố “phục tàng” ở địa cầu: khi Hoa Hoa mới ba tuổi rơi xuống cổ động tàng khu, không ngờ nhận được chư điến Phật môn. nạp vào trong tiềm thức.
Hoa Hoa giống như một bộ tiên kinh Phật môn còn sống, nếu như bị người của giáo phái này biết được, tự nhiên sẽ không bỏ qua, phải dẫn vào Tu Di Sơn.
Nhưng Diệp Phàm không nghi tới Hoa Hoa lại đáng buồn như vậy, nếu Phật môn mưu đồ kinh văn trên người hắn cũng được đi, không ngờ lại bị độ hóa trấn áp. Cùng với nói là độ hóa, không bằng nói là hàng phục, là nô dịch!
Đây là một kết cục cực kỳ bi thảm, thà rằng chết trận, cũng không ai nguyên lãnh cái tội độ hóa, đây là lời nói của cường giả cổ đại lưu truyền tới nay, bởi vì như vậy chẳng khác nào như một tên nô bộc đánh mất chính mình.
Hiển nhiên, người kia thực lực phi thường cường đại, Hoa Hoa không có một chút năng lực phản kháng. bằng không tuyệt sẽ không rơi xuống hoàn cảnh bi thảm nhất này.
- Bọn họ phản rồi! Bọn đầu trọc này thực quá đáng, thực khi chúng ta dễ khi dễ sao, san bàng Tu Di Sơn của chúng!
Long Mã gào to, hận không thể lập tức ra tay.
- Đấu Chiến Thắng Phật còn tọa trấn ở Tây Mạc không?
Diệp Phàm bình tĩnh lại, hỏi tiếp mọi người Cơ gia.
- Cổ Phật Đà sớm rời đi rất nhiều năm, tiến vào chỗ sâu trong vũ trụ, ngày nay Tu Di Sơn đã không còn là hắn chủ sự!
Thánh chủ Cơ gia nói.
Diệp Phàm gật gật đầu, nếu như Đấu Chiến Thắng Phật còn ở đó, khẳng định không sẽ phát sinh chuyện như vậy. Tây Mạc nội tình cao sâu. Tu Di Son ẩn chứa rất nhiều bí mặt, ngày nay rốt cục sẽ đối địch sao?
Một vị nguyên lão nói:
- Ta từng nghe nói, ngày nay chủ sự trên Tu Di Sơn là đến từ Vực ngoại, không biết là thật hay giả. Cũng có người nói, một lão tăng ngày xưa bị Đấu Chiến Thắng Phật trấn áp từ trong địa lao thoát vây, trở thành thủ lĩnh của Đại Lôi Âm Tự!
- Đi tới nơi sẽ biết!
Diệp Phàm ánh mắt khiếp người, xuyên qua song cửa sổ Hư Không Đế Điện nhìn về phía cuối chân trời, nỗi lòng sóng dậy bốn bề.
Giết đệ tử hắn, độ hóa môn nhân hắn, mỗi một sự kiện đều cực kỳ độc ác. Đây là cừu hận và nỗi đau cắt xé tâm can, khiến hắn không thể nhịn được nữa!
Hắn rời đi quá lâu rồi, đệ tử lại bị người bức hiếp như vậy, nếu là cũng một thế hệ tranh chấp cũng được đi, đàng này lại là một đám nhân vật lớp người già nhảy ra, lấy lớn ép nhô, trấn áp môn nhân hắn. làm cho sát ý của hắn xông lên trời cao, chiến huyết mênh mông, nhất định phải đi làm cho ra lẽ.
- Này, gần mấy tháng qua, Kim Ô bộ tộc rất sinh động, có người đoán Diệp Đồng có thể không chết, tộc đó tìm đươc manh mối hắn đang đuổi giết, muốn lãng trì xử tử!
Một vị nguyên lão nói ra một tin tức, cũng không có căn cứ gì.
Diệp Phàm nghe vậy, lập tức làm ra quyết định, trước tới Kim Ô tộc, sau đó lại đi Tây Mạc. Hoa Hoa bị người độ hóa, sớm một ngày hay chậm một ngày đều không có gì khác nhau. Mà Diệp Đồng có thể sẽ nguy hiểm tới tánh mạng.
Tiếp theo sau, Diệp Phàm biết được một ít tin tức của những người Thiên Chi Thôn khác: Tiểu Tước nhi ngày nay đang lẩn trốn, vẫn chưa bị người bắt được nhưng rất nguy hiểm, Cổ tộc muốn chiêu hàng Song Hoàng máu bạc, buộc bọn hắn gia nhập. Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã từng đi Tây Mạc công phá cửa quan, muốn cứu trở về Hoa Hoa, kết quả thiếu chút nữa cũng bị độ hóa...
Diệp Phàm sau khi nghe xong, thần sắc rất lạnh.
- Kim Ô tộc ở nơi nào, nơi dừng chân ở đâu trên Bắc Đẩu?
Long Mã hỏi.
- Không biết ở phương nào, bọn họ rất cẩn thận, tuy nhiên mỗi ngày đều có cường giả Kim Ô tộc tung hoành trong thiên địa, nếu muốn tìm được tộc nhân bọn họ vẫn là rất dễ dàng!
Thánh chủ Cơ gIa đáp.
Diệp Phàm đứng dậy cáo từ, thời gian cấp bách không thể trì hoãn, hắn nhưng không hy vọng đệ tử của mình bị người đuổi giết ba mươi năm, khi mình trở về vừa lúc ngã xuống.
Một đám nhân vật trọng yếu Cơ gia đều đứng dậy, một lòng đưa tiễn bọn họ ra ngoài cửa lớn. đây là lễ ngộ hiếm thấy, bao nhiêu năm không có chuyên như vậy.
- Huynh phải cẩn thận!
Cơ TừNguyêt dăn dò.
Diệp Phàm gật đầu. nói:
- Lần sau mang lễ trọng đăng môn bái phỏng!
Một ít nhân vật trọng yếu Cơ gia đều lộ ra sắc mặt vui mừng, âm thầm gật đầu, để Cơ Tử Nguyệt tiếp tục đưa thêm một đoạn đường, cho đến dòng sông Cơ Thủy trước cổng chính.
Đông Hoang đại địa như trước, núi rừng sông suối tráng lệ không giảm, thánh khí hơn rất nhiều cổ, thỉnh thoảng có lưu quang xé không gian mà qua, ngang dọc giữa núi sông.
Diệp Phàm nhảy vọt lên trời, nhìn ra vùng hoang dã xa xa, còn thật sự suy tư, rồi sau đó mang theo đám Long Mã xông thẳng lên trời cao, đi tới Vực ngoại chiến trường.
Nơi đó Thánh nhân ngày ngày chinh chiến, có nhiều tin tức nhất. Còn nhớ rõ khi vừa về đến ở nơi đó từng nhìn thấy Kim Ô tộc phát sinh xung đột với người, tiến hành đại quyết đấu.
Thiên ngoại. mênh mông vô ngần, đại tinh xoay tròn, trong chiến trường cổ thi thể, mảnh vờ binh khí, vẫn thạch lơ lửng, các loại đồ vật đều có, thỉnh thoảng có Thánh giả gào thét.
Diệp Phàm bọn họ tốc độ nhanh biết bao, gần như chi chớp mắt đã xuất hiện ở ngoài không gian, nhìn xuống cổ vực rộng lớn tìm kiếm địch thủ.
Một đám người như vậy đột ngột tới, số lượng lại nhiều, tự nhiên sẽ khiến mọi người hết hồn. bởi vì không phải Thánh nhân không dám tới nơi này.
- Các ngươi có từng nhìn thấy Kim Ô tộc thường lui tới?
Long Mã hỏi.
Khu vực này cộng tất cả sáu bảy người đang quyết đấu, nghe lời nó nói tất cả đều hờ hững, cũng không có người nào đáp lại, không muốn bị cuốn vào trong thị phi. Tuy nhiên trong lòng bọn họ lại không bình tĩnh, đây là muốn tìm chư cường Hòa Tang Tinh gây phiền toái sao?
Cổ Kim Bằng mở cánh ra, cương phong mênh mông cuồn cuộn, thần vũ màu vàng cuồn cuộn mãnh liệt, ngay lập tức nhằm phía phương xa, bắt đầu chủ động tìm kiếm.
Long Mã hí dài một tiếng, cùng với các Thánh giả đều xuất động, tiến vào trong chiến trường xa xôi hơn, chỉ có Diệp Phàm đứng ở chỗ này chưa nhích động.
- Kim Ô tộc vừa rồi còn có người chiến đấu ở phương hướng kia!
Trong bóng tối có người chỉ điếm, báo cho Diệp Phàm biết.
Lập tức, hắn bước ra một bước, nhật nguyệt đảo ngược, trong nháy mắt hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện ở một phương vị khác, đuổi theo hướng chiến trường xa xa.
Đây là một khu vực rộng lớn, quần hùng tranh bá, mấy năm liên tục chư hiền Vực ngoại không ngừng buông xuống, mang đến rất nhiều tai nạn, thỉnh thoảng phát sinh xung đột, tự nhiên không thể thiếu những trận chiến kinh thể.
Đám Kim Sí Đại Bằng, Long Mã. Thánh giả Hắc Hùng ngang dọc bốn phương, tìm kiếm Kim Ô, một đường tìm kiếm này đương nhiên náo loạn đến gà bay chó sủa, rất nhiều cường giả giật mình, muốn xem đến tột cũng là chuyện gì đều hướng bên này theo tới.
Đây là trung tâm chiến trường cổ, một mảng lớn người đang hỗn chiến. Khi Diệp Phàm xuất hiện, trước tiên phát hiện một con Kim Ở, hắn cái gì cũng không nói, lấy tay chộp tới phía trước.
Mọi người đều lộ vẻ sợ hãi, đây là một con Kim Ô cường đại, nhưng lại có người dám dùng tay không chộp bắt như vậy, bộ tưởng nó là gà con sao?
- Ngươi là ai, muốn là địch với Kim Ô tộc ta ư?
Con Kim Ô hét lớn, vỗ cánh xông lên tận trời, tránh né bàn tay to. Nó kinh sợ từng hồi, cảm nhận được một loại khí cơ cực kỳ nguy hiểm.
- Ai vậy? Mà lại dám như thế?
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nam nhân trẻ tuổi xuất hiện đột ngột này quá cường thế.
Kim Ô thét dài, thanh âm xé không gian truyền ra hướng phương xa, nó kinh hãi run sợ, bị bàn tay to bao phủ muốn kêu gọi tộc nhân.
“Phốc!”
Gần như chỉ trong nháy mắt. mưa máu bay tán loạn. Diệp Phàm một tay chộp nắm con Thánh Kim Ô trong bàn tay, hơi dùng một chút lực, nó đứt gân gãy xương, lông chim màu vàng bay tung, thiếu chút nữa bị bóp chết tươi!
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, tất cả đều khiếp sợ, người này quá cường đại, thật đúng là như bóp chết con gà con, đối phó với một cổ cầm Thánh huyết không cần tốn nhiều sức.
- Hắn là ai vậy?
- Chưa bao giờ thấy mặt. chẳng lẽ là cường giả mới buông xuống sao, đến từ tinh vực nào vậy?
Khu chiến trường này bóng người xoát xoát, có rất nhiều cao thủ, đại bộ phận đều là chư thánh Vực ngoại buông xuống Bắc Đấu không tới trăm năm, quá khứ chưa từng nhìn thấy Diệp Phàm.
Đương nhiên, nơi đây cũng có Thánh nhân Cổ tộc, bọn họ khó tin nhìn chằm chằm vào trung tâm hiện trưởng, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
- Chẳng lẽ... là hắn... đã trở lại?
- Mà lại cường đại như vậy rồi!
Những người này toàn thân đều phát lạnh, rất nhanh câm miệng. Trong lòng bồn chồn, đều tự âm thầm cân nhắc.
- Sào huyệt của Kim Ô tộc ở đâu?
Diệp Phàm cúi đầu nhìn Kim Ô trong tay, lạnh lùng vô tình hỏi.
“Ầm ầm...”
Xa xa. truyền đến tiếng gầm rú xé hư không, một chiếc chiến thuyền màu vàng thật lớn xuất hiện, mặt trên tinh kỳ phất phới, trên thuyền đứng đầy cao thủ Kim Ô tộc, mỗi người đều trừng mắt lạnh lẽo, sát khí ngập trời.
Bọn họ nghe được tiếng rống giận dữ của đồng tộc, hơn nữa vừa rồi đám người Long Mã, Kim Sí Đại Bằng tìm kiếm bản tộc cũng gây ra động tĩnh rất lớn. bị bọn họ biết, vì vậy trước tiên liền từ khu chiến trường gần đó kéo tới.
- Người nào, dám khi Kim Ô nhất mạch ta, không muốn sống chăng?!
Trên chiến thuyền, một lão Kim Ô lớn tiếng quát, lộ rõ sát khí.
Chiến xa màu vàng ù ù, ép vờ vòm trời, phát ra đốm lửa chói mắt, như là một đám mây màu vàng đè xuống, chấn nhiếp tâm hồn mọi người.
Hiển nhiên, đây là một cao thủ siêu cấp, sớm đã trở thành Thánh cầm Vương cũng không biết đã bao nhiêu năm, thực lực cường đại. Mà trên chiến thuyền cũng không thiếu thánh giả, với hắn cầm đầu. mỗi người đều sát ý lẫm liệt.
Mọi người bất an. thế lực của Kim Ô tộc cường đại, điều này không cần hoài nghi. Nhưng dạng một thuyền cường giả đồng thời xuất hiện này cũng là nhiều năm gần đây hiếm thấy, đây là định chinh chiến phương nào?
- Các ngươi chờ xuất phát, ước chừng một thuyền người, chẳng lẽ là định đuổi theo giết Diệp Đồng hay sao?
Diệp Phàm lạnh lùng nói ra.
- Vậy thì thể nào, đuổi giết tên tiểu nghiệp chướng kia, có quan hệ gì với ngươi chứ?
Lão Kim Ô lạnh lùng nói.
Trên chiến thuyền rốt cục có người nhận ra Diệp Phàm, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, trong bóng tối truyền âm nói với lão Kim Ô:
- Không đúng! Người này có điếm nhìn quen mắt, hắn là... Thánh thể hơn một trăm năm trước kia, hắn... đã trở lại!
- Cái gì, là hắn!
Lão Kim Ô trong lòng chìm xuống. Đừng nói là Thánh thể, chỉ cần là người còn sống từ trên cổ lộ trở về, gần như đều không thể choc tới.
- Mau mau buông cường giả tộc ta ra, bằng không, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!
Một tên Kim Ô tuổi còn trẻ không biết chút nào, kêu gào nói, thần sắc khoa trương, con ngươi băng lạnh.
“Bùng!”
Lão Kim Ô tát cho con Kim Ô trẻ tuổi kia một cái vào miệng, đánh hắn máu chảy đám đia, làm hắn câm miệng. Rồi rất nhanh ra lệnh, lập tức phá vỡ hư không muốn bỏ chạy.
- Khi dễ đệ tử ta, ngày nay còn dám rít gào với ta!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, mang theo một vẻ cười tàn khốc, chậm rãi vươn ra một bàn tay to màu vàng, ấn tới phía trước.
Thiên địa nơi này lập tức vỡ nát, bàn tay to màu vàng hạ xuống che phủ trời đất. như là một đám mây màu vàng đè ép xuống, mênh mông khó lường.
“Rắc...”
Chiến thuyền cổ vỡ nát tan tành, trong nháy mắt giải thể.
Đồng thời trong lúc đó, người trên thuyền tất cả đều hoảng sợ kêu to, bao gồm kẻ cầm đầu lão Kim Ô trở thành Thánh Vương nhiều năm kia. cũng sởn tóc gáy, không sao chống lại được.
“Phốc! Phốc!”...
Từng mảng hoa máu bắn tung toé, từng con từng con Kim Ô nổ tung, máu thịt vẩy ra, mảnh xương rơi vài, như là bị sức nặng của vạn quân trực tiếp đè xuống nghiền nát.
- A... Không!
Trên thành thuyền kêu gào thảm thiết, tất cả Kim Ô đều nổ tung, màn sương máu tràn ngập. Gần như chỉ trong nháy mắt, cả một chiến thuyền Kim Ô bị một bàn tay to màu vàng của Diệp Phàm tiêu diệt toàn bộ.
- Đây là người nào? Thật đáng sợ!
Khu vực này có rất nhiều Thánh giả, nhìn thấy một màn này tất cả đều rúng động, toàn thân lông tóc dựng đứng, phát lạnh từ đầu đến chân, chiến lực bực này thực kinh thế hãi tục.
- Là hắn... là Thánh thể Nhân tộc, hơn một trăm năm trước ta đã thấy hắn!
Rốt cục, ngoại trừ Cổ tộc, trong chư thánh Vực ngoại cũng có người nhận ra Diệp Phàm, không kiềm nổi thất thanh kêu lên sợ hãi.
- Cái gì, không ngờ là Thánh thể Nhân tộc đã trở lại?!
Mọi người đều khiếp sợ, trong lòng dâng lên sóng gió ngập trời.
Thánh thể Nhân tộc vừa đi chính là một trăm mấy chục năm, không thể tưởng được hôm nay trở về cường thể như vậy, tư thái vô địch của hắn chấn nhiếp trong lòng mỗi người.
Sau phút yên lặng ngắn ngủi, địa phương này lập tức sôi trào!
Các loại thanh âm ồn ào vang lên, Thánh thể Nhân tộc trở về, tin tức này như là tiếng sấm sét vang vọng, chấn cho mỗi người đều ngẩn người, nhanh chóng truyền lan khắp khu chiến trường, chú định sẽ dẫn lên một mảng mưa máu ngập trời.