Chương 1529: Âm thanh hiến tế như trước
- Tát đô lạt cú pháp thụ cô lỗ...
Đứa nhỏ trừng mắt, có điếm thở phì phỉ, cũng có chút sợ hãi, trong đôi mắt to đen như hắc bảo thạch tràn ngập căng thẳng, đối diện với Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẻ mặt trịnh trọng, ánh mắt sáng lạn, nhìn chằm chằm Tiên Thai, chuẩn bị thăm dò thức hải của nó. Trên trán đứa nhỏ sáng lóng lánh, trắng nõn như là một khối ngọc thạch tạo thành.
Đứa nhỏ càng thêm bất an, vung tay múa chân muốn giãy thoát ra tiên nguyên, bỏ trốn mất dạng. Nhưng không làm gì được, tiên nguyên không phải là vật phàm thường, muốn phá vỡ đều rất khó. Hơn nữa bị Diệp Phàm cố định trong tay, hoàn toàn khó có thể xuất hiện một tia rạn nứt.
“Ông” một tiếng, xương trán Diệp Phàm phát ra hào quang hừng hực, bắn ra một đạo chủ thần thức giống như một viên sao chổi quét ngang qua không trung, chùm tia sáng chiếu xạ vào trong tiên nguyên chìm sâu vào trong Tiên Thai đứa nhỏ.
Phải dò tra cho rõ ràng, lai lịch của đứa nhỏ này quá mức quỷ dị, khiến hắn bất an!
Trong thức hải mờ mịt như một mảng đại dương mênh mông, rộng lớn khôn cùng, và lại trong suốt đẹp mắt, phi thường tường hòa. Mà ở trong trung tâm thức hải này, có một tòa đài cao lấp trong không trung, phát ra hào quang rực rỡ chiếu sáng vạn trượng, nguy nga kinh người.
Đây là Tiên Thai của đứa nhỏ, rực rỡ mà hừng hực, giống như thần ngọc mài giũa mà thành, tràn ngập khí tức thần thánh. Khi tới đây sẽ khiến người ta ngạc nhiên sửng sốt, nghĩ rằng mình leo lên tới Tiên vực.
Đây chỉ là một đứa nhỏ nhưng lại có Tiên Thai rộng lớn như vậy, thắng hơn rất nhiều cường giả tu đạo cả đời, quả thật khiến người ta khiếp sợ.
Chủ thần thức của Diệp Phàm leo lên tới Tiên Thai, tiến vào nguyên địa phát sáng kia.” Ầm” một tiếng nổ, hắn tiến vào một thế giới rộng lớn, giống nhau như đúc một bến bờ tinh không khác hắn nhìn thấy trước đó.
Đây là cảnh tượng vùng đất hoang dã của địa cầu cổ đại, dãy núi hùng vĩ, địa thế rộng lớn bao la, trời đất mênh mông khôn cùng, cổ thụ che trời, các loại man thú chạy qua lại, chim thần xé rách vòm trời.
Đây là ký ức của đứa nhỏ, cũng là vùng đất sơ khai trong thức hải của nó, ấn tượng khắc sâu nhất, vì vậy là từng đoạn linh thức ngắn trọng yếu nhất của nó.
Sau đó, bên tai Diệp Phàm truyền đến tiếng khóc vô cùng tận như là ngàn vạn người đang gào khóc, vang lên tận mây xanh, thế giới này đều rung chuyển.
Mà đây vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nhân số nhanh chóng tăng nhiều. Tới cuối cùng, như là mọi chúng sinh trong trời đất mênh mông đều khóc lóc đau thương. Điều này làm cho người ta cảm thấy rất khó tin, khó có thể hiểu được nguyên nhân.
Tiếp theo, vang lên đủ các loại âm thanh kỳ quái, giống như tiếng trống thần vang động, lại giống như tiếng chuông tang gào thét, chấn động chín tầng trời mười tầng đất.
Mà trên địa cầu, một bến bờ tinh không khác, trên các ngọn núi lớn nguy nga hùng vĩ tất cả đều đang đồng loạt lay động, như là sắp sụp đổ, trên sườn núi phát ra đủ các loại đạo văn cổ phù sáng lạn, ngàn núi vạn khe đều cùng reo vang.
Diệp Phàm đi tới phía trước, chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng các loại vùng đất hoang dã thời cổ đại, nghe được vô số sinh linh kêu khóc, nhưng lại không thấy được bóng dáng những người đó.
Âm thanh của tiếng trống trời, chuông tang, chúng sinh bi thương gào khóc... tất cả đan xen vào cùng một chỗ vừa thần bí vừa quỷ dị, khiến người ta sợ hãi.
Cuối cùng, khi hắn đi vào chỗ sâu nhất, nghe được các loại âm thanh hiến tế, như là đang mai táng Thánh Hoàng thượng cổ, đủ loại dấu hiệu, mỗi thứ đều khác thường, làm cho người ta cảm thấy thực không tầm thường, trong lòng áp lực càng thêm trầm trọng.
“Đã xảy ra chuyện gì, trong thức hải đứa nhỏ này như thế nào lại có loại ký ức này, vì sao không thấy được sinh vật hình người? Ngược lại có không hề ít man thú và chim thần nằm phục trên mặt đất?”
Diệp Phàm mang theo vô số nghi vấn, đi tới trước, cuối cùng vẫn không nhìn thấy lai lịch của đứa nhỏ. Đứa nhỏ như là sinh ra đã hiểu biết, mà chỉ ghi nhớ vùng đất sơ khai kia, rồi sau đó lưu lại một đoạn chỗ trống, cũng không có người nào chỉ dạy. Tiếp sau đó chính là tới một ít việc vặt hơn một trăm năm trong thạch phường.
Trong đó hơn phân nửa thời gian nó đều ngủ say. Trong thức hải có từng chỗ từng chỗ đứt gãy, về lai lịch của nó lại không tồn tại, ngay cả chính đứa nhỏ này cũng không biết gì.
Có thể có biếu hiện hiện tại, có thể có tâm lý đề phòng như vậy đều là một loại thần trí trời sinh, chưa hề có được điều gì khác, không biết là ai phong ấn hắn.
Diệp Phàm thực giật mình, trí nhớ của đứa nhỏ này không phải là bị người ta lau đi một phần, mà chính là đã xảy ra một ít sự kiện đặc biệt, làm cho thức hải của nó có chỗ thiếu hụt.
Cũng có một loại khả năng, cũng không thiếu cái gì, vốn sinh ra đã như thế, đây là toàn bộ của nó, chỉ có điều quá mức còn nhỏ, không có lạc ấn gì trước kia lưu lại.
“Tiếng hiến tế và hạ táng thực đáng sợ, cùng với thủy chung hiển hóa núi sông mênh mang của bến bờ tinh không, đây là chỗ khả nghi lớn nhất về lai lịch thân phận của nó, không dễ có kết luận!”
Trong lòng Diệp Phàm mặc dù có một ít suy đoán động trời, nhưng lại thiếu chứng cớ khó có thể xác nhận!
Hắn cẩn thận dò tìm ở trong Tiên Thai của nó, lại tìm được một ít trí nhớ rải rác, rất nhiều đều là cảnh tượng mơ hồ của địa cầu thời đại hoang dã, nhưng vẫn là thiếu bóng sinh linh hình người.
Cuối cùng, hắn gặp được Thiên Khuyết mênh mông khôn cùng, nhưng đều là một ít mảnh nhỏ, như là rách nát và suy vong, chỉ nhoáng lên một cái rồi biến mất, chỉ là một cảnh tượng rất thiếu sót.
“Một nhân vật trọng yếu chết đi, một Thần triều vĩ đại suy vong...” Diệp Phàm lẩm bẩm, đây là manh mối trọng yếu nhất trong thức hải của đứa nhỏ.
Hắn nghĩ tới rất nhiều, đứng yên lặng thật lâu ở trong địa phương này, sau đó trong lòng ngưng trọng, đứa nhỏ có lai lịch quá mức phi phàm, thật sự là không dễ xử trí.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát, xác định đứa nhỏ không phải là Thánh Linh, nhưng rốt cuộc thuộc chủng tộc nào cũng khó có thể nói rõ.
Hắn có thân thể hình người, nhưng mới bao lớn như vậy đã có thực lực của Thánh nhân, thật sự nghe mà rợn cả người. Nếu nói nó là Nhân tộc thì có phần không thích hợp lắm.
Không phải huyết nhục Thánh Linh chân chính, cũng không phải một hung vật, điều này làm cho Diệp Phàm thở phào một hơi nhẹ người, nhưng ít nhiều đối với đứa nhỏ này cũng có một chút áy náy.
Hiện tại đã mở ra lớp đá ngoài, không có khả năng để mặc cho nó tiếp tục ở lại trong thạch phường. Diệp Phàm cũng không định phá vỡ lớp tiên nguyên, tốt hơn là cứ để nó ở vào trạng thái phong ấn.
Tuy rằng chưa hề có nhiều chứng cứ chính xác, nhưng đủ loại dấu hiệu cho thấy, lai lịch của đứa nhỏ này hơn phân nửa rất nghịch thiên, tương lai có thể sẽ phát sinh rất nhiều chuyện khó có thể đoán trước.
- Tiểu mập mạp, đừng từ chối! Ta không thương tổn ngươi, thành thật ngủ đi!
Diệp Phàm lên tiếng, đương nhiên lần này chỉ dùng thần thức truyền niệm.
- Phân lạc nhượng cá lạc lỵ...
Đứa nhỏ phùng má than thở.
Diệp Phàm thật sự khó có thể đoán được đây là loại ngôn ngữ gì. Ngày nay hắn sớm đã nắm giữ thần văn thái cổ thông dụng của vạn tộc, nhưng ngôn ngữ của đứa nhỏ đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn, có cảm giác còn cổ xưa hơn.
Suy nghĩ lại cẩn thận, thật sự là khiến lòng người rúng động: loại ngôn ngữ này vốn ở đâu, là ngôn ngữ ở thời đại rất xa xưa hay sao?
- Đúng thật là đến từ địa cầu, từng có một đoạn năm tháng bị phủ đầy bụi và bị quên đi hay sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói.
Trước kia khi hắn còn là một phàm nhân, đã cảm thấy rất hứng thú đối với bí thuyết giai thoại cổ đại, Tố vấn thiên trong Hoàng Đế Nội Kinh từng có ghi lại: “Người Thượng cổ, Xuân Thu đều trăm tuổi mà động tác không suy yếu.”
Đó là một đoạn cổ sử thần bí, bao phủ một tầng sương mù! Lần trước khi hắn trở về địa cầu, cũng chưa hề đào móc ra được bí tân gì đặc biệt.
- Có lẽ ta nên trở về một chuyến nữa xem sao!
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói. Hắn không dám tùy tiện nhích người, sợ sẽ mang tới chiến hỏa nơi đó. Ngày nay cừu địch không có người nào là dễ đối phó, thậm chí có Chuẩn đế sắp xuất hiện. Vì thế hắn không thể không cố kỵ.
- Cắt đá ra một đứa nhỏ, có thể so với một Thánh nhân! Thật nghịch thiên! Đây là hậu đại của người nào? Quả thực khó tin!
- Trời ạ! Chẳng lẽ đây là tiên thai bị lạc lối xuống thế gian, ngày nay xuất thế? Bằng không sao có thể cường đại như thế!
Xa xa mọi người cả kinh kêu lên. Thời gian đã cách nhiều năm, Diệp Phàm vừa quay lại thạch phường, y như quá khứ liền dẫn phát chấn động: Tại đây tách đá không ngờ lại xuất hiện một sinh mệnh thể còn sống, còn nhỏ mà đã cường đại như thế!
Đứa nhỏ béo tròn, mập mạp, da thịt mịn màng, đôi mắt to có thần. Lúc này nó đối mặt với Diệp Phàm, cố gắng để chính mình không thua sút, thoạt nhìn có vài phần quật cường đáng yêu.
Diệp Phàm suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không biết nên xử lý như thế nào với nó?
Một ít nhân vật trọng yếu của Cơ gia xông tới, vẻ mặt tràn ngập kinh hẵi. Năm đó khi xử lý khối vật liệu đá này thực tùy tiện, không nghĩ tới lại chôn vùi một tiểu tổ tông.
- Đây là sinh mệnh thể cắt ra tới từ Cơ gia các ngươi, sau này không lâu ta sẽ tới tộc các ngươi, coi như xuất ra làm lễ trọng đi!
Diệp Phàm suy nghĩ một lát rồi nói.
Đứa nhỏ trừng mắt, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.
- Ai mà biết ngươi là mầm tai hoạ. hay là kẻ vô tội! Nếu đã xuất thế, hình dạng ngươi này khẳng định là một miếng thịt Đường Tăng, mỗi người đều muốn cắn một miếng. Ta đưa ngươi vào Cơ tộc, ngươi sẽ được che chở, thôi ngủ say cho tốt đi!
Diệp Phàm mang theo tiểu mập mạp trong tiên nguyên rời đi. Mà Thần Thành thì sôi trào, dẫn phát một hồi chấn động lớn. Sự kiện này thực không tầm thường, trong nháy mắt truyền đi khắp bốn phương.
Đứa nhỏ xuất thế từ trong đá này biếu hiện quá mức thần kỳ, làm cho người ta không thể không khiếp sợ. Ở Bắc Vực dẫn phát lên một hồi sóng to gió lớn, sau đó lại rất nhanh thổi quét khắp Trung Châu, Nam Lĩnh. Ngay cả chư thánh Vực ngoại đều kinh sợ, không thể tin được lại có đứa nhỏ nghịch thiên như vậy.
- Đạo hữu xin dừng bước!
Diệp Phàm không nhanh không chậm đi về hướng Dao Trì, đột nhiên phía sau có người kêu to. Quay đầu lại nhìn thì ra là Đại Thánh Hồn Thác của Cổ tộc đuổi theo hắn.
- Ngài có chuyện gì sao?
Diệp Phàm dừng chân, xoay người nhìn lại, hỏi.
Vị Thần xui xẻo lau mồ hôi trên mặt, dường như là cố sức đuổi theo tới đây. Vừa nhận được tin tức lão liền đuổi theo, tìm được Diệp Phàm.
- Diệp đạo hữu! Ta nhận ra người thân mới đến!
Hồn Thác vẻ mặt rất dè dặt nói.
- Ta với ngài đâu có quan hệ thân thích gì? Ngài cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao?
Trên mặt Diệp Phàm mang theo vẻ tựa cười như không cười, nói.
- Đạo hữu hiểu lầm rồi! Ta là nhận người thân với đứa nhỏ ngươi cắt ra. Đó là đứa nhỏ nhà ta thất lạc hơn một trăm vạn năm trước, hôm nay đặc biệt đến nhận lại!
Hồn Thác đầy vẻ mặt lo lắng nói.
Diệp Phàm vui vẻ, nói:
- Ngài thật đúng là dám nói ra miệng, đây là đứa nhỏ nhà của ngài ư? Ngài thử hỏi xem nó có nguyện ý nhìn nhận quen với ngài không? Còn nữa hãy quan sát cẩn thận xem, khối tiên nguyên này có phải hay không năm tháng tồn tại còn xa xưa hơn so với ngài!
Trong tiên nguyên, đứa nhỏ kia đang lườm lườm đôi đồng tử đen nhánh trong đôi mắt sáng nhìn Hồn Thác, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Ngạch ngoại nhiệt cát tháp hồ lý môn!
- Ngươi xem! Nó đang gọi ta đấy! Đây là con nhỏ của ta, khi ta còn trẻ tuổi nhất thời hồ đồ mà lưu lại ở bên ngoài. Hôm nay gặp lại, thật sự là khiến lão già ta vô cùng vui mừng, cảm động đến muốn khóc! Ô hô tổn thương thần khí mà!
Hồn Thác Đại Thánh mặt không đỏ trái tim không đập nhanh, nghiêm trang nói.
- Ngài có thể có con nhỏ như vậy?!
Diệp Phàm cười nhạo, thật ra cũng không sợ lão cướp đoạt, vẫy vẫy tay gọi lão lại gần. Muốn dựa vào lão tiến thêm một bước xác định thân phận của đứa nhỏ.
Hồn Thác Đại Thánh có hơi do dự, tuy rằng được xưng là vị Thần xui xẻo, nhưng vẫn sợ vị sát thần Diệp Phàm này, vạn nhất hắn ném binh khí Đế trên người lão, vậy thì có thể chính lão tự xui xẻo rồi.
Lão đừng chân ở xa xa, nghe đứa nhỏ than thở bất mãn với mình.
Không lâu sau, sắc mặt Hồn Thác liền biến đổi, càng nghe đứa nhỏ lẩm bẩm, vẻ mặt lão càng ngày càng ngưng trọng, run giọng nói:
- Loại ngôn ngữ này như thế nào lại còn trên thế gian? Không có khả năng!
Cuối cùng, lão không chịu nổi sự giày vò trong lòng kia, được Diệp Phàm cho phép liền vươn ra một đạo thần thức, quan sát Tiên Thai rực rỡ của đứa nhỏ.
Khi những âm thanh hiến tế kia vang lên, thân thể Hồn Thác Đại Thánh run rẩy dữ dội, sau đó như là một con thỏ già bị kinh động, lão lủi một phát cao ba mươi trượng, rồi nhanh như chớp bỏ chạy. Bộ dáng kinh hoảng như chó nhà có tang, cái loại sắc mặt này cũng không phải là giả bộ.
- Hồn Thác! Đây không phải là đứa con của ngài sao? Mau mau nói ra nguyên cớ!
Diệp Phàm ôm đứa nhỏ đuổi theo sát phía sau.
- Chuyện không liên quan tới ta! Đứa nhỏ của ta sớm đã chầu trời rồi! Đây đâu phải là hậu đại của ta, rõ ràng là một tiểu tổ tông!
Hồn Thác vừa chạy như điên vừa nói vói lại. Thực lực điên điên của lão vừa ra, như gió như tia chớp, làm cho Diệp Phàm đuổi theo đều có điếm cố hết sức.
- Nói ra lai lịch nó, bằng không đừng trách ta không khách sáo!
Diệp Phàm tới gần, ở phía sau uy hiếp.
- Ta khuyên ngươi mau mau tiễn bước tiểu tổ tông đi! Không cần chọc vào! Trước thời thái cổ từng có một nhà Cổ Hoàng tộc đều vì vậy mà tuyệt diệt!
Hồn Thác Đại Thánh trịnh trọng cảnh cáo.
- Nói hưu nói vượn!
Diệp Phàm khẽ quát.
Hai người một chạy một đuổi, lại chạy thẳng tới Dao Trì, cũng chính là mục tiêu Diệp Phàm muốn tới. Hồn Thác Đại Thánh không đợi bẩm báo, vù một tiếng chui tọt vào sơn môn phía trước, cổ họng la làng như cái thanh la hô lớn:
- Mau chuẩn bị Tây Hoàng Tháp! Đến đây một cái đại tai họa, mau tế ra hai kiện binh khí Đế trở lên, đưa đứa nhỏ này vào vũ trụ vô ngần, bằng không sẽ xảy ra đại họa!