Chương 1596: Chiến bất khuất
Ở chỗ sâu trong vũ trụ, tại một địa phương Khương tộc lui giữ, một nam nhân trẻ tuổi phong thái như ngọc, có được phong tư tuyệt đại, tay áo phất phơ, dứt khoát đứng lên, nói:
- Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, một lũ tàn ấn của Hằng Vũ Đại đế đã dung nhập trong niệm lực chúng sinh, mà ta cũng nên xuất phát rồi!
- Dật Phi...
Tổ phụ của hắn ôm cánh tay hắn, lão lệ đục ngầu, tràn ngập tiếc nuối và thương cảm. Lão biết đứa cháu ưu tú nhất của gia tộc sắp sửa dùng tính mạng để chứng tỏ trách nhiệm hậu đại của Đại đế, từ đó sắp “một đi không trở lại”.
Nam nhân trẻ tuổi đúng là Khương Dật Phi, là chủ nhân của Khương gia đương thời, tài ba trác tuyệt, năm đó dễ dàng liền chiến thắng Thần thể trong tộc, chiến lực có thể ngạo thị cùng thế hệ ở Bắc Đẩu.
Chỉ có điều hắn cẩn thận giấu mình, thái độ làm người hạ thấp, không có ai biết được hắn mạnh đến cỡ nào. Tuy nhiên phàm là người hiểu biết, đều chỉ có thể dùng “sâu không lường được” để hình dung hắn.
- Nếu huyết mạch tổ tiên ở trong cơ thể ta sống lại, thì cần ta dùng sinh mệnh để chứng tỏ Hằng Vũ Đại đế trở về, bình định trường đại náo động hắc ám nhất trên lịch sử này!
Khương Dật Phi có một loại tư chất xuất trần, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười ôn hòa, cũng không có mảy may sầu bi, vẫn luôn siêu thoát và ung dung như vậy.
- Dật Phi!
Rất nhiều lão nhân trong tộc thanh âm run rẩy, nhưng họ cũng chỉ có thể kêu ra tên này như vậy mà không có cách nào ngăn cản hắn.
Ngày nay, gia tộc Đại đế còn có ai có thể chiến một trận? Kế thừa tới hiện tại, chỉ có Cơ gia và Khương gia còn có lạc ấn của tổ tiên, còn có thể mượn dùng mảnh nhỏ sinh mệnh ẩn chứa trong huyết mạch của bộ tộc để Đại đế sống lại nhất thời.
- Chính là giờ khắc này!
Khương Dật Phi kiên quyết đứng lên, rồi phóng lên trời mà đi.
- Muội chờ huynh, Dật Phi... muội tin tưởng huynh có thể trở về!
Một nữ nhân ở phía sau lớn tiếng nói với theo, mặt đầy nước mắt, thân thể đều không kiềm nổi run rẩy.
Nàng không có tu vi cao thâm, không có thể chất cường đại, gần như có thể nói là một người bình thường, thậm chí xem như không có bước trên đường tu luyện, nhưng với phong thái tuyệt thế kết hợp với Khương Dật Phi.
Nàng không thể ngăn cản, cũng sẽ không ngăn cản hắn, chỉ có thể đứng ở chỗ này, nhìn lên tinh không, hai tay ôm ngực nước mắt ròng ròng cầu nguyện, hy vọng hắn có thể còn sống trở về.
Khương Dật Phi thân thể run lên, dừng lại không có quay đầu, nói:
- Ở niên đại hắc ám này, muội nhất định phải chăm sóc tốt bản thân mình, nuôi dưỡng Phong nhi khôn lớn!
- Muội biết... muội đã biết!
Nữ nhân khóc thảm, nhìn thân ảnh tuyệt thế kia đi xa, biến mất ở chỗ sâu trong vũ trụ, nàng khóc lớn, sụm xuống trên mặt đất.
Phía sau, một đứa nhỏ chỉ chừng ba bốn tuổi xuất hiện, nói:
- Mau thân đừng khóc, phụ thân sẽ trở về!
Nó vươn bàn tay nhỏ bé non nớt lau nước mắt giúp nữ nhân, nhưng chính mình lại có nước mắt trong suốt chảy xuống trên gương mặt non nớt.
- Nương không khóc! Con ngoan, chúng ta cùng nhau chờ phụ thân con trở về!
Ở phía sau bọn họ đứng rất nhiều lão nhân, tất cả đều trầm mặc, không có người nào nói chuyện, bọn họ đã dự đoán được kết quả.
- Phong nhi ngoan!
Khương Thải Huyên xuất hiện, ôm lấy đứa nhỏ, lại nâng dậy chị dâu của mình.
Trên vòm trời Khương Dật Phi hóa thành một luồng sáng, cầm trong tay Hằng Vũ Lô. Toàn thân đều bùng cháy, Hằng Vũ Lô đỏ tươi, đẫm ướt đầy máu của mọi người trong tộc.
Mà chính hắn, cũng sắp sửa dung nhập trong cơ thể tổ tiên, dùng linh hồn, xương cốt và máu huyết của chính mình, để thức tỉnh lại tiềm năng ngày xưa của thân thể Để kia, nắm lại pháp tắc đạo của Đế, để cho mảnh nhỏ sinh mệnh trong huyết mạch bộ tộc và đại đạo của Hằng Vũ Đại đế một lần nữa tụ tập thức tỉnh.
“Ầm!”
Trên bầu trời, xuất hiện một thân ảnh áo trắng, cầm trong tay Ly Hỏa Thần Lô, ngay khoảnh khắc bùng phát hào quang vạn trượng đã đi tới phụ cận, cùng dung hợp với Hằng Vũ Thần Lô, hai lô hợp nhất.
- Thần Vương!
Khương Dật Phi nhìn thấy liền làm đại lễ chào hỏi.
Khương Thái Hư nâng hắn dậy, lại đón nhận lấy Hằng Vũ Thần Lô. Điều này ý đã rõ ràng, hắn muốn dung nhập trong đạo tắc, tiến hành huyết tế.
- Thần Vương, huyền tổ! Hôm nay chỉ ta mới có thể đi, ngài không thể đi, Khương gia nhất mạch còn cần ngài đến thủ hộ!
Khương Dật Phi không chịu.
- Ngươi còn trẻ, trở về đi! Đừng để Phong nhi đợi lâu, đừng để nữ nhân chờ ngươi phí công ảm đạm cả đời!
Bạch Y Thần Vương khẽ nói, vỗ đầu vai hắn, xé mở hư không định trục xuất đưa hắn quay về Khương gia.
- Không! Kiếp này, không chấp nhận được một chút bất ngờ! Thức tỉnh của ta là trời xanh chiếu cố, huyết mạch của tổ tiên toàn diện ở trong cơ thể ta sống lại. Ngay cả dung mạo đều giống nhau, đây không phải là trùng hợp, con của Đế trong tộc ta năm đó đều chết trận ở niên đại hắc ám, chỉ có ta là thích hợp nhất, xin ngài để cho ta đi!
Khương Dật Phi không còn là bộ dáng tao nhã như ngọc nữa, giờ phút này hắn rất kiên quyết, cố ý đi tới.
- Trong cơ thể của ta, ẩn chứa hy vọng làm sống lại Hằng Vũ Đại đế, chỉ có ta mới có thể làm được. Tuy rằng ngài công tham tạo hóa, nhưng cũng không phải là nhân tuyển thích hợp nhất!
Khương Dật Phi lớn tiếng nói.
Bạch Y Thần Vương Khương Thái Hư không nói gì, đích xác như thế, vả lại không có thời gian để trì hoãn, lập tức mang theo hắn cùng nhau bay về phía chỗ sâu trong vũ trụ kia. Hằng Vũ Lô bộc phát ra hào quang rực rỡ nhấtỂ
Niệm lực là một loại lực lượng kỳ diệu, cũng là lực lượng khiến người ta khó hiểu, bằng không Bất Tử Thiên Hoàng cũng sẽ không hóa sinh ra một cái Thần thai, cẩn thận nghiên cứu cả đời, mà A Di Đà Phật Đại đế cũng sẽ không tập hợp tín ngưỡng lực khai sáng ra Phật giáo bất hủ.
Ngày nay, ở thời điếm chúng sinh hết sức tuyệt vọng, không kiềm nổi tưởng niệm Đại đế cổ, thật sự dẫn tới Hư Không trở về tiến hành một trận chiến cuối cùng, tuy rằng từ nay về sau Hư Không hắn sẽ vĩnh viễn biến mất trong dòng thời gian.
Mà các Đại đế khác cũng tự nhiên được nhớ tới, được niệm tên... khi một lũ dấu ấn Đế của Khương gia nhốt đánh vào trong niệm lực bao la như đại dương kia, tiếng mọi người kêu gọi Hằng Vũ đạt tới mạnh nhất!
- Hằng Vũ Đại đế trở về...
Trong thiên địa mênh mông này, nơi nơi đều là tiếng khóc than kêu gọi, như người chìm trong nước nắm được một khúc cây trôi nổi trên mặt nước, muốn liều mạng bắt lấy, dùng sinh mệnh hò hét kêu gọi.
“Ầm ầm ầm!”
Thần Nông thức tỉnh, ở sâu trong con ngươi là vô tận tia sáng nở rộ ra hào quang, làm cho mặt trời trăng sao đều phải ảm đạm thất sắc. Khí thế toàn thân hắn cường đại lên cũng không biết bao nhiêu lần.
Hắn đang khống chế mấy kiện binh khí Đế chiến đấu, những binh khí đó đều cam tâm tình nguyện. Mà đúng lúc này hắn giãy thoát ra, một mình độc chiến với chí tôn ở phía trước.
Mà ngay lúc đó thiên địa nổ tung, Hằng Vũ Lô bay tới như mang theo ánh sáng hy vọng, chiếu sáng bóng tối, làm nóng lên vũ trụ lạnh như băng, cắt phá gông cùm xiềng xích.
Không có người nào có thể ngăn cản Thần Vương và Khương Dật Phi xuất hiện, cùng nhau cầm Đế lô Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành, toàn thân bọn họ đẫm máu, huyết tế chính mình, phải dung hợp cùng một chỗ với người đối diện kia.
- Ta... đã trở lại!
Một tiếng kêu thê lương chấn động vũ trụ, trong mắt Thần Nông càng sáng lên, bùng phát ra đế uy chân chính, hỗn độn khí nổ tung ức vạn dặm.
- Sinh mệnh của tổ tiên kéo dài ở trong máu chúng ta, ngày nay chân chính sống lại đi!
Bạch Y Thần Vương và Khương Dật Phi kêu gào!
Bọn họ xông tới phía trước, rốt cục cùng với người kia ập vào nhau. Không người nào có thể ngăn cản, Hằng Vũ Lô bùng phát tới trạng thái mạnh nhất từ trước tới nay, leng keng vang động. Nó nhìn thấy chủ nhân ngày xưa như là về tới năm tháng thời hoang cổ, đang khát vọng cùng chiến với Đe!
Các binh khí Đế khác cũng đều cộng minh, thủ hộ ở chung quanh, hào quang xông thẳng lên trời cao.
Tiên quang phát ra, cuối cùng ba thân ảnh hòa hợp thành một thể, thế nhưng tới khoảnh khắc cuối cùng, sau khi lực lượng huyết mạch vừa dung hợp, Khương Dật Phi lại bị tống ra.
- Trở về đi! Đừng để người chờ ngươi phí công chờ đợi cả đời trong ảm đạm! Khương gia có ngươi là đủ rồi!
Đó là câu nói cuối cùng của Bạch Y Thần Vương.
- Thần Vương!
Khương Dật Phi bi thương kêu lên. Hắn không nghĩ tới một khắc cuối cùng, lực huyết mạch bị chuyển dời, hắn bị Thần Vương đẩy ra ngoài.
Làm như vậy hậu quả là gì, hắn biết rõ hơn bất kỳ ai khác: điều này có nghĩa Thần Vương sẽ không còn có cơ hội tái hiện, tống Khương Dật Phi ra có nghĩa Thần Vương đã cắt đứt hy vọng cuối cùng tái hiện thế gian của bản thân.
Khoảnh khắc sinh cơ đó chỉ có một đường!
Đây là diệt sạch sinh cơ trong thiên địa, cũng là diệt sạch một chút hy vọng và đường sống lần này. Thần Vương tự chặt đứt con đường của bản thân để lại cho Khương Dật Phi.
Hằng Vũ Lô chấn động xé rách vòm trời, đánh Khương Dật Phi đi vào, cho hắn biến mất trong hư vô tối đen, từ nơi này biến mất không thấy.
- Như vậy thì thế nào chứ? Thêm một Hằng Vũ là thật sự có thể nghịch thiên hay sao? Cũng chỉ tạo nên một cường giả đạo Đế mà thôi! Để khi ta nhấm nháp máu Đế và pháp tắc Hoàng Đạo thì càng thêm khoái chí. Máu của Đại đế một lần nữa xuất hiện mảnh nhỏ pháp tắc chân chính, đối với Tiên Thai của chúng ta chính là đại bổ vô thượng!
Chí tôn Khí Thiên lành lạnh nói, trong con ngươi chớp lóe lạnh như băng, trên mặt tràn ngập vẻ vô tình.
- Tốt! Thêm một khối thân thể có pháp tắc đạo Đế chân chính, lại đúng là đám cừu địch! Chúng ta năm người chia đều tẩm bổ Tiên Thai, vậy là đủ rồi!
Chí tôn Quang Ám cũng cười to tàn khốc, căn bản là không sợ.
“Ẩm” một tiếng nổ, Thần lô Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành kia liền đánh thẳng lại đây. Hằng Vũ rất cường thế, vừa lên chính là trực tiếp trấn sát.
Phịch một tiếng, pháp trượng Đạo Kiếp Hoàng Kim cổ xưa trong tay phải chí tôn Quang Ám chấn động mãnh liệt, làm cho cánh tay hắn run lên, hổ khẩu rách toạt bắn ra máu tươi, bức cho pháp tắc Hoàng Đạo toàn thân hắn lao ra, toàn lực chống cự lại.
- Hằng Vũ! Từ lâu nghe nói ngươi rất thần bí, một người chống lại toàn bộ Cổ Quáng Thái Sơ, dường như từng giao tể với kẻ âm mưu lớn nhất xưa kia, trấn thủ nhân gian một đời bình an, quả nhiên có chút thủ đoạn!
Chí tôn Quang Ám lạnh giọng nói.
- Người kia còn sống không? Ngươi cầm Hoàng Huyết Xích Kim loại tiên liệu vô thượng hắn ưa thích nhất này đi vùng cấm Thái Sơ luyện binh khí, chính là muốn bức để chứng minh xem hắn còn sống hay không chứ gì?
Chí tôn Khí Thiên cũng lên tiếng.
- Không cần hỏi! Hắn từng lưu lại Hoàng Huyết Xích Kim ở vùng cấm Thái Sơ, người kia không có lấy khẳng định không có ở Bắc Đẩu Tinh Vực. Vả lại các ngươi thực cho rằng người trước mắt là Hằng Vũ sao?
Chủ nhân Thần Khư lạnh giọng nói.
- Giết hai người bọn chúng, hết thảy đều sáng tỏ, cần gì hỏi nhiều! Máu huyết và linh hồn của chúng đều sẽ trở thành tinh hoa tẩm bổ Tiên Thai cho chúng ta!
Chí tôn Luân Hồi toàn thân đẫm máu, đang đại chiến với Hư Không, lúc này chen vào nói tàn nhẫn.
Đến lúc này, bọn họ không phải vì Hoàng Đạo mà chiến, mà là vì trường sinh, vì để kéo dài sinh mệnh mà đánh giết con mồi cấp Đế, thủ đoạn thực tàn nhẫn!
Tuy nhiên, bọn họ tuy lời nói tự tin, nhưng cũng đều phải trả cái giá không nhỏ, bởi vì binh khí Đế công kích, gần như mỗi người đều bị thương toàn thân đẫm máu.
Thậm chí, sơ ý một chút rất có thể sẽ hóa giải không thể thăng hoa cực hạn. Vì vậy trong trường đại chiến kịch liệt này, năm đại chí tôn cũng không dám sơ sẩy.
Hết thảy đều phải kết thúc, hết thảy đều sắp chấm dứt!
Tới từng bước này rồi, lại có binh khí Đế bị vỡ nát, bởi vì không chỉ có năm đại chí tôn chính mình chiến đấu, mà họ cũng có binh khí. Vì vậy chia đều áp lực binh khí Đế trên mỗi người cũng không có lớn lắm.
--------------------------
Ở chỗ sâu trong tinh không, Cơ Tử Nguyệt đang nhìn ra phương xa, nàng còn không biết Cơ Hạo Nguyệt bị Cơ Tử nhốt đánh vào chỗ sâu trong Hư Không, vẫn chưa chết.
Ngay một ngày này, nàng không chỉ tiễn bước ca ca, mà cũng tiễn bước Diệp Phàm, một ngày hai nỗi đau, ruột gan nàng như đứt từng khúc. Hai người đều là đi chịu chết, gần như không có mảy may hy vọng sống sót.
Trong một ngày, nàng mất đi hai người trọng yếu nhất, đau lòng muốn chết, nước mắt không thể ngừng tuôn ra.
- Ở trong mắt chí tôn, có lẽ ta chỉ là một hạt cát, là một con kiến, nhưng ta muốn phát ra tiếng nói của ta, dùng tiếng rống giận của ta, dùng hành động của ta để chống lại!
Ở Bắc Đẩu Tinh Vực, Diệp Phàm đã trở lại, đang rống lớn!
Vũ trụ náo động, thiên hạ đổ máu, hết bộ tộc này lại bộ tộc khác gặp nạn, nhất là tiếng rống phẫn nộ của Thánh thể đại thành khi chết trận lại truyền tới trong lòng hắn, đây là tiếng nói trong tim vượt qua tinh hệ.
Trong nháy mắt, hắn liền biết rất nhiều chuyện, trước kia hắn đi vào vùng cấm Thái Cổ hái thuốc, là nhận được đồng ý ngầm của Thánh thể đại thành, bằng không hắn có thể rời đi, nhưng tuyệt đối không mang ra dược.
Thánh thể đại thành ở đó yên lặng chú ý nhìn theo bước chân hắn trtrởng thành, nhưng cũng không can thiệp, hy vọng hắn có thể bước ra một con đường của chính mình, mà không phải đi theo con đường cũ của tất cả Thánh thể đã đi.
- A...
Diệp Phàm gào thét, Thánh thể đại thành chết và hóa đạo, rung động trong lòng hắn thật sâu. Từng chi tiết lạc ấn trong nội tâm hắn, khiến máu huyết hắn sôi sục. Ở thời điếm đó thân thể hắn gần như cũng bị máu của chính mình nổ tung.
- Cho dù như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù là tan xương nát thịt, ta cũng không sợ, phải chứng minh ta từng tồn tại, ta từng chiến đấu, ta từng bất khuất... Quỹ tích của đời người như ức vạn con kiến rít gào, chung quy phải làm cho thiên địa đều sợ run!
Diệp Phàm rống giận, hắn đi tới bên ngoài Thánh Nhai, hắn muốn leo lên tới tuyệt đỉnh nhiễm máu kia, mang đi một vài thứ, từ đó đi vũ trụ tiến hành chiến một trận!