Chương 1772: Thánh thể mạnh nhất trên lịch sử

Thanh âm của hắn không cao, nhưng đủ để chấn động các đại tinh hải. Năm trăm năm trôi qua, Diệp Phàm vẫn chưa từng xuất thế, rất nhiều người đều hoài nghi, có phải hắn ở trong trận chiến thành tiên bị đánh tàn phế hay không? Không nghĩ tới hôm nay lại cường thế như vậy, các tộc đều run sợ.

Quá khứ, hắn đánh giết tạo ra uy danh vô địch hiển hách, thật sự là người thu gặt đầu đệ nhất của chí tôn vùng cấm, vô địch thiên hạ, ai không sợ?

Cho dù là hiện tại xuất hiện một Đại đế chân chính, dường như cũng không có tòa hào quang rực rỡ bằng hắn, khiến vô số người kính sợ, không dám là địch.

Thiên kiếp kinh động tinh không, bát hoang vũ trụ đều chấn động. Diệp Đồng không ngừng tấn công, hắn vượt thoát qua kiếp nạn của chín tầng thiên, rồi sau đó lại dẫn tới lôi quang càng khủng bố hơn.

- Hắn muốn thật sự nếm thử bước vào lĩnh vực Đại đế ư?

Thế nhân giật mình kinh sợ, Thiên Đình nhất mạch này thật đáng sợ! Không chỉ có một Diệp Phàm tọa trấn, đệ tử này cũng trưởng thành đạt tới cảnh giới khủng bố như vậy, thế này làm thể nào chống lại?

Đừng nói là bọn họ, cho dù là chí tôn trong vùng cấm cũng có người lộ vẻ lo lắng. Bởi vì nếu còn tiếp tục như vậy Diệp Phàm sẽ có một phụ tá đắc lực, tương lai nói không chừng thực sẽ đến bình định vùng cấm.

Ngày nay Diệp Phàm một mình thế đon lực yếu, không có người giúp đờ, nếu hắn muốn có động tác lớn cũng phải lo nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng. Thế nhưng nếu đệ tử hắn từng người đều đặt chân vào lĩnh vực này, vậy thì hắn còn có cố kỵ gi nữa chứ?

“Vù!”

Một luồng thần quang phá không bay đến, chém về phía Diệp Đồng, vô cùng khủng bố, còn lợi hại hơn lôi kiếp.

Có chí tôn cổ đại ra tay, tuy nhiên vẫn chưa lộ ra khí cơ, chỉ là kích bắn ra một luồng ánh sáng hủy diệt, ý đồ quấy nhiễu Diệp Đồng không cho hắn thuận lợi chạm đến cảnh giới Đế.

Diệp Phàm vốn đã vươn ra bàn tay to, nhưng lại thu trở về. Năm đó khi hắn độ kiếp cửu tử nhất sinh, cũng từng gặp phải đủ loại đau khổ, hắn hy vọng đệ tử mình cùng có thể trải qua được khảo nghiệm.

“Boong!”

Tiếng chuông thong thả vang lên, Diệp Đồng há mồm phun ra một cái thần chung. Đó không phải là hình thể cái chuông chân thật, mà là từ Thần tinh Thái Dương tụ thành, với pháp tắc rèn đúc mà thành.

“Hấp!”

Thần quang bất hủ, xuyên thủng đại chung, làm nó lập tức vỡ nát trong thiên địa, hóa thành một con gió lốc màu vàng, pháp tắc trở thành mảnh nhỏ.

Hơn nữa thần quang kia không ngừng lại, như trước phóng tới hướng Diệp Đồng, làm cho hắn khi đối mặt với lôi quang khủng bố cũng rơi vào hiếm cảnh sinh tử.

- Thật sự là xuống nặng tay nha! Giống như năm đó đối phó với ta như vậy!

Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói, tuy nhiên hắn như trước không hề ra tay. Chùm tia

sáng tung hoành, Diệp Đồng xuất ra hết các loại bí pháp, ở trong lôi hải tấn công, dao động, hao hết thần quang lực với thiên kiếp.

“Ầm!”

Đột nhiên, có một bàn tay ánh sáng thật lớn bổ xuống, bao phủ khắp thiên kiếp, che khuất hết thảy ở phía dưới.

“Xoạt!”

Một cánh hoa ngọc như ý xé không trung giáng xuống, thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng nếu nhìn kỳ nó tản ra từng đạo hào quang đúng là từng dải từng dải tinh hà, điều này làm cho người ta khiếp sợ.

Diệp Phàm vẫn chưa ra tay, chỉ là đang theo dõi sát sao, xem đến tột cùng đến từ vùng cấm nào.

Hiển nhiên, mặc dù là tồn tại cường đại như trong vùng cấm, ngày nay cũng rất cố kỵ sợ Diệp Phàm phan nộ, đều dùng những Thần tắc kia chặt đứt liên hệ, vô nguyên vô căn, không thể truy tìm.

Bốn năm chùm tia sáng bay múa, Diệp Đồng phun ra một ngụm máu lớn, toàn thân nứt ra, cuối cùng “ầm ầm” nổ tung vài lần.

Đại kiếp nạn còn đang tiếp tục, Diệp Đồng cuối cùng cũng tránh khỏi những công sát kia. Một lúc sau tất cả chùm tia sáng cùng với binh khí do pháp tắc ngưng tụ thành đều bị tan biến ở trong lôi quang.

Hắn ngưng tụ Thái Dương Thần huyết, ngừa mặt lên trời rống giận, trọng tổ cơ thể vô cùng cường kiện, ra sức nhảy vọt lên, không chỉ có là thân thể đang bay lên, hơn nữa là cảnh giới cũng nhảy vọt.

Hắn cố gắng dò tìm tới cảnh giới Đại đế, phải bước chân vào lĩnh vực này, mặc dù vô cùng gian nan nhưng cùng muốn tấn công và nếm thử.

“Ầm!”

Trong thiên địa phong lôi mãnh liệt, âm phong gào rít giận dữ, thần lôi cuồn cuộn, hư ảnh tiên nhân hạ giới, tấn công bốn phía.

Cảnh tượng vô cùng thảm thiết, khiến người ta sợ hãi. Đây là gian khổ thành Đệ không thể tránh khỏi. Mà đây còn không phải là Đế kiếp chân chính, Diệp Đồng gian nan bước từng bước đi tới.

- Không tốt!

Trong cấm địa Sinh Mệnh có người nói nhỏ, cảm thấy được đại sự không ổn.

Có Kim Ô Đại đế, những người khác không thể thành Đế, nhưng rảo bước tiến lên hơn nửa người vào lĩnh vực này, thậm chí thành đạo một loại khác, cũng có thể làm được.

Tới thời điểm đó, thật sự có thể đi theo Diệp Phàm đi đại chiến. Chỉ một Thánh thể vô địch đã khiến mọi người bất an, nếu như nhiều thêm một người, vậy thì tất cả chí tôn đều ngồi không yên được nữa rồi.

Trong phút chốc, Thần kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm tế ra, bốn phương mây tản ra, giết chết vạn linh, vây khốn tinh hán!

Thanh kiếm kia sát khí quá nặng, có người ngưng tụ ra một đạo thần tắc vô thượng, so với công kích vừa rồi còn khủng bố hơn, giết chết người chỉ trong một ý niệm. Mặc dù là Chuẩn đế chín tầng thiên cũng không ngăn được.

Diệp Đồng chống lại, không ngừng né tránh.

Mà đúng lúc này, sát quang của những người khác cũng tế ra, đều là biến ảo thành không, trực tiếp trấn áp xuống.

Diệp Phàm không hề coi thường, trong thiên linh cái bay ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, buỏng xuống ở nơi đó, ngãn cản tất cả công kích, trong miệng đỉnh hỗn độn như hải dương cắn nuốt đi vào các loại sát quang kia.

Càng khiến người ta kinh sợ chính là, trên cái đỉnh có rất nhiều vết máu màu đỏ tươi ướt át, chiếu ra mấy đạo nhân ảnh. Điều này làm cho mọi người hoảng sợ vì đó lại là Tiêu Diêu Thiên Tôn, Thạch Hoàng, Bạch Hổ đạo nhân, Thần Thú...

Tuy rằng Diệp Phàm chưa thành Đế, nhưng cái đỉnh này lại uống nhiều máu của chí tôn cổ đại, sớm đã tiến hóa và thông linh tới mức không thể tưởng tượng... Nó làm tan rã các loại sát quang.

Không chờ trên bầu trời tái hiện thần quang, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh nghịch chuyển, ngay khoảnh khắc đi xa, buông xuống trên không trung Hỏa Tang Tinh, “ù ù” vang động, chấn xuống chùm tia sáng đáng sợ.

Giờ khắc này tất cả cường giả Kim Ô trên Hỏa Tang Tinh đều phát run, không ai có thể chịu đựng loại uy áp này, tất cả sinh linh trên viên tinh tú đều mềm nhũn quỳ sụp trên mặt đất.

Bọn họ không tự chủ được dập đầu, nơm nớp lo sợ.

- Đạo hữu đây là có ý gì?

Một mảng dung nham thật lớn, nơi nơi đều là cây Hỏa Tang màu vàng, ở trên một tòa cung điện lơ lửng, một khí tức đế uy cuồn cuộn mãnh liệt tuôn ra ngăn chặn uy thế của cái đỉnh.

- Ta hy vọng khi đệ tử ta độ kiếp, ngươi chớ quấy nhiễu!

- Bản Đế chưa hề ra tay!

Kim Ô Đại đế nói.

Mặc dù hắn là Đại đế đương thời, nhưng cũng bị đoạt mất phong thái, làm cho Kim Ô bộ tộc từ trên xuống dưới rất phẫn uất, nhưng cho tới nay lại bị mệnh lệnh không được gây hắn, nên cũng rất kiềm chế.

Từ tâm lý mà nói, bọn họ rất không phục, quá khứ chưa từng có niên đại nào gặp phải như vậy: phàm là Đại đế xuất thế, ai dám chống đỡ? Tám phương đều phải đến triều bái. Thế nhưng kiếp này lại xuất hiện một dị sổ, không phải Đại đế mà lại xưng tôn ở thế gian, hưởng thụ vinh quang đồng dạng như vậy.

Kim Ô tộc từ trên xuống dưới hận mà phẫn nộ, nhưng cũng không dám nói aỉ.

Trên Bất Tử Sơn. Diệp Phàm không từ rõ ý kiến, không có truy tra lão Kim Ô có ra tay hay không.

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bay đi, thẳng tới hướng Bắc Đẩu Tinh Vực.

Sự kiện nơi này tự nhiên chấn động: đây là đụng độ lần đầu tiên aiừa hai đại chí tôn trong vũ trụ, cũng là nhiều người đều chờ mong năm trăm năm nay, tuy nhiên chung quy là không có một trận chiến.

- Thánh thể quá mạnh mẽ, chia bớt vầng hào quang vốn có của Yêu đế!

Rất nhiều người lén bàn luận về người cùng một thời với Diệp Phàm. Đối với người thành Đế mà nói thật ra là vận xui, Đại đế đều phải xấu hổ, bởi vì hắn quá mạnh mẽ.

- Có lẽ, hắn có thể xưng là Thánh thể mạnh nhất trên lịch sử!

Có ai dám uy hiếp Đại đế, chưa bao giờ từng có người như vậy, Diệp Phàm lại cứ như vậy chấn nhiếp Đại đế đương thời, từ xưa tới nay chưa từng có loại chuyên này. Khi một người dù vừa mới thành đạo, không phải đều là độc tôn vù nội sao?

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh vượt qua từng mảng lớn tinh hà, buông xuống ở Bắc Đẩu Tinh Vực. Thế nhân đều chấn động, cái đỉnh này đại biếu cho Diệp Phàm, ngày nay xuất hiện ở nơi này, thần uy như biến.

Chúng sinh đều run rẩy, cũng có một số người buồn bã. Năm đó Thánh thể là người cùng thời tranh đấu với họ, nhưng hôm nay đã là chênh lệch như trời và đất. Uy thế đặt song song với Đại đế cổ như vậy, chân thân không hiện chỉ binh khí vừa ra đã khuất phục thiên hạ!

Mọi người đều giật mình mở to hai mất, bởi vì bọn họ nhìn thấy cái đỉnh này bay thẳng tới hướng Tiên Lăng Mộ, uy thế bùng nổ, biến hỗn độn mờ mịt buông xuống như là muốn hủy diệt nơi đó.

Rồi sau đó, cái đỉnh này lại đi Thần Khư, Cổ Quáng Thái Sơ các nơi, giống nhau đều bộc phát ra uy thế, một bộ dáng như muốn chinh chiến.

- Đây là đang... cảnh cáo cấm địa Sinh Mệnh!

Trong vũ trụ, lão tộc trường của các đại cường tộc không khỏi cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, rất rung động.

- Thánh thể Nhân tộc đây phải là cường thể cỡ nào chứ?!

Ở bên ngoài có người than nhẹ.

Trong vùng cấm truyền ra tiếng hừ lạnh, nhưng củng không có đi ra quyết đấu.

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh treo ở phía trên Bắc Đẩu, chấn nhiếp hết thảy nơi này, tuần tra mà đi, sự cường thế này làm cho các tộc vũ trụ đều trợn mắt há hốc mồm, trong lòng lẩm bẩm nói nhỏ.

Không còn người nào công kích Diệp Đồng nữa, hắn ra sức vùng vẫy, rất muốn nhảy lên bước vào lĩnh vực Đại đế.

Cuối cùng hắn thò vào một phần thân mình, rồi cũng khó mà vượt qua nửa bước, lôi quang từ đó ngừng lại, khiến hắn thở dài.

Trải qua chuyện này, các tộc vũ trụ ai cũng kinh hãi, Diệp Phàm cường thế biếu hiện cùng với Diệp Đồng quật khởi, khiến mọi người cảm nhận được thiên uy không thể trêu choc.

- Sư phụ! Chẳng lẽ ngài còn không thể thành Đế sao?

Tiểu Tùng hỏi.

Trên vách núi màu đen đến đây mấy người, đều là thế hệ tiếp theo. Diệp Phàm lắc đầu, nói:

- Có người trước một bước thành đạo, ta luôn luôn đang tìm kiếm phương pháp hóa giải!

- Ta cảm thấy sư phụ có thể đánh chết con Kim Ô kia! Mặc dù hắn rất mạnh, nhưng ta tin tưởng sư phụ càng mạnh hơn!

Dương Hi là phần tử hiểu chiến nói.

- Hắn không phải đáng sợ nhất, mà khó dò nhất chính là vũ trụ thiên địa này!

Diệp Phàm chỉ chỉ lên vòm trời, nói:

- Ngày nay một đạo là chí tôn, kết hợp vạn đạo gần như không thể phá!

Năm trăm năm qua, Diệp Phàm cùng không có đi ra Bất Tử Son lần nào, điều này làm cho đệ tử cùng với đám người Hắc Hoàng, Đông Phương Dã, Lệ Thiên... đều rất khó hiểu, vẫn nghĩ là thương thế của hắn chưa hồi phục. Hiện tại rốt cục thở phào một hơi, xem ra hắn là đang suy nghĩ về đạo quả cao xa hơn.

- Các ngươi đều nắm bắt tu luyện đi, từ nay đều phải cẩn thận!

Cuối cùng Diệp Phàm nói ra một câu như vậy.

Điều này làm cho trong lòng mọi người chợt ngưng trọng, cảm thấy hắn đây là đang cảnh báo, chẳng lẽ sắp phát sinh chuyện gì? Bọn họ đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Sư phụ... đại chiến sắp bắt đầu rồi sao?

- Đúng vậy! Phải bắt đầu đại chiến VÙNG cấm rồi!

Diệp Phàm ánh mắt nhấp nháy, nhìn ra tinh hệ rộng lớn xa xa mà nói sâu sắc.

- Đại chiến vùng cấm!?

Mọi người đều rúng động, rồi sau đó nhiệt huyết sôi sục, huyết mạch sôi trào, kích động đến run run.

Diệp Phàm từng nói cho bọn hắn một bức chiến đồ mênh mông, chẳng lẽ hiện tại sẽ bắt đầu rồi sao? Những người này đều rất khẩn trương mà lại chờ mona

- Không phải ta muốn khơi mào chiến tranh. Năm trăm năm qua ta đã từng thôi diễn, hiểu rõ có một loại nguy cơ lớn sắp buông xuống, thẳng đến khi Diệp Đồng độ kiếp ta càng thêm tin tườna: có người trong lòng nảy sinh e sợ, sợ ta bình định từng VÙNG cấm, nên định đối phó với ta!

Mọi người ngẩn naơ, đồng thời sởn tóc aáy.

Đây khẳng định không phải là một vị chí tôn muốn động thủ?

- Bọn họ luôn luôn chờ đợi, hy vọng ta va chạm với Kim Ô Đại đế, đến lúc đó thu thập ta. Tuy nhiên ta vẫn không có tạo cho bọn hắn cơ hội!

Diệp Phàm thực bình tĩnh nói.

- Sư phụ, lần này có phải rất nguy hiểm hay không? Ta phải nắm bắt cơ hội đột phá tới đại thành, tay không chống lại binh khí Hoàng Đạo của họ!

Dương Hi nắm chặt hai nắm tay nói.

- Cùng không cần lo lẳng, ai giết ai còn không nhất định đâu! Ngày nay cấm địa

Sinh Mệnh sớm không thể so mười mấy vạn năm trước, trải qua Độc Nhân Đại đế, Hư Không Đại đế, Vô Thủy Đại đế, chí tôn đã giảm mạnh. Tổ tiên chúng ta đã đánh hạ chiến thổ to lớn, lại trải qua hai trường đại kiếp nạn thành tiên, chí tôn còn lại thật sự không nhiều lắm, sinh thời ta nhất định có cơ hội bình định!

Mọi người đều sợ run, bình định tất cả cấm địa Sinh Mệnh? Điều này giống như chuyện thần thoại hoang đường, xưa nay không có người nào làm được.

- Các bậc tiền bối đã vãi máu Đế, đặt chân trên các đại cấm địa, sớm đánh hạ cơ sờ kiên cố, nếu ta còn không thể ở sinh thời bình định mà di lưu cho hậu nhân giải quyết, vậy thì thật sự thực có lỗi với mấy vị Đại đế đã mất đi!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện