Chương 98
CHƯƠNG 98: KINH HÃI
Edit: BB[o]
----------
Bóng đêm buông xuống, dòng người cũng hối hả hơn…
Đường bờ biển xinh đẹp dịu dàng bao quanh lấy khách sạn xa hoa, dưới bóng đêm, khối kiến trúc màu trắng lại càng nổi bật như thế giới trong thần thoại đầy mộng ảo, những thứ đồ trang trí sáng nhấp nháy dưới bóng đêm lại càng tôn thêm vẻ rực rỡ.
Vậy mà những thứ tuyệt đẹp ấy chẳng khiến Thượng Quan Tuyền để tâm. Cô tắm rửa qua loa rồi mặc chiếc váy ngủ màu trắng, lẳng lặng đứng ngắm cảnh trên ban công. Ánh trăng chiếu xuống mái tóc đen dài tạo thành một vầng sáng bao phủ lấy cô, tựa như một nữ thần xinh đẹp đứng dưới ánh trăng.
Khi nghe thấy tiếng động từ phía cửa, đôi mắt trong veo lạnh lùng của cô thoáng qua sự căng thẳng. Hơi thở vốn bình tĩnh cũng bắt đầu trở nên hơi dồn dập.
Thượng Quan Tuyền không xoay người lại, dù cô có thể cảm nhận được rõ ràng khí thế và áp lực to lớn đang từng bước tiến lại gần phía mình…
Ngay sau đó, cô cảm thấy bên hông nóng lên, cả người tựa vào một lồng ngực rắn chắc ấm áp.
- Nhìn gì vậy?
Lãnh Thiên Dục vừa tắm xong liền đi về phía cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở nóng bỏng trượt dần xuống, tham lam hít mùi hương thanh nhã trên người cô.
Hắn không quên lúc mới vào cửa, khuôn mặt cô đã không còn vẻ căng thẳng. Không biết tại sao, vào lúc này Thượng Quan Tuyền mang đến cho hắn một loại cảm giác tinh tế khác thường, nhẹ nhàng như sợi tơ mỏng quanh quẩn trong lòng hắn.
Bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Tuyền nắm chặt lấy lan can ban công, cố gắng ổn định lại tâm trạng đang hết sức căng thẳng của mình.
- Không nhìn gì cả! – Cô cố gắng giữ ình tỉnh táo, dù cô biết rõ trong lòng đang sợ hãi đến mức nào.
Lãnh Thiên Dục nghe ra sự sợ hãi trong lời nói của cô, cũng không quay người cô lại ngay mà càng siết chặt vòng tay bên hông cô. Thân người cao lớn cùng dáng vẻ kiều diễm nhỏ bé của cô tạo nên một bức tranh hoàn hảo. Hắn như giam lấy thân hình nhỏ bé lạnh như băng của cô trong lòng mình, cách một lớp vải mỏng, thân thể hắn như đang miêu tả lấy dáng người tuyệt diệu của cô.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim mình đang run lên, cô không biết tại sao lúc này lại sợ hắn, nhất là mùi hương của riêng hắn cứ quanh quẩn bên cô, liên tục xuyên thấu qua lớp vải truyền tới da thịt cô, khiến tim cô càng đập mạnh hơn, trong lòng lại càng thêm bất an.
Đôi mắt lạnh lẽo của hắn liếc nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, Lãnh Thiên Dục không tự chủ được, trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng.
- Khuya rồi! – Hắn điềm nhiên mở miệng, ý tứ đã quá rõ ràng.
Đối với phụ nữ, trước nay hắn không hề có tính kiên nhẫn, lần này đúng là đã vượt qua khả năng nhẫn nại của hắn rồi.
Cả người Thượng Quan Tuyền hết sức căng thẳng, dù sau lưng là lồng ngực ấm áp nhưng cô lại cảm thấy trái tim hết sức lạnh lẽo.
- Đúng rồi, đứa bé đó, Tiểu Lăng Triệt đâu? – Cô vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của mình, cố gắng làm ra vẻ tỉnh táo, thay đổi chủ đề.
Sau đó, cô bị Lãnh Thiên Dục xoay người lại, đối mặt với hắn.
Hắn nheo mắt lại, vẻ sắc bén thoáng qua…
Cô đang trốn tránh hắn, hơn nữa còn đang kích thích hứng thú muốn tìm tòi của hắn.
Dần dần đôi mắt lạnh lẽo bắt đầu trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Hắn ôm cô vào ngực, động tác nhìn rất thân mật, nhưng trên mặt lộ ra vẻ cực kì nguy hiểm.
- Sợ gì chứ?
- Tôi không sợ!
Thượng Quan Tuyền theo phản xạ có điều kiện đáp lại, đôi mắt trong veo lạnh lùng kiêng dè nhìn hắn.
- Nói dối, nói cho tôi biết, cô sợ gì?
Lãnh Thiên Dục không hề cao giọng, giọng điệu vẫn đều đều như cũ, không nhanh không chậm lặp lại một lần nữa, trên vẻ mặt dường như có chút dịu dàng, lại có sự bình tĩnh và lạnh lẽo dọa người.
Trước lời nói có vẻ nhẹ nhàng này, trong lòng cô dâng lên từng hồi sợ hãi, lý trí đang không ngừng nhắc nhở cô rằng sự nguy hiểm đang ẩn núp ở phía sau.
- Anh cũng nhiều lời quá đấy! – Cô quay mặt đi trốn tránh, nhíu mày nói.
- Vậy à? – Lãnh Thiên Dục hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn, hắn duỗi tay ra, bế cô lên đi tới cạnh giường.
Khi thân thể của hắn hoàn toàn bao vây lấy cô, Thượng Quan Tuyền thấy tim mình càng đập loạn xạ, cô dường như cảm thấy tâm trí mình đang mê man.
- Tôi… tôi chưa chuẩn bị xong!
Đôi mắt đen láy của cô càng thêm kinh hãi, giống như chú chim nhỏ bị thợ săn nhắm bắn, ra sức vẫy cánh bay đi.
die»ndddaaanlequ»yd»on
Lãnh Thiên Dục khẽ nhếch đôi môi lạnh lẽo, dùng hai cánh tay vững chắc vây chặt cả người cô ở phía dưới, từ trên cao nhìn xuống…
- Cô nghĩ phải chuẩn bị gì nữa?
Lúc này hắn vô cùng muốn hôn lên khuôn mặt trắng bệch của cô, vẻ ma quỷ khiến người ta không rét mà run: “Thời gian tôi cho cô còn chưa đủ à?”
Thượng Quan Tuyền cắn chặt đôi môi anh đào, dấu răng hằn lên đôi môi đỏ mọng. Cô ngước mắt lên, không ngừng tránh né cái miệng đang ngày càng cúi xuống của Lãnh Thiên Dục…
- Chờ… chờ một chút! – Cô vất vả nói ra những lời này.
Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền dường như có điều muốn nói, hắn từ từ đứng dậy, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo như đá cẩm thạch không có chút thay đổi.
- Bốn ngày này phải làm gì cô hẳn là rất rõ! – Hắn thản nhiên cất lời.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, làm sao mà cô lại không biết chứ? Người đàn ông chết tiệt này đã nắm được thóp của cô, thù này… nhất định cô sẽ báo!
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền nhanh chóng xuống giường, sau đó lấy một gói đồ từ trong túi xách ra. Sau đó để ra trước mặt Lãnh Thiên Dục…
- Anh dùng cái này đi! – Thượng Quan Tuyền đỏ mặt nói.
Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Thiên Dục liếc qua thứ đang nằm trên giường, khuôn mặt hờ hững thoáng qua vẻ không vui. Hắn từ từ nhếch môi lên đầy tàn nhẫn, gằn từng tiếng: “Tôi chưa bao giờ dùng đến thứ này”.
Giọng điệu hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đang cố nén cảm giác muốn đánh chết người phụ nữ trước mặt. Cô hẳn là nhân lúc hắn không chú ý đi mua thứ đồ chết tiệt này.
Thượng Quan Tuyền nghe Lãnh Thiên Dục nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang trắng bệch lại càng trở nên kinh hãi, cô che miệng lại, đôi mắt trong veo mở to…
Lát sau, cô khó khăn nói ra vài từ: “Anh đúng là đồ bẩn”.