Chương 101
CHƯƠNG 101: ƯỚC NGUYỆN (1)
Ánh nắng dịu dàng của buổi sớm mai như được làn gió biển thổi vào từng ngóc ngách của Hy Lạp, mang theo mùi nước biển nhẹ nhàng bao trùm khắp đất nước.
Đang đứng ở một nơi được gọi là “Hồ phun nước Hạnh phúc”, Thượng Quan Tuyền dường như có cảm giác mình đang ở La Mã.
Nhưng cô biết nơi này là Hy Lạp, hồ nước ở đây mặc dù cũng để ước nguyện nhưng dường như lòng cô đang nhớ về ba đồng tiền xu cô đã vứt xuống hồ ước nguyện ở La Mã.
Cô nhớ lại nguyện vọng của mình khi đó, từng ký ức dần hiện rõ lên, hình ảnh ba đồng tiền xu hiện rõ trong đầu cô, mà trên mặt ba đồng tiền xu đó là hình ảnh của… Niếp Ngân!
Lần đầu tiên ước nguyện, cũng là lần đầu tiên có cảm giác được gần với Niếp Ngân đến vậy!
Thượng Quan Tuyền cười khổ rồi lắc đầu, chẳng qua chỉ là mấy ngày ngắn ngủi thôi, vậy mà lại có cảm giác như một giấc mộng.
Cô chuyển ánh mắt trong suốt nhìn về hồ phun nước, hồ này so với hồ ở La Mã dường như còn lớn hơn, hơn nữa pho tượng ở giữa hồ nước trông rất sống động, dáng vẻ
CHƯƠNG 101: ƯỚC NGUYỆN (2)
Edit: BB[o]
----------
Lãnh Thiên Dục cảm thấy đau xót! Nhưng rất nhanh, hắn đã đem tia tình cảm mờ nhạt trong mắt giấu đi…
- Hãy nghĩ đến cô nhi viện, không thì…
Hắn lại gần cô, giọng nói như gằn từng chữ một: “Cầu mong cô không mang thai”.
Thượng Quan Tuyền sửng sốt, sau đó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt lộ ra sự nghiêm nghị không thể xâm phạm.
- Đây là sự thật, cái gì mà phải cầu mong chứ.
- Tốt lắm…
Lãnh Thiên Dục thản nhiên kéo Thượng Quan Tuyền lại, từ đằng sau ôm lấy cô, một tay đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay kia lấy ra ba đồng tiền xu…
- Cô cùng tôi cầu nguyện đi! – Giọng nói vẫn lạnh như băng nhưng lại khiến Thượng Quan Tuyền nghi ngờ, không hiểu ý tứ trong đó.
Hả?
- Anh có gì mà phải cầu nguyện?
Hơi thở đàn ông của Lãnh Thiên Dục phả vào đầu cô, giọng nói trầm thấp vang lên…
- Cầu nguyện… cô mang thai con tôi.
Thượng Quan Tuyền đột nhiên quay đầu lại, ngửa đầu nhìn nghiêng mặt Lãnh Thiên Dục…
Đường nét góc cạnh rõ ràng…
Vầng trán cao rộng, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi môi tao nhã…
Cho dù là như vậy nhưng không ai biết hắn rốt cuộc muốn làm gì!
- Anh tại sao... – Đôi môi anh đào của Thượng Quan Tuyền hé mở, giọng điều đầy thắc mắc, lại như đang làm nũng.
Lãnh Thiên Dục không giải thích gì. Thật ra hắn cũng không biết tại sao lại muốn như vậy, nhưng…
Hắn lấy ra ba đồng tiền xu trong tay cô rồi bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng giơ lên trên…
Ánh nắng buổi sớm chiếu vào ba đồng tiền xu, trong không trung lướt qua một đường cong. Ba đồng tiền xuyên qua làn nước, lặng lẽ chìm xuống đáy hồ. Mặt nước tĩnh lặng khẽ rung động, từng đợt sóng nhỏ gợn lăn tăn…
Thượng Quan Tuyền lẳng lặng nhìn từng gợn sóng, lúc này cô cảm thấy không chỉ mặt nước đang rung động mà trái tim cô cũng đang rung động theo, cô vô lực dựa lưng vào ngực Lãnh Thiên Dục.
Hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, thân hình cao lớn của hắn cùng bóng dáng yêu kiều của cô hằn bóng lên mặt nước, qua từng gợn sóng hiện lên hình ảnh thân mật yêu thương.
- Chúng ta…
Thượng Quan Tuyền nhìn hình bóng thanh nhã trên mặt nước, đôi mắt bỗng trở nên căng thẳng. Cô vô thức nhẹ giọng nói: “Vĩnh viễn không thể nào giống như những đôi yêu nhau bình thường khác”.
Nói xong, cô khẽ thở dài một hơi như đang trút hết nỗi lòng…
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, đôi mắt thâm thúy thoáng qua tia khác thường, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô…
Hắn lại cúi người xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, cả người tỏa ra sức hấp dẫn khó có thể kháng cự nhưng cũng đầy nguy hiểm…
- Mấy ngày này, hãy nhớ tôi là Lãnh Thiên Dục, cô là Thượng Quan Tuyền, chúng ta chính là một đôi yêu nhau bình thường.
- Đôi yêu nhau…
Thượng Quan Tuyền ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt trong như nước thoáng qua tia nghi hoặc và khó hiểu, chẳng lẽ làm người yêu đơn giản như vậy thôi sao?
Mặc dù hắn đang hôn cô đầy bá đạo nhưng kì lạ là, đáy lòng cô lại không có cảm giác bài xích như trước.
Chẳng lẽ chuyện này cũng có thể trở thành thói quen được sao?
Hắn dừng lại, nhìn Thượng Quan Tuyền, phát hiện cô vẫn đang ngẩn người.
Hắn giơ tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thấp giọng nói một câu: “Có lúc lừa mình dối người cũng không phải không được”.
Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn, ý thức của Thượng Quan Tuyền dần trở về…
Sau đó, cô cười khổ một tiếng, đôi mắt dần nhuốm màu bi thương!
Đúng vậy, lừa mình dối người! Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể mở rộng trái tim, tạm thời buông xuống thân phận thật sự của mình…
Nhưng… người này là Lãnh Thiên Dục… quan hệ như vậy… hơi buồn cười!
- Sao? Sợ à?
Lãnh Thiên Dục cất giọng khàn khàn, nghe vào tai lại càng thêm phần mê say. Nhưng câu nói tiếp theo lại có chút lạnh lẽo, ép người ta không thể không tỉnh táo đối mặt: “Sợ cô yêu tôi…”
- Ai sợ chứ? – Thượng Quan Tuyền thấy tim đập càng mạnh, lập tức phản bác lại.
Lãnh Thiên Dục bí hiểm nhìn cô, không tranh luận nữa, đôi tay dài khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.
- Đi thôi, tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi. Còn nữa… ngày mai chúng ta sẽ đi ra biển.
- Biển Aegean…
Trong đầu Thượng Quan Tuyền lập tức hiện ra những khối kiến trúc trắng như tuyết như ẩn như hiện giữa bờ biển xanh thẳm, đôi mắt sáng rực lên, cô có thể cảm nhận được không khí lãng mạn ở nơi đó.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt cô càng thêm rực rỡ khiến lòng người thêm say đắm.
Lãnh Thiên Dục giơ tay vỗ nhẹ vào đầu cô, động tác thân mật này khiến cô cảm giác mình giống như một chú mèo nhỏ…
Thấy cô cười vui vẻ, hắn lại cảm thấy thỏa mãn chưa từng có!
- Đi thôi! – Lãnh Thiên Dục đưa tay ra trước mặt cô…
Thượng Quan Tuyền nhìn ngón tay thon dài của hắn đang chờ đợi mình, đáy lòng dâng lên cảm giác lạ thường.
Thật kì lạ! Đối mặt với người đàn ông lạnh lẽo này, trong lòng cô lại cảm thấy có phần an tĩnh…
Bàn tay hắn như có sức mạnh có thể trấn an cô, như nói cho cô biết… không phải sợ, có hắn ở đây!
Mọi thứ mờ mịt dường như có thể tan thành mây khói!
Là thế này phải không? Cô thật sự có thể phóng túng một lần sao?
Hít sâu một hơi, trong chốc lát, sự bất an trong đáy mắt như tản đi, lắng đọng xuống nơi sâu thẳm trong trái tim. Cô nở nụ cười vui vẻ và dịu dàng đi về phía hắn, đưa bàn tay nhỏ bé ra, cầm lấy bàn tay ấm áp của hắn, mặc cho hắn dẫn dắt cô đi.
Bàn tay mềm mại khiến Lãnh Thiên Dục có chút lưu luyến. Hắn cầm tay cô như muốn dẫn dắt cô cả đời này. Hắn chợt khựng lại, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ…
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn đã đem che giấu tất cả. Hắn cúi đầu xuống, vùi vào mái tóc cô, hít hương thơm của cô.
Hai tay Thượng Quan Tuyền hoàn toàn bị hắn nắm lấy, cô nhắm mắt lại như một chú mèo nằm trong ngực hắn. Cứ phóng túng một lần đi, chỉ một lần này thôi!
Ánh mặt trời chiếu xuống hình ảnh hoàn mỹ của hai người!