Chương 21: Lá gan thật lớn
"Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa, nếu không con sẽ cảm thấy hối hận khi thích Mịch Nhi đấy. . . . . ." Tiểu Bạch nghĩ đến hai người cha mẹ vợ "Cực phẩm" như vậy, nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.
Nhà nào lại có quan hệ thông gia rối lợn giống như cậu chứ! Năm đó cha vợ tương lai thì muốn làm cha dượng của cậu, đã từng liều mạng theo đuổi mẹ cậu; mà năm đó mẹ vợ tương lai lại còn muốn trộm gen của cha cậu, thậm chí còn muốn ** với cậu để sinh em bé. . . . . .
Tiểu Bạch cảm thấy méo miệng: "Mẹ, bây giờ con còn có thể đổi ý được không--"
"Con trai, đã là đàn ông thì không thể đổi ý!" Cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, một người đàn ông anh tuấn chững chạc đi vào.
"Thiếu, sao anh đã trở về rồi?"
"Cha!"
"Quản gia nói Mục Thần tới, đương nhiên anh phải trở về tiếp đãi anh ta, để tránh anh ta lại bắt cóc em!" Triển Thiếu Khuynh ôm lấy Liên Hoa hôn xuống, sau đó liền lộ ra bộ mặt ranh mãnh không ngừng cười hỏi Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, nghe nói con đã quyết định cô vợ từ bé ình? Chính là cô nhóc Mịch Nhi đúng không? Không phải vừa mới hứa hẹn phụ trách với con bé sao, tại sao bây giờ lại nói hối hận cơ chứ?"
Liên Hoa đánh cho chồng mình một cái, tức giận lên giọng: "Chuyện của Mục Thần đã là năm đó, anh cũng đã cho người canh phòng anh ấy! Chẳng qua bắt đầu từ bây giờ thì anh có thể hoàn toàn yên tâm được rồi, Mục Thần đã có gia đính, bây giờ trong lòng đều đặt lên người con gái!"
"Cái gì?" Triển Thiếu Khuynh nghi ngờ, "Nhưng anh không có nghe được tin anh ta kết hôn? Anh ta thân là giám đốc của MOON, thì sao tình sử có thể qua mắt được dân đại chúng cơ chứ, ruốt cuộc thì anh ta có con lúc nào? Mẹ của đứa bé là ai, em đã thấy qua chưa, bây giờ bọn họ đi đâu rồi hả?"
"Cả nhà ba người bọn họ đang ở nhà mình nói chuyện đấy." Liên Hoa chỉ chỉ Tiểu Bạch, "Về phần cụ thể mọi chuyện, thì anh có thể hỏi con trai mình, vì nó vừa mới cùng một nhà bọn họ kéo lấy ràng buộc!"
"Hả?" Triển Thiếu Khuynh chuyển mắt sang người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch gãi gãi đầu, nhắm mắt nói: "Cha, thật ra thì, con gái chú Mục Thần xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là -- Mịch Nhi. . . . . ."
"Hả?!" Dù đã thấy qua vô số sóng to gió lớn, nhưng khóe miệng Triển Thiếu Khuynh không ngừng co giật, "Mục thần là cha Mịch Nhi sao? Tố Tâm lại là mẹ Mịch Nhi, tai sao hai người bọn họ lại ở chung một chỗ cơ chứ! Tiểu Bạch. . . . . . Tiểu Bạch con đã quyết định con gái của chú Mục Thần là vợ từ bé sao, lá gan thật lớn!"
"Lúc mới bắt đầu con cũng không biết thân phận thực sự của Mịch Nhi. Chỉ là --" Tiểu Bạch ưỡn ngực nhỏ lên, nổi lên khí phách nói, "Mặc kệ cha mẹ Mịch Nhi là ai, thì con cũng sẽ phụ trách tương lai của em ấy! Mà em ấy cũng vừa mới biết cha mình là chú Mục Thần, cũng không biết được em ấy nói chuyện với chú Mục Thần ra sao, nên con phải đi xem bọn họ một chút. . . . . ."
"Ha ha, không hổ là con của Triển Thiếu Khuynh, ngay cả can đảm lúc nào cũng có! Có khó khăn gì cũng muốn đâm đầu xông lên!" Triểu Thiếu Khuynh vỗ vỗ bả vai Tiểu Bạch, "Đi đi, đi tìm Mịch Nhi, đừng quên là phải biểu hiện thật tốt trước mặt dì Tố và chú Mục Thần!
Có thể theo đuổi được vợ hay không, thì phải xem xét sự thông minh của con!"