Chương 72: Đối Đãi Đặc Biệt
"Cám ơn chị Mịch Nhi!" Triển Liên Tranh mười tuổi trổ mã càng thêm phấn điêu ngọc trác ( ý chỉ đứa trẻ trắng nõn, mềm mịn) đáng yêu, trắng sáng như viên ngọc, một Loli đáng yêu không gì sánh được, cô ôm lấy hộp quà, cười cực kỳ vui vẻ. Mười tuổi chính là tuổi ham mê đồ ngọt, nhưng bình thường Triển Thiếu Khuynh và Liên Hoa sợ con gái sâu răng cũng không cho phép cô ăn nhiều, lọ thuốc này tuyệt đối rửa sạch vi khuẩn, Triển Liên Tranh muốn có nhất!
"Mịch Nhi chị lại thiên vị!" Triển Dĩ Mặc tiến lên chìa tay, lộ ra khuôn mặt đẹp trai nhưng là đầy đủ phong thái của một Shota( là các bé trai dễ thương dưới 18 tuổi), "Quà của em đâu rồi, chị sẽ không quên, ngày sinh nhật còn có em chứ?"
"Có rồi, có rồi, cũng có quà của em!" Mịch Nhi qua loa ném cho cậu một hộp quà, "Nghe nói gần đây em say mê súng? Đây là cho em!"
"Cái gì vậy, cái gì vậy!" Ánh mắt Triển Dĩ Mặc sáng lên, sốt ruột mở hộp, "Oa, là súng!" Cậu cầm lấy súng vuốt vuốt một chút, lập tức cau mày oán trách Mịch Nhi: "Không phải súng thật. . . . . ."
"Súng thật dám cho tiểu hài tử xấu xa em tìm chơi sao!" Mịch Nhi bày ra bộ dạng của chị gái dạy dỗ em trai nói: "Đây chính là chị đặt mua trước với Dịch Nhi, em ấy mới len lén nhường ra cây súng này của chú Joe thiết kế! Em cũng đừng xem thường nó, sản xuất từ tay thiên tài chế tạo vũ khí mạnh nhất căn cứ chúng ta, loại súng chế tạo lại này hoàn toàn cảm giác giống súng thật, em tìm khắp thế giới cũng không có thanh thứ hai!"
"Nhưng là so với đưa quà cho Liên Tranh, chị chính là không công bằng!" Triển Dĩ Mặc mạnh miệng oán trách Mịch Nhi, trên thực tế nhưng là ôm súng không buông tay. Cậu cũng biết có thể có súng mô phỏng hoàn toàn súng thật chơi cũng không tệ rồi, cha mẹ tuyệt đối sẽ không để cho cậu sờ súng thật .
"Không thích trả chị a!" Mịch Nhi quay đầu lôi kéo Triển Liên Tranh đi, "Chúng ta không cần để ý em ấy! Liên Tranh, mặc dù chị vừa mới tới, bữa tiệc sinh nhật của em cũng coi như kết thúc, cha mẹ chị và A Cẩn cũng đã về nhà, nhưng hôm nay chị hạ quyết tâm với Tiểu Thọ Tinh này! Đi, chúng ta đi tìm anh Tiểu Bạch chơi ——"
"Được. . . . . ." Triển Liên Tranh thuận theo gật đầu một cái, nghe chị Mịch Nhi gọi tên thân mật của anh cả, ở trong lòng cô lại nở nụ cười.
Hiện tại, người duy nhất có thể tiếp tục gọi Liên Tĩnh Bạch là Tiểu Bạch cũng chỉ có Mịch Nhi thôi. Liên Tĩnh Bạch chỉ đồng ý Mịch Nhi gọi anh là " anh Tiểu Bạch " , loại đối đãi đặc biệt này khiến phụ huynh nhà họ Triển và nhà họ Mục cũng âm thầm lắc đầu cười trộm. Hai tiểu quỷ nhỏ này vô tư cùng nhau lớn lên, dường như là thật sự thân mật, chặt chẽ không chấp nhận những người khác nhúng tay vào.
Tố Tâm và Mục Thần trải qua nhiều năm quan sát cẩn thận,sâu sắc, tiến hành kiểm tra đánh giá toàn bộ phương vị của Liên Tĩnh Bạch, đối với anh lớn lên cùng Mịch Nhi, cũng bắt đầu vui khi việc đã thành rồi. Ít nhất cái tiểu tử thối nhà họ Triển này rất thật lòng với nữ nhi nhà mình, dù sao cũng tốt hơn tương lai xuất hiện một người không biết từ nơi nào muốn cướp Mịch Nhi nhiều!