Chương 142: Mưa gió sắp đến

"Em lại nói bậy. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch cúi đầu, dùng trán của mình đụng vào trán cô, "Mịch Nhi, dám nói không tin tưởng anh nữa, xem anh trừng phạt em như thế nào! Anh mới cần yêu cầu em không được tìm Tiểu Tam, đừng bắt anh phải đánh nhau!"

"Như vậy chúng ta đều không tìm! Thế giới hai người nhiều hạnh phúc, nhưng không có dư không gian cho nhiều người khác. . . . . ." Mịch Nhi gật đầu chậm rãi nói, nằm trong ngực Liên Tĩnh Bạch mặc cho anh ôm đi về phía trước.

Lúc đi đến bên trái căn phòng, cô chợt kéo anh dừng bước: "A trước tiên anh đừng nhúc nhích! Hiện tại chúng ta tới kiểm nghiệm thành quả em sửa chữa đi! Anh bước về bên trái hai bước, bên tay sẽ có một cái nút chính là công tắc, ấn vào xem đèn sửa xong chưa!"

"Được. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bất đắc dĩ hành động theo chỉ thị của cô, công tắc vừa bật, đèn trần chiếu sáng cả căn phòng, đèn không tiếp tục xuất hiện tình trạng nhấp nháy nữa, rõ ràng đã bình thường lại rồi.

"Yeah! Em mà ra tay thì đương nhiên nhất định không có vấn đề! Không uổng phí em đặc biệt tìm được ông chủ quán trọ mượn thang, khổ cực quả nhiên là đáng giá!" Mịch Nhi hoan hô một tiếng, hả hê nhếch môi lên, "Anh Tiểu Bạch, em lợi hại không! Còn không mau khen em!"

"Uh, Mich Nhi thật là tài giỏi!" Liên Tĩnh Bạch bị nét mặt của cô chọc cho cười, bắt đầu thật sự ca ngợi cô: "Cho dù hiện tại phụ nữ của gia đình cũng không chắc sẽ làm được công việc sửa chữa này, anh thật không ngờ em có thể làm tốt như vậy! Em nhất định là cô gái lợi hại nhất tài giỏi nhất trong tất cả gia tộc hào môn, là Mịch Nhi đặc biệt nhất của anh!"

"Chỉ là, loại chuyện này sau này để anh làm, cũng phải cho anh cơ hội thể hiện nha ——" Anh vừa nói xong, liền trực tiếp ôm Mịch Nhi lên bên giường, dưới ánh đèn cẩn thận kéo tay cô, kiểm tra thân thể cô nói: "Hiện tại để anh nhìn xem, em có bị thương không? Thang cao như vậy nguy hiểm như thế, hãy nghĩ đến trái tim của anh, em có thể có gắng đừng làm nó tổn thương nữa. . . . . ."

"Anh Tiểu Bạch, em cũng không phải là người giấy hay thủy tinh, không dễ dàng bị thương như vậy đâu!" Mịch Nhi buồn cười rút tay ra, "Anh cũng biết thân thể em thật sự sợ đau, một chút bị thương em cũng sẽ không chịu nổi. . . . . . Làm sao em có thể để cho mình bị thương, bây giờ rất khỏe mạnh nha!"

"Thật?" Liên Tĩnh Bạch hỏi, "Thân thể thật sự không có vấn đề? Không thoải mái nhất định phải nói cho anh biết!"

"A, em nhớ ra rồi, có chỗ rất không thoải mái!"

"Thế nào? Khó chịu chỗ nào? Để anh xem!" Trên mặt Liên Tĩnh Bạch bỗng nhiên lại khẩn trương lên, như gặp phải địch hỏi.

"Hi hi. . . . . ." Mịch Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ranh mãnh nhìn anh, sờ sờ bụng nói: "Em đói rồi, nhanh ăn cơm đi!"

"Em nha. . . . . . Làm anh sợ có phải rất vui không! Tiểu bại hoại!" Liên Tĩnh Bạch đưa tay sờ sờ sống mũi Mịch Nhi, vừa yêu vừa hận không biết bây giờ làm sao với cô mới phải.

Anh nhìn Mịch Nhi đang cười hi hi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chỉ có thể cưng chiều nói, "Anh sẽ đi lấy thêm thức ăn tối tới, mèo nhỏ tham ăn!"

Hoa Anh Thảo đưa túi đồ ăn tới quả nhiên chất lượng vượt trội, cho dù Liên Tĩnh Bạch vừa rồi ở trước cửa khẩn trương ném cả hộp chồng chất xuống đất, hiện tại sau khi cầm lên mở ra, thức ăn bên trong vẫn hoàn hảo như cũ không chút tổn hại, hai người dọn xong thức ăn lên bàn, nồng nhiệt bắt đầu ăn.

Thời gian này, những người khác trong đoàn du lịch vẫn còn ăn bữa tối không được tốt lắm ở phòng ăn của quán trọ cung cấp, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi cũng không phải là ăn một mình không chịu chia sẻ thức ăn với mấy người già, sau khi xảy ra chuyện, hai người cũng đành phải yên lặng ăn cơm ở trong phòng.

Lần đầu tiên bọn họ quyết định đặt đồ ăn ngoài, ăn thức ăn ngon không thể bạc đãi miệng và dạ dày mình, liền bạo tay đặt mỗi người một phần ăn ở Hoa Anh Thảo, đem tới các món ăn khiến mọi người trợn mắt hốc mồm, hai người cười nói đây là đền đáp bọn họ đã chăm sóc trên đường, mấy người già từ chối không được, cũng không thể không nhận.

Nhưng thưởng thức loại thức ăn ngon cao cấp này, nghĩ đến giá cả đắt đó ở Hoa Anh Thảo, những người già giản dị, tốt bụng, nhiệt tình này đều cảm thấy không được tự nhiên, trên đường bọn họ chăm sóc quan tâm vợ chồng trẻ này, không phải là vì ham thứ đền đáp xa xỉ này!

Bọn họ đưa cho hai người dưa muối không đáng giá bao nhiêu tiền, chủ yếu bày tỏ chính là thích đôi vợ chồng nhỏ, hai người này bình thường cũng có qua có lại giúp những người già này, nhưng lần này hai người tặng đồ ăn đắt tiền cho tất cả mọi người, đây tuyệt đối là không công không nhận thưởng, bọn họ không thể để hai người trẻ tuổi này hoang phí như vậy!

Vì vậy, lần thứ hai Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đặt thức ăn hỏi khẩu vị mọi người, thì tất cả người già đã tới dạy bảo họ một trận, tiền không thể phung phí thế này, vợ chồng son có thể ăn đồ tốt, nhưng hoàn toàn không cần quản bọn họ, càng không cần giúp bọn họ đặt thức ăn!

Liên Tĩnh Bạch nghe bọn họ nói xong cũng mềm lòng, những bác trai bác gái đáng yêu này chính là chất phác lương thiện như vậy, bọn họ cũng không cần dùng tiền bạc cân nhắc lợi ích, đây chính là người bình thường thành khẩn nhất, anh tuyệt đối không thấy được trên thương trường.

Mấy người già nếu như đều kiên trì quyết định, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi cũng đành phải mỗi ngày sau khi đặt đồ ăn, một mình dùng cơm trong phòng, mà không khách sáo chia sẻ cùng mọi người. Quá phụ thuộc vào tiền để đo tình cảm, ngược lại sẽ khiến mấy người già đáng yêu này cảm thấy lo lắng.

Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi chen chúc bên cạnh bàn nhỏ, lẳng lặng thưởng thức bữa tối ngon miệng.

Trải qua những ngày rèn luyện này, Liên Tĩnh Bạch cũng quen cuộc sống như thế, không có căn phòng quá xa hoa, quản gia quá cẩn thận, cũng không có người hầu sắp xếp trước lịch trình, nhưng chính là cùng Mịch Nhi như vậy, trải qua ngày của người bình thường, cũng là một loại hưởng thụ.

Sau bữa ăn tối, hai người chia ra tắm gội rửa mặt xong, thanh thản rúc vào trên giường, cùng nhau xem các loại phim truyền hình cẩu huyết trong ti vi cho hết thời gian.

Mịch Nhi lười nhát nằm lên chân Liên Tĩnh Bạch, lười biếng xụi lơ giống như con mèo thoả mãn, Liên Tĩnh Bạch giống như là trấn an mèo, tay cầm máy sấy tóc, dịu dàng sấy tóc ướt cho Mịch Nhi.

Mái tóc đen ngắn mềm mại giống như tơ lụa khi quấn quanh đầu ngón tay anh, mặc dù không tự nhiên xinh đẹp như trước nữa, nhưng sợi tóc trong bàn tay anh vẫn là uyển chuyển như vậy, một chút xíu liền móc vào toàn bộ tâm hồn anh.

Liên Tĩnh Bạch hơi nheo mắt lại, không có áp lực công việc, không có lịch trình sắp xếp cho ngày mai, anh đã bao lâu không được giống như bây giờ, cùng Mịch Nhi dựa sát vào nhau xem ti vi .

"Hả? !"

Ngón tay đùa bỡn tóc Mịch Nhi, dưới ánh đèn sáng ngời, Liên Tĩnh Bạch đột nhiên phát hiện đầu ngón tay khác thường, vẻ mặt của anh thay đổi toàn bộ.

Mưa gió sắp đến, âm u một mảnh.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện