Chương 208: Hoạt động bắt đầu
Nếu như nói Alex này gần như chỗ nào cũng nhúng tay biến thái quấy rầy cô còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, như vậy, một chuyện khác nhưng lại khiến Mịch Nhi đã không cách bình tĩnh nữa.
Cô nhớ rất rõ ràng, không phải là cô và Liên Tĩnh Bạch hẹn gặp nhau ở hội trường ư, nhưng tại sao bây giờ Liên Tĩnh Bạch chưa xuất hiện!
Anh đi đâu, bây giờ đã là năm giờ rồi, tại sao ngay cả một chút bóng dáng của anh cô cũng không nhìn thấy!
Mịch Nhi phiền não nắm tóc, cô cũng là vì ở hội trường tìm thật lâu cũng không tìm được anh, đợi đến khi hoạt động đã chính thức bắt đầu, mới có thể bất đắc dĩ ngồi xuống trước. Cũng bởi vì nhất thời lo lắng xem xét sơ suất, mới có thể để cho Alex lúc cô chưa hịp phản ứng, tựa như kẹo kéo dính vào chỗ ngồi bên phải cô . . . . . .
Mặc dù ở phía bên kia cô vì Liên Tĩnh Bạch chiếm một chỗ góc nhìn tốt hơn, mặc dù cô tin Liên Tĩnh Bạch nhất định sẽ theo giao hẹn chạy tới nơi này, nhưng bây giờ anh còn đến, ngồi ở bên kia kẻ cô chán ghét nhất, cô thực sự chỉ có hai chữ bực bội có thể hình dung!
Nhìn chỗ bên trái trống không, Mịch Nhi chỉ có thể liên tục gọi điện thoại cho Liên Tĩnh Bạch, nhưng đợi rất lâu rồi, cô cũng chỉ nhận được một tin nhắn đáp lại ủa anh "Chúng ta có thể gặp nhau sớm thôi, đừng gấp!", cô cũng không thể làm gì khác hơn là tạm thời ngưng điên cuồng liên hoàn call đoạt mệnh, dùng lý do Liên Tĩnh Bạch có việc gấp, ở trên đường kẹt xe, vẫn chưa tìm được hội trường, để an ủi mình không nên gấp gáp.
Nhưng đối mặt với những âm thanh bên tai phải, lời thì thầm đáng ghét của Alex giống như đang tẩy não, trán Mịch Nhi chỉ có thể không ngừng toát ra giếng chữ. . . . . .
"Mục cô nương, tôi lại nghĩ tới một chuyện! Tôi đang định hỏi cô về phương án trị liệu của Tim! Hôm nay bước đầu chưa bệnh của cô có thành quả gì không, có phát hiện gì mới không? Bệnh của anh ấy không làm khó được Mục cô nương kinh thái tuyệt diễm (đẹp đến kinh hãi) mới đúng, nhưng nếu như hai vị Thần y chúng ta cùng nhau liên thủ chữa bệnh, kinh nghiệm của tôi cộng thêm thiên phú của cô, chẳng phải là càng làm ít công to? Đến đây, tôi kể một số trải nghiệm của tôi trước, lát nữa tới phiên cô nói phương án cô chuẩn bị trị liệu!" die@nda@nle@quy2@don
Mịch Nhi cau mày dứt khoát ngồi vào vị trí vốn là chiếm cho Liên Tĩnh Bạch, ngăn Alex không ngừng dựa vào cơ thể. Đây là lần đầu tiên cô không muốn đồng hành cùng ác bác sĩ ưu tú đàm luận về y học, hoàn toàn không muốn mở miệng trao đổi!
Cô quyết định không để ý tới Alex tự biên tự diễn kia, tự anh ta chơi một mình cũng high được như vậy, nếu cô tham gia vào mấy câu, anh ta nói không chừng liền như ** không thể khống chế!
Dù sao, bây giờ hoạt động trong hội trường cũng đã bắt đầu, cho dù Alex vẫn nói không ngừng, âm thanh cũng không thể vang dội bao ngiêu, cô coi như nhẫn nhịn một con ruồi đánh không chết, cố gắng không đếm xỉa đến anh ta.
Mịch Nhi vuốt mi tâm, cô quyết định tập trung lực chú ý xem diễn thuyết trên sân khấu hội trường trước mặt, nói cho cùng, cô dường như còn chưa biết được hoạt động diễn thuyết quan trọng theo lời viện trưởng rốt cuộc là muốn làm gì.
Trên đài cao phía trước, viện trưởng ngồi ở chỗ bố trí xa hoa diễn thuyết, máy chiếu nghiêm túc chiếu PPT lên màn ảnh, nhớ tới bản báo cáo chi tiết: "Mộc Ái là một khu nhà tổng hợp nhiều chức năng của bệnh viện, kể từ khi Mộc Ái thành lập tới nay, chúng ta kiên quyết đào tạo giúp đõ người bị thương, toàn tâm vì từng bệnh nhân phục vụ. . . . . . Hơn một năm qua, Mộc Ái tiếp nhận bệnh nhân, chữa khỏi cho bệnh nhân. . . . . . Bác sĩ Mộc Ái, chủ nhiệm phụ trách, bên trong từng khoa thực hiện thi đua cương vị thi đua hiệu quả, cấp phúc lợi và tiền thưởng lấy tỷ số chữa khỏi làm chuẩn. . . . . ."
Mịch Nhi nghiêm túc nghe viện trưởng nói những lời này, những thứ này vốn nên là báo cáo nhân viên ghét nghe nhất, chợt khiến não cô sáng lên.
A, hoá ra là như vậy . . . . . .
Mịch Nhi bừng tỉnh hiểu ra, hiện tại cô có chút hiểu, nếu như không đoán sai, quan trọng theo lời viện trưởng cần cô tới tham gia hoạt động diễn thuyết này, vừa rồi làm một số thông báo cùng viện trưởng, hoàn toàn có thể nói là vì cô nha!
Phí sức báo cáo phần lớn tình huống quan trọng của bệnh viện Mộc Ái ra ngoài như thế, là vì để cô có thể mau sớm hiểu rõ tình hình và phát triển của bệnh viện, để trong ngày đầu tiên cô có thể hòa nhập được vào hoàn cảnh!
Uhm, đây coi như là chút thủ đoạn viện trưởng dùng để lấy lòng cô người nắm giữ bệnh viện này đi? Dien~dan`le`quy`don
Không hề nghi ngờ, cô xin lĩnh tấm lòng (lời khước từ nhã nhặn để miễn nhận một tặng phẩm hoặc một buổi chiêu đãi, đồng thời tỏ ý cảm ơn) phần lễ vật này! Đây là lễ vật rất thực tế rất thân thiết!
Những báo cáo này từ con số trên miêu tả chân thật tình trạng của Mộc Ái, sử dụng con số cụ thể đo đạc lập từng bước kế hoạch, trước kia có lẽ sẽ chỉ khiến cô cảm thấy không hứng thú với những bảng báo cáo thống kê kia, nhưng bây giờ lại khiến cô có trực quan nhất hiểu rõ Mộc Ái, khiến đáy lòng cô cảm nhận được rất nhiều thứ!
Nhưng dù Mịch Nhi còn muốn thông qua báo cáo của viện trưởng để dời đi mình này lực chú ý lo lắng Liên Tĩnh Bạch và buồn bực Alex, nhưng diễn thuyết cuối cùng vẫn đi tới kết thúc, sau khi viện trưởng nói tiếp một câu mời mọi người tự do hoạt động một lúc, liền thàn nhiên rời đi.
Mịch Nhi thở dài, cúi đầu nhìn đồng hồ đã chỉ sáu giờ, Liên Tĩnh Bạch vẫn chưa xuất hiện, cô không khỏi nhìn về phía sau, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng anh ở lối vào.
Nhưng cô chỉ thấy hàng loạt chỗ trống, hội trường lớn như vậy phía sau còn trống một phần ba chỗ ngồi. Có lẽ là vì bệnh nhân bệnh viện Mộc Ái nhiều, không ít bác sĩ vào thời gian này căn bản không thể đột nhiên kết thúc khám gấp và trị liệu, không thể đúng hạn tham gia hoạt động tập thể này.
Cô bắt đầu nghi ngờ, nếu như vừa rồi viện trưởng báo cáo nếu là vì một mình cô mà diễn thuyết, như vậy bây giờ tự do hoạt động, hình như chính là vì đợi một số nhân viên còn chưa tới đông đủ. . . . . .
Nếu không làm sao sẽ có khoảng cách kỳ lạ trên sân khấu, đang diễn thuyết liền sau đó không có hoạt động chính thức, chỉ là mở nhạc chờ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thời gian lại qua năm phút, một số nhân viên y tế bắt đầu lẳng lặng chạy ra cửa sau, Mịch Nhi xoay người chăm chú nhìn chằm chằm lối vào, chỉ sợ bỏ qua bóng dáng Liên Tĩnh Bạch.
Nhưng mà, cô chẳng những không đợi được người yêu đến, ngược lại đợi trúng mấy cô hoàn toàn không muốn thấy. . . . . .
Mấy người phụ nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đang ung dung lắc lư đi qua.