Chương 10
Chương 10
HỒ SƠ BỆNH ÁN
Chạy xe từ ngoài biển vào tới khu an dưỡng Salmarsh House qua hết chặng đường sáu dặm. Từ
thị trấn South Beham cách xa sáu dặm còn một tuyến đường xe lửa đủ tiện nghi phục vụ khách đi London.
Giles và Gwenda được hướng dẫn vào bên trong phòng đợi mát mẻ, treo rèm vải bông. Một người phụ nữ đã có tuổi, tóc bạch kim, vừa bước tới trên tay cầm ly sữa, bà nhìn về phía hai vị
khách gật đầu chào tìm chỗ ngồi bên bếp sưởi. Chợt bà nhìn Gwenda chăm chăm rồi nghiêng người như muốn nói nhỏ vừa đủ nghe.
"Ta nhìn thấy đứa bé tội nghiệp, có phải là con em đó không?"
Gwenda sững sờ, nàng nói cho có lệ.
"Không, dạ không phải?"
"À, ta thấy thắc mắc?". Bà gật gù đầu kề môi vô ly sữa nhấp một ngụm rồi nói:
"Chờ tới mười rưỡi, giờ quy định. Tới giờ đó mới biết là chuyện lạ". Bà muốn nói nhỏ hơn, nghiêng người ra trước.
"Chỗ đằng sau bếp sưởi" bà thở ra. "Nhưng đừng cho ai biết ta nói nghe".
Vừa lúc đó cô y tá bước vô mời Giles và Gwenda đi theo.
Hai người được đưa tới giới thiệu với bác sĩ Penrose, vừa nhìn thấy, ông đã đứng dậy chào hỏi.
Gwenda nghĩ trong đầu ông bác sĩ này có vẻ dở hơi, hơn cả bà lão ngoài phòng khách. Mấy tay bác sĩ tâm thần hầu như tay nào cũng có tật dở hơi.
"Tôi đã nhận được thư và luôn cả thư của bác sĩ Kennedy". Bác sĩ Pensore nói "Tôi đang tìm lại hồ sơ bệnh án của cha bà. Hình như mới nghe nói gần đây thôi phải không?"
Gwenda nhắc lại thời gian nàng những người bà con phía mẹ bên New Zealand nuôi nấng, nàng nghe nói cha nàng chết trong nhà an dưỡng.
Bác sĩ Pensore gật, "Đúng thế, hồ sơ bệnh án của ông thấy lạ lắm".
"Cụ thể là...", Giles hỏi lại.
"À đây, chuyện hoang tưởng, hay có thể nói là mộng tưởng dễ gây hậu quả nghiêm trọng. Dù đang trong trạng thái bị kích động, ngài thiếu tá Halliday còn nhớ lại lúc ông giơ tay siết cổ bà vợ kế trong lúc đang lên cơn ghen điên tiết. Có rất nhiều dấu hiệu không bình thường trong vụ án này, không cần phải nói ra đây, dù bác sĩ Kennedy xác nhận bà Halliday còn sống, ngay lúc đó tôi đánh giá lời xác minh của cha anh nói cho có vậy thôi".
"Thì ra ông cho cha tôi giết bà ấy? Giles hỏi.
"Tôi chỉ nói "ngay lúc đó". Về sau mới có lý do suy nghĩ lại, bởi vì tôi đã quen với trạng thái thần kinh của ông ta. Này Reed, cha anh không phải là người hoang tưởng đâu, ông không thích trò bạo lực hay hành hạ người khác. Cha anh là một người biết tự trọng, ăn ở biết điều, không phải như người ta thường gán cho ông tính gàn dở này nọ, hay ức hiếp người khác. Chuyện ông bị ám ảnh vì cái chết của bà Halliday thì có, muốn tìm cho ra nguyên nhân ta phải quay lại thời thơ ấu. Tôi thấy đưa ra phương pháp phân tích tâm lý cũng không thể tìm đâu ra manh mối.
Thuyết phục một bênh nhân chịu theo phương pháp phân tâm phải lâu dài, có khi phải mất nhiều năm. Trường hợp cha anh thời gian không còn bao nhiêu".
Ông dừng lại ngước nhìn rồi chăm chú nói:
"Anh biết không, tôi dám nói là cha anh muốn tự tử".
"Ôi, đâu có", Gwenda khóc thét.
"Xin lỗi, và Reed, tưởng đâu bà biết chuyện đó. Tôi cứ ngỡ bà trách chúng tôi, nhưng biết cảnh giác càng hay. Thiệt tình mà nói ngài thiếu tá Halliday không phải là típ người muốn tự tử, bởi không thấy ông có vẻ chán hay là than thân trách phận bao giơ. Chỉ nghe ông than hay mất ngủ, bạn đồng nghiệp tôi kê toa cho ông uống thuốc. Mỗi lần lấy thuốc ra uống ông dành ra một chút chờ gom cho đủ liều thật mạnh".
Bác sĩ chìa tay ra.
"Bác sĩ có thấy cha tôi là một người gặp nhiều bất hạnh?".
"Không, không có chuyện đó đâu. Phải nói còn nặng hơn vậy nữa kìa. Ông mặc cảm mình phạm tội, ông muốn được đền tội. Ban đầu ông nhờ tôi gọi tới đồn cảnh sát, nói năng một hồi, rồi ông thề thốt không phải là thủ phạm, khăng khăng chối ờ không hay biết mấy vụ đó. Ông lặp đi lặp lại, ông không còn nhớ gì mấy chuyện đó". Bác sĩ Pensore tay lục lạo đống giấy tờ trên bàn.
"Theo lời ông kể, những gì xảy ra ngay buối tối đó trước sau như một. Lúc ông trở về nhà trời đã tối, người giúp việc đã ra về hết. Ông vô trong phòng ăn như mọi khi lấy chai rượu rót một ly uống cạn, rồi đi qua phòng khách kế bên có lỗi cửa ăn thông. Sau đó ông không còn nhớ gì nữa, không nhớ, cho tới lúc ông dừng lại đứng nhìn người vợ bị siết cổ, nằm chết ngay đơ. Ông sực nhớ mình đã siết cổ vợ".
Giles nói xen vô:
"Xin lỗi, bác sĩ Penrose, làm sao cha tôi còn nhớ rõ đã làm chuyện đó?"
"Bởi ông ta nhất quyết. Mấy tháng sau, ông cảm thấy mình sống trong tâm trạng bồn chồn. Ông kể lại chính vợ ông cho ông uống thuốc. Trước kia ông từng sống ở Ấn Độ, biết chuyện mấy bà vợ phải ra hầu tòa vì tội cho chồng uống cà độc dược thân tàn ma dại. Ông hiện đang sống trong tâm trạng một người hoang tưởng, không còn nhớ ngày tháng và mình, đang ở đâu. Ông cương quyết không nhận nghi ngờ vợ phản bội. Còn tôi cho rằng chính vì lý do đó ông nghĩ tới chuện hại vợ ông. Hoặc có thể lúc đó ông vô trong p hòng khách nhìn thấy mảnh giấy vợ ông viết để lại từ biệt ra đi. Để quên đi chuyện đó,chỉ còn cách giết vợ. Hoang tưởng là thế đó".
"Ông ta biết lo lắng vì vợ lắm sao?" Gwenda hỏi.
"Chớ còn gì nữa, thưa bà Reed".
"Nhưng... ông không ngờ đó mới là chứng hoang tưởng?"
"Hẳn ông ta phải biết chuyện đó, nhưng trong thâm tâm muốn phớt lờ đi nỗi ám ảnh dâng trào đến cuồn cuộn nên phải viện lý do này nọ. Giả sử ta có thể truy tìm những dấu tích tuổi thơ ấu bị
dồn nén...".
Gwenda cắt ngang câu chuyện, nàng không quan tâm tới chuyện hồi còn con nít.
"Ông có chắc là như lời ông mới nói ra, cha tôi không hề làm chuyện đó?"
"Thưa bà Reed nếu như bà còn thắc mắc chuyện đó, bà nên bỏ qua một bên. Kelvin Halliday dù có ghen tuông đến mức độ nào, cũng không đến nỗi phải giết vợ".
Bác sĩ Penrose húng hắng ho, rồi ông lôi ra một tập sách đã cũ mèm.
"Thưa bà Reed, nếu bà cần thì đây chính là cái bà nên tìm hiểu, gồm có những bài ghi chép lúc cha bà còn ở đây. Vốn là người điều trị cho ông lưu giữ, bác sĩ McGuice giờ được gom lại như
một phần của hồ sơ bệnh án, được viết vắn tắt mấy chữ K.H. Nếu bà muốn được xem tập nhật ký này".
Gwenda nhanh nhẹn chìa tay ra.
"Cảm ơn ông", nàng nói "tôi cũng muốn lắm chứ".
II
Ngồi bên trong toa xe lửa trên đường về lại London, Gwenda lôi tập hồ sơ bìa đen cũ kỹ trong túi ra xem. Nàng lật đại một trang tùy hứng.
Kelvin Halliday ghi lại thế này.
"...Mấy tay bác sĩ này làm được việc đấy... Toàn là chuyện nhảm nhí. Có phải tôi thương mẹ tôi hơn? Hay là tôi ghét cha tôi? Làm gì có mấy chuyện đó... ta thì cho đấy là một vụ án hình sự -
chuyện của toàn án - rõ ràng đây có phải chỗ nhà thương điên đâu mà nói. Thế nhưng bọn người ở đây, mặt mũi còn tỉnh táo, trông thấy đâu có khác gì những người bình thường, trừ khi bạn gặp phải một anh chàng lập dị. Ấy đấy, nghĩ lại ta cũng là một tay thích sống lập dị...
Vừa rồi ta viết thứ cho James... nhắc nhở nên thăm hỏi Helen... Nếu nàng còn đó nàng phải đích thân tới đây với ta... Gã cho hay không rõ ràng nàng ở đâu... không chừng hắn biết ra đã giết nàng chết từ lúc nào rồi... Ta biết hắn là một người bạn tử tế, nhưng ta không thể nhầm... Helen chết rồi...
Ta sinh nghi nàng từ lúc nào nhỉ? Lâu lắm thì phải... ngay sau khi tới Dillmouth... Thấy nàng đổi tính... Nàng muốn che giấu chuyện gì đó... Ta để tâm theo dõi nàng... Ờ còn nàng lại dòm ngó ta...
Hay là nàng bỏ thuốc đọc cho ta ăn?... Thấy toàn là chuyện mộng mị quái đản. không thể gọi là những giấc mơ bình thường... nằm ngủ bị mộng đè có sao đâu... Ta biết nàng bỏ thuốc độc... Chỉ
có nàng mới dám giở cái chiêu đó ra...sao vậy nhỉ? Có một tay nào đó xen vô...Nàng lo sợ vì hắn...
Ta muốn làm người lương thiện. Ta nghi nàng có nhân tình mới. Phải có kẻ lạ xen vào ta biết là có mà. Lúc đi trên tàu nàng có kể cho ta nghe...nàng yêu mà không thể làm vợ. Hoàn cảnh trớ
trêu như ta đây... Ta không thể nào quên được nàng... Có lúc ta nhìn thấy Gwennie nhỏ bé của ta, nét giống y như Megan. Ở trên tàu, Helen và Gwennie đùa giỡn thật là thân mật... Helen... Em thật là dễ thương...
Nàng Helen hãy còn sống chứ? Hay là ta đã siết cổ nàng bằng cả hai tay - nàng chết mất rồi?
Bước qua bên phòng ăn nhìn thấy mảnh giấy nàng để lại trên bàn giấy thế là đâu đâu cũng một màu đen. Không còn nghi ngờ gì nữa...Ta đã giết chết nàng... Nhờ ơn Chúa, Gwenni được bình yên ở New Zealand. Con bé ngoan ngoãn đáng yêu. Con bé được nuông chiều là nhờ ơn Megan.
Megan - Megan ơi! Làm sao em tới được đây với ta...
Chỉ còn cách đó thôi... Không lo sợ tai tiếng...chỉ còn cách đó đứa trẻ mới được yên vui. Ta không thể đi tới nữa, không phải chờ năm này qua năm khác. Ta phải nghĩ ra cách khác. Gwenni chả biết gì mấy chuyện đó. Nàng làm sao biết được cha nàng là thủ phạm...?
Gwenda nước mắt ràn rụa. Nàng ngồi nhìn qua Giles, anh chàng thì hướng tầm mắt vô một góc bên kia.
Đoán được ý nghĩ trong đầu Gwenda, anh khẽ nghiêng đầu qua.
Vẫn cúi nhìn những dòng chữ đầu tiên trên trang giấy, nhưng một hàng chữ đậm như đang hiển hiện.
AI LÀ TÌNH NHN CỦA NÀNG?
Gwenda chầm chậm gật đầu.
Phải có một kẻ lạ mặt - ta biết có một kẻ lạ mặt.