Chương 12

Kể từ hôm đó, tôi chán đánh nhau.

Tôi chán cả trò tắm suối lẫn bắn chim.

Tôi thích nằm đu đưa trên chiếc võng ngoài vườn và vẩn vơ nghĩ tới... Út Thêm hơn.

Không hiểu sao mỗi lần nghĩ tới Út Thêm, tôi cảm thấy người tôi lơ lơ lửng lửng và tôi mong gặp lại nó biết bao. So với nhỏ Thơm, Út Thêm dịu dàng hơn. Mà tôi, tôi lại thích những bạn gái dịu dàng. Nhỏ Thơm chất phác nhưng rắn rỏi. Mặc dù nó mến tôi và tôi cũng mến nó nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh nó cỡi lên cổ thằng Nhạn, tôi lại cảm thấy sao sao ấy.

Út Thêm chắc không vậy. Người có vóc dáng mảnh mai và giọng nói êm ái như nó chắc không thích trò đánh nhau, mặc dù thằng Dư em nó là chúa đập lộn. Khi Út Thêm chào dì tôi ra về, tôi đã ngẩn ngơ trước nụ cười rụt rè của nó. Nó cười dễ thương ghê. Nhỏ Thơm cười tươi hơn, nhưng không có duyên bằng. Khi Út Thêm cười, tôi đã để ý kỹ. Tôi thấy nó có một cái răng khểnh, giống như tôi. Mặc dù cái răng khểnh của tôi khi cười trông vô duyên tệ.

Thằng Nhạn là chúa thộn. Ngay vào lúc tôi đang nằm lắc lư trên võng và mường tượng đến nụ cười của người đẹp xóm Miễu thì nó cầm dây võng giật đùng đùng:

- Anh Chương! Dậy ăn đu đủ!

Tôi quay lại. Thằng Nhạn đang cầm trái đu đủ vàng lườm trên tay.

- Đu đủ ở đâu vậy? - Tôi hỏi.

- Ở trên cây. Em mới hái.

Vừa nói, Nhạn vừa cầm dao bổ trái đu đủ làm đôi. Rồi nó đưa tôi phân nửa, kèm với một cái muỗng:

- Anh ăn đi! Đu đủ nhà em ngọt lắm!

Tôi tròn mắt:

- Mày không gọt ra à?

Nhạn cười:

- Gọt chi cho mất công! Để vậy, lấy muỗng múc ăn ngon hơn!

Nói xong, nó cầm muỗng xoáy vào nửa trái đu đủ trên tay, múc ăn ngon lành. Lập tức tôi làm theo nó. Vừa ăn tôi vừa hỏi:

- Nè Nhạn!

- Gì?

- Thằng Dư ấy mà.

- Thằng Dư sao?

- Chị nó ấy mà.

- Chị nó sao?

- Chị nó... hiền ghê mày há!

Tôi muốn nói chị nó "dễ thương ghê" nhưng lại cảm thấy ngường ngượng, bèn nói tránh đi.

Nhạn không buồn để ý đến chị thằng Dư. Nó gật đầu một cách máy móc:

- Ừ.

Rồi nó phun hột đu đủ trong miệng ra, nói:

- Trái đu đủ này ít hột ghê anh hén?

Tôi liếm môi:

- Ừ. Nhưng mà này!

- Gì?

- Chị thằng Dư ấy mà.

- Chị nó sao?

- Chị nó có cái tên ngộ ghê! Ai lại tên Út Thêm!

Nhạn tỏ vẻ hiểu biết:

- Bởi vì nó có một bà chị tên Út.

- Là sao? - Tôi không hiểu.

- Nhà nó đông anh em. Khi đẻ chị nó, tưởng là hết rồi, nhà nó mới đặt tên Út. Không ngờ mấy năm sau, nó lót tót chun ra, nhà nó bèn gọi nó là Út Thêm. Sau đó, mẹ nó lại sinh thêm một đứa nữa, tức là thằng Dư.

Câu giải thích của Nhạn khiến tôi phì cười. Hóa ra cái tên của hai chị em thằng Dư cũng "sự tích" gớm!

Ngồi im một lát, tôi lại buột miệng:

- Nè Nhạn!

- Gì?

- Nhỏ Út Thêm ấy mà.

- Nó sao?

Loay hoay một hồi, không nghĩ ra câu nào mới, tôi bèn lặp lại câu khi nãy:

- Nó hiền ghê mày há?

Nhạn có vẻ đã ngán ngẩm trước việc tôi cứ khen Út Thêm "hiền ghê" hoài, nó trả lời bằng một giọng kém hào hứng:

- Ừ, hiền.

Tôi nhìn Nhạn bất mãn:

- Nó hiền thật mà!

- Thì em có nói gì đâu!

Tôi tiếp tục:

- Nó không "méc" dì Sáu chuyện mình bắn bể đầu thằng Dư.

- Ừ.

- Nó chỉ tới nhờ dì Sáu xức thuốc thôi.

- Ừ.

- Khi ra về, nó còn cười.

- Cười thì nói làm gì. Ai mà chẳng cười.

- Nhưng nó có cái răng khểnh mày ạ. Nó giống tao.

Nhạn hắng giọng:

- Tưởng gì! Cái răng lồi xỉ của nó em thấy lâu rồi.

Cái từ ngữ thô thiển của Nhạn khiến tôi tức ói máu. Cái răng khểnh của người ta, nó lại gọi là "răng lồi xỉ", nghe chẳng thơ mộng tí nào. Tôi cau mặt:

- Mày đừng gọi là răng lồi xỉ. Đó là răng khểnh.

- Em cứ gọi là răng lồi xỉ. Em chẳng biết răng khểnh gì ráo. Ở làng em, mọi người đều gọi những chiếc răng mất trật tự, nằm không ngay hàng thẳng lối là răng lồi xỉ.

Nhạn bình thường hiền lành, tôi bảo sao nghe vậy. Chẳng hiểu sao hôm nay nó cứng đầu quá xá. Hay là nó không ưa Út Thêm vì Út Thêm mắc cái tội tài đình là làm chị thằng Dư! Nghĩ vậy, tôi không thèm cãi nhau với nó. Tôi chỉ chép miệng, thăm dò:

- Nhưng mày có công nhận là nó dễ mến không?

Nhạn bĩu môi:

- Em chẳng mến nó chút xíu nào!

Nhạn làm tôi cụt hứng. Tôi chớp mắt:

- Nhưng nó hiền.

- Nó hiền kệ nó! - Nhạn nhún vai - Nó hiền, nhưng em nó thì dữ. Trước sau gì thằng Dư cũng sẽ tìm cách phục thù anh em mình!

Kể từ lúc gặp Út Thêm, tự trong thâm tâm tôi đã không còn xem thằng Dư là kẻ thù nữa. Tôi coi nó như... em. Vì vậy, nghe Nhạn nói về thằng Dư một cách hậm hực, tôi ngồi im không tán đồng cũng không phản đối.

Để lảng chuyện, tôi giả bộ ngó lên vòm lá, xuýt xoa:

- Khế chín quá trời mày ơi!

Nhạn mắc bẫy tôi ngay. Nó nhìn lên những chùm trái lủng lẳng trên cao:

- Anh ăn không, em hái xuống cho?

Tôi lắc đầu:

- Lát nữa tao mới ăn. Bây giờ tao no quá, phải nằm nghỉ một lát!

- Vậy lát nữa em hái cho anh!

Nói xong, Nhạn cầm lấy chiếc muỗng và cái vỏ đu đủ trên tay tôi rồi trở gót vào nhà.

Chỉ đợi vậy, tôi ngả lưng xuống võng và co chân đạp vào thành giếng cho chiếc võng chao qua chao lại. Nằm đong đưa một mình, tôi tha hồ thả nỗi nhớ bay xa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện