Chương 20
Thế nhưng cô không về nhà. Vào ngày đó, cô xin nghỉ phép, rồi mua vé máy bay, bay đến một thành phố xa lạ mà vô cùng quen thuộc.
Thượng Hải vừa vào thu nhưng phía Bắc đã là cuối thu. Cây cối bên đường lá rơi xào xạc, người đi đường bước đi vội vã trong làn gió thu. Đám tài xế taxi cứ vòng qua lượt vào ở góc đường đều hỏi: “Đi phía nam hay phía bắc?”.
Khu phố cổ như mê cung, cuối cùng cô cũng tìm được con hẻm nhỏ trong trí nhớ, tuy chỉ đến một lần nhưng khi nhìn thấy cánh cửa đen đó, cô liền biết chính là nơi đây.
Trả tiền xe, xách theo túi lớn túi nhỏ đi xuống.
Trước khi gõ cửa, cô cảm thấy hơi cẳng thẳng, không biết vì lo lắng điều gì. Cuối cùng thấy người giúp việc ra mở cửa, hỏi cô muốn tìm ai, cô chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng dì Triệu vọng ra: “Ai thế?”
Cô khẽ gọi: “Dì Triệu”.
Dì Triệu vừa nhìn thấy cô thì vội chạy đến nắm tay, nước mắt như sặp rơi: “Con à, sao con lại đến đây?”. Cô sợ mình cũng sẽ khóc nên cố gắng kiềm chế, cười nói: “Con đến thăm dì”.
“Vào nhà, nào”, dì Triệu kéo tay cô không buông, “Con bé này, đến cũng không nói trước một tiếng để dì đón, chỗ này cũng đâu dễ tìm”.
“Không sao, con nhớ đường.”
Vì Chấn Vinh từng dẫn cô đến nên cô nhớ rất rõ. Tất cả những thứ liên quan đến anh, cô đều nhớ mãi.
Dì Triệu kéo tay cô, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mà mắt không khỏi ngấn nước, nhưng vẫn cố cười: “Sao lại gầy thế này? Vừa hay hôm nay anh hai con cũng đến, dì vui lắm, các con vẫn nhớ đến thăm dì”.
Lúc này cô mới nhìn thấy Lôi Vũ Tranh. Dưới bầy trời trong xanh cuối thu tại Bắc Kinh, anh đứng dưới hiên nhà, ánh nắng màu cam nhàn nhạt chiếu lên từng lọn tóc đen nhánh, phản chiếu một thứ ánh sáng xanh thẫm, cũng có thể vì anh mặc chiếc áo len màu xanh, mang đến cảm giác dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài tuấn tú lạnh nhạt. Cô lại nhớ đến Chấn Vinh, tâm trạng càng thêm trĩu nặng.
Người giúp việc rót trà, còn dì Triệu ở bên cạnh ân cần quan tâm cô như con gái, không những mang trái cây ra, mà còn lấy một thanh chocolate đưa cho cô: “Ăn đi con”.
Cô chậm rãi bóc vỏ kẹo, cắn một miếng, cảm giác đắng chát ngọt ngào đan xen, rồi cũng chẳng nhận rõ là mùi vị như thế nào nữa. Dì Triệu dứt khoát tự tay mình đi mua đồ ăn nên nói với hai người: “Hai đứa hôm nay ở lại ăn cơm, dì đi chợ, hai đứa cứ ngồi chơi. Vũ Tranh, con nói chuyện với Hiểu Tô nhé”.
Những lời nói quen thuộc trong gia đình liên miên không dứt, Đỗ Hiểu Tô rất cảm động. Dì Triệu đi rồi, nhưng cô chẳng biết phải nói gì với Lôi Vũ Tranh, mà chỉ im lặng cầm ly trà. Trà hoa lài mang mùi hương thoang thoảng như có như không. Trong phòng rất yên tĩnh, chợt nghe thấy tiếng chim bồ câu kêu. Cửa sổ lớn hướng về phía nam, đứng đó nhìn ra ngoài có thể thấy hai cây táo đã rụng hết lá nhưng cành cây vẫn còn chi chít những quả, khu vườn ngập tràn sắc thu. Trời gian như ngừng trôi, chỉ còn ánh ắng yếu ớt dưới mái hiên chiếu lên khung cửa sổ tưởng chừng như bước chân của thời gian. Cô nhớ đến hình dáng của Chấn Vinh khi còn nhỏ, có phải cũng vui đùa vô lo vô nghĩ trong một ngày thu thế này.
“Cô đến đây làm gì?”, giọng nói của anh đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cô giật bắn người, ngẩn ra nhìn anh rồi mới trả lời: “Tôi đến thăm dì Triệu thôi”.
Anh không nói gì thêm, dù sao từ trước đến nay anh cũng không hề mong gặp lại cô.
Nhưng khi dì Triệu về, anh như biến thành người khác, gần như chẳng xem cô là người ngoài, nhất là lúc ăn cơm. Dì Triệu gặp cho anh một đùi gà, cái còn lại gắp cho Hiểu Tô: “Hai đứa ăn nhiều vào, cả ngày bận rộn nhiều thứ, cơm cũng không chịu ăn uống tử tế.”
Dường như anh muốn làm dì Triệu vui vẻ nên nhanh chóng ăn hết đùi gà, còn hỏi: “Còn nữa không ạ? Con vẫn ăn được nữa”.
“Thôi đi con!”, dì Triệu lấy đầu đũa chỉ anh, “Bao nhiêu năm rồi không chịu dẫn một cô nào về cho dì xem mặt, con định độc thân cả đời hả?”.
Lôi Vũ Tranh đáp: “Sao dì giống mẹ con thế, vừa gặp con liền cằn nhằn?”
Dì Triệu cười: “Con đã biết như thế thì mau chóng tìm một cô về đây, để dì với mẹ con yên lòng”.
Lôi Vũ Tranh vừa cười vửa thanh minh: “Dì đừng gấp, ít nữa con sẽ tìm một cô vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền về, đảm bảo dì hài lòng.”
Dì Triệu nói: “Câu này con nói mấy năm rồi, thế mà cũng chả thấy động tĩnh gì, năm ngoái ngồi đây ăn cơm con cũng nói thế...”. Nhớ năm ngoái khi Lôi Vũ Tranh nói câu này chính là lúc Thiệu Chấn Vinh dẫn Hiểu Tô về. Nghe thấy vậy Hiểu Tô cúi đầu thở dài.
Hiểu Tô biết bà nhớ Chấn Vinh nên trong lòng không vui. Còn cô lại càng buồn hơn nhưng cũng cố giấu đi, làm ra vẻ tươi tỉnh để ăn cơm.
Dì Triệu nghe Hiểu Tô bảo là đi công tác, đồng nghiệp của cô cũng đã đặt khách sạn rồi, nên phần nào yên tâm nói: “Để anh hai đưa con về”.
Khi tiễn cô ra cửa, dì Triệu vẫn nắm chặt tay cô, cuối cùng vỗ nhè nhẹ, nói: “Chấn Vinh không còn nữa, con phải tự biết chăm sóc mình”.
Qua cửa kính xe cô vẫn cười, vẫy tay chào tạm biệt dì Triệu. Dì Triệu đứng trước cửa, mỉm cười nhìn cô như nhìn đứa con của chính mình, bởi Chấn Vinh là đứa con mà chính tay bà nuôi lớn nên dì Triệu cũng xem cô như con mình.
Khi biết xe đã ra khỏi con hẻm nhỏ, không nhìn thấy bóng dì Triệu nữa cô mới dám bật khóc.
Cô từng nghĩ mình sẽ không thể khóc được nữa, nước mắt đã cạn từ lâu, nhưng trong giây phút này vẫn không sao kìm được.
Cô không dám về nhà, không dám gặp bố mẹ. Bởi bố mẹ luôn mong cô hạnh phúc, nhưng người cô yêu tha thiết trên đời này không còn nữa, cô làm sao có thể hạnh phúc được đây?
Cô òa khóc, nước mắt trào ra không sao ngăn được, lăn xuống gò má. Đèn đường vụt qua, những vầng sáng tựa sao băng chợt lóe qua đôi mắt mọng nước nhạt nhòa. Quá khứ tươi đẹp nhất đời cô cũng như ánh sao băng, từng rất rực rỡ, từng rất tươi đẹp, nhưng giờ đây cô không còn Thiệu Chấn Vinh nữa.
Cô cố gắng tìm lại, nhưng niềm hạnh phúc trước kia đã vĩnh viễn biến mất rồi.
Dù có khó khăn vất vá đến đâu, cũng chỉ còn mình cô lẻ bóng.
Cô chẳng biết mình đã khóc bao lâu, cuối cùng xe dừng lại trước đèn đỏ, anh đưa cho cô chiếc khăn tay.
Cô nhận lấy, che lên mặt mình, rồi cổ họng phát ra những tiếng nức nở: “Hôm nay là sinh nhật tôi...”
Cô không biết bên mình lúc này là ai, cô chỉ muốn được nói chuyện, giọng nghẹn ngào: “Hôm nay tôi hai mươi tư tuổi, anh có tin không? Anh ấy từng nói, sinh nhật tôi năm nay, chúng tôi sẽ kết hôn...ngày hôm nay của năm ngoái vẫn còn là ngày hạnh phúc nhất đời tôi...”. Cô nhặt lấy những gì tốt đẹp nhất của quá khứ tựa như những hạt ngọc còn đọng lại trong ký ức, từng hạt từng hạt, nhưng không cách nào xâu lại thành một chuỗi như ban đầu được nữa. Cô kể ngắt quãng, vì câu chuyện quá đẹp nên cô sắp không thể nhớ được mình đã từng trải qua hạnh phúc, từng ở bên anh ấy, mỗi việc mỗi ngày. Anh từng rất yêu cô, anh từng rất tốt với cô, cô đã tưởng rằng cả đời này sẽ như thế.
Nhưng cả đời cô, đến trước khi hai mươi tư tuổi đã ngừng lại rồi.
Quá nhiều thứ tốt đẹp cô không sao nói tiếp được nữa, chỉ ngắt quãng từng chút từng chút một, rồi nước mắt lại trào ra. Cô khóc hết lần này đến lần khác, khăn tay ướt đẫm nước mắt rồi anh lại đưa hộp khăn giấu ở ghế sau cho cô. Cô ôm hộp giấy rồi thì thầm kể chuyện quá khứ. Những gì Thiệu Chấn Vinh làm cho cô, những gì Thiệu Chấn Vinh đối xử với cô, nói được một nửa cô lại nghẹn ngào. Thực ra không cần thiết, không cần phải kể cho người khác, chỉ cần một mình cô biết là được, bởi đó là Thiệu Chấn Vinh của cô.
Cuối cùng vì khóc quá nhiều, cô ôm hộp khăn mà ngủ thiếp đi.
Lôi Vũ Tranh không biết cô ở khách sạn nào. Còn cô đã khóc đến kiệt sức, và ngủ lúc nào chẳng hay, hàng lông mi còn vương nước mắt. Anh thầm nghĩ, mình không thể chở cô ấy về nhà, nhưng nếu gọi cô tỉnh lại thì khó đảm bảo cô sẽ không khóc nữa. Anh chưa bao giờ thấy người nào có nhiều nước mắt đến thế, khóc mãi khóc mãi, khóc đến mức anh tưởng rằng ghế xe của mình bị nước mắt cô thấm ướt hết.
Trời khuya vắng lặng, trên đường không có nhiều xe, anh lái xe lòng vòng trên đường. Cũng chẳng biết nên lái đi đâu, hay phải làm thế nào, nên đành lái xe về phía trước. Giữa không gian u tối chỉ còn ánh đèn xanh đèn đỏ chớp nháy trong cô đơn. Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy từng nhịp thở của cô. Mỗi lần quay xe chuyển hướng, anh đều nghe thấy tiếng đèn xe kêu lách tách, cứ như nước mắt của ai đó đang rơi tí tách.
Cuối cùng anh dừng xe bên đường rồi xuống xe.
Trên người vẫn còn thuốc lá, anh liền quay ngược hướng gió mà châm thuốc.
Thành phố đã ngủ say. Từ trên cầu vượt nhìn xuống, những tòa cao ốc sáng rực như được đính những ngôi sao láp lánh. Cả thể giới đang chìm trong giấc ngủ và cả người vừa khóc kia cũng ngủ rồi.
Anh đứng bên lan can, điểm sáng lập lòe trên đầu điếu thuốc lá cơ hồ khiến người ta bình tĩnh một cách kỳ lạ. Chợt phía sau có tiếng còi xe vang vọng như tiếng sấm, nhưng lại xa xôi như từ một thế giới khác.
Không thể chạm vào, chẳng thể với tới.
Ba giờ sáng, Đỗ Hiểu Tô tỉnh lại, chợt thấy mình đang ôm hộp khăn giấy dựa người vào cửa xe, cô cứng đờ, đèn sau xe còn đang nhấp nháy.
Cô thoáng sững người. Cửa xe mở ra, mùi thuốc lá trên người anh cùng cơn gió lạnh cuối thu ùa vào.
Anh không nhìn cô, chỉ hỏi: “Cô ở khách sạn nào?”.
Thật ra khi xuống máy bay cô đã đi tìm con hẻm đó, vốn không đặt khách sạn, cô nhỏ giọng nói: “Anh chở tôi đến đâu cũng được”.
Cuối cùng anh quay lại nhìn cô: “Vậy hành lý của cô đâu?”.
Cô lắc đầu, ngoài túi xách nhỏ mang bên người, cô không còn hành lý nào khác.
Không lâu sau họ xuống đường, lái xe một lúc thì vào một khi căn hộ, anh dừng xe lại rồi nói: “Xuống xe”.
Cô ôm hộp khăn giấy đi theo, anh bấm mật mã ngoài đại sảnh rồi dẫn cô vào trong, đi thang máy lên lầu. Mật mã hình như là dấu vân tay, quét qua rất nhanh, hai phút sau nghe thấy một tiếng “cạch”, ổ khóa chuyển động, sau đó cửa mở, đèn ngoài hiên tự động bật sáng. Bên trong là phòng khách rất rộng nhưng trên thảm lại bừa bộn, các quyển tạp chí nằm lung tung.
Cô kiệt sức, nghe thấy anh nói: “Phòng thứ hai bên trái là phòng cho khách, trong có phòng tắm”.
Cô ôm theo hộp khắn giấy, bước lên tấm thảm mềm mại. Còn anh trong giây lát đã biến mất, khi xuất hiện lại cầm theo vài thứ, áo thun mới, khăn tắm mới: “Dùng tạm đi”.
Cô rất buồn ngủ, nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Cô đến phong tắm mới nhớ ra phải bỏ khăn giấy xuống, tắm qua loa rồi ngã mình xuống giường.
Giường dễ chịu ấm áp, gần như chỉ một giây sau cô đã ngủ.
Cô ngủ rất say, nếu không phải có tiếng chuông điện thoại thì lúc này cô sẽ không tỉnh. Cô mơ mơ màng màng, thần trí không được tỉnh táo, ngón tay chạm vào ống nghe: “A lô...xin chào...”
Cảm thấy đầu dây bên kia thoáng giật mình, cô đột nhiên bừng tỉnh, đây không phải nhà cô, không phải điện thoại của cô. Phải mất mấy giây ngập ngừng không biết làm sao, do dự trong phút chốc cô mới gác điện thoại.
Nhưng kỳ lạ là chuông điện thoại không kêu nữa, hoặc là người kia không gọi lại.
Khi cô đã tỉnh táo trở lại, nhớ đến chuyện hôm qua, cô lắc đầu thật manh, cố khiến mình tỉnh táo hơn một chút. Nhưng vẫn chưa thấy đủ, cô ngồi ngẩn ra, sau đó xuống giường đi rửa mặt, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Lôi Vũ Tranh đứng bên cửa sổ phòng khách hút thuốc.
Cửa sổ hướng về phía đông, nắng sớm rực rỡ lóa rạng lên người, khiến cả người anh như được bao phủ bởi quầng sáng vàng lóng lánh. Thấy cô bước ra, anh không phản ứng gì, chỉ gạt tàn thuốc vào gạt tàn bên cạnh.
Lúc không nói chuyện, anh mang một vẻ lạnh lùng, sắc sảo, Đỗ Hiểu Tô không biết vì sao cô luôn cảm thấy sợ anh, nên nói nhỏ nhẹ: “Anh hai”. Nghe cô nói vậy, anh vẫn không cử động, cô nói tiếp: “Cảm ơn anh, tôi về đấy”.
Anh dập tắt điếu thuộc, quay đầu lại, giọng nói mang chút ôn hòa: “Có vài nơi, nếu cô đồng ý, tôi dẫn cô đi xem”.
Họ đi qua rất nhiều nơi, anh lái xe chở cô đi xuyên qua mọi ngóc ngách trong thành phố. Những con đường đó đều rất yên tĩnh, cơn gió khẽ thổi cây cối hai bên đường, lá rụng xào xạc như một trận mưa vàng, quét qua cửa xe rồi rơi xuống. Thỉnh thoảng anh lại dừng xe, rồi cô cũng theo xuống.
Anh chầm chậm đi trước, còn cô ngập ngừng dạo bước theo sau. Nơi này rất lạ, lúc vào trong mới nhận ra những cây ngân hạnh và cây hòe xung quanh che phủ con đường dài thăm thẳm, cách hàng cây thấp thoáng một sân bóng, trong sân có người đang đánh bóng, tiếng cười vang lên rộn ràng. Những ngôi nhà kiểu Xô viết cũ kỹ tách biệt nhau, trên tường bám đầy dây leo. Cây bắt đầu vào mùa rụng lá, những cành cây khẳng khiu dần lộ ra tựa như vết tích của thời gian. Lá sen trong hồ đã tàn, có cụ già ngồi một mình trong đình giữa hồ kéo đàn accordion, giai điệu thê lương buồn bã như ngấm vào từng lá sen giữa hồ. Khung cảnh mùa thu giữa thành phố này luôn đẹp tuyệt nhưng man mác chút buồn và ảm đạm như thế.
Lôi Vũ Tranh không nói gì với cô, cô cũng chỉ im lặng, nhưng cô cảm nhận được rằng dường như Triệu Chấn Vinh từng sống ở đây, từng bước qua đây, từng hít thở bầu không khí nơi này và từng sống rất nhiều năm ở đây.
Hoàng hôn buông xuống, anh dừng xe bên đường nhìn đám học sinh ào ra như nước. Hàng cây bạch dương như che khuất phòng học, mái ngói lưu ly màu xám, hành lang dài như mê cung lại tựa một người khổng lồ cô đơn và mệt mỏi. Càng đi sâu vào trong càng tĩnh lặng, thinht thoảng lại gặp vào học sinh nói cười vui vẻ bên đường, chẳng ai chú ý đến họ.
Đi xuyên qua rừng cây rồi men theo con đường nhỏ đến hồ sen. Nói là hồ sen nhưng thực ra trong hồ chẳng có sen, xung quanh bờ đầy cỏ lau, mà mùa này lại chính là mùa cỏ lau tươi tốt nhất, bông lau trắng toát che đi ánh hoàng hôn phía xa, gió thu thổi qua vang lên tiếng xào xạc, sắc thu tựa một bức tranh nhạt nhòa. Vẫn còn vài tấm bia sót lại trên bãi cỏ bên hồ, nét chữ trên đó đã mờ nhạt. Anh đứng bên cạnh tấm bia như đang cố nhớ lại điều gì đó. Sắc trời dần tối, rồi anh cũng đến bên gốc đào liễu, lấy một cành cây khô, quỳ xuống bắt đầu đào.
Lúc đầu Đỗ Hiểu Tô không hiểu anh đang làm gì, chỉ biết cành cây đó quá nhỏ, chỉ mới đào một lát đã gãy. Anh vẫn không nói gì, tìm một hòn đá có góc cạnh, tiếp tục đào. Cũng may mấy ngày trước đó vừa có mưa, đất cũng mềm đi. Phải một lát sau cô mới bắt đầu hiểu ra anh đang làm gì, thế nên cũng nhặt một hòn đá, vừa định quỳ xuống đã bị anh lặng lẽ ngăn lại. Cô không nói gì liền lặng lẽ đứng lên đi ra xa, đứng bên cạnh tấm bia nhìn anh.
Hôm đó cô không biết anh đào bao lâu, mãi đến lúc trời gần tối, đứng từ phía cô chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt anh, ánh đèn đường phía xa khẽ len qua kẽ lá chiếu lên khuôn mặt mông lug mơ hồ của anh. Hai tay anh vấy đầy bùn, nhưng dù làm việc này, nhìn anh vẫn rất ung dung tự tại, không hề tỏ dáng vẻ thê thảm. Thật ra khi anh làm việc nghiêm túc rất giống Thiệu Chấn Vinh, nhưng không đúng vì Thiệu Chấn Vinh trong lý ức vĩnh viễn không bao giờ làm như vậy.
Sau cùng, anh lấy ra một cái hộp, Đỗ Hiểu Tô nhìn anh dùng khăn tay lau sạch bùn đất dính bên trên sau đó đặt trước mặt cô.
Cô biết bên trong là gì, chỉ chậm rãi quỳ xuống. Khi mở nắp hộp tay cô bắt đầu run lên, đó hình như là một chiếc hộp chocolate bằng sắt bởi bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy hoa văn thương hiệu. Qua nhiều năm hộp đã bắt đầu gỉ, cô cố sức nhưng vẫn không mở ra được, cuối cùng vẫn phải đưa cho anh mở.
Bên trong toàn là giấy được sắp xếp rất ngăn nắp. Cô nhìn thấy bên trong nắp hộp có khắc ba chữ: Thiệu Chấn Vinh.
Là nét chữ tự nhiên, bay bổng của Thiệu Chấn Vinh. Cũng có lẽ vì thời gian đã qua lâu rồi, cũng có thể là thời niên thiếu nhất thời bồng bột nên anh đã dùng dao khắc tên mình lên đó, cho nên nét chữ khi liền khi đứt.
Cô vẫn quỳ ở đó, bất động vào dường như ba chữ kia đã hút tất cả linh hồn cô, khiến cô thẫn thờ như một vỏ bọc trống rỗng.