Quyển 6 - Chương 12: Nghi Hoặc
Tô Ánh Vân cũng thấy ngày tháng khắc trên bia, bà bỗng bật thẳng người, đôi mắt bà tràn ngập kinh khủng nhìn chằm chặp vào đó, tay bà bần thần thả lỏng hai bên, hơi thở gấp gáp, như gặp phải quỷ.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Tô Nhiễm hết sức kinh ngạc, tiến lên đỡ bà. Từ khi cô hiểu chuyện đến giờ, cô chưa bao giờ trông thấy vẻ mặt này của mẹ. Dù năm đó mẹ ra đi tay trắng, mẹ cũng không như vậy.
Cô theo bản năng xoay đầu về phí mộ bia, dưới ảnh người đàn ông ghi “Ba, Cố Hoài Dương”, còn dưới ảnh chụp người phụ nữ ghi “Mẹ, Giang Lăng”. Ngày đó cô chỉ lo sợ hãi, hơn nữa còn bất cẩn đạp hư kính nên không chú ý đến chữ khắc trên bia.
Tô Ánh Vân lắc đầu vô thức, nhưng vẫn nhìn chằm chằm hàng chũ khắc trên bia.
“Mẹ, mẹ biết hai người này ạ? Là người quen cũ?” Tô Nhiễm hồ nghi, khẽ hỏi.
Lần này, Tô Ánh Vân không giấu diếm, kinh khủng nơi ánh mắt liền hoá thành bi ai và đau xót vô tận, và gật đầu, giọng điệu khàn khàn, “Biết.”
Tô Nhiễm bồn chồn, “Mẹ, con có thể biết chuyện gì không ạ?”
Tô Ánh Vân không trả lời ngay, bà chậm rãi ngồi trước ngôi mộ, vươn tay chạm vào hai tấm ảnh đã phủ bụi, thì thào: “Họ từng là bạn tốt nhất của mẹ, nhưng mẹ không ngờ mộ của họ lại được dời đến nơi này.”
“Chắc là con trai của họ di dời.” Tô Nhiễm cũng ngồi xuống, nhìn tên người lập bia, cảm thấy kỳ lạ vô cùng, “Nhưng tại sao con trai của họ lại lạ lùng như vậy, chỉ viết mỗi họ, sao ngay cả tên cũng không có?”
Một câu vô tình khiến Tô Ánh Vân run rẩy, vô thức lẩm bẩm: “Hoá ra con của họ còn sống.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy ạ?” Tô Nhiễm không nghe rõ, nhìn bà hỏi.
“Không có gì.” Tô Ánh Vân thoáng hoàn hồn, đứng dậy phủi bụi trên người, giọng bà lãnh đạm, “Tiểu Nhiễm, con cũng đứng dậy cúi mình vái chào bác trai và bác gái Cố đi.”
“Dạ” Tô Nhiễm nghe lời đứng dậy, đứng cạnh mẹ cúi mình vái chào.
Khi đứng dậy, mắt Tô Ánh Vân tràn đầy lo lắng, bà chăm chú nhìn ảnh trên bia mộ, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng.
Hoài Dương, nếu con của anh thật sự trả thù, xin hãy trả thù một mình tôi thôi…
“Mẹ?” Tô Nhiễm thấy tay bà lạnh buốt, lo lắng gọi bà.
Tô Ánh Vân xoay đầu, ánh mắt lại trầm lặng, cất giọng thản nhiên, “Đi thôi.”
Tô Nhiễm gật đầu.
Hai người ra khỏi nghĩa trang, sau khi lên taxi, Tô Nhiễm mới đủ dũng khí hỏi, “Mẹ, con chưa bao giờ nghe mẹ nhắc đến gia đình bác Cố?”
Tô Ánh Vân hiểu tính cách Tô Nhiễm, nhìn thấy đầu mối chắc chắn sẽ làm cho rõ ràng, thở dài: “Đều là người chết, nhắc đến chỉ thêm xót xa, cần chi nhắc lại.”
“Hồi đó, quan hệ giữa mọi người rất tốt ạ?” Tô Nhiễm thấy hôm nay mẹ khác hẳn mọi ngày, thăm dò thử.
Tô Ánh Vân gật đầu, như sa vào hồi lúc, khoé miệng nhếch cười nhẹ nhàng, “Hoài Dương là một người tốt.Ông ấy và Giang Lăng là thanh mai trúc mã, tình cảm của họ sâu đậm lắm. Lúc đó, mẹ vừa biết ba con, do tuổi tương đương nhau nên ba mẹ và vợ chồng họ rất thân thiết, qua lại thường xuyên thì thành bạn tốt.”
Kể đến đây, bà hơi điểu chỉnh tư thế ngồi, “Ở thời đại mà người nào cũng nghèo khó, đàn ông lập gia đình buộc phải tìm cơ hội kiếm tiền. Hoài Dương là một người có đầu óc kinh doanh, tiền lời của chuyến hàng đi biển đầu tiên ông ấy liền dùng mở trang trại hoa riêng cho mình, Giang Lăng là người phụ nữ hết sức lãng mạn, yêu thích hoa cỏ, nên cùng Hoài Dương vun đắp xây dụng trang trại hoa. Hai người làm ăn theo bài bản, Giang Lăng thích trồng hoa có nguồn gốc từ nước ngoài, phù hợp với khát vọng khai thác thị trường nước hoa ngoại quốc của Hoài Dương. Họ nhanh chóng nhận được đơn đặt hàng đầu tiên từ nước ngoài, ngay sau đó đơn thứ hai, thứ ba… Con phải biết lúc đó làm ăn được như vậy là giỏi lắm. Cứ thế trang trại hoa Cố Thị và nhà họ Tô của mẹ trở thành những người giàu có. Khi đó, nhà họ Tô và nhà họ Cố cũng thành bạn hợp tác tốt.”
Tô Nhiễm gật đầu. Chuyện này cũng dễ hiểu, nhà họ Tô điều chế hương, nhà họ Cố trồng hoa, đây là nơi cung cấp nguyên liệu thuận lợi nhất. Hai bên vừa là tri kỷ, vừa là bạn làm ăn. Kiểu quan hệ này quả là đáng ước ao.
“Về sau thì sao ạ?”
“Về sau…” Ánh mắt Tô Ánh Vân hơi giấu diếm, nhẹ giọng: “Về sau mẹ và ba con kết hôn, sau đó nữa ba con sáng lập tập đoàn Hoà Thị ở thành phố này. Đến khi có chị con và con, ba mẹ tuy vẫn qua lại với nhà họ Cố, nhưng dù sao cũng đều là người bận rộn, dần dần hai bên mất liên lạc.”
Tô Nhiễm lắng nghe chăm chú, đầu cô chỉ lãng vãng mãi một hình ảnh đẹp đẽ. Cố Hoài Dương cao lớn anh tuấn nắm tay Giang Lăng nhỏ nhắn xinh xắn, ôm nhau ngắm hoàng hôn, hoặc tản bộ trong vườn hoa, tình cảm vợ chồng của họ nhất định rất tốt.
“Haiz…” Tô Ánh Vân thở dài, “Ngẫm lại Hoài Dương đúng là người đàn ông tốt, tay trắng làm nên, vì Giang Lăng, việc gì mệt nhọc ông ấy cũng kham hết, nỗ lực tạo dựng cõi trời riêng cho bản thân, thật là tài giỏi.”
“Vậy họ thế nào nữa ạ?” Tô Nhiễm băn khoăn. Chắc chán họ đã mất từ lâu.
Tô Ánh Vân bỗng dưng ngoảnh đầu nhìn Tô Nhiễm một cái, ánh mắt bà u ám như đang ẩn giấu gì đó khó nói thành lời, bà muốn mở miệng lại thôi.
“Mẹ? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với họ?” Tô Nhiễm truy hỏi.
Tô Ánh Vân cụp mắt, giọng bà khản đặc: “Là một trận hoả hoạn.”
Tô Nhiễm thảng thốt.
“Đêm đó sấm sét kinh hoàng, làm cháy nhà kho ở trang trai hoa, gió mạnh thổi lửa lan tràn, cướp đi sinh mệnh của Hoài Dương và Giang Lăng, trang trại hoa cháy rụi.” Tô Ánh Vân hít sâu, ánh mắt đau đớn.
“Ơ?” Tô Nhiễm bất giác đặt tay lên ngực.
“Khi mẹ và ba con biết tin chạy đến, thì họ đã…” Tô Ánh Vân nghẹn ngào.
Tô Nhiễm thương xót. Một đôi vợ chồng tốt đẹp cùng mất mạng vì thiên tai, quả thực đáng tiếc vô cùng. Hồi lâu sau, cô nhìn Tô Ánh Vân, “Mẹ, còn con trai của họ thì sao? Mộ bia chắc chắn do chính con trai họ lập.” Cô nhớ tới một chữ họ duy nhất khắc trên bia. Người này quá kỳ lạ.
Tô Ánh Vân lại lắc đầu, cau chặt mày.
“Mẹ sao vậy ạ?” Tô Nhiễm cảm thấy khó hiểu.
Taxi đánh cua ôm sát sườn núi, Tô Ánh Vân cũng nghiêng người theo, lát sau bà mới ngẩng đầu, đáy mắt vẫn mang vẻ hoài nghi, “Lúc đó theo mẹ biết, Hoài Dương và Giang Lăng sinh con gái. Hơn nữa cũng chết trong hoả hoạn, làm sao lại đột nhiên xuất hiện con trai?”