Q.7 - Chương 45: Vận Mệnh Do Chính Mình Nắm Giữ

Chuyện đầu tiên sau khi ký được hợp đồng giành quyền quảng bá Phỉ Tư Mạch mà Trang Noãn Thần làm chính là vội vã chạy về tìm Phương Trình, Phương Trình lúc đó đang họp ở bên ngoài, từ điện thoại truyền lại có thể cảm giác được sự căng thẳng của cuộc họp, sau khi nghe tin đã ký hợp đồng được Phỉ Tư Mạch thì anh dừng lại một chút, sau hồi lâu mới bảo cô chờ anh ở Vạn Tuyên, anh có chuyện quan trọng muốn nói với cô.

Trang Noãn Thần ở phòng họp chờ cả buổi chiều, bởi vì đã ký được hợp đồng Phỉ Tư Mạch cũng đồng nghĩa với việc từ nay về sau Vạn Tuyên chính thức phân chia thị trường quảng bá, công việc khá là nặng, cô lại tiến hành lên lịch và phân công nhân viên, còn lại thời gian rảnh rỗi cô lại nghĩ đến việc tuyển thêm người, tiếp nhận dự án Phỉ Tư Mạch thì nhân lực chỉ có mấy người bọn cô sẽ không đủ, từ mục đóng gói đến in logo và quảng cáo, thậm chí đến mục chế tác bên trong cũng cần có người phụ trách, cô cứ lên kế hoạch trước chỉ chờ Phương Trình về ký duyệt là xong.

Đợi cho đến hơn 8h tối vẫn chưa thấy bóng Phương Trình đâu, nhân viên đều đã lục đục ra về, Ngải Niệm thu dọn xong đi lên chần chờ hỏi, “Hôm nay Phương tổng sẽ tới sao?”

“Nói đang đi ở trên đường tới đây.” Trang Noãn Thần dừng động tác đánh máy, nhìn thoáng qua đồng hồ, “Cậu mau về đi, bây giờ cậu làm mẹ rồi, không thể khiến em bé khát sữa được.”

“Ôi trời.” Tất nhiên Ngải Niệm nhớ con rồi, nghĩ nghĩ, “Thôi mình về trước, cậu đừng về muộn quá.”

Trang Noãn Thần gật gật đầu, Ngải Niệm dặn thêm mấy câu sau liền rời khỏi công ty.

Lại đợi thêm hơn nửa tiếng nữa, mọi việc Trang Noãn Thần đều đã làm xong, thực sự rất muốn gọi điện cho Phương Trình giục anh ta, đúng lúc đó điện thoại trên bàn làm việc rung lên, cô tiếp đương nhiên là Phương Trình.

“Noãn Thần, tôi đang chờ cô ở quá cà phê dưới lầu, cô xuống đây gặp tôi đi.”

Có ông chủ nào lại thà đến quán cà phê dưới lầu hơn là vào văn phòng của công ty mình chứ? Chắc chỉ có một mình Phương Trình mà thôi. Chờ đến khi Trang Noãn Thần đến được quán cà phê, đi vào trong, giữa rất nhiều người cô có thể nhanh chóng thấy Phương Trình đang ngồi khoanh tay đặt trên bàn ở một cái bàn trong góc, đầu cúi xuống không nhìn thấy vẻ mặt anh ta, chỉ có thể thấy được hương cà phê bốc lên lượn lờ trên mái tóc hỗn độn của anh ta.

Trông anh ta chán đời hoàn toàn không giống với dáng vẻ ông chủ của một công ty có tên trên sàn chứng khoán.

Trang Noãn Thần dừng bước, màn này đâm vào não cô đau âm ỉ, cô thực sự ước rằng mình không biết anh ta, sao anh ta có thể biến mình thành bộ dáng này được? Thở dài vẫn phải tiến lên, ngồi xuống đối diện không nói tiếng nào nhìn anh ta.

Phương Trình nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, thấy cô đã đến liền yếu ớt nói một câu, “Cô tự gọi đồ uống đi.”

“Khi tôi đợi anh đã uống không dưới 5 cốc nước rồi.” Trang Noãn Thần bỏ túi xách sang một bên, lại nhìn chăm chú anh ta, “Phương Trình anh bị người ta cướp của hay thua bạc hả? Sao lại có bộ dáng này?”

“Tôi bây giờ chỉ hận không thể bị người ta hành hung, ít nhất còn có thể lấy được tiền bảo hiểm.” Phương Trình dùng tay xoa mặt thật mạnh.

“À, ban nãy cô nói trong điện thoại là đã ký được hợp đồng Phỉ Tư Mạch.”

“A đúng rồi, đây là hợp đồng hôm nay luật sư của anh uỷ quyền đã thảo.” Trang Noãn Thần vội vàng lấy hợp đồng từ trong túi xách ra, lại đưa thêm cho anh ta một tập tài liệu nữa, “Còn đây là kế hoạch tuyển dụng tôi làm lúc chờ anh, khi Phỉ Tư Mạch đi vào hoạt đồng, chúng ta …”

“Noãn Thần….” Bất ngờ Phương Trình chặn lời cô, giơ tay cào đầu, mái tóc vốn đã rối nay càng thêm rối.

Trang Noãn Thần dừng lời.

Anh ta cũng không xem hợp đồng, mà nhìn thẳng vào cô gằn từng chữ nói: “Tôi nghĩ cô nên đi sang bên Cao Thịnh giải thích với họ, đơn hàng Phỉ Tư Mạch chúng ta làm không được.”

“Cái gì?” Cô thiếu chút nữa thét chói tai, “Sao lại bảo chúng ta làm không được?”

“Noãn Thần tôi đã đàm phán bán Vạn Tuyên, bởi vì hiện tại tôi cần tiền gấp.” Phương Trình khó khăn nói.

Trang Noãn Thần vừa nghe được liền có cảm giác muốn nổi điện, hai từ ‘khiếp sợ’ không đủ để hình dung tâm tình lúc này của cô, “Anh bán Vạn Tuyên rồi sao?”

“Phương Trình, rõ ràng anh hứa vối tôi sẽ cho tôi thời gian!”

“Nhưng tôi thực sự không đợi được nữa, tình hình của Liên Mỹ cô cũng biết rồi đấy, đừng nói Vạn Tuyên, sản nghiệp trong nước của Liên Mỹ tôi cũng phải buông tay.” Phương Trình buồn rầu lắc đầu, “Oán liền oán lúc trước tôi quá nóng vội đưa công ty lên sàn chứng khoán, hiện tại thì hay rồi, khủng hoảng tài chính toàn cầu, Đức Mã và Tiêu Duy cạnh tranh sứt đầu mẻ trán cũng khiến không ít tôm tép bị liên luỵ, người ngoài nhìn vào thấy Liên Mỹ lên sàn thì tưởng là mạnh, nhưng thực tế so với Tiêu Duy Quốc Tế và Đức Mã thì là cái gì chứ? Bây giờ tôi mới thực sự hiểu được, tập đoàn mới lên sàn chẳng khác gì rơi vào hồ cá sấu, cô cứ ghĩ mình là cá sấu nên nhảy vào, nhưng không nghĩ rằng trong hồ cá sấu to hơn cô tưởng tượng nhiều, chỉ chực ăn thịt cô thôi. Đây chính là bài học xương máu mà xã hội này dạy tôi.”

Lại là Đức Mã cùng Tiêu Duy.

Trang Noãn Thần nghe thấy đầu liền ong lên, nhưng chủ yếu là nóng vội, Phỉ Tư Mạch là hạng mục cô tốn bao nhiêu công sức mới giành được, sao lại nói thôi liền thôi được? Còn nữa, Cao thịnh xuất phát từ tín nhiệm mới chọn cô, lựa chọn Vạn Tuyên, cô cầm được hợp đồng rồi lại huỷ, chuyện này sao mà làm được? Cô làm việc bao năm nay cũng chưa từng làm chuyện đáng phỉ nhổ này.

“Phương Trình, anh phải lấp đầy lỗ hổng tài chính của Liên Mỹ tôi hiểu, nhưng Vạn Tuyên so với Liên Mỹ chỉ là chim sẻ, ngay cả ấm bụng cũng không thể, cho dù anh bán Vạn Tuyên thì cũng có giải quyết được gì đâu? Còn không phải vẫn không cứu được Liên Mỹ sao? Anh không thể nghĩ cách khác sao? Hiện giờ chính là lúc đi lên của Vạn Tuyên, một khi bị thương sẽ hoàn toàn bị huỷ.”

“Noãn Thần, tôi nói thật với cô, hiện tại tôi đang chuyển giao công việc trong nước của Liên Mỹ, tiền bán Vạn Tuyên không phải dùng để bổ sung vào kho, mà là tôi tính lấy tiền để ra nước ngoài, mấy năm nay vì sự nghiệp tôi đã bỏ mặc vợ con ở nước ngoài, mỗi lần gọi điện họ đều nén giận, mấy năm nay tôi cũng mệt rồi, cũng muốn nghỉ ngơi một chút .” Phương Trình ăn ngay nói thật.

Trang Noãn Thần áp chế ngạc nhiên trong lòng, khẽ thở dài, lời Phương Trình nói không phải cô không hiểu, hơn nữa cô cũng có thể nhìn ra được Phương Trình lộ ra vẻ mệt mỏi, không khỏi nhớ tới câu nói đánh giá của Giang Mạc Viễn, ‘công ty nhỏ dễ đến dễ đi.” . Anh là tay lão luyện trong làng cổ phiếu, chắc chắn anh đã nhận ra vấn đề còn tồn tại của Liên Mỹ.

Chính là kết quả này lại liên luỵ đến Vạn Tuyên sao? Tuy nói không phải một tay cô gây dựng Vạn Tuyên ngay từ đầu, nhưng từ ngày bước vào công ty cô đã hạ quyết tâm, coi công việc như của mình, ngay cả Phương Trình cũng không tận tâm hết sức như cô, Vạn Tuyên đến ngày hôm nay đều do cô vất vả mới có được, sao có thể trơ mắt nhìn nó bị bán lấy tiền được?

Công ty đổi chủ, rất nhiều thay đổi, tương lai Vạn Tuyên sau này thế nào ai cũng không dám cam đoan.

Tâm huyết của cô đều uổng phí như vậy sao?

“Tuy rằng tôi không tán thành quyết định của anh, nhưng tôi có thể hiểu, chẳng qua …” mắt cô nhuốm đầy bất đắc dĩ, khuôn mặt tràn đầy nuối tiếc, trông có vẻ rất cô đơn, “Cảm thấy rất đáng tiếc.”

Ông chủ vẫn là anh ta, anh ta muốn quyết định vận mệnh của Vạn Tuyên thế nào cô không có quyền can thiệp.

Phương Trình nhấp một ngụm cà phê, ngẩng đầu nhìn cô có chút đăm chiêu, sau một lúc lâu chần chờ mới nói ra vài chữ, “Có lẽ. . . . . . Cô có thể mua lại Vạn Tuyên.”

Như tiếng sét ngang tai khiến Trang Noãn Thần trở tay không kịp, hơn nửa ngày mới chỉ vào chính mình, “Anh nói …. Tôi sao?” cô chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành bà chủ.

“Đúng vậy, chính cô.” Vẻ mặt Phương Trình rất thật, “Nói thật, Vạn Tuyên ngay từ đầu tôi đã không tận tâm, nhưng từ ngày cô đến thì lại bỏ ra hết tâm huyết, hôm nay cô lại ký thành công Phỉ Tư Mạch, cho thấy cô có đủ năng lực dẫn dắt Vạn Tuyên đi lên. Tuy nói tôi là ông chủ của Vạn Tuyên, nhưng chưa làm được gì đã bán nó đi, loại chuyện này thực sự phải xin lỗi cô, đây cũng chính là nguyên nhân tôi không dám lên lầu.”

“Tôi không làm được. . . . . .”

“Kỳ thật giá bán Vạn Tuyên không quá cao, cô vừa mới ký được Phỉ Tư Mạch, nếu có thể ứng trước phí hoạt động thì cũng thiếu không nhiều đâu, Noãn Thần, tôi biết chồng cô chính là Giang Mạc Viễn, cô không có tiền, chồng cô có thể giúp cô mà?”

Vẻ mặt Trang Noãn Thần đầy xấu hổ, khẽ nói, “Từ khi nào thì anh biết chuyện này vậy?”

“Khi thông báo tuyển dụng, tôi phải biết hoàn cảnh gia đình của nhân viên chứ, huống chi là vị trí quan trọng như vậy? Hơn nữa Tiêu Duy ảnh hưởng đến không ít công ty nhỏ, tôi phải biết được người trùm đứng phía sau là ai, bối cảnh của họ ra sao chứ. Khi anh ta kết hôn cũng không phải bí mật, cho nên muốn điều tra người bên cạnh anh ta không phải chuyện khó gì.”

Trang Noãn Thần cười gượng gạo, cảm giác bị người ta vạch trần thật tồi tệ.

“Nhưng cô đừng hiểu lầm, tôi thực sự coi trọng năng lực làm việc của cô, chuyện này với vị trí vợ ông lớn của cô không có liên hệ gì.” Thấy vẻ mặt cô khác thường anh ta liền vội vàng giải thích, “Lần này là tôi bị tổng bộ Đức Mã cùng Giang Mạc Viễn đánh cho hai đòn chí mạng, không có cách nào để bảo vệ mình cả. Noãn Thần, tôi cảm thấy cô là người thực sự yêu công việc, Vạn Tuyên là tâm huyết của cô, tôi bán cho ai cũng tiếc cả, cô đã có năng lực sao không tự mình chèo chống nó? Tuy nói sự nghiệp của tôi hiện tại rối tinh rối mù, nhưng con mắt của tôi vẫn rất chuẩn, cô tuyệt đối có thể thành đại sự, bởi vì cô yên lặng mà ẩn nhẫn, ở xã hội cạnh tranh ngày nay, người có thể kiên nhẫn mà làm việc rất ít, may mắn cô chính là người như vậy, không khoa trương như kẻ khác, cũng có thể kiên trì đến cùng. Vạn Tuyên thực sự cần cô.

Lời của anh ta đi vào lòng cô, nghĩ thật lâu cô mới khẽ nói: “Tôi thực sự làm được sao?”

“Bỏ chữ ‘sao đi’, cô thực sự làm được.” Phương Trình vỗ vỗ tay cô, “Nếu cô tiếp nhận công ty tôi sẽ rất yên tâm, đương nhiên không phải vì tôi lo ngại vấn đề tài chính, cô có thể trả tôi một ít trước, còn lại sau này trả cũng được, tôi rất tin nhân cách của cô không bao giờ có chuyện cô lừa đảo cả.”

“Từ từ ——” Trang Noãn Thần hoảng sợ nhìn anh ta, “Anh thực sự cứ vậy mà đưa Vạn Tuyên cho tôi sao?” chuyện này cứ thế mà định rồi? Tại một đêm bình thường không thể bình thường hơn, tại quán cà phê bình thường không thể bình thường hơn này sao? Cô và anh ta ngồi đối diện chưa đến nửa tiếng, cô đã nhanh chóng thành bà chủ vậy sao?

Phương Trình khẽ cười, “Không phải cho cô, cô thiếu chữ bán. Tôi bán lấy tiền.”

“Tôi biết. . . . . .” Nhưng chuyện này cũng phát triển quá nhanh chóng, cô có chút khó mà tiếp nhận được.

“Cô đã không thể buông Phỉ Tư Mạch, vậy tiếp tục làm, về sau Vạn Tuyên đều do cô làm chủ, không phải tốt sao?”

Lòng cô bắt đầu nghĩ về ngày nào đó.

“Tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng đừng lâu quá, vì tất cả thủ tục của tôi cuối tuần đều phải xong, cô có quyết định thế nào liền nói cho tôi biết, tôi cũng có thể trả lời phía bên kia. Đương nhiên tôi không ép cô, chính là cảm thấy cô rất hợp thôi.” Phương Trình nặng nề mà thở dài, nhìn cô nói từ đáy lòng.

Trang Noãn Thần khẽ gật đầu, “Được tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”

“Sao? Công ty bị động đất à?” trong phòng họp, Trịnh Diệu Linh và Vương Tranh trăm miệng một lời hét lên, mấy người còn lại cũng im lặng ngồi nhìn nhau.

Trang Noãn Thần uống một ngụm cà phê, ánh mắt rất bình tĩnh đảo qua từng người đang ngồi ở đây, chậm rãi nói, “Phải.”

Lời Phương Trình nói đã động đến tâm tư của cô, nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nghĩ sẽ tự mình gây dựng sự nghiệp, chô nên chuyện này với cô mà nói là một thử thách rất lớn, trong lòng cô rất mong chờ nhưng mặt khác cũng sợ mình làm không tốt.

Cân nhắc đến cân nhắc đi cuối cùng cô gọi điện thoại cho Trình Thiếu Tiên, Trình Thiếu Tiên sau khi nghe xong hai lời như một nói: nhất định phải mua được Vạn Tuyên, có thể tự mình làm chủ thì việc gì phải làm công cho người khác? Hơn nữa chủ động nói với cô, nếu là tài chính có vấn đề thì anh ta sẽ hỗ trợ.

Tài chính, Trang Noãn Thần chưa từng nghĩ tới sẽ dùng tiền của Trình Thiếu Tiên, Đức Mã và Tiêu Duy cạnh tranh thế nào cô không phải không biết, tổng bộ Đức Mã không thể cho là lạc quan, cô không muốn Trình Thiếu Tiên phải thêm rắc rối. Cô cũng không nghĩ tới mở miệng lấy tiền của Giang Mạc Viễn, cô biết số tiền này đối với anh không là gì, nhưng là, mối quan hệ giữa hai người bọn họ hiện giờ không tiện để cô làm vậy.

Hơn nữa Giang Mạc Viễn rất nhiều tối nay đã không trở về nhà, lòng của cô đã sớm từ bắt đầu là hoảng loạn cho tới bây giờ là bình tĩnh, có lẽ, anh đang ở cùng Sa Lâm triền miên trắng đêm đi. Chỉ có điều chưa trực tiếp bày ra trước mặt cô thôi, cô còn có cái gì để chờ mong nữa?

Cứ như vậy, trải qua một đêm không ngủ, ngày hôm sau thừa dịp mọi người mới vào làm chưa bắt đầu công việc cô liền mở cuộc họp, nhân viên mới không được vào họp, cô gọi tới tất cả đều nhân viên cũ của Vạn Tuyên. Trước mặt là Trịnh Diệu Linh và thư ký soạn thảo bộ phận quan hệ xã hội Hoàng Đan Đan, Vương Tranh quản lý hoạt động, môi giới quản lí Phương Tiểu Bình, Thi Lỗi ban hoạt động chấp hành, thậm chí ngay cả chị Phương cũng bị gọi tới, cả Ngải Niệm và Trang Noãn Thần tổng cộng tám người.

Đợi mọi người đông đủ xong, Trang Noãn Thần đem ý kiến của Phương Trình nói với tất cả, công ty dù sao cũng gặp phải vận mệnh sắp phải đổi chủ, tất cả mọi người là công thần nguyên lão, có quyền biết chuyện gì sắp xảy ra.

Chị Phương là người không chịu ngồi yên, nghe cô nói xong là người đầu tiên mở miệng, tay vẫn cầm khăn lau lau bàn, vừa nói vừa chà lau bàn, “Tôi thấy Trang tổng giám làm được đó, nói thật, từ ngày tới công ty đến giờ tôi cũng chưa nhớ rõ mặt của Phương Trình, anh ta thật không xứng làm ông chủ, Vạn Tuyên không có cô sẽ có ngày hôm nay sao? Cô làm bà chủ tôi tán thành đầu tiên.”

“Chúng tôi cũng tán thành!” Những người khác đều tỏ vẻ rất ủng hộ.

Trang Noãn Thần nhìn mọi người, trong lúc nhất thời thở ra một hơi, đột nhiên nhớ tới tiểu thuyết của Kim Dung, có lẽ bang hội gọi là Cái Bang gì đó cũng ồn ào thế này, không khỏi cười khổ. Ngải Niệm một mực suy nghĩ, không ồn ào như bọn họ.

“Ngải Niệm, ý kiến của cậu thế nào?” Thấy cô bạn mãi vẫn không tỏ thái độ, Trang Noãn Thần nhịn không được hỏi.

Ngải Niệm nghiêm túc nhìn vào mắt cô, vẻ mặt chút suy tư, “Mọi người nói không phải không có lý, kỳ thật Vạn Tuyên giao cho cậu tới làm là lựa chọn sáng suốt nhất , chính là. . . . . .” Cô chần chờ một chút.

Trang Noãn Thần nhẫn nại chờ cô nói tiếp, những người khác cũng đồng thời nhìn về phía Ngải Niệm.

Ngải Niệm mím môi, như là đang quyết định chuyện đại sự, sau một lúc lâu mới tiếp tục mở miệng, “Noãn Thần, cậu chính là lựa chọn lý tưởng nhất, ý mình là nếu cậu cần người hợp tác có thể nghĩ đến mình.”

“Ngải Niệm?” Trang Noãn Thần sửng sốt.

“Mình cũng muốn đầu tư tiền vào Vạn Tuyên, trở thành cổ đông của Vạn Tuyên.” Ngải Niệm kéo tay cô, “Đương nhiên, nếu là cậu cần.”

“Cần, mình đương nhiên cần, nhưng mà Ngải Niệm, mua Vạn Tuyên không phải một số tiền nhỏ.”

“Noãn Thần, mình đầu tư tiền vào với mục đích rất đơn giản, chính là hy vọng có thể kiếm tiền, mình không muốn làm nữ cường gì cả, nhưng thật sự muốn làm, mình cuối cùng không thể cứ trông chờ vào cậu mãi được phải không? Mình phải cố gắng kiếm tiền nuôi con nữa mà. Mình có thể bán nhà, còn có tiền phí ly hôn Lục Quân đưa, hơn nữa mình cũng có tiền để dành, tuy không nhiều lắm nhưng ít ra cũng có thể giúp cậu chia sẻ một ít.” Ngải Niệm chân thành nói.

Trang Noãn Thần vừa nghe liền vội vàng lắc đầu, “Đừng, đừng, sao cậu có thể bán nhà được?”

“Kỳ thật căn nhà kia đời này mình không muốn về ở nữa, bán đi còn có giá trị. Noãn Thần, trước đây mình luôn nghĩ con người cố gắng an ổn là được, không cần nhiều tiền làm gì chỉ cần vui vẻ là xong, chờ đến khi quay đầu lại mới thấy vui vẻ không lưu giữ được, suýt nữa còn mất đi cả ý nghĩa cuộc sống. Trước đây mình có thể rụt đầu mà sống, nhưng bây giờ mình tuyệt đối sẽ không, bởi vì mình còn có con, có vướng bận, mình phải chăm sóc cha mẹ, giúp cha mẹ an dưỡng tuổi già. Nếu bên cạnh mình đã không có đàn ông giúp mình gánh vác các trách nhiệm đó, vậy thì mình phải gánh trách nhiệm này thôi, đến bây giờ mình mới chính thức hiểu được, phụ nữ đánh mất gì cũng được nhưng không thể đánh mất tự do, bởi vì mất tự do là đánh mất tôn nghiêm, vì con vì cha mẹ, mình phải coi trọng tự do và tôn nghiêm của mình.”

Mắt Trang Noãn Thần có chút ươn ướt, nắm chặt tay cô, không nói lên lời.

“Noãn Thần, mình muốn cùng cố gắng với cậu, cùng nhau đưa Vạn Tuyên đi lên, mình muốn cho những kẻ đã tổn thương mình phải mở mắt nhìn xem mình sống tốt thế nào.” Ngải Niệm nhìn cô, đầy xúc động.

Trang Noãn Thần gật mạnh đầu, lòng trăm mối cảm xúc.

“Trang tổng giám, tuy rằng tôi không nhiều tiền lắm, nhưng bình thường tiết kiệm cũng được một ít, tôi sẽ hỏi ba mẹ để xin thêm một ít, cô xem coi có được không?” Phương Tiểu Bình cũng bị cảm động, lập tức mở miệng.

Trang Noãn Thần nhìn cô ấy khẽ giật mình, “Cô tin tôi vậy sao?”

“Đúng, hơn nữa còn tin tưởng thực lực của mọi người, chỉ cần mọi người đồng tâm dù vấn đề khó đến mấy cũng sẽ chỉ là tạm thời thôi.” Phương Tiểu Bình dùng sức gật đầu, lại nhìn về phía những người khác, “Tôi không biết mọi người nghĩ sao, tôi quyết định gia nhập cổ đông, cũng muốn trở thành những cổ đông đầu tiên của Vạn Tuyên.”

Trang Noãn Thần cũng không biết nói gì chỉ có thể nói là vô cùng cảm động.

Thi Lỗi ở bên lười biếng nói, “Còn có tôi, tôi cũng có thể, tôi có thể chi ra 10 vạn.” Nói đến đây liền thở dài, “Trang tổng giám, tôi có tư cách gia nhập cổ đông không?”

Trang Noãn Thần nhịn không được nở nụ cười, gật gật đầu.

“Tôi không nhu nhược giống mấy nha đầu các cô, tôi là tính nghiệp lớn, tiền lấy vợ sau này tất cả đều trông vào Vạn tuyên.” Thi Lỗi ngồi thẳng người, tựa như ngày đi học làm lớp trưởng mà “Diễu võ dương oai” .

Bộ dáng của anh ta khiến mọi người không thể nhịn được.

Vương Tranh cầu xin tha thiết, “Anh ít nhất còn có thể xuất ra mười vạn, tôi là điển hình kẻ độc thân, đừng nói mười vạn, hiện tại ngay cả 1 vạn tôi cũng khó, làm sao bây giờ a? Kỳ thật tôi cũng rất muốn trở thành cổ đông của Vạn Tuyên.”

“Đúng vậy, còn có tôi nữa.” Hoàng Đan Đan bĩu môi.

Chị Phương ném khăn lau lên bàn, “Trang tổng giám, cô nói coi tôi có thể giúp gì không? Làm cổ đông của Vạn Tuyên tôi thực sự không có tư cách, nhưng chuyện khác tôi có thể giúp được.”

Lòng Trang Noãn Thần ấm áp, sự nhiệt tình của mọi người khơi dậy ngọn lửa trong cô, đột nhiên cô cảm nhận được trọng trách chân chính của mình, cũng chưa bao giờ cô tự tin như lúc này, gật đầu thật mạnh, “Có tài chính thì đầu tư tài chính, không có tài chính có thể đầu tư kỹ thuật, mọi người không rời Vạn Tuyên, Vạn Tuyên cũng sẽ không bỏ mọi người, từ hôm nay trở đi, chúng ta tám người sẽ cùng ngồi trên một con thuyền, tất cả đều cùng cố gắng.”

Đập mạnh lên bàn, thể hiện quyết tâm, một câu đã quyết định vận mệnh tương lai của Vạn Tuyên, đồng thời cũng chính là tương lai vận mệnh của tám người.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện