Q.2 - Chương 90: Ai Không Có Tư Cách?
Kết quả, “hải âu lớn” đã đánh ra được rồi, nhưng không phải từ tay Tố Diệp. Cô không trở thành anh hùng đi săn, mà thợ săn là Niên Bách Ngạn. Vì vào ngay lúc cô chuẩn bị nhắm tịt mắt định làm “mèo mù vớ cá rán”, quyền vung gậy trong chớp mắt đã chuyển vào tay Niên Bách Ngạn. Anh lấy cây gậy từ trong tay cô. Khi đầu gậy vừa chạm vào quả bóng, Kỷ Đông Nham đã nói một câu hàm ý sâu xa: “Tôi ngược lại rất muốn xem xem anh có bắt được hai con chim ưng về hay không.”
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn quả bóng. Qua tia nắng, đôi mắt của anh giống như tấm vải bị mực tàu nhuộm đen, nụ cười vốn nhạt nhòa cũng gần như ẩn đi: “Cậu sai rồi. Trên đời này có rất nhiều chuyện không phải xem mình có làm được hay không, mà xem mình có muốn làm hay không.” Nói xong, anh vung một gậy dứt khoát.
Quả bóng nhỏ đó, bay lên dưới ánh mắt trời khiến người ta chói mắt. Diêu Mai là người đầu tiên xông lên, xúc động đến nỗi lời nói cũng không ổn định nữa: “Trời ơi, tổng giám đốc Niên… Anh ấy… Anh ấy thật sự đánh được “double.eagle” rồi, quá lợi hại!”
Lần này, Diêu Mai không thể làm dịu đi bầu không khí như mong muốn. Bởi vì, sự căng thẳng giữa Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham chỉ gia tăng mà thôi. Còn Tố Diệp vẫn chưa lên tiếng, cô ở bên âm thầm quan sát hai người đàn ông trước mắt, tự thấy khó hiểu trong lòng. Câu nói đó của Kỷ Đông Nham rốt cuộc là có ý gì? Hải âu lớn thật sự chỉ là tên một kỹ thuật đánh bóng thôi sao?
Diêu Mai đứng ngượng ngùng trước lỗ gôn, không biết tiếp theo nên nói gì cho phải. Kỷ Đông Nham nhanh chóng vỗ tay cho cú đánh đặc sắc vừa rồi, nói nửa đùa nửa thật: “Anh quả nhiên vẫn xuất sắc hơn, khâm phục, khâm phục!”
“Là tổng giám đốc Kỷ nhường thôi.” Nét mặt Niên Bách Ngạn vẫn điềm nhiên.
“Niên Bách Ngạn!” Lúc anh chuẩn bị quay đi, Kỷ Đông Nham đột ngột gọi cả tên họ đầy đủ của anh, cởi bỏ xưng hô giả dối từ lúc gặp mặt cho tới giờ, thanh âm anh ta mát lạnh, chênh lệnh nhiệt độ khủng khiếp với ngày hạ nóng nực này: “Không phải tôi nhường anh, mà tôi không cho rằng anh sẽ đánh cú đúp đó. Vì dù sao thì anh… không có tư cách.”
Mấy chữ cuối gần như nhảy ra từ kẽ răng của anh ta, chữ nào chữ nấy lạnh ngắt, đến cả biểu cảm của anh ta cũng vậy. Nụ cười đã tắt từ lâu, ánh mắt nhìn về phía Niên Bách Ngạn chỉ còn sự mỉa mai không hề che giấu.
Lần này, Tố Diệp cũng không cần âm thầm quan sát nữa. Vẻ mặt của Kỷ Đông Nham như một ăn tươi nuốt sống người ta, muốn không khiến cô nghĩ nhiều cũng khó. Cuộc cạnh tranh trên thương trường chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không có ai muốn cầm rõ đao kiếm. Dù là Kỷ Đông Nham hay Niên Bách Ngạn cũng vậy, đều là những nhân tài trong chốn này, không thể không biết phải trầm ổn kiềm chế để trù tính kế hoạch, xấu tới mức nào chí ít cũng phải học được cách khống chế cảm xúc. Nhưng kiểu xé rách thể diện thế này rất hiếm gặp, nghĩ cũng đủ biết, ngay từ ban đầu điều khiến hai người giằn vặt chẳng phải đấu tranh thương trường gì.
Bất luận thế nào, cuộc chiến của hai người đàn ông này cũng không liên quan tới cô.
Nhưng hiển nhiên, có người suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với cô. Diêu Mai thấy tình hình không được ổn bèn vội bước lên, tươi cười nói: “Sao vậy? Ban nãy còn vui vẻ lắm mà. Tôi thấy chắc tại trời nóng quá. Thế này đi, tôi chủ chi, mời hai vị tổng giám đốc đi uống cốc nước, thế nào?”
Tố Diệp ở bên thật sự không dám nhìn cảnh tượng này, cô chống tay lên trán, thầm thở dài. Một người quanh năm lượn vòng giữa các loại đàn ông như Diêu Mai là một người đẹp không sai. Chỉ tiếc là, hoa đẹp một khi nở sai mùa thì cũng chỉ có kết cục cô độc nở ình tự ngắm mà thôi. Có lẽ cô ta quá muốn quy Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn về cùng một loại với những người đàn ông khác, dịu dàng chân thành tươi cười như hoa là họ sẽ mỗi người “thuận nước đẩy thuyền” tìm một lối thoát cho cô ta. Nhưng sao cô ta biết được, hai người đó mới thuộc một tuýp người, từ ban đầu khi khó dò được suy nghĩ trong lòng họ cho tới giờ khói lửa ngập tràn, da mặt đã bị xé xuống hết rồi, sao còn để ý tới đóa hoa xinh đẹp Diêu Mai?
Trên đời này có một loại người như vậy, không cần người khác phải tạo ình một đường lui. Thật trùng hợp, Diêu Mai lại gặp không chỉ một người.
Thế nên, trong lúc Diêu Mai đang đợi một trong hai người họ nhận lời đề nghị của cô để làm dịu đi tình hình căng thẳng thì Niên Bách Ngạn lên tiếng, nhưng là nói với Kỷ Đông Nham: “Cậu lại sai rồi, người không có tư cách đánh cú bóng đó là cậu, chứ không phải tôi.”
Nói xong, anh bèn vứt cây gậy đánh bóng sang bên cho người phục vụ, lúc đi qua Tố Diệp chỉ đáp một câu: “Đi thôi!”
Tố Diệp quay đầu nhìn Kỷ Đông Nham. Sắc mắt anh ta rất khó coi, nhưng trông Diêu Mai càng tệ hơn.
Niên Bách Ngạn không cho cô và Kỷ Đông Nham có thời gian chào tạm biệt, kéo thẳng cô lên xe.
Vệt nắng dài bị vứt lại phía sau lưng, đến cả thân hình cao lớn của Kỷ Đông Nham cũng dần dần trở nên mỏng manh…
Dọc đường lái xe về thành phố, không khí trong xe vẫn rất nặng nề.
Từ lúc rời khỏi sân golf tới khi lên xe, Niên Bách Ngạn chưa nói một câu nào. Cuối tuần không hạn chế xe cộ, nên đường nào cũng vô cùng tắc nghẽn. Xe của họ như một con thuyền lội trong dòng xe chật chội, tốc độ chậm chạm từ từ, như vậy chỉ càng kéo dài thêm sự trầm mặc giữa hai người.
Tố Diệp ngồi trên ghế phụ, nhìn rất lâu ra ngoài cửa sổ, bất giác cảm thấy phiền muộn trong lòng. Nếu cô chịu khó một chút hoặc có tài tiên tri rút tạm một chiếc đĩa CD mang đi, ít nhất cũng không im ắng như bây giờ.
Phía trước đèn đỏ bật sáng, chiếc xe bắt đầu đi chậm lại.
Tố Diệp quay đầu sang, tiện thể đánh giá người đàn ông ngồi bên cạnh, những đường nét lặng lẽ không hề có biến chuyển, bờ môi và chiếc cằm nghiêm nghị, nhìn thế nào cũng không phải kiểu người dễ chọc vào. Đương nhiên cô không muốn làm bia đỡ đạn, cô giơ tay bật radio giao thông lên. Tiếng nhạc vui vẻ và giọng nói quen thuộc của người MC ở một mức độ nào đó cũng làm dịu đi không khí trong xe.
Giờ đang là chuyên mục giao lưu với thính giả, MC nữ nói: “Chủ số điện thoại có đuôi 4688 đã gửi tới chúng một tin nhắn thế này, anh ấy nói bạn gái của mình và người bạn thân nhất của mình đã qua lại, hai người đều giấu anh ấy hẹn hò được một thời gian rất dài rồi. Anh ấy buồn bực tới mức muốn chết, bên trái là tình bạn, bên phải là tình yêu, anh ấy nên từ bỏ cái nào.”
MC nam lúc này tiếp lời: “Gặp phải chuyện này đúng là khó xử. Nhưng người bạn tốt đó của anh thật sự không đáng được coi trọng. Chuyện lớn như vậy có thể giấu tới lúc nào? Thật ra vốn không phải vấn đề tiến thoái lưỡng nan, chỉ là cách thức và phương pháp không đúng.”
Hai MC trong radio mỗi người một câu. Chủ đề giao lưu hôm nay là: “Tâm sự câu chuyện khiến bạn khó xử”. Tố Diệp không ngờ rằng vừa mới bật đài lên đã nghe phải một chủ đề kỳ quặc thế này.
Hai người họ còn mang chuyện đó ra bàn luận sôi nổi, cũng có không ít thính giả nhắn tin tới đưa lời khuyên. Tố Diệp nghe thấy buồn cười, lại nhìn Niên Bách Ngạn rồi nói: “Tôi nghĩ anh và Kỷ Đông Nham chắc không phải vì lý do cẩu huyết này mà cắt đứt tình anh em đấy chứ?”
Đèn xanh đã bật lên, Niên Bách Ngạn đạp vào chân ga. Chính vào lúc Tố Diệp tưởng rằng anh sẽ tiếp tục im lặng, anh hững hờ đáp lại: “Lý do này đúng là rất cẩu huyết.”
Thì ra anh cũng chú ý tới nội dung của chương trình radio.
Tố Diệp thấy anh có phản ứng ít nhiều cũng có thể nói chuyện rồi, liền cho nhỏ tiếng radio xuống: “Tôi nghĩ chắc anh sẽ không có nhã hứng kể cho tôi nghe chân tướng sự việc đâu.”
Đường chính quá tắc nghẽn, xe đi chốc chốc lại dừng. Niên Bách Ngạn dứt khoát đổi hướng, đánh xe vào một con đường nhánh. Tố Diệp cười nhạt. Người đàn ông trước nay luôn thích thuận thế mà đi lại bất ngờ đổi hướng, có lẽ điều khiến anh giằn vặt không phải đoạn đường trước mặt.
“Em và cậu ta rất thân thiết?” Niên Bách Ngạn bất ngờ hỏi câu này, giọng nói mát rượi.
Tố Diệp không ngờ anh lại chĩa mùi nhọn vào cô, hơi sững sờ nên không trả lời ngay.
“Trước khi em có hứng thú với sự thật, có phải nên nói với tôi chuyện của em và cậu ta trước không?” Niên Bách Ngạn vững chãi nắm chắc vô-lăng, ngữ điệu không nhanh không chậm.
Tố Diệp ngồi bên trả lời hời hợt: “Chuyện của tôi và anh ấy rất đơn giản, kẻ mù cũng nhìn ra được.”
Niên Bách Ngạn hơi nghiêng mặt liếc nhìn cô.
“Anh ấy là đối tượng xem mắt của tôi. Theo như anh ấy nói thì chúng tôi còn chưa ra đời đã có hôn ước rồi.”
Niên Bách Ngạn khẽ hừ.
Tố Diệp nhướn mày nhìn anh: “Sao? Anh không tin ư?”
“Nói không chừng cuối cùng thật sự phải nghe lời của bố mẹ và mai mối ấy chứ.” Tố Diệp uể oải vặn mình, tháo luôn chiếc mũ lưỡi trai xuống, tung mái tóc dài ra, nhẹ nhàng mát-xa da đầu để giảm bớt áp lực. Cô nhắm mắt lại: “Tôi cảm thấy anh ấy cũng không tệ.”
“Sau này đừng qua lại với cậu ta nữa.” Mệnh lệnh của Niên Bách Ngạn ngắn gọn dứt khoát.
Cô trừng mắt nhìn anh, không ngừng: “Lý do?” Đúng là bất thường, cả hai người đều căn dặn cô câu này.
Niên Bách Ngạn do dự, lát sau mới nói: “Cuộc cạnh tranh của Tinh Thạch và Kỷ Thị đang khốc liệt, tránh xa cậu ta là tránh xa thị phi.”
“Đúng là một lý do quang minh chính đại.” Tố Diệp bật cười vỗ tay.
“Vì tốt cho em thôi.” Anh điềm nhiên.
Tố Diệp vội vàng chắp tay: “Vậy thì tôi phải cảm ơn ý tốt của anh rể rồi.”
Niên Bách Ngạn liếc cô một cái, không lên tiếng nữa.
“Câu chuyện của tôi anh nghe hết rồi, của anh thì sao?” Tố Diệp xích người về phía anh, làm điệu bộ như đang “rửa tai lắng nghe”: “Hai người đàn ông giành một người phụ nữ là chuyện quá bình thường, nếu anh đã phủ nhận vậy thì sự thật là gì? Không lẽ anh và anh ấy vốn dĩ là bạn tốt, sau đó trở mặt thành thù? Vì yêu quá hóa hận?”
Con đường phía trước đã thông thoáng hơn, Niên Bách Ngạn cũng lái nhanh hơn.
“Này!” Thấy anh im lặng, cô không nhịn được phải thúc giục.
Sau khi nghe các suy đoán của cô, anh vẫn bình tĩnh: “Đúng như những gì em vừa nói, tôi thực sự không có nhã hứng đến thế.”
“Niên Bách Ngạn, anh đúng là đồ gian thương!” Tố Diệp bỗng chốc bốc hỏa.
“Nhục mạ ông chủ là trừ tiền lương đấy.” Niên Bách Ngạn cong môi lên.
Tố Diệu nhíu mày: “Kiếp trước anh phải bị bóc lột đến mức nào kiếp này mới không quên ngược đãi nhân viên vậy?”
“Thế kiếp trước em phải keo kiệt đến mức nào kiếp này mới không quên “không có lợi không dậy sớm” vậy?”
“Tôi đang nói sự thật.” Tố Diệp lườm anh: “Bề ngoài tử tế bụng dạ đen tối, thâm hiểm giảo hoạt, chanh chua mỉa mai, tôi nói anh đấy.”
“Đúng là lần đầu tiên có người tổng kết các tính cách của tôi chuẩn đến vậy.” Niên Bách Ngạn không tức giận mà bật cười: “Em cũng đáng yêu quá đấy.”
Tố Diệp dứt khoát quay ngoắt nhìn ra cửa sổ, chẳng thèm đáp lại anh.
Niên Bách Ngạn nhân lúc rẽ, đảo mắt nhìn cô, không nhịn được cười.
Chiếc xe đi thẳng vào tiểu khu nơi cô ở. Tới dưới nhà, anh dừng lại. Tố Diệp xách chiếc túi đựng bộ lễ phục tối hôm trước, tháo dây an toàn vừa định xuống xe, Niên Bách Ngạn bất ngờ giữ chặt cánh tay cô.
“Làm gì vậy?” Cô cảnh giác: “Tôi không định biết chuyện riêng tư của anh đâu, nếu không chẳng biết phải mất bao nhiêu tiền.”
Niên Bách Ngạn hơi ngẩn người ra, rồi nhanh chóng mỉm cười khó xử: “Tôi chỉ muốn nhắc lại một câu thôi.”
“Câu gì?”
Anh nhìn cô không chớp mắt, nụ cười thấp thoáng bên bờ môi không còn nữa, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc: “Đừng gặp lại Kỷ Đông Nham nữa!”