Q.4 - Chương 177: Tôi Là Bạn Trai Của Cô Ấy
"Hai người chị gái?” Liễu Tranh ngẩn người, hắn ta chỉ nghe nói nhà họ Diệp có hai cô con gái.
Diệp Lan không biết suy nghĩ của hắn ta, trịnh trọng sửa lại: “Đúng vậy! Tôi có hai người chị gái.”
“Ồ!” Sự hiểu biết của Liễu Tranh đối với nhà họ Diệp chẳng qua cũng chỉ từ bố mẹ, nên hắn ta cũng không quá quan tâm, tiếp tục nói: “Nhưng em là cô gái xinh xắn nhất anh từng gặp.” Liễu Tranh nhìn cô không chớp mắt.
Diệp Lan nổi da gà khắp người, tự thấy rùng mình, ngước mắt lên như đùa như thật: “Xem ra cậu chủ Liễu đi hết mọi con thuyền rồi.”
Câu này như điểm huyệt Liễu Tranh, khiến hắn ta nhất thời đứng sững, một lúc lâu sau mới nở nụ cười gượng gạo. Diệp Lan vốn dĩ cũng chẳng mấy thiện cảm với hắn, đương nhiên sẽ không cần nể tình gì: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp nhau, thế nên đừng lãng phí thời gian của đôi bên nữa.”
Liễu Tranh không đồng tình: “Anh lại cảm thấy có thể thử xem sao.”
Thử ư?
Diệp Lan nghe xong câu này là đầu phình to. Cô không muốn sau khi qua lại với người này, ngày nào cũng lo ngay ngáy xem trong cốc nước của mình có dị vật gì không. Cô đang nghĩ làm cách nào để từ chối khéo léo chợt liếc mắt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Đó là Tố Khải đang đi tuần tra ngang qua.
Anh và mấy đồng nghiệp cũng vào nhà hàng này ăn cơm. Đang sau bữa cơm trưa, khách trong nhà hàng không đông lắm, họ người nói người cười bỗng làm rộn ràng cả căn phòng. Tố Khải mặc thường phục, giản dị như một cậu bé lớn đầu nhà hàng xóm, cùng ngồi xuống với họ. Đang cười nói, anh bất chợt đưa mắt nhìn xung quanh, có lẽ đó là thói quen nghề nghiệp, không ngờ lại bắt gặp Diệp Lan ngồi gần đó.
Diệp Lan quay vội đầu đi như bị điện giật, tim đập loạn xạ, cả người ngồi trên ghế cũng bứt rứt như ngồi trên mũi kim. Liễu Tranh thì không biết nguyên nhân gì, thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của cô lại càng khiến người ta thương hại. Hắn ta bất giác cầm tay cô vỗ về, quan tâm hỏi: “Em sao vậy?”
Động tác của hắn ta quá đột ngột, Diệp Lan vốn định dứt tay ra, nhưng nghĩ tới thái độ lạnh nhạt thường ngày của Tố Khải với mình, cô bỗng chốc có động lực, để mặc cho hành vi quê mùa của Liễu Tranh, hờ hững đáp: “Không sao!”
“Em đừng hiểu lầm. Bình thường anh có ham chơi một chút, nhưng không để tâm. Anh cảm thấy em chính là người mà anh muốn tìm. Anh hứa sẽ không đối xử tệ bạc với em, càng không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.” Thấy cô không cự tuyệt, Liễu Tranh thầm đắc ý trong lòng, lại càng siết chặt tay cô hơn, hưởng thụ cảm giác mềm mại như không xương trong lòng bàn tay. Thậm chí đôi mắt hắn ta cũng trở nên bạo dạn hơn, cứ nhìn chằm chằm vào cổ áo hình chữ V của cô, bắt đầu liên tưởng đến dáng hình cô khi không còn quần áo trên người.
Diệp Lan cố gắng kìm chế sự kích động muốn cho hắn một cái bạt tai rồi đi ngay lập tức. Đuôi mắt cô khẽ liếc về một góc gần đó. Dường như Tố Khải vẫn đang chuyện trò rôm rả với đồng nghiệp, không hề có ý định bước tới. Cô hận đến nỗi răng ngứa ngáy. Cô lặng lẽ rút tay về, ngữ khí thờ ơ: “Anh Liễu! Anh phải hiểu rõ một chuyện thế này. Tôi tới đây gặp anh chẳng qua là để đối phó với người nhà. Thực tế là anh không hợp với tôi, mà tôi cũng không hợp với anh, thế nên hôm nay chúng ta cứ gặp gỡ qua loa cho xong chuyện là được rồi.”
“Đừng thế!” Liễu Tranh thấy vậy liền đứng bật dậy, rồi ngồi ngay xuống bên cạnh Diệp Lan.
Diệp Lan nhíu mày, xích người vào phía trong. Nhưng cánh tay hắn ta đã đặt thẳng lên vai cô, giọng nói vô cùng ám muội: “Em có tin vào tình yêu sét đánh không? Anh cảm thấy duyên phận giữa hai ta chính là như vậy.”
Nhưng cô vô cảm.
“Anh Liễu! Anh nghe tôi nói đã…”
“Em nghe anh nói trước.” Liễu Tranh càng ôm chặt cô hơn, cúi đầu nhìn gương mặt đang né tránh của cô: “Bố mẹ anh và nhà họ Diệp có hợp tác làm ăn qua lại. Chúng ta môn đăng hộ đối, thích hợp nhất. So với việc sau này em vẫn phải đi xem mặt nhiều người khác, chi bằng em cứ cho anh một cơ hội, chưa biết chừng em sẽ thích anh.”
Diệp Lan bị mùi nước hoa Cổ Long Hương trên người hắn ta khiến cho đầu váng mắt hoa. Niêm mạc mũi cô giống như bị dính thêm một mùi hương nước hoa, muốn hắt xì hơi mà không được, khó chịu chết người. Cô cũng chẳng quan tâm Tố Khải ngồi bên kia có chú ý sang bên này hay không, một lòng chỉ muốn chuồn nhanh khỏi gã đàn ông bên cạnh mình.
Bên kia, Tố Khải nói chuyện đồng nghiệp mà đầu óc cứ để đâu đâu. Sau khi nhìn thấy bóng người con gái lúc bước vào nhà hàng, ngồi xuống ghế anh bỗng thấy trà nhạt thếch, món ăn cũng chán.
“Tố Khải! Thời gian này đội của cậu ra quân dồn dập, thằng nhóc này, đừng có cướp công của đội trinh sát chúng tôi đấy nhé!” Một người đồng sự uống một hớp trà rồi nói đùa.
“Sao có thể? Ai chẳng biết đội trưởng Lưu là thần thám Sherlock Holmes.” Tố Khải bưng tách trà lên, đặt bên khóe môi, cũng đáp lại như đang nói đùa, nhưng đôi mắt lại bất giác nhìn về phía Diệp Lan, đầu mày khẽ nhíu lại.
Khi anh nhìn thấy Liễu Tranh nắm tay cô, nụ cười trên môi chợt tắt hẳn, ánh mắt dần sa sầm lại.
“Tố Khải đúng là một kẻ cuồng công việc. Cũng may mình không cùng đội với cậu ấy, không chắc là chết vì mệt.” Những người khác cũng lên tiếng đùa giỡn.
Lần này Tố Khải không phản ứng lại, vì anh nhìn thấy Diệp Lan không đẩy người đàn ông kia ra, ngược lại khiến người đàn ông đó càng được nước lấn tới.
“Cậu nhìn cái gì đấy?” Có người nghi hoặc hỏi Tố Khải.
Tố Khải không lên tiếng, ánh mắt nghiêm khắc ấy nhìn về một góc không xa mà không hề kiêng dè. Bờ môi anh mím chặt.
Những người khác cũng nhận ra vẻ bất thường của anh, ngó đầu nhìn theo. Đội trưởng Lưu của đội trinh sát nhìn một lúc lâu mới nói: “Gã đó chẳng phải là Liễu Tranh, cậu chủ nhà họ Liễu sao? Hừ! Chẳng biết lại đang tán con gái nhà nào. Tên nhóc này là công tử đào hoa có tiếng, cậy mình có tiền làm hại đời không biết bao nhiêu thiếu nữ. Chỉ là không có chứng cứ. Nếu tìm được tôi nhất định phải lôi nó về sở cảnh sát tra hỏi cho ra nhẽ”.
Vì Diệp Lan quay lưng về phía này nên tất cả mọi người chỉ nhìn được gương mặt chính diện của Liễu Tranh.
Tố Khải vẫn im lặng. Chỉ có điều, khi anh nhìn thấy Liễu Tranh ngồi xuống bên cạnh Diệp Lan, ôm cô vào lòng dưới ánh mắt của tất cả mọi người thì sắc mặt anh tái nhợt đi. Một người đồng nghiệp chợt nhớ ra, đưa tay vỗ vai Tố Khải: “Tên nhóc này chẳng phải mấy ngày trước từng bị cậu giải về sở cảnh sát sao?”
Tố Khải làm ngơ, bất ngờ đứng dậy.
“Tố Khải!” Các đồng nghiệp sững sờ, lần lượt nhìn theo bóng anh xông về phía đó.
Diệp Lan bên này đang liều chết chống lại đôi tay sờ soạng lung tung của Liễu Tranh. Nhưng Liễu Tranh sát lại mỗi lúc một gần, cô chỉ biết giơ tay chặn lồng ngực hắn ta lại. Nhưng đối với hắn, hành động đó lại càng giống “muốn bắt vờ thả” hơn. Thấy gương mặt trắng trẻo của cô đỏ hồng lên, cảm giác phóng đãng trong người cũng bộc phát. Hắn càng xích lại gần: “Đừng có cự tuyệt nhanh như vậy!”
Hương nước hoa cứ thế xộc vào cổ họng. Cô nhíu mày, giống như đang cố né tránh một loại dịch bệnh. Đang định lên tiếng mắng chửi thì trên đầu vang lên giọng nói lạnh như băng của Tố Khải: “Làm cái gì đấy?” Ngay lập tức cô cảm thấy cánh tay hắn ta buông lỏng, mùi nước hoa trong khoang mũi cũng bớt đi nhiều.
Nhìn kỹ mới thấy, Liễu Tranh đã bị Tố Khải kéo sang một bên.
Trái tim cô như được hồi sinh, sau đó lại bắt đầu đập loạn không theo nhịp bình thường. Cô ngẩng đầu nhìn Tố Khải. Sắc mặt anh xám xịt lại, cực kỳ khó coi. Anh vốn đã không hay cười, giờ gương mặt lại mang màu này càng khiến cả người toát lên vẻ giận dữ. Liễu Tranh ban đầu không nhận ra Tố Khải. Dù sao thì tối đó hắn ta vừa say rượu lại vừa phê thuốc, chỉ thấy một gã “Trình Giảo Kim” vô cớ xuất hiện đương nhiên phẫn nộ, không đánh không được. Hắn ta đứng bật dậy, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tố Khải, giọng nói không một chút khách khí: “Mày là cái thá gì? Đừng có lo chuyện bao đồng, chõ mũi vào chuyện thiên hạ! Bố mày đang xem mắt, tao chọc ghẹo mày cái gì sao?”
“Xem mắt?” Tố Khải chẳng quan tâm tới mấy câu gào thét của Liễu Tranh. Anh quay đầu nhìn Diệp Lan, con người chợt co lại.
Diệp Lan không thích ánh mắt này của anh, cũng biết đó là biểu hiện khi anh không vui. Cô cắn chặt môi, không nói câu nào. Tố Khải coi Liễu Tranh như kẻ tàng hình, anh giơ tay đè lên đỉnh đầu Diệp Lan, xem ra đã dùng không ít sức, ít nhất Diệp Lan cũng bắt đầu phải cắn răng chịu đựng.
“Những gì anh nói em quên hết rồi phải không?” Cô phải khao khát lấy chồng đến mức nào? Rõ ràng biết đối phương có tiền án hút ma túy tổng hợp còn đâm đầu vào?
Diệp Lan đang định giải thích thì Liễu Tranh “anh hùng cứu mỹ nhân”, hất tay của Tố Khải ra, chỉ vào anh: “Mày thần kinh à! Mày là thằng nào?”
“Anh không được lớn tiếng với anh ấy!” Diệp Lan thấy vậy phẫn nộ, cô đập bộp một cái vào tay Liễu Tranh. Một giây sau cô bỗng khoác tay Tố Khải, trợn mặt nhìn Liễu Tranh: “Thật ra vừa rồi tôi định nói với anh là tôi đã có bạn trai rồi, hai chúng ta không thể đến với nhau được.”
“Cái gì?” Liễu Tranh không dám tin vào mắt mình.
Tố Khải không quá kinh ngạc, quay đầu nhìn cô.
“Anh ấy chính là bạn trai tôi.” Diệp Lan hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân mình. Câu này thốt ra thật là đường hoàng.
Lúc này các đồng nghiệp khác của Tố Khải cũng bước tới, nghe xong cũng vô cùng kỳ lạ.
Liễu Tranh đánh giá Tố Khải từ trên xuống dưới, nheo mắt lại, hồi lâu mới hỏi: “Mày thật sự là bạn trai của cô ta?”
Những ngón tay nắm lấy cánh tay Tố Khải bỗng nhiên siết chặt, đến cả cơ thể cô cũng căng cứng.
Tố Khải cảm nhận được, anh nhìn Diệp Lan chằm chằm, Diệp Lan cũng không rời mắt khỏi anh, ánh mắt như đang cầu cứu. Anh bèn kéo Diệp Lan vào lòng, quay lại nhìn Liễu Tranh, giọng nói lạnh lùng: “Tôi là bạn trai của cô ấy, sau này anh không được phép có ý đồ gì với cô ấy nữa.”
Liễu Tranh nghe xong đứng đờ người ra. Một lúc lâu sau mới nhìn về phía Diệp Lan, nổi cơn tam bành, chỉ vào mặt cô và nói: “Cô trêu tôi phải không? A…” Còn chưa nói hết câu, hắn ta đã đau đớn kêu quang quác. Tố Khải bực bội, giơ tay suýt bẻ gãy bàn tay hắn ta.
“Đau… Đau…”
“Lần sau ăn nói lịch sự với con gái một chút, biết chưa?”
Liễu Tranh vội vàng gật đầu: “Biết rồi, biết rồi!”
Lúc đó Tố Khải mới buông tay ra.
“Mày… Mày có biết tao là ai không? Có giỏi thì xưng danh tính ra đây. Hôm nay mày dám đối xử với tao như thế, tao tuyệt đối không khách khí với mày đâu.” Liễu Tranh dù sao cũng là một cậu chủ có mặt mũi, sao chịu nổi nỗi nhục này, đương nhiên phải “xưng là trang hảo hán”.
Diệp Lan lo sợ, vô thức kéo vạt áo Tố Khải, sợ rằng Liễu Tranh sẽ báo thù thật. Nhưng Tố Khải đã quá quen với mấy trò uy hiếp này rồi. Anh cười khẩy, rút thẳng chứng minh thư từ trong túi áo, giơ ra trước mặt hắn: “Đội trưởng đội chống ma túy, Tố Khải. Tốt nhất là anh đừng có rơi vào tay tôi lần nữa.”
“Đội… Đội trưởng đội chống ma túy?” Liễu Tranh không ngờ anh lại có lai lịch lớn đến vậy, lại nghe nói là người của đội chống ma túy, nhất thời lắp bắp. Sau khi định thần lại mới nhìn kỹ Tố Khải, cứ cảm thấy anh giống người đã thẩm vấn mình tối hôm đó, nhưng không tài nào nhớ nổi.