Q.7 - Chương 331: Chim Hoàng Yến
Ngày hôm sau, tập đoàn Tinh Thạch quả thật đã bị tiết lộ một tin tức trọng đại có liên quan tới tổng giám đốc tập đoàn. Con rể hiền thì ra chỉ kết hôn giả với thiên kim tiểu thư của nhà họ Diệp. Sở dĩ gọi là “bị tiết lộ” vì tin tức này ban đầu do một tuần san tài chính tung ra, viết rằng có người biết sự tình tiết lộ thông tin.
Đây vốn dĩ là những tin lá cải không ăn nhập gì với những tin tức tài chính, thương mại. Theo lý mà nói nó không nên bị lan truyền với tốc độ nhanh như vậy. Nhưng rõ ràng con người là vậy. Tin lá cải ở phương diện nào đó cũng đều có tác dụng nhất định không thể tính chính xác, chỉ có thể phân biệt theo tính chất mà thôi. Có thể tung tin đồn này trên tuần san tài chính, có thể thấy sức ảnh hưởng đã không thể chỉ dung hai từ “giải trí” để hình dung.
Quả không ngoài dự đoán, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, các trang web lớn trên mạng đều bắt đầu chia sẻ. Số lượng người đọc bài báo có liên quan cao đến kinh hoàng. Bức ảnh được chụp trong bài báo không rõ nét lắm, chỉ có gương mặt hơi nghiêng của Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc, ở giữa là một tia sét thể hiện mối quan hệ của họ đã rạn nứt.
Nếu chỉ là một tin tức ly hôn, có thể cũng không đủ khiến nhiều người lên án như vậy. Chuyện Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc kết hôn giả bị công khai, lại càng khiến cho rất nhiều độc giả bình dân tò mò về cuộc sống của những gia đình quyền quý. Thậm chí có rất nhiều người vốn dĩ chẳng quan tâm tới tập đoàn Tinh Thạch, chẳng hiểu gì về ngành kinh doanh đá quý cũng bắt lên baidu tra cứu. Mà có một số trang web cũng quá nực cười. Để hợp tác với scandal, họ còn liên tục đẩy một số bộ phim truyền hình về chủ đề tranh đấu trong các gia đình quyền quý lên trang nhất.
Scandal ầm ĩ tới một mức độ và một thời gian nhất định, mọi người dĩ nhiên sẽ hy vọng đương sự có một lời giải trình. Mà lần này khi sắp tới buổi trưa, Niên Bách Ngạn lần đầu tiên có thông tin hồi đáp. Anh thừa nhận những thông tin này là sự thật. Anh và Diệp Ngọc đích thực đã xóa bỏ quan hệ hôn nhân. Còn Diệp Ngọc sau khi thấy anh trả lời đám phóng viên thì cũng lên tiếng hệt như Niên Bách Ngạn.
Khi phóng viên đề cập tới lý do tại sao ban đầu họ kết hôn giả, bây giờ lại xóa bỏ quan hệ, Diệp Ngọc trả lời rất nửa vời, nói rằng quan hệ hôn nhân giả có thể ngăn chặn rất nhiều phiền phức không cần thiết. Nhưng mối quan hệ này dù sao cũng không thể kéo dài cả đời, thế nên tới lúc thích hợp đã xóa bỏ.
Cả hai người đều không trả lời quá nhiều. Đối với những luồng thông tin dậy sóng khắp nơi trên mạng, họ cũng làm như không thấy. Câu trả lời của họ vừa khít. Quá nhiều sẽ khiến mọi người nghi ngờ, mà không trả lời cũng khiến mọi người sinh nghi. Đáp án này ít nhất nói với bên ngoài một sự thật, rằng quan hệ hôn nhân là giả, từ hôm nay trở đi, họ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa. Còn nguyên nhân đích thực là gì, người trong cuộc không nói, thì những người khác có suy đoán rầm rộ chẳng qua cũng chỉ cho vui.
Giờ này khi tin tức đang cực kỳ nóng hổi, Niên Bách Ngạn lại đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc. Sau lưng anh là tòa nhà mới của Đài truyền hình Trung ương, đứng sừng sững giữa đất trời như một siêu nhân thép. Xuống dưới nữa là con đường Trường An chẳng bao giờ thấy ngớt người qua lại. Từng quang cảnh thành phố tô phủ thêm cho vẻ cao quý, xa hoa đó.
Ánh mắt anh không rời khỏi con gấu đáng ghét nằm trên mặt bàn. Đó là một con gấu xinh xinh mặc chiếc quần bò, cao khoảng 6cm, lông xù, hai mắt rất sáng, cái miệng rộng, mũi cũng lớn. Tóm lại là một con gấu bằng vải rất đặc biệt.
Đây chính là món quà hôm đó Tố Diệp tặng cho anh. Lúc mở ra xem anh đã đoán chắc không phải áo sơ mi thì cũng là cà vạt, ai ngờ lại là một thứ vừa nhìn đã thấy xấu xí, kỳ quặc thế này, cảm thấy rất khó hiểu tại sao Tố Diệp lại tặng anh một món đồ chơi của con gái. Sau đó anh mới phát hiện ra điểm bất thường. Thì ra chỉ cần chạm vào, nó sẽ lập tức cười rất lớn, cười bò lăn bò toài. Tiếng cười ấy đích thực khiến cho người nghe cũng cảm thấy muốn cười theo.
Cô chê anh thường ngày ít cười sao?
Đúng lúc này Hứa Đồng gõ cửa đi vào, thấy Niên Bách Ngạn nhìn chằm chằm con gấu cô cũng không lấy làm lạ. Cô đi tới trước báo cáo: “Tổng giám đốc Niên! Diệp Ngọc đã tỏ thái độ với đám nhà báo rồi.”
Ánh sáng nhạt nhòa trùm lên người đàn ông dựa lưng ra sau ghế, có một khoảnh khắc tựa như không có thật. Gương mặt góc cạnh vẫn không có biểu cảm gì. Anh chỉ khẽ gật đầu, cất giọng lạnh nhạt: “Theo dõi sát sao dư luận, đừng để quá mức!”
“Anh yên tâm, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.” Cái gọi là “người biết sự tình” chẳng qua chỉ là một vở kịch tự biên tự diễn mà thôi.
Niên Bách Ngạn gật đầu, Hứa Đồng làm việc trước nay anh hoàn toàn yên tâm.
“Tổng giám đốc! Chủ tịch đang trên đường tới công ty. Hội nghị cổ đông hôm nay ông ấy muốn đích thân chủ trì.” Hứa Đồng có vẻ lo lắng.
Từ khi hai nhà Niên, Diệp kết thông gia, Diệp Hạc Phong ngoài mặt thể hiện vẫn chưa trao lại chiếc ghế cao nhất, nhưng trên thực tế ông đã giao cả công ty cho Niên Bách Ngạn toàn quyền xử lý. Phía dưới có rất nhiều người ngấm ngầm suy đoán, đều cho rằng chiếc ghế chủ tịch được giữ cho Niên Bách Ngạn, và ai cũng cho rằng khi Diệp Hạc Phong bế cháu ngoại cũng là lúc ông nhường nó lại.
Nhưng hôm nay Diệp Hạc Phong lại đích thân tới công ty một cách bất ngờ, xem ra thời thế đã thay đổi.
Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ cười khẽ: “Ông ấy là chủ tịch, đích thân tới chủ trì hội nghị có gì kỳ lạ đâu.”
“Vâng!” Hứa Đồng không đoán được suy nghĩ của Niên Bách Ngạn, cũng không có ý muốn đoán. Cô đặt tập tài liệu trong tay lên mặt bàn.
Niên Bách Ngạn cầm lên, lật ra xem.
“Tổng giám đốc! Đây là thiếp mời tới trao giải thưởng cho nhân vật kinh tế của năm tại Trung Quốc.” Hứa Đồng báo cáo: “Người phụ trách chương trình này của kênh tài chính cũng đã trực tiếp gọi điện tới mời anh tham gia. Ông ấy vẫn đang đợi câu trả lời của anh, địa điểm trao giải ở Thượng Hải.”
Niên Bách Ngạn không nhìn quá lâu đã đặt xuống: “Chuyện này để tôi suy nghĩ đã.”
“Vâng!”
Lúc Hứa Đồng đang định ra ngoài, Niên Bách Ngạn bỗng gọi giật cô lại.
Cô quay trở về nghe anh dặn dò.
“Hôm nay tổng giám Thịnh tới Bắc Kinh. Chiều nay đích thân cô tới cổng số 3 tại sân bay đón anh ấy.” Từ lần trước sau khi chia tay ở Nội Mông, anh và Thịnh Thiên Vỹ ai bận rộn việc người ấy. Hôm nay anh vừa mới nhận được điện thoại của Thịnh Thiên Vỹ, xem ra chuyến đi tới Bắc Kinh lần này cũng là một quyết định đột ngột.
Hứa Đồng sững sờ, Thịnh Thiên Vỹ?
“Hứa Đồng?” Thấy cô cứ ngây người ra, Niên Bách Ngạn cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này Hứa Đồng mới tỉnh lại, sắc mặt hơi thiếu tự nhiên: “Tổng giám đốc! Anh có thể sắp xếp người khác đi được không? Chiều nay… Chiều nay tôi không đi được!”
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Hứa Đồng từ chối sự sắp xếp của anh, điều này càng khiến Niên Bách Ngạn cảm thấy có điều gì không bình thường. Anh nghiêm mặt nhìn cô, khẽ nói: “Thế hay là cô thay tôi dự đại hội cổ đông, tự tôi đi đón?”
Hứa Đồng rụt mắt lại, cô nhận ra Niên Bách Ngạn bắt đầu không vui, vội vàng đáp: “Xin lỗi tổng giám đốc! Chiều nay tôi sẽ tới đón.”
Lúc này nét mặt Niên Bách Ngạn mới dãn ra đôi chút.
Đợi bóng Hứa Đồng đi khuất, Niên Bách Ngạn mới thở phào nhẹ nhõm. Tay anh chạm nhẹ vào con gấu trên mặt bàn, thế là con gấu đó bắt đầu lăn lộn điên cuồng, cười như sắp tắt thở tới nơi.
Anh cũng bất giác cong môi mỉm cười…
Trong khi tập đoàn Tinh Thạch đang náo loạn, thì Tố Diệp bên này lại khá bình yên.
Vì vết thương ở tay và chân, Niên Bách Ngạn đã đặc biệt thuê về một người giúp việc để chăm sóc cô. Cô bé ấy họ Lưu tên Nhã, Tố Diệp quen gọi cô ấy là Tiểu Nhã, năm nay vừa tròn hai mươi, nhưng đã có ba năm kinh nghiệm làm người giúp việc cho người ta. Gia cảnh của cô bé rất khó khăn. Vì bố nằm liệt giường, cô bé bắt buộc phải bỏ học, lặn lội tới tận Bắc Kinh làm thuê. Tiểu Nhã nói ít mà làm nhiều, gương mặt lúc nào cũng bẽn lẽn. Tố Diệp dặn cô bé làm cái gì thì liền làm cái đó, không hay nổi nóng như nhiều người giúp việc khác.
Ban đầu Niên Bách Ngạn đồng ý mời một người giúp việc trẻ là để Tố Diệp không thấy cô đơn. Dù sao hai người cũng sàng sàng tuổi nhau, có chuyện để nói, còn tốt hơn mời một bà cô hết chuyện đến kiếm thêm chuyện.
Khi Tiểu Nhã ra siêu thị mua rau xanh và hoa quả tươi về tới nhà, Tố Diệp đang ngồi dưới đất đọc sách.
Cô mặc một chiếc áo ngủ ở nhà màu trắng, mái tóc đen xõa ngang vai, gương mặt mộc hơi cúi, có một sợi tóc dài rơi xuống. Ánh nắng bên ngoài rất rực rỡ, lá thu khẽ lay động trong làn gió nhẹ. Có những tia sáng nghịch ngợm rải lên người cô, soi trắng cả cổ tay đang lật sách của cô.
Cảnh này đẹp như tranh vẽ.
Đến Tiểu Nhã cũng phải bất chợt thốt lên: “Bác sỹ Tố, chị đẹp thật!” Chẳng trách lại có một người bạn trai phong độ, chu đáo đến thế.
Tiểu Nhã chẳng bao giờ quan tâm tới kinh tế, đương nhiên không biết rõ về thân phận của Niên Bách Ngạn. Cô bé chỉ biết người thuê căn nhà này là một bác sỹ tâm lý rất trẻ trung. Ngày đầu tiên tới làm việc, Tiểu Nhã đã được gặp người đàn ông đó một lần. Chỉ một lần cũng đủ để lại trong cô bé ấn tượng sâu sắc.
Cô bé đến Bắc Kinh lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp một người đàn ông xuất sắc đến thế. Anh cao to, điển trai, động tác vững vàng, nói năng rất dễ nghe. Tuy rằng anh rất ít nói, đa phần đều trầm mặc, nghiêm nghị. Nhưng Tiểu Nhã nhận ra người đàn ông ấy rất thích nghe Tố Diệp nói. Ánh mắt anh lúc nào cũng chỉ nhìn về cô chủ. Khi cô chủ cười vui, anh cũng mỉm cười khẽ khàng. Người đàn ông ấy khi cười có thể hớp hồn người khác, có một sự mê hoặc riêng biệt của những người đàn ông trưởng thành.
Tiểu Nhã biết tình cảm của hai người họ nhất định rất tốt, nhất là khi hai người họ ở bên cạnh nhau, đúng là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc. Cô bé cảm thấy chỉ cần nhìn họ thôi cũng thấy ảo mộng như một bức tranh.
Tố Diệp thấy Tiểu Nhã xách túi lớn túi nhỏ trở về, bèn gấp sách lại định tới giúp đỡ. Tiểu Nhã vội vàng đặt chiếc túi, chạy tới trước đỡ cô, lắc đầu nguầy nguậy: “Trước khi anh đi đã căn dặn em rất nhiều lần rồi, bảo em trông chừng chị, không được để chị cử động bừa bãi. Chị cứ ngồi yên đi!”
Tố Diệp á khẩu, cô nào có yếu đuối đến thế.
“Thực đơn bữa trưa anh đã cho người gửi fax tới rồi. Bác sỹ Tố! Chị đói rồi phải không, em đi nấu ngay đây!”
“Bữa ăn dinh dưỡng ăn mãi ngán lắm rồi.” Tố Diệp thở dài buồn bã.
“Có anh ấy thương chị như thế, còn ngán sao?” Tiểu Nhã nói một câu đầy ngưỡng mộ.
Tố Diệp mỉm cười.
Thật ra cô chưa từng kể cho Niên Bách Ngạn nghe, năm xưa khi còn đi leo núi, mấy vết thương cô hay gặp còn nặng hơn đây nhiều. Cũng may là không để lại sẹo, nếu không thì giờ khắp người sẽ chi chít sẹo mất.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Tố Diệp kéo tay Tiểu Nhã: “Chị đi mở cửa, tiện thể hoạt động chân tay một chút, em đi nấu cơm đi.”
Tiểu Nhã không khuyên nổi cô, đành phải làm theo.
Cô khập khiễng lết ra tới cửa, dùng cánh tay còn lại không bị thương để mở cửa ra, không ngờ người tới chơi là Niên Bách Tiêu.
Cậu ta nghiêng người dựa vào cửa, miệng còn tóp tép nhai kẹo cao su, ăn mặc vô cùng thoải mái. Chiếc quần bò mài trắng cùng một chiếc áo khoác màu xanh lục không dài lắm. Trên cổ còn tùy tiện choàng một chiếc khăn nhạt màu. Sau khi thấy cô ra mở cửa, cậu ta nghênh ngang đi vào, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi huýt sáo một điệu, nói với ngữ khí cực kỳ khoa trương: “Không tồi! Anh tôi đúng là đã chịu bỏ ra một số tiền lớn để bao dưỡng con chim hoàng yến là chị!”