Q5 - Chương 8: Phiên tòa

Har­ry thở hổn hển, nó không thể trấn tỉnh được mình. Căn phòng rộng lớn mà nó đi vào trông thật là quen thuộc khủng khiếp. Không thể nào mà nó chưa từng ở đây được, nó hẳn phải từng ở đây rồi. Đây chính là nơi mà nó đã từng đến trong cái Pen­sieve của cụ Dum­ble­dore, đó chính là nơi mà nó đã quan sát phiên toà đã kết án nhà Lestranges chung thân trong ngục Azk­aban.

Tường ở đây được làm bằng đá u ám, được chiếu sáng lờ mờ bằng những ngọn đuốc. Những băng ghế dài rỗng đặt chung quanh nó, và ở phía trên, trên băng ghế dài cao nhất, có nhiều bóng đen đã ngồi sẵn. Họ nói chuyện thì thào, nhưhg khi cánh cửa nặng nề sau lưng Har­ry sập lại sau lưng Har­ry thì một sự im lặng đáng ngại chợt ập đến.

Một giọng phụ nữ vang lên xuyên qua phòng xử án.

“Cậu đã đến trễ.”

“Cháu xin lỗi,” Har­ry hồi hộp nói, “Cháu – cháu không biết là thời gi­an xử án đã bị thay đổi.”

“Đó không phải là lỗi của Wiz­eng­amot,” vẫn giọng nói ấy, “Một tin cú đã được gửi đến cho cậu vào sáng say. Hãy ngồi vào chỗ.”

Har­ry ném một cái nhìn lên cái ghế đặt giữa phòng, hai bên chỗ tay vịn của nó phủ đầy xích. Nó đã từng thấy những sợi xích đó thình lình cuộn lên và trói bất kỳ ai ngồi vào giữa chúng. Tiếng bước chân của nó vang vọng khi nó bước trên sàn đá. Khi nó rón rén ngồi vào mép ghế, những sợi dây xích kêu leng keng đe doạ, nhưng không trói nó lại. Cảm thấy như đang bệnh, nó nhìn lên những người đang ngồi ở băng ghế phía trên.

Họ có khoảng mười lăm người, và theo những gì nó thấy, thì cả bọn họ đều mặc những chiếu áo choàng tía mới một chữ W bằng bạc được làm công phu bên phía ngực trái của họ, và tất cả đều đang nhìn trừng trừng về phía nó, một số tỏ ra rất nghiêm nghị, số khác thì lại trông đầy tò mò.

Ngồi ở giữa của hàng đầu là Cor­nelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Fudge có dáng người bệ vệ, thường hay diện một cái mũ chơi ky có màu lá cam, mặc dù hôm nay ông ta không đội nó, và ông ta cũng không có nụ cười khoan dung mà ông thường mang trên mặt khi nói chuyện với Har­ry. Một nữ phù thuỷ cằm bạnh có một mái tóc bạc rất ngắn ngồi bên trái của Fudge, bà mang một cái kính một mắt, và trông rất hãm tài. Bên phải của Fudge là một nữ phù thuỷ nữa, nhưng bà ngồi thụt xa ra sau trên ghế dài nên mặt của bà chìm vào bóng tối.

“Tốt lắm,” Fudge nói. “Bị cáo đã trình diện – rốt cuộc – vậy thì chúng ta bắt đầu. Mọi người đã sẵn sàng chứ?” ông hỏi mọi người chung quanh.

“Vâng, thưa ngài,” một gọng nói hăm hở mà Har­ry biết rõ vang lên. Anh Per­cy của Ron tại cuối hàng ghế đầu. Har­ry nhìn Per­cy, chờ đợi một dấu hiệu quen biết nào đó từ phía anh ta, những tuyệt nhiên chẳng có gì. Mắt của Per­cy, đằng sau cặp kính gọng sừng, đang gắn chặt vào cuộn giấy da, cây bút lông đã sẵn sàng trên tay anh ta.

“Phiên toà kỷ luật vào ngày hai mươi tháng Tám,” Fudge nói sang sảng, và Per­cy bắt đầu chép lia lịa ngay, “Xét xử vụ vi phạm Đạo Luật Giới Hạn Hợp Lý dành cho Phù Thuỷ Vị Thành Niên và Luật Giữ kín Bí Mật Phù Thuỷ của bị cáo Har­ry James Pot­ter, công dân thường trú tại số bốn, đường Prive, Lit­tle Whing­ing, Sur­rey.

“Các thẩm phán: Cor­nelius Os­wald Fudge, Bộ Pháp Thuật ; Amelia Su­san Bones, Cục Trưởng Cục Thi Hành Pháp Thuật ; Do­lores Jane Um­bridge, Thứ Trưởng Cao Cấp Của Bộ. Thư ký phiên toà, Per­cy Ig­natius Weasley –“

“Người làm chứng phe bào chữa, Al­bus Per­ci­val Wul­fric Bri­an Dum­ble-dore, một giọng nói lặng lẽ vang lên phía sau Har­ry, nó vội quay phắt lại nhanh đến nỗi xương cổ nó kêu răng rắc.

Cụ Dum­ble­dore đang khoan thai sải bước ngang căng phòng. Cụ mặt một cái áo choàng dài màu xanh đậm và tỏ ra rất bình thản. Bộ râu màu bạc dài và mái tóc của cụ sáng lên trong ánh đuốc khi cụ bước lên ngang hàng với Har­ry và nhìn Fudge giữa một hình bán nguyệt những người đang đang gần như dí mũi vào cụ.

Các thành viên của Wiz­eng­amot thì thào. Tất cả mọi con mắt bây giờ đã đổ dồn về cụ Dum­ble­dore. Một số tỏ ra bức bội, số khác thì hơi tức giận, tuy nhiên, hai người nữ phụ nữ già ngồi ở hàng sau thì lại đưa tay lên vẫy với vẻ chào đón.

Một sự xúc động mạnh mẽ dâng lên trong lồng ngực Har­ry với sự xuất hiện của cụ Dum­ble­dore, một cảm giác hy vọng mạnh mẽ như dâng tràn giống như cảm giác mà bài ca phượng hoàng đã mang cho nó. Nó muốn nhìn vào mắt cụ Dum­ble­dore, nhưng cụ Dum­ble­dore không nhìn về phía nó; cụ tiếp tục nhìn vào Fudge, rõ ràng là đang bối rối.

“A” Fudge nói, ông ta tỏ ra rất mất bình tĩnh, “ Ông Dum­ble­dore. Vâng. Ông – ơ – ông đã nhận được – ờ – thư của chúng tôi nói rằng thời gi­an và- ơ – địa điểm của phiên toà đã được thay đổi rồi à?”

“Tôi hẳn là đã lạc nó,” cụ Dum­ble­dore vui vẻ nói. “Tuy nhiên, nhờ một lỗi lầm may mắn tôi đã đến Bộ sớm ba tiếng, nên cũng chẳng hại gì.”

“Vâng – tốt thôi – tôi nghĩ là chúng ta cần một cái ghế khác – Tôi – Weasley, anh có thể -?”

“Không cần lo, không cần lo.” cụ Dum­ble­dore thoải mái nói, cụ rút đũa thần ra, khẽ vẫy nhẹ, và thế là một cái ghế có tay vịn bọc vải hoa sặc sỡ hiện ra bên cạnh Har­ry. Cụ Dum­ble­dore ngồi xuống, chắp các ngón tay dài của cụ lại với nhau, và nhìn Fudge cùng mọi người với một vẻ rất từ tốn. Hội Wiz­eng­amot vẫn tiếp tục thì thầm và tỏ ra bứt rứt không an; và chỉ có giọng của Fudge mới làm cho họ yên lặng trở lại.

“Vâng,” Fudge lại nói, vung vẫy giấy tờ của ông, “Vâng, được rồi. Thế đấy. Lời buộc tội. Ờ.”

Ông rút ra một mẫu giấy da từ cái đống giấy tờ trước mặt ông, hít một hơi dài, rồi đọc to. “Lời buộc tội dành cho bị cáo như sau:

Rằng bị cáo đã làm một cách có hiểu biết, có chủ ý và hoàn toàn ý thức được về hành vi vi phạm pháp luật của mình, trước đây bị cáo đã nhận một cảnh cáo văn bản từ Bộ Phạm Luật với một lời buộc tội tương tự, về việc đã dùng phép Gọi Thần Hộ Mệnh ở khu vực cấm Mug­gle, trong sự chứng kiến của một người Mug­gle vào ngày hai tháng Tám lúc chín giờ kém hai mươi ba, việc này đã cấu thành hành vi phạm tội theo Đoạn C của Bộ Luật Giới Hạn Hợp Lý dành cho Phù Thuỷ Vị Thành Niên, được lập năm 1875, và cũng theo khoảng Phần 13 của Liên Đoàn Quốc Tế Về Đạo Luật Bí Mật Ngăn Cấm Chiến Tranh.

“Cậu là Har­ry James Pot­ter, ở nhà số bốn, đường Priv­et, Lit­tle Whing­ing, Sur­rey?” Fudge nói, nhìn Har­ry qua phía trên tờ giấy da.

“Vâng,” Har­ry nói.

“Cậu đã nhận một sự cảnh cáo chính thức của Bộ về việc dùng phép thuật bất hợp pháp ba năm trước, đúng không?”

“Vâng, nhưng–“

“Và cậu đã dùng phép gọi Thần Hộ Mệnh vào đêm mồng hai tháng Tám?” Fudge nói.

“Vâng” Har­ry nói “nhưng-“

“Cậu biết rằng mình không được phép dùng phép thuật bên ngoài trường khi cậu vẫn còn dưới mười bảy tuổi?”

“Vâng, nhưng-“

“Cậu biết rằng mình đang ở một nơi đầy Mug­gle?”

“Vâng, nhưng-“

“Cậu ý thức rõ rằng cậu đang ở gần bên một người Mug­gle vào lúc đó?”

“Vâng, “ Har­ry tức giận nói, “nhưng cháu dùng nó chỉ vì chúng cháu đang-“

Người nữ phù thuỷ đeo kính một mắt ngắt lời nói bằng một giọng oang oang.

“Cậu đã gọi được một Thần Hộ Mệnh hoàn chỉnh?”

“Vâng,” Har­ry nói, “bởi vì-“

“Một Thần Hộ Mệnh hữu hình?”

“A- cái gì ạ?” Har­ry nói.

“Thần Hộ Mệnh của cậu có một hình dáng rõ ràng hay không? Ý tôi muốn nói rằng nó phải khác các dạng hơi nước hay khói chứ?”

“Vâng”, Har­ry nói cảm thấy vừa nóng nảy vừa hơi tuyệt vọng “Đó là một con hươu, nó lúc nào cũng là một con hươu.”

“Lúc nào cũng vậy?” Bà Bones nói oang oang. “Cậu đã gọi một Thần Hộ Mệnh trước đó?”

“Vâng ạ,” Har­ry nói, “cháu đã làm điều này khoảng một năm trước.”

“Và cậu đang mười lăm tuổi?”

“Vâng, và-“

“Cậu học điều này ở trường?”

“Vâng ạ, giáo sư Lupin đã dạy cháu năm cháu mười ba tuổi, bởi vì –“

“Ấn tượng lắm,” bà Bones nói, nhìn nó trừng trừng, “gọi được một Thần Hộ Mệnh thật sự vào tuổi như vậy… thật sự là rất ấn tượng.”

Một số phù thuỷ chung quanh bà lại bắt đầu thì thầm và một số gật đầu, nhưng số khác cau mày và lắc đầu.

“Ở đây không có hỏi phép thuật đã tỏ ra ấn tượng như thế nào,” ông Fudge nói bằng một giọng gắt gỏng, “đúng ra thì, càng ấn tượng thì càng tệ hại, tôi đã nghĩ thế, khi biết rằng cậu bé này đã làm nó trong tầm nhìn của một người Mug­gle.”

Những người đang cau mày lúc này rì rầm với vẻ đồng ý, nhưng cái gật đầu thành kính của Per­cy đã kích thích Har­ry nói trở lại.

“Cháu đã làm thế vì lũ De­men­tor (Giám Ngục -ND)!” nó nói to, trước khi có ai đó lại cắt lời nó.

Nó nghĩ là ai nấy lại càng rì rầm to nhỏ hơn, nhưng một sự im lặng đã ập đến, có vẻ còn nặng nề hơn lúc trước.

“Bọn De­men­tor?” bà Bones nói sau một thoáng, đôi lông mày dày của bà nhíu lại cho đến khi cái kính một mắt của bà nguy cơ rơi tọt ra ngoài. “Cậu muốn nói gì, cậu bé?”

“Cháu muốn nói rằng có hai tên De­men­tor đã có mặt ở đường hẻm đó, và chúng nó tấn công cháu và anh họ cháu!”

“À,” Fudge lại nói, cười tự mãn một cách khó chịu khi ông nhìn quanh các thành viên Wiz­eng­amot, như thể mời họ cùng tham gia trò đùa. “Vâng. Vâng, tôi nghĩ là chúng tôi đã nghe những chuyện như vậy rồi.”

“Những tên De­men­tor ở Lit­tle Whing­ing?” bà Bones nói, với một giọng cực kỳ ngạc nhiên, “Tôi không hiểu-“

“Chẳng lẽ bà không hiểu sao, Amelia?” Fudge nói, vẫn cười điệu. “Để tôi giải thích. Nó đã nghĩ trước và cho rằng những tên De­men­tor là một câu chuyện che đậy đầy hay ho, thật sự là rất hay ho. Những người Mug­gle không thể thấy được bọn De­men­tor, biết không, cậu bé? Rất thích hợp, rất thích hợp… vậy là đó chỉ là lời của cậu và chẳng có bằng chứng…”

“Cháu không nói dối!” Har­ry nói lớn, vượt lên những tiếng thì thầm đang lại bắt đầu khắp phiên toà. “Có hai tên, đến từ hai đầu của đường hẻm, mọi thứ đều trở nên tối tăm và lạnh lẽo, anh họ của cháu đã cảm thấy bọn chúng và bỏ chạy-“

“Đủ, đủ rồi!” Fudge nói, với một vẻ khinh khỉnh trên mặt. “Tôi xin lỗi là đã ngắt lời nhưng tôi chắc rằng đây là một câu chuyện đã soạn sẳn rất tốt”

Cục Dum­ble­dore hắng giọng. Và hội Wiz­eng­amot lại im lặng trở lại.

“Chúng tôi thật sự đã có một nhân chứng về sự xuất hiện của các De­men­tor ở đường hẻm,” cụ nói, “Tôi muốn nói rằng đó không phải là Dud­ley Durs­ley.”

Khuôn mặt đầy đặn của Fudge tóp lại, như thể có ai đó vừa rút không khí ra khỏi nó. Ông ta nhìn chằm chằm xuống cụ Dum­ble­dore một lúc, rồi với vẻ mặt của một người đang kìm mình lại, ông ta nói “Chúng ta không có thời gi­an để nghe thêm các công chuyện viển vông khác, tôi e là vậy, thưa ông Dum­ble­dore. Tôi muốn việc này được giải quyết nhanh-“

“Có thể là tôi lầm” cụ Dum­ble­dore khoan thai nói, “nhưng tôi chắc là theo Hiến Chương về Quyền Lợi Wiz­eng­amot, một bị cáo có quyền được đưa ra những bằng chứng làm chứng cho mình? Chẳng phải đó là chính sách của Cục Thi Hành Pháp Thuật Phù Thuỷ sao, thưa bà Bones?” cụ nói, nhìn về người nữ phụ thuỷ đeo kính một mắt.

“Đúng vậy,” bà Bones nói. “Tuyệt đối chính xác.”

“Ồ, được lắm, được lắm,” Fudge đáp lời. “Người đó đâu?”

“Tôi có mang bà ta đi cùng với tôi,” cụ Dum­ble­dore nói, “Bà ta đang ở ngay ngoài cửa. Tôi có thể –“

“Không – Weasley, anh đi ra xem,” Fudge quát lên với Per­cy. Anh ta đứng dậy ngay, chạy vù trên những bậc đá xuống từ bao lơn chỗ các quan toà, lao vội qua chỗ cụ Dum­ble­dore và Har­ry mà chẳng buồn liếc nhìn họ.

Một loáng sau, Per­cy quay lại, theo sau là bà Figg. Bà ta nhìn có vẻ sợ sệt và gàn dở hơn bao giờ hết. Har­ry ước gì là bà đã nghĩ đến việc phải thay đôi dép lê lệt xệt của bà.

Cụ Dum­ble­dore đứng lên và nhường cái ghế của cụ cho bà Figg, và biến ra một cái thứ hai cho ông.

“Họ tên?” ông Fudge nói to, khi bà Figg đang tỏ ra vô cùng hồi hộp.

“Ara­bel­la Doreen Figg,” bà Figg nói bằng một giọng run rẩy.

“Một cách chính xác thì bà là ai?” Fudge nói, bằng một giọng soi mói và kiêu kỳ.

“Tôi là một công dân ở Lit­tle Whing­ing, gần chỗ cậu Har­ry Pot­ter sống,” bà Figg nói.

“Chúng tôi không có hồ sơ về bất kỳ phù thuỷ nào sống ở Lit­tle Whing­ing, ngoài Har­ry Pot­ter,” bà Bones nói ngay. “Nơi này luôn được theo dõi kỹ, với… với những sự kiện trong quá khứ.”

“Tôi là một Squib (phù thuỷ Páo-xịt – HĐ),” bà Figg nói. “Cho nên tôi không cần phải đăng ký với bà, thưa bà?”

“Một Squib, ề?” ông Fudge nói, nhìn bà ta sát hơn. “Chúng ta sẽ kiểm tra điều này. Bà sẽ nói chi tiết về cha mẹ của bà với trợ lý Weasley của tôi. Các Squib có thể ngẫu nhiên nhìn thấy các De­men­tor không?” ông ta thêm vào, nhìn sang hai bên trái phải của băng ghế.

“Vâng, chúng tôi có thể thấy!” và Figg phẫn nộ nói.

Fudge lại nhìn xuống bà, nhíu mày. “Được lắm,” ông nói một cách bàng quan, “Thế bà định kể chuyện gì đây?”

“Tôi đi ra ngoài để mua thức ăn cho mèo ở một cửa hàng ở góc cuối đường Wis­te­ria, vào khoảng chín giờ tối mùng hai tháng Tám,” bà Figg lắp bắp nói ngay, như thể đã học thuộc lòng, “thì tôi nghe thấy những tiếng động lộn xộn ở dưới đường hẻm giữa Mag­no­lia Cres­cent và đường Wis­ter­ria. Trên lối vào đường hẻm tôi thấy các tên De­men­tor đang chạy –“

“Chạy – “ bà Bones cất giọng. “Các De­men­tor không chạy, họ bay lướt đi.”

“Đó là điều mà tôi muốn nói,” bà Figg nói nhanh, một sắc hồng đang hiện dần trên đôi má khô quắt của bà. “Chúng lướt trên đường hẻm hướng về những cái gì đó trông giống hai cậu bé.”

“Thế họ trông thế nào?” bà Bones nói, thu hẹp mắt lại khiến cái cạnh của cái kính một mắt lẫn vào da thịt bà.

“Vâng, một cậu trông rất lớn con và cậu kia thì gầy nhẵng-“

“Không, không phải” bà Bones nóng nảy nói. “ Những De­men­tor… hãy mô tả họ.”

“Ồ,” bà Figg nói, sắc hồng của bà đã lan xuống cổ. “Chúng to đùng. To tướng và mặc áo choàng.”

Har­ry cảm thấy một sự kinh hãi đang đè nặng tâm tưởng nó. Với những gì mà bà Figg nói, thì nó cảm thấy như thể bà ta chỉ mới thấy một tấm hình của một De­men­tor, một tấm hình thì không thể diễn tả được sự thật về chúng: sự chuyển động ma quái của chúng, lướt đi với khoảng cách vài inch cao hơn mặt đất; hoặc là cái mùi thối rửa mà chúng tỏ ra; hoặc là tiếng động chùn chụt kinh dị mà chúng tạo ra khi chúng mút không khí chung quanh.

Ở hàng ghế thứ hai, một phù thuỷ lùn bè bè với một bộ ria mép đen to tướng đang trườn qua để thì thào vào tai người kế bên ông, một nữ phù thuỷ tóc quăn. Bà ta mỉm cười tự mãn và gật đầu.

“To lớn và mặc áo choàng,” bà Bones lạnh lùng lập lại, trong khi ông Fudge khịt mũi nhạo báng. “Tôi hiểu. Còn gì không?”

“Vâng,” bà Figg nói. “Tôi cảm thấy họ. Mọi thứ trở nên lạnh lẽo, trong khi lúc đó là một đêm mùa hè ấm áp, các vị chú ý nhé. Và tôi cảm thấy… như thể tất cả niềm vui đã rời khỏi thế giới này… và tôi nhớ lại… những điều khủng khiếp…”

Giọng của bà run lên và tắt hẳn.

Lông mày của bà Bones hơi dãn ra. Har­ry có thể thấy vết hằn đỏ dưới lông mày bà chỗ cái kính một mắt ăn vào.

“Thế những De­men­tor đã làm gì?” bà ta hỏi, và Har­ry cảm thấy hy vọng khấp khởi.

“Họ đi đến chỗ những cậu bé,” bà Figg nói, lúc này giọng của bà đã có vẻ mạnh mẽ và tự tin hơn, sắc hồng đã biến khỏi mặt bà. “Một trong số chúng té ngã. Cậu kia bây giờ bật lùi lại cố để tránh xa tên De­men­tor. Cậu đó là Har­ry. Cậu ta đã cố thử hai lần nhưng chỉ tạo ra những làn hơi bạc. Đến lần thứ ba thì cậu ta gọi được Thần Hộ Mệnh, nó húc văng tên De­men­tor thứ nhất và rồi, với sự khuyến khích của cậu ta, nó đuổi tên thứ hai ra khỏi người anh họ của cậu ta. Và đấy là những gì đã xảy ra,” bà Figg kết thúc, hơi đột ngột.

Bà Bones nhìn xuống bà Fig­gs đang im lặng. Fudge hoàn toàn không nhìn bà ta, mà sột xoạt lật giấy tờ. Cuối cùng, ông ta nhướng mắt lên và nói, với vẻ hung hăng, “Đấy là những gì bà thấy đấy à?”

“Đấy là những gì xảy ra,” bà Figg lặp lại.

“Được lắm,” ông Fudge nói, “Bà có thể đi.”

Bà Figg kinh hãi nhìn từ Fudge sang cụ Dum­ble­dore, đoạn đứng dậy và lê bước về phía cửa. Har­ry nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng bà.

“Không phải là một bằng chứng thuyết phục lắm,” Fudge nói trịch thượng.

“Ồ, tôi không biết,” bà Bones nói, bằng cái giọng oang oang của bà. “Bà ta đã mô tả sự những hiệu ứng khi những tên De­men­tor tấn công rất chính xác. Và tôi không thể tưởng tượng được vì sao bà ta phải nó họ có ở đấy nếu như họ thật sự không có ở đấy.”

“Nhưng những tên De­men­tor lại lang thang ở vùng ngoại ô Mug­gle và vô tình chạm trán một phù thuỷ à?” ông Fudge khịt mũi. “Những chuyện kỳ quặc này đã xưa, xưa lắm rồi. Thậm chí ngay cả Bag­man cũng không thể-?

“Ồ, tôi không nghĩ rằng bất kỳ ai trong chúng ta sẽ tin rằng đây là một chuyện ngẫu nhiên,” cụ Dum­ble­dore khẽ nói .

Người nữ phù thuỷ ngồi bên phải Fudge, đang giấu mặt trong bóng tôi, khẽ chuyển động, nhưng những người khác vẫn ngồi nguyên và im lặng.

“Thế điều đó có nghĩa là gì?” ông Fudge lạnh lùng hỏi.

“Nó có nghĩa là bọn chúng được lệnh đến đấy,” cụ Dum­ble­dore nói.

“Tôi nghĩ là chúng ta đã phải có hồ sơ báo cáo nếu như có ai đó ra lệnh cho một đôi De­men­tor đi tản bộ xuống Lit­tle Whing­ing!” ông Fudge la lên.

“Sẽ không có những hồ sơ đó nếu các De­men­tor nhận lệnh từ ai đó hơn là từ Bộ Phép Thuật trong những hôm đó.” cụ Dum­ble­dore bình thản nói. “Tôi đã cho anh thấy quan điểm của tôi về vấn đề này, Cor­nelius.”

“Phải, ông đã làm thế,” ông Fudge nói mạnh mẽ,” và tôi có lý do để tin rằng quan điểm của ông chẳng có gì khác một câu chuyện nhảm nhí, thưa ông Dum­ble­dore. Những De­men­tor vẫn ở nguyên tại Azk­aban và làm những gì chúng tôi yêu cầu họ làm.”

“Vậy thì,” cụ Dum­ble­dore nói, nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, “chúng ta phải tự hỏi lại xem vì sao có ai đó trong Bộ ra lệnh cho một đôi De­men­tor đến con hẻm đó trong đêm mồng hai tháng Tám.”

Đón những lời nói này là một sự im lặng tuyệt đối, người nữ phù thuỷ bên phải ông Fudge trườn tới trước khiến Har­ry lần đầu tiên có thể nhìn thấy mặt bà.

Cậu nghĩ là bà ta trông giống như một con cóc lớn, xanh xao. Bà ta tuồng như đang ngồi chồm hổm với một khuôn mặt to tướng chảy xệ như cái cổ của dượng Ver­non và một cái miệng lớn căng thẳng. Mắt của bà ta rất lớn, tròn, và hơi lồi ra. Thậm chí cái nơ bằng nhung đen trên đỉnh mái tóc quăn ngắn của bà cũng khiến nó liên tưởng đến một con ruồi to tướng bà vừa bắt được trên cái lưỡi dài nham nháp.

“Chủ tịch chấp nhận cho Do­lores Jane Um­bridge, Thứ Trưởng Cấp Cao của Bộ phát biểu,” ông Fudge nói.

Người nữ phù thuỷ nói bằng một giọng cao, phiền não và eo éo khiến Har­ry ngạc nhiên, vì nó đang chờ những tiếng kêu ộp ộp.

“Tôi chắc là tôi đã hiểu lầm ý của cụ, giáo sư Dum­ble­dore,” bà ta nói, với một vẻ màu mè nhưng đôi mắt to tròn của bà vẫn lạnh lùng như trước, “ Tôi thật là ngớ ngẩn. Nhưng trong một thoáng phù du nó có vẻ như là cụ vừa nói rằng Bộ Phép Thuật đã ra lệnh tấn công cậu bé!”

Bà ta bật lên một tràng cười lạnh khiến cho tóc gáy Har­ry dựng lên. Vài thành viên của Wiz­eng­amot cùng cười với bà. Có thể thành thật hơn mà nói rằng chẳng có ai trong bọn họ thật sự thấy buồn cười cả.

“Nếu như đúng là các De­men­tor nhận lệnh chỉ từ Bộ Phép Thuật, và nếu như cũng đúng là hai De­men­tor đã tấn công Har­ry và người anh họ của cậu ta một tuần trước, thì nó phải tuân theo một log­ic là có ai đó ở Bộ có thể đã ra lệnh tấn công,” cụ Dum­ble­dore lịch sự nói, “Tất nhiên, có thể là các De­men­tor này không thuộc quyền kiểm soát của Bộ –“

“Không có De­men­tor nào ngoài quyền kiểm soát của Bộ cả!” ông Fudge quát lên, mặt ông đang đỏ bừng.

Cụ Dum­ble­dore khẽ cúi đầu trong một cái nhún người.

“Chẳng nghi ngờ gì là Bộ sẽ phải mở một cuộc điều tra toàn diện xem vì sao hai De­men­tor đã đi quá xa khỏi Azk­aban như vậy và vì sao họ đã tấn công mà không có lệnh.”

“Không phải ông là người quyết định cái gì Bộ Pháp Thuật sẽ làm hoặc không, ông Dum­ble­dore!” ông Fudge quát lên, mặt ông đã chuyển sang một màu đỏ tươi mà dượng Ver­non vốn rất tự hào,

“Tất nhiên là không rồi,” cụ Dum­ble­dore ôn tồn nói . “Tôi chỉ đơn giản bộc lộ niềm tin rằng chuyện này sẽ không dẫn đến việc không có cuộc điều tra nào.”

Cụ liếc sang bà Bones, người đang điều chỉnh lại chiếc kính một mắt của bà và nhìn trả lại cụ, khẽ cau mày.

“Tôi xin nhắc lại rằng cách cư xử của bọn De­men­tor này, nếu thật sự họ không phải là sản phẩm từ trí tưởng tượng của cậu bé, không phải là chủ đề của phiên toà này!” ông Fudge nói. “Chúng ta đang ở đây để kiểm tra sự phạm pháp của Har­ry Pot­ter với Điều Luật Giới Hạn Hợp Lý dành cho Phù Thuỷ Vị Thành Niên!”

“Tất nhiên là chúng ta đang làm thế,” cụ Dum­ble­dore nói,” nhưng sự có mặt của các De­men­tor trong đường hẻm rất liên quan đến vấn đề này. Điều khoản số Bảy của Đạo luật quy định rằng phép thuật có thể được dùng trước mặt các Mug­gle trong những tình huống ngoại lệ, những những tình huống ngoại lệ đó có bao hàm của cả những tình huống mà cuộc sống của chính bản thân phù thuỷ đó, hoặc của bất kỳ phù thuỷ hoặc của người Mug­gle đang bị đe doạ vào lúc mà-“

“Chúng tôi biết rõ điều khoản Số Bảy, xin cám ơn ông nhiều!” ông Fudge càu nhàu.

“Tất nhiên là các vị đều biết,” cụ Dum­ble­dore nhã nhặn nói . “Và chúng ta đều đang đồng ý rằng việc sử dụng phép Gọi Thần Hộ Mệnh của Har­ry trong tình huống này đã rơi đúng vào những trường hợp ngoại lệ mà điều khoản đã mô tả?”

“Nếu như đó là các De­men­tor, tôi đang nghi ngờ điều này.”

“Ông đã được nghe nó từ một nhân chứng chứng kiến tận mắt,” cụ Dum­ble­dore ngắt lời. “Nếu như ông vẫn còn nghi ngờ tính chân thực của bà ta, ông có thể gọi bà ấy trở vào và hỏi bà ấy lần nữa. Tôi tin là bà ấy sẽ không phản đối.”

“Tôi-không-làm-thế-“ ông Fudge la ầm lên, vung vẫy đám giấy tờ trước mặt. “Nó sẽ – tôi muốn mọi chuyện sẽ xong trong hôm nay, ông Dum­ble­dore!”

“Nhưng tự nhiên mà nói, ông sẽ không quan tâm đến việc ông sẽ phải bao nhiêu lần hỏi lại một nhân chứng, nếu như sự thay đổi sẽ làm công lý bị sai lệch nghiêm trọng” cụ Dum­ble­dore nói.

“Sai lệch nghiêm trọng, thế à!” ông Fudge dùng hết cường độ giọng nói của mình để la lên, “Ông đã giờ quan tâm đến việc thử cộng dồn lại những chuyện bịa đặt mà thằng bé này đã tuôn ra chưa, ông Dum­ble­dore, trong khi nó cố che đậy việc lạm dụng pháp thuật bên ngoài trường học của nó đang rành rành ra đấy! Tôi nghĩ rằng ông đã quên đi việc cái việc nó đã dùng phép Bay trên không trung (Cái bánh – phần 2 – ND) cách đây ba năm-“

“Không phải cháu, mà là một con gia tinh!” Har­ry nói.

“THẤY KHÔNG?” Fudge gầm lên, vẫy tay một cách khoa trương về phía Har­ry, “Một con gia tinh! Trong một ngôi nhà Mug­gle! Tôi hỏi cậu đấy!”

“Con gia tinh được hỏi đang làm việc ở Trường Hog­warts,” cụ Dum­ble­dore nói, “Tôi có thể triệu tập nó đến đây ngay lập tức để làm chứng nếu như ông muốn.”

“Tôi – không – tôi không có thời gi­an để nghe lũ gia tinh! Dù sao đi nữa, không phải chỉ có thế, nó đã thổi bay dì của nó, nhân danh Chúa!” ông Fudge la lên, nện nắm đấm của ông xuống băng ghế của thẩm phán làm một bình mực đổ tung.

“Và ông đã rất tốt bụng để không dùng nó để gia tăng lời buộc tội trong trường hợp này, mọi người đồng ý là, tôi cho rằng, thậm chí ngay cả những phù thuỷ giỏi nhất không phải lúc nào cũng điều khiển được cảm xúc của họ.” cụ Dum­ble­dore bình hản nói, trong khi ông Fudge chùi những đám mực bám trên giấy tờ của ông.

“Và thậm chí tôi đã không bắt đầu với những gì cậu ta đã làm ở trường.”

“Nhưng, khi mà Bộ không có thẩm quyền để trừng phạt học sinh của Hog­warts về những vi phạm hạnh kiểm tại trường, thì những hành vi của Har­ry tại đó không liên quan đến phiên toà này,” cụ Dum­ble­dore nói, vẫn lịch sự như trước đó, nhưng bây giờ đã có những ẩn ý mát mẻ trong lời của ông.

“Ôhô!” ông Fudge nói. “Những gì nó làm ở trường không phải là việc của chúng tôi chứ gì? Ông nghĩ thế à?”

“Bộ không có quyền để trục xuất học sinh của Hog­warts, anh Cor­nelius ạ, khi tôi đang nhắc lại anh về đêm mồng hai tháng Tám,” cụ Dum­ble­dore nói. “và cũng không có quyền thu lại cây đũa thần cho đến khi những lời buộc tội được chứng minh hoàn chỉnh, ngược lại, khi mà- tôi đang nhắc anh về đêm mồng hai tháng Tám – với sự vội vã đáng kính của anh để bảo đảm rằng luật lệ được tôn trọng, anh đã, tôi tin chắc do vô tình, đã bỏ qua vài luật của chính bản thân các anh.”

“Luật có thể được thay đổi,” ông Fudge gầm gừ.

“Tất nhiên là có thể” cụ Dum­ble­dore nói, khẽ cúi đầu. “Và có vẻ là anh đã tạo ra khá nhiều sự thay đổi, anh Cor­nelius ạ. Đó là lý do vì sao vài tuần trước tôi đã được yêu cầu rời khỏi Wiz­eng­amot, nó đã bắt đầu trở thành một thông lệ để mở một phiên toà hình sự để xử lý mới một vấn đề đơn giản của một phù thuỷ vị thành niên!”

Vài phù thuỷ phía trên họ bứt rứt cựa quậy trên chỗ ngồi. Mặt ông Fudge đã chuyển sâu sang màu nâu sẫm. Người nữ phù thuỷ trông giống con cóc bên phải ông, tuy vậy, vẫn chỉ nhìn ông Dum­ble­dore chằm chằm, khuôn mặt vô cảm.

“Theo như những gì tôi nhận thức được,” cụ Dum­ble­dore nói tiếp, “Không có các đạo luật ở đây nói rằng công việc của phiên toà này là trừng phạt Har­ry với mỗi phép thuật nhỏ mà cậu ta đã từng thực hiện. Cậu ta đã bị buộc tội với một tội danh đặc biệt và cậu ta đã đưa ra lời bào chữa của cậu ta. Tất cả những gì cậu ta và tôi có thể làm lúc này là chờ đợi lời phán quyết của các vị.”

Cụ Dum­ble­dore đan những ngón tay vào nhau và không nói gì thêm. Ông Fudge li­uếc nhìn ông, rõ ràng là tức điên lên. Har­ry liếc ngang cụ Dum­ble­dore, để tìm một chút vững dạ; nó không hoàn toàn chắc là cụ Dum­ble­dore đã đúng khi nói với Wiz­eng­amot, rằng đây là lúc họ đưa ra quyết định. Tuy nhiên, một lần nữa, cụ Dum­ble­dore có vẻ như không chú ý đến những cố gắng của Har­ry để nhìn vào mắt cụ. Cụ vẫn nhìn lên các hàng ghế nơi toàn thể Wiz­eng­amot đang khẩn cấp thảo luận rì rầm.

Har­ry nhìn xuống chân nó. Tim nó, có vẻ như đã phồng ra quá cỡ, đang đập thình thịch dưới xương sườn nó. Nó nghĩ rằng phiên toà này phải kéo dài lâu hơn thế. Nó không hoàn toàn tin chắc là nó đã tạo ra được ấn tượng tốt. Nó thật sự không nói gì nhiều lắm. Nó nên giải thích đầy đủ hơn về những tên De­men­tor, về việc nó đã bị ngã như thế nào, về việc cả nó và Dud­ley đã suýt bị hôn như thế nào…

Nó đã hai lần nhìn lên ông Fudge và định mở miệng để nói, nhưng quả tim đang phình ra của nó lúc này đã lấy đi sự trao đổi khí của nó và cả hai lần nó chỉ đơn giản là hít thở mạnh rồi lại nhìn xuống giầy nó.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện