Q7 - Chương 17: Bí mật Bathilda
“Harry, ngừng lại.”
“Có chuyện gì?”
Tụi nó vừa mới tới được nấm mộ của một người nào đó mang họ Abbott.
“Có ai ở đằng kia kìa. Ai đó đang rình tụi mình, mình dám nói chắc luôn. Ở đằng kia, núp sau mấy bụi cây.”
Tụi nó đứng im re, níu lấy nhau, đăm đăm nhìn về vùng ranh đen đặc của nghĩa trang. Harry không thấy được gì cả.
“Bồ chắc không?”
“Mình thấy cái gì đó nhúc nhích. Mình dám thề là mình thấy...”
Cô bé buông Harry ra để cánh tay cầm đũa phép được tự do.
“Tụi mình trông giống dân Muggle mà,” Harry nêu lên một thực tế.
“Dân Muggle mà đặt hoa lên mộ của ba má bồ sao? Harry à, mình chắc chắn là có ai đó ở đằng kia!”
Harry nghĩ đến cuốn Một Lịch Sử Pháp Thuật; nghĩa trang này bị coi là có ma ám; nếu mà...? Nhưng rồi nó nghe một tiếng lào xào và thấy một đám tuyết nhỏ bị tung lên từ bụi cây mà Hermione vừa chỉ. Ma đâu có thể làm tung tuyết được.
Một hai giây sau, Harry nói: “Một con mèo, hay một con chim. Nếu là một tên Tử Thần Thực Tử thì bây giờ tụi mình đã chết rồi. Nhưng mà tụi mình ra khỏi chỗ này đã, xong rồi có thể trùm lại Áo khoác Tàng hình.”
Tụi nó vừa liếc nhìn lại sau lưng vừa lần đường ra khỏi nghĩa trang. Không thực sự cảm thấy vững tâm lắm như nó giả bộ khi cam đoan với Hermione, Harry mừng húm khi hai đứa tới được cánh cổng và con đường trơn trợt. Tụi nó kéo Áo khoác Tàng hình trùm lên người. Quán rượu đông khách hơn cả trước đó. Nhiều người bên trong đang hát những ca khúc Giáng sinh mà tụi nó đã nghe lúc đi ngang qua nhà thờ. Trong một thoáng, Harry tính đề nghị chui vô quán để trú ẩn, nhưng nó chưa kịp nói gì thì Hermione đã thì thầm, “Tụi mình đi ngõ này,” và kéo nó xuống một con đường tối thui dẫn ra khỏi làng theo hướng ngược lại con đường đã dẫn tụi nó vô làng. Harry có thể nhận ra mỏm đất nơi không còn nhà cửa nữa, và con đường lại chạy ra vùng nông thôn trống trải. Tụi nó liều đi cho nhanh, ngang qua thêm nhiều cửa sổ lấp lánh ánh đèn đủ màu, với hình dáng những cây thông Giáng sinh mờ mờ sau những tấm màn cửa.
“Làm sao kiếm được nhà bà Bathilda đây?” Hermione hỏi, cô bé hơi run và cứ liếc chừng ra sau. “Harry? Bồ đang nghĩ gì vậy? Harry?”
Hermione kéo mạnh cánh tay Harry, nhưng Harry không bận tâm. Nó đang nhìn về phía cái khối đen hù đứng ở cuối dãy nhà này. Ngay sau đó nó đi thật nhanh, kéo Hermione theo khiến cô bé suýt trượt chân trên băng.
“Harry...”
“Nhìn kìa... nhìn đi, Hermione...”
“Mình không... Ôi!”
Nó có thể thấy điều đó; bùa Trung thành ắt là đã chết cùng với ba James và má Lily. Hàng giậu đã mọc hoang trong suốt mười sáu năm qua kể từ khi bác Hagrid đem Harry ra khỏi cái đống đổ nát giờ nằm rải rác giữa đám cỏ cao tới thắt lưng. Phần lớn ngôi nhà vẫn còn đứng vững mặc dù bị dây trường xuân và tuyết trùm lấp hoàn toàn, nhưng phần bên phải của tầng trên cùng đã bị nổ banh; Harry tin chắc đó là nơi lời nguyền đã phản phé. Nó và Hermione đứng bên cổng, ngó chằm chằm đống hoang tàn của cái ắt đã một thời từng là một ngôi nhà giống như những ngôi nhà bên cạnh.
“Mình thắc mắc tại sao không ai xây lại ngôi nhà?” Hermione thì thầm.
“Có thể người ta không xây nó lại được?” Harry đáp. “Hay có thể nó giống như thương tích do Nghệ thuật Hắc ám, không thể sửa lại được thiệt hại?”
Harry thò một bàn tay ra khỏi Áo khoác Tàng hình, nắm lấy cánh cổng rỉ sét và đầy tuyết, không hề muốn mở nó ra, mà chỉ để cầm nắm một cái gì đó của ngôi nhà.
“Bồ không đi vô bên trong đấy chứ? Coi không được an toàn lắm đâu, có thể... ôi, Harry, nhìn kìa!”
Cái chạm tay của nó vào cánh cổng dường như đã khiến điều đó xảy ra: một tấm bảng nhô lên khỏi mặt đất ngay trước mặt tụi nó, xuyên qua đám chằng chịt những cây tầm ma và cỏ dại, giống như một đóa hoa kỳ quái lớn rất nhanh, những chữ vàng trên mặt gỗ ghi rằng:
Tại đây, vào đêm 31 tháng 10 năm 1981,
Lily và James Potter đã thiệt mạng.
Con trai họ, Harry, hiện là phù thủy duy nhất
sống sót dưới Lời nguyền Giết chóc.
Căn nhà này, vô hình đối với dân Muggle, được giữ
y nguyên tình trạng đổ nát để tưởng nhớ gia đình Potter
và để nhắc nhở sự bạo tàn
đã làm tan nát gia đình họ.
Chung quanh những dòng chữ sắc gọn này là những chữ nguệch ngoạc của các phù thủy và pháp sư đến tham quan địa điểm Kẻ Sống Sót đã thoát chết. Một số chỉ đơn giản ký tên mình bằng mực vĩnh cửu, những kẻ khác khắc chữ viết tắt của tên mình lên gỗ, lại có những người để lại cả thông điệp. Những thông điệp mới nhất trong số đó, tỏa sáng rực rỡ trên những bức grafito pháp thuật trải dài qua mười sáu năm, đều có nội dung tương tự.
“Harry, chúc may mắn, dù bạn đang ở đâu.”
“Harry, nếu anh đọc được dòng chữ này, tất cả chúng tôi ở bên anh.”
“Harry Potter muôn năm!”
“Lẽ ra họ không nên viết bậy lên tấm bảng!” Hermione phẫn nộ nói.
Nhưng Harry cười toe với cô bé.
“Vui chớ! Mình khoái họ viết như vậy. Mình...”
Nó nín ngang. Một bóng người mặc đồ ấm dày kín mít đang khập khiễng lê bước trên con đường nhỏ tiến về phía tụi nó, nổi bật lên nhờ ánh đèn sáng ở quảng trường xa xa. Mặc dù rất khó phán đoán, nhưng Harry nghĩ hình bóng đó là một người đàn bà. Bà ta đi đứng chậm chạp, có lẽ sợ trượt té trên mặt đất phủ tuyết. Cái lưng khòm của bà, vẻ ục ịch của bà, và dáng đi lếch thếch của bà đều cho ấn tượng bà cực kỳ già nua. Tụi nó im lặng nhìn trong lúc bà tiến lại gần hơn. Harry đang chờ coi bà có quẹo vô một trong những ngôi nhà mà bà đi ngang qua không, nhưng linh tính cho nó biết là bà sẽ không quẹo. Cuối cùng bà ngừng bước cách tụi nó vài thước và chỉ đơn giản đứng đó giữa con đường đóng băng, hướng mặt về phía tụi nó.
Nó không cần Hermione véo vào cánh tay. Chạy trời cũng không sai người đàn bà này không phải dân Muggle: bà đang đứng đó nhìn đăm đăm ngôi nhà đúng ra sẽ hoàn toàn vô hình đối với bà nếu bà không phải là một phù thủy. Tuy nhiên, cho dù có là một phù thủy đi chăng nữa, thì hành vi đi ra ngoài đường trong một đêm lạnh như vầy chỉ để ngắm một phế tích cũ kỹ cũng hết sức kỳ quái. Đồng thời, theo đúng quy luật của pháp thuật thông thường thì lẽ ra bà không thể nào thấy được Hermione và Harry. Vậy mà, Harry có cảm giác hết sức lạ là bà biết tụi nó có mặt ở đó, và thậm chí còn biết tụi nó là ai. Ngay khi nó vừa khẳng định suy luận này, bà liền giơ một bàn tay đeo găng lên và ngoắc ngoắc.
Hermione đứng sát vào Harry hơn dưới tấm Áo khoác Tàng hình, cánh tay cô bé áp mạnh vào cánh tay nó.
“Làm sao bà ấy biết được?”
Harry lắc đầu. Người đàn bà lại ngoắc tay lần nữa, mạnh hơn. Harry có thể nghĩ ra nhiều lý do để đừng tuân theo sự vẫy gọi đó, chưa kể đứng nhìn nhau trên con đường vắng vẻ thế này, nỗi nghi ngờ về nhân thân của bà lại càng lúc càng mạnh hơn.
Có thể nào bà đã chờ đợi tụi nó suốt mấy tháng trời? Có thể nào cụ Dumbledore đã dặn bà đợi, và Harry cuối cùng sẽ đến? Không phải chính bà là cái kẻ đã lẩn khuất trong bóng tối nghĩa trang và đi theo tụi nó tới chỗ này chứ? Ngay cả khả năng nhận ra tụi nó của bà cũng gợi tới thứ quyền lực gì đó mang hơi hướng cụ Dumbledore mà trước đây Harry chưa từng gặp.
Cuối cùng Harry nói, khiến Hermione giật bắn người và há hốc miệng thở.
“Bà là bà Bathilda?”
Cái bóng người lếch thếch đó gật đầu và lại ngoắc tay nữa.
Dưới tấm Áo khoác Tàng hình, Hermione và Harry nhìn nhau. Harry nhướn chân mày, Hermione sợ sệt gật nhẹ đầu.
Tụi nó bước về phía người đàn bà, và ngay lập tức, bà quay lưng lại và khập khiễng lê bước ngược trở lại con đường mà tụi nó vừa đi. Dẫn hai đứa đi qua nhiều ngôi nhà, bà quẹo vào một cái cổng. Tụi nó đi theo bà đến một lối đi dẫn vào cửa trước, xuyên qua một khu vườn rậm rạp gần bằng ngôi nhà hoang mà tụi nó vừa rời khỏi. Bà lóng ngóng với cái chìa khóa cửa trước một lúc, rồi mở cửa ra và đứng qua một bên cho tụi nó bước vào.
Bà hôi kinh khủng, hay có lẽ ngôi nhà của bà hôi; Harry nhăn mũi khi tụi nó khép nép đi ngang bà và cởi tấm Áo khoác Tàng hình ra. Giờ đây khi đã đứng cạnh bà, nó nhận ra bà mới nhỏ nhắn làm sao; tuổi tác khiến bà còng rạp xuống, cao chưa tới ngang ngực Harry. Bà đóng cửa lại sau lưng tụi nó, những mấu tay bà xanh lè và mốc meo lốm đốm nổi trên lớp sơn tróc, rồi bà quay lại và săm soi gương mặt Harry. Mắt bà dày vì bị cườm và lõm sâu giữa những nếp da nhăn lộ rõ và toàn bộ gương mặt của bà lấm chấm những vết rạn tĩnh mạch với mụn gan. Nó tự hỏi liệu bà có thể nhìn thấy nó không; mà cho dù bà có thấy, thì cái kẻ bà thấy chỉ là một gã Muggle trung niên đầu hói mà nó đang đội lốt giả danh.
Mùi của tuổi già, của bụi bặm, của quần áo không giặt giũ và đồ ăn thiu càng nồng hăng thêm khi bà tháo chiếc khăn quàng màu đen cũ nát, để trần một cái đầu tóc trắng lưa thưa lộ cả da đầu.
“Bà Bathilda?” Harry lại hỏi.
Bà gật đầu lần nữa. Harry bắt đầu nhận thấy cái mặt dây chuyền đang áp trên da nó, có cái gì bên trong đó thỉnh thoảng vẫn kêu tích tắc hay đập nhè nhẹ giờ đây đã thức dậy, Harry có thể cảm được nhịp đập của cái đó qua lớp vàng lạnh ngắt. Phải chăng cái đó biết, phải chăng cái đó cảm nhận được, rằng vũ khí tiêu diệt nó đang ở gần?
Bà Bathilda lê bước ngang qua tụi nó, đẩy Hermione qua một bên như thể bà không nhìn thấy cô bé, rồi bà biến vào một chỗ có vẻ là phòng khách.
“Harry à, mình không cảm thấy yên tâm về chuyện này,” Hermione thì thào.
“Nhìn thử tướng tá của bà ấy coi, mình nghĩ tụi mình dư sức khống chế nếu cần,” Harry nói. “Nghe nè, lẽ ra mình nên nói với bồ, mình biết bà ấy không hoàn toàn tỉnh táo. Bà Muriel nói bả 'khùng khùng'.”
“Lại đây!” Bà Bathilda gọi từ phòng bên cạnh.
Hermione giật mình níu lấy cánh tay Harry.
“Không sao đâu,” Harry nói giọng vỗ về, rồi nó dẫn đường đi vô phòng khách. Bà Bathilda đang lắc lư đi quanh phòng thắp nến, nhưng căn phòng vẫn còn rất tối, ấy là chưa nói nó cực kỳ dơ. Lớp bụi dày lạo xạo dưới chân hai đứa, và mũi Harry đánh hơi được, dưới cái mùi ẩm ướt mốc meo còn có mùi gì khác hôi hám hơn nữa, giống như mùi thịt thối. Nó tự hỏi lần cuối cùng có ai đó vào trong nhà bà Bathilda để coi bà sống chết ra sao là vào lúc nào. Bà dường như cũng quên rằng bà có thể làm pháp thuật, bởi vì bà thắp đèn vụng về bằng tay, cổ tay áo ren rua lòng thòng của bà cứ lăm le bắt lửa.
“Để cháu làm cho,” Harry đề nghị, và nó cầm lấy diêm quẹt từ tay bà. Bà đứng nhìn trong khi nó làm nốt việc thắp mấy mẩu nến cùn cắm trong mấy cái dĩa con có khắp phòng, đậu chông chênh trên những đống sách và trên mấy cái bàn con bừa bộn toàn tách mốc meo rạn nứt.
Chỗ đặt nến cuối cùng mà Harry đến thắp là trên một cái tủ ngăn kéo có mặt trước hình cánh cung, trên đó đặt rất nhiều bức hình. Khi ánh lửa bừng lên, ánh phản chiếu chờn vờn trên mặt kiếng và khung bạc đầy bụi của những tấm hình đó. Harry thấy vài cử động nhỏ trong những tấm hình. Trong lúc bà Bathilda lóng ngóng chụm củi trong lò sưởi, Harry hô “Lau sạch”. Bụi trên những bức hình biến mất, và nó thấy ngay lập tức đến nửa tá hình đã biến khỏi những cái khung lớn nhất và đẹp nhất. Nó tự hỏi bà Bathilda hay ai đã xóa những cái hình đó đi. Bỗng mắt nó bắt gặp một tấm hình gần phía cuối bộ sưu tập này, và nó chụp lấy ngay.
Đó là tên trộm tóc vàng có bộ mặt hí hửng, chàng trai trẻ đã ngồi chồm hỗm trên bệ cửa sổ nhà ông Gregorovitch, chàng ta đang uể oải mỉm cười với Harry trong cái khung hình bằng bạc. Và ngay lập tức Harry nhớ ra trước đây nó đã nhìn thấy chàng trai đó ở đâu: trong cuốn Chuyện Đời và Chuyện Xạo của Albus Dumbledore, tay quàng tay với cậu thiếu niên Dumbledore, và Harry nhận ra tất cả những tấm hình bị mất ở đây ắt phải ở đâu: trong cuốn sách của Rita.
“Thưa bà... cô... Bagshot?” Harry nói, giọng nó hơi run. “Người này là ai ạ?”
Bà Bathilda đang đứng giữa phòng nhìn Hermione đốt lò sưởi giùm bà.
“Thưa cô Bagshot?” Harry lặp lại, và nó cầm tấm hình bước tới, trong lúc ngọn lửa bùng lên trong lò sưởi. Bà Bathilda ngước lên khi nghe tiếng Harry, và cái Trường Sinh Linh Giá đập nhanh trên ngực nó.
“Người này là ai?” Harry đẩy tấm hình tới trước hỏi bà Bathilda. Bà nghiêm trang ngắm tấm hình, rồi ngước nhìn Harry.
“Bà có biết người này là ai không?” Nó hỏi lại, giọng lớn hơn và chậm hơn bình thường. “Người đàn ông này? Bà có biết ông ta không? Ông ấy tên gì?”
Bà Bathilda chỉ đứng đó, tỏ vẻ đãng trí. Harry cảm thấy nản lòng kinh khủng. Rita Skeeter đã làm cách nào để giải phóng được ký ức bà?
“Người này là ai?” Nó lớn tiếng hỏi lại.
“Harry, bồ đang làm gì vậy?” Hermione hỏi.
“Tấm hình này, Hermione à, là tên trộm đã đánh cắp của ông Gregorovitch! Bà làm ơn trả lời giùm!” Nó nói với bà Bathilda. “Ai đây?”
Nhưng bà chỉ im lặng nhìn Harry đăm đăm.
“Tại sao bà kêu tụi cháu đi theo bà, bà... cô... Bagshot?” Hermione hỏi, cũng lớn tiếng. “Bà cần nói điều gì với tụi cháu?”
Chẳng tỏ dấu hiệu gì là có nghe tiếng Hermione, bà Bathilda lại lê mấy bước khập khiễng đến gần Harry hơn. Kèm theo cái hất đầu bà ngó ra hành lang.
“Bà muốn tụi cháu đi ra à?” Harry hỏi.
Bà lặp lại động tác vừa rồi, lần này chỉ vào nó trước tiên rồi chỉ vào chính bà, rồi chỉ lên trần nhà.
“À, được... Hermione à, mình nghĩ bà muốn mình đi lên lầu với bà”
“Được thôi,” Hermione nói. “Tụi mình cứ đi.”
Nhưng khi Hermione động đậy, bà Bathilda lắc đầu dữ dội khiến tụi nó ngạc nhiên, rồi một lần nữa bà lại chỉ vào Harry rồi chỉ vào chính bà.
“Bà muốn mình đi với bà, một mình mình.”
“Tại sao?” Hermione hỏi, giọng cô bé vang lên sắc đanh và rành rọt trong căn phòng lập lòe ánh nến, bà già hơi lắc đầu khi nghe tiếng la lớn đó.
“Có lẽ thầy Dumbledore bảo bà đưa thanh gươm cho mình, chỉ đưa cho mình thôi?”
“Bồ có thực lòng nghĩ bà biết bồ là ai không?”
“Có,” Harry vừa nói vừa nhìn xuống đôi mắt đục lờ ngó chằm chằm vào mắt nó. “Mình nghĩ bà biết.”
“Vậy thì, được, nhưng mau mau lên nghe Harry.”
Harry nói với bà Bathilda, “Bà đi trước.”
Bà dường như hiểu, bởi vì bà khập khiễng đi vòng qua nó về phía cửa. Harry ngoái lại nhìn Hermione mỉm cười trấn an, nhưng nó không chắc Hermione nhìn thấy, cô bé đang đứng co ro khoanh hai tay ôm lấy mình giữa đám bụi được chiếu sáng bằng ánh nến, ngước nhìn lên kệ sách.
Khi ra khỏi phòng, nhân lúc Hermione và bà Bathilda không nhìn thấy, Harry tuồn tấm hình có cái khung bạc của tên trộm bí ẩn vô bên trong áo vét của nó.
Cầu thang dốc và hẹp, Harry suýt đưa tay nó ra đặt lên cái lưng bè bè của bà Bathilda để yên chí bà không té bật ngửa ra sau đè lên nó, mà chuyện đó coi bộ dễ xảy ra lắm.
Chậm chạp, thở khò khè, bà trèo lên tới đầu cầu thang, quẹo ngay qua bên phải, và dẫn nó vào một phòng ngủ trần thấp.
Căn phòng tối thui và hôi khủng khiếp: Harry chỉ kịp nhận ra một cái bô nước tiểu thò ra dưới gầm giường trước khi bà Bathilda đóng cửa lại và ngay sau đó nó bị bóng tối nuốt trọn.
“Thắp sáng,” Harry nói, và cây đũa phép của nó sáng lên. Nó giật mình: trong có mấy giây mà bà Bathilda đã đến sát bên nhưng nó lại không hề nghe tiếng bà đến gần.
“Mi là Potter?” Bà thì thầm.
“Dạ. Cháu đây.”
Bà gật đầu, chậm rãi và trang trọng. Harry cảm thấy cái Trường Sinh Linh Giá đang đập rất nhanh, nhanh hơn chính nhịp tim của nó; một cảm giác thật khích động, khó chịu.
“Bà có đưa gì cho cháu không?” Harry hỏi, nhưng bà cụ dường như bị cây đũa phép đang chiếu sáng của nó làm cho hoảng hốt.
“Bà có đưa gì cho cháu không?” Nó lặp lại.
Thế rồi bà Bathilda nhắm mắt lại và nhiều việc xảy ra cùng một lúc: cái thẹo của Harry nhói lên đau đớn; cái Trường Sinh Linh Giá co giật mạnh đến nỗi ngực áo len của Harry động đậy thực sự; căn phòng hôi hám tối đen biến đi trong chốc lát. Nó thấy một niềm vui sướng dâng lên và cất giọng the thé lạnh lùng, bảo: Giữ lấy nó!
Harry lắc lư tại chỗ: căn phòng hôi hám tối tăm dường như thít chặt quanh nó một lần nữa; nó không biết điều gì vừa xảy ra.
“Bà có đưa gì cho cháu không?” Nó hỏi lần thứ ba, giọng to hơn hẳn.
“Lại đây,” bà Bathilda thì thầm, chỉ vào một góc phòng. Harry giơ cây đũa phép lên cao và thấy đường nét lờ mờ của một cái bàn trang điểm bừa bộn bên dưới tấm màn cửa sổ. Lần này bà không dẫn đường Harry nữa. Nó lách đi giữa bà và cái giường xộc xệch, cây đũa phép giơ cao. Nó không muốn rời mắt khỏi bà.
“Cái gì hở bà?” Nó hỏi khi tới bên cái bàn trang điểm chất cao nghệu một đống những thứ bốc mùi và trông giống như áo quần chưa giặt.
“Ở đó,” bà Bathilda nói, chỉ vào cái đống không hình thù. Và ngay khi nó vừa rời mắt khỏi bà, đảo mắt rà tìm trong đống hỗn độn một chuôi gươm, một viên hồng ngọc, thì bà Bathilda chuyển động một cách kỳ lạ: nó nhìn thấy điều đó qua khóe mắt; nỗi kinh hoảng khiến nó quay phắt lại và nỗi sợ hãi khiến nó tê liệt khi thấy cơ thể già nua của bà sụm xuống và một con mãng xà vọt ra từ cái chỗ trước đó là cần cổ của bà.
Con rắn lao tới tấn công ngay khi Harry giơ cây đũa phép lên: cú mổ mạnh vào cánh tay nó khiến cây đũa phép văng lên trần nhà; ánh sáng phát từ cây đũa chờn vờn đến chóng mặt khắp phòng rồi tắt ngúm; sau đó cái đuôi rắn đập một cú cực mạnh vào giữa be sườn khiến Harry đứt hơi: nó ngã ngửa lên cái bàn trang điểm, té vô đống quần áo dơ hầy...
Nó lăn tròn qua một bên, né được trong đường tơ kẽ tóc cái đuôi con rắn đang quật xuống cái bàn chỗ nó vừa nằm một giây trước đó. Tấm kiếng lót mặt bàn bể vụn rớt như mưa rào xuống Harry khi nó chạm tới sàn. Nó nghe tiếng Hermione gọi từ nhà dưới, “Harry?”
Nó không sao lấy được đủ hơi vào phổi để gọi lại: thình lình một khối trơn nhẵn đè nó xuống sàn và nó cảm thấy cái khối đó trườn qua người nó, mạnh bạo, lực lưỡng...
“Không!” Nó bị kẹp chặt xuống sàn, há hốc, thở hổn hển.
“Có,” một giọng thì thào, “Cóoo... giữ lấy mi... giữ lấy mi...”
“Đũa phép lại đây...”
Nhưng chẳng có gì xảy ra và nó phải dùng cả hai tay để gắng sức đẩy con rắn ra trong khi con rắn quấn quanh thân hình nó, vắt kiệt không khí khỏi người nó, ép mạnh cái Trường Sinh Linh Giá vào ngực nó, một vòng tròn băng giá phập phồng đầy sức sống, chỉ cách trái tim hoảng loạn của nó có mấy phân, và đầu óc nó chìm ngập trong ánh sáng trắng toát lạnh buốt, tất cả suy nghĩ đều mù mịt, hơi thở của chính nó bị dìm tắt, tiếng bước chân xa xa, mọi việc vẫn tiếp diễn...
Một trái tim kim loại đang dộng ình ình bên ngoài buồng ngực nó, và giờ đây nó đang bay, bay với trái tim đắc thắng, không cần chổi hay vong mã...
Harry đột ngột bừng tỉnh trong bóng tối bốc mùi chua loét; con rắn Nagini đã thả nó ra. Nó lồm cồm bò dậy và thấy hình thù con rắn nổi trên nền ánh sáng đầu cầu thang: con rắn lao tới và Hermione nhào qua một bên kèm theo một tiếng ré; lời nguyền không trúng mục tiêu của cô bé mà lại trúng vào khuôn cửa sổ có màn che khiến nó tan nát. Không khí lạnh buốt tràn vào phòng khi Harry hụp xuống để tránh một trận mưa rào miểng kiếng nữa, và chân nó trượt trên cái gì giống như cây viết chì... cây đũa phép của nó...
Harry cúi xuống và chụp lấy cây đũa phép, nhưng giờ đây con rắn đã chiếm ngự căn phòng, đuôi nó quật đập, chẳng còn thấy Hermione đâu nữa và trong một thoáng Harry nghĩ đến điều tệ hại nhất, nhưng chợt vang lên một tiếng nổ đùng thật to, một ánh sáng đỏ nháng lên, và con rắn bay véo lên không trung, đập mạnh vào mặt Harry trong lúc văng lên, cuộn mình ngoằn ngoèo vươn tới tận trần nhà. Harry giơ cao cây đũa phép, nhưng khi nó làm vậy, cái thẹo của nó nhói lên nhức buốt, đau đớn hơn thảy mọi cơn đau trong suốt những năm qua.
“Hắn đang đến! Hermione, hắn đang đến!”
Trong lúc nó hét lên, con rắn rớt xuống, rít lên điên cuồng. Mọi thứ hỗn loạn: con rắn đè sập những kệ tủ gắn trên tường, đồ sứ bể vụn bay tán loạn và Harry nhảy lên giường chụp cái khối đen đen mà nó biết là Hermione...
Hermione ré lên đau đớn khi nó kéo cô bé băng ngang cái giường: con rắn lại chồm lên, nhưng Harry biết cái đáng sợ hơn cả con rắn đang đến, và có lẽ đã tới cổng rồi, đầu nó đang sắp tét ra vì cơn đau của cái thẹo...
Con rắn nhào theo khi Harry bật chạy, kéo theo Hermione; con vật lao đến tấn công, Hermione gào to “Nổ!” và thần chú của cô bé vang khắp phòng, làm nổ tan tành tấm kiếng của tủ quần áo và nẩy bật lại về phía tụi nó, dội từ sàn lên tới trần nhà; Harry cảm nhận được sức nóng của vụ nổ đốt quéo mu bàn tay nó. Miểng kiếng cắt vào má nó khi nó xốc Hermione nhảy từ cái giường gãy qua cái bàn trang điểm cũng đã gãy để rồi nhảy qua cái cửa sổ bể tanh banh và rơi vào cõi không, tiếng gào của Hermione vang dội trong đêm khi tụi nó quay tít giữa không trung...
Thế rồi cái thẹo của nó vụt mở ra và nó là Voldemort, đang chạy ngang qua căn phòng ngủ hôi hám, hai bàn tay dài trắng bệch bấu chặt bệ cửa sổ khi thoáng thấy bóng gã đàn ông trung niên hói đầu cùng người đàn bà nhỏ nhắn xoay tít và biến mất. Hắn rú lên tức giận, tiếng rú hòa lẫn với tiếng gào của cô gái, vang vọng qua những khu vườn tối đen, to hơn cả tiếng chuông nhà thờ đang đổ mừng ngày Giáng sinh...
Và tiếng rú của hắn cũng là tiếng rú của Harry, cơn đau của hắn cũng là cơn đau của Harry... điều đó có thể xảy ra ở đây, nơi điều đó trước kia từng xảy ra... ở đây, có thể nhìn thấy ngôi nhà đó, nơi hắn từng cận kề cái chết để biết chết là gì... chết... cơn đau thật khủng khiếp... xé toạc thân thể hắn... nhưng nếu hắn không có thân thể, sao cái đầu hắn lại đau khủng khiếp thế này, nếu hắn đã chết, sao hắn lại thấy lạnh quá sức chịu đựng thế này, chẳng phải chết rồi thì cũng hết đau sao, chẳng phải...
Cái đêm ẩm ướt và gió lộng này, hai đứa trẻ mặc đồ như trái bí rợ đang lạch bạch đi ngang qua quảng trường và cửa tiệm giăng đầy nhền nhện giấy, tất cả những trò Muggle hào nhoáng của cái thế giới mà họ không hề tin... Và khi hắn lướt dọc con đường, cái cảm giác về mục tiêu, quyền lực và công bằng nổi lên trong hắn, cái cảm giác mà hắn luôn luôn có vào những dịp này... không phải cơn tức giận... cái đó chỉ dành cho những linh hồn yếu đuối hơn hắn... mà là sự đắc thắng, phải... Hắn đã chờ đợi dịp này, hắn đã hy vọng có dịp này...
“Hóa trang hay lắm, thưa ông!”
Hắn thấy nụ cười của thằng nhóc sượng đi khi nó chạy lại đủ gần để nhìn vào dưới lớp áo choàng và nón trùm đầu, hắn thấy nỗi khiếp sợ bao phủ gương mặt hóa trang của thằng bé: rồi thằng bé quay đi, bỏ chạy... Bên dưới tấm áo chùng hắn đã chạm ngón tay vào chuôi cây đũa phép... Một động tác đơn giản và thằng bé sẽ không bao giờ chạy được tới má nó... nhưng không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết...
Rồi hắn đi dọc theo một con đường mới và tối hơn, giờ đây mục tiêu của hắn cuối cùng đã hiện ra trong tầm mắt, bùa Trung thành đã mất hiệu lực, mặc dù người trong cuộc vẫn chưa biết... Và hắn khẽ khàng còn hơn cả những chiếc lá chết vất vưởng dọc lề đường khi co mình xuống ngang bằng hàng giậu tôi tối, và chăm chú nhìn qua bờ giậu...
Người trong nhà đã kéo màn cửa lên; hắn thấy họ rất rõ trong phòng khách nhà họ, người đàn ông cao tóc đen đeo kiếng đang tạo ra những cuộn bông khói màu sắc phụt ra từ cây đũa phép của mình để mua vui cho đứa con trai nhỏ tóc đen mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam. Đứa nhỏ đang cười và cố bắt cụm khói, nắm chặt khói trong nắm tay nhỏ xíu...
Một cánh cửa mở ra và người mẹ bước vào, nói gì đó hắn không thể nghe được, mái tóc dài màu đỏ sậm của cô xõa trên khuôn mặt. Bấy giờ người cha bèn bế bổng đứa con lên và đưa nó cho người mẹ. Ông liệng cây đũa phép lên ghế nệm dài và duỗi người ra, ngáp...
Cánh cổng rít lên khe khẽ khi hắn đẩy nó mở ra, nhưng ông James Potter không nghe thấy. Bàn tay trắng của hắn rút cây đũa phép ra từ bên dưới tấm áo khoác và chĩa vào cánh cửa trước, khiến nó mở tung.
Hắn đã đứng ngay ngưỡng cửa khi James phóng ra tới hành lang. Thật dễ dàng, quá dễ dàng, ông ta thậm chí không cầm theo cây đũa phép...
“Lily, đưa Harry đi! Hắn đến! Đi đi! Chạy đi! Anh sẽ cầm chân hắn!”
Cầm chân hắn à, trong khi tay không đũa phép!... Hắn cười dòn trước khi phát ra lời nguyền...
“Avada Kedavra!”
Ánh sáng xanh lè chói đầy hành lang chật chội, rọi sáng cái xe trẻ con được đẩy sát tường, ánh sáng xanh lè đó khiến cho lan can cầu thang sáng chói lên như những tia chớp, và James Potter gục xuống như một con rối bị cắt đứt dây...
Hắn nghe tiếng người mẹ gào rú trên tầng lầu, như sập bẫy, nhưng miễn là cô ta biết điều thì phần cô ta, ít nhất, cũng không việc gì phải sợ... Hắn leo lên cầu thang, lắng nghe với chút khoái trá cái cố gắng của người mẹ tự dựng chướng ngại vật để che chắn cho mình... mà cô ta cũng không có cả đũa phép... họ ngu gì đâu, cả tin gì đâu, tưởng đâu sự an toàn của mình là nhờ vào bạn bè, tưởng đâu vũ khí nhiều khi cũng có thể bỏ qua một bên...
Chỉ bằng một cái vẫy cây đũa phép uể oải, hắn tông cửa mở ra, gạt qua một bên cái ghế cùng mấy cái hộp chồng chất lên để tấn cánh cửa... và kia, người mẹ đứng đó, bồng trong tay đứa con. Khi thấy hắn, cô đặt đứa con trai vào trong cái nôi sau lưng và giang rộng cánh tay ra, như thể làm vậy thì cứu được, như thể khi che chắn cho đứa con để hắn không nhìn thấy, cô hy vọng hắn sẽ chọn tấn công cô thay vì...
“Đừng giết Harry, đừng giết Harry, xin làm ơn đừng giết Harry!”
“Tránh ra, con ngốc... Tránh ra, mau!”
“Đừng giết Harry, làm ơn đừng, cứ giết tôi, hãy giết tôi thay cho...”
“Đây là cảnh cáo cuối cùng của ta...”
“Đừng giết Harry! Làm ơn... tội nghiệp... tội nghiệp... Đừng giết Harry! Đừng giết Harry! Làm ơn... tôi sẽ làm bất cứ điều gì...”
“Tránh ra. Tránh ra con ngốc!”
Hắn có thể đẩy người mẹ ra khỏi cái nôi, nhưng giết hết cả lũ có lẽ khôn ngoan hơn...
Ánh sáng xanh lè nháng lên khắp phòng và người mẹ gục xuống hệt như chồng cô. Lúc này đứa bé chưa khóc. Nó đứng lên được, bám vào những chấn song của cái nôi, và ngước nhìn gương mặt của kẻ đột nhập với vẻ thích thú tươi sáng, có lẽ tưởng là cha nó đang núp dưới lớp áo choàng tạo ra thêm nhiều ánh sáng đẹp đẽ và mẹ nó sẽ chồm dậy tức thì, cười vang...
Hắn cẩn thận chĩa cây đũa phép vào giữa mặt đứa nhỏ: hắn muốn thấy điều đó xảy ra, sự tiêu diệt kẻ này, mối nguy hiểm không thể giải thích được. Đứa nhỏ bắt đầu khóc: nó đã nhận ra hắn không phải là ba James. Hắn không thích đứa nhỏ khóc lóc, hắn chưa bao giờ chịu đựng nổi những đứa nhỏ khóc èo ẹo ở cô nhi viện...
“Avada Kedavra!”
Và rồi hắn tan nát. Hắn không còn là gì cả, không gì cả ngoài nỗi đau đớn và hãi hùng, và hắn phải tự trốn đi, không phải trong đống nát vụn của ngôi nhà tan tành, nơi đứa nhỏ bị kẹt trong đó đang khóc lóc, mà trốn đi xa... xa thật xa...
“Không.” Nó rên rỉ.
Con rắn bò sột soạt trên nền nhà ngổn ngang nhớp nhúa, và hắn đã giết đứa nhỏ, vậy mà hắn lại là đứa nhỏ...
“Không...”
Và giờ đây hắn đứng bên khung cửa sổ tan hoang của nhà bà Bathilda, chìm đắm trong ký ức về thất bại lớn nhất của mình, và dưới chân hắn con mãng xà đang trườn qua những miểng kiếng và miểng sành sứ... hắn nhìn xuống và thấy cái gì đó... cái gì đó không thể nào tin được...
“Không...”
“Harry, yên rồi, bồ không sao hết!”
Hắn cúi xuống và lượm lên tấm hình nhỏ. Chính gã đây, tên trộm bí mật, tên trộm mà hắn đang tìm...
“Không... Mình làm rớt nó... mình làm rớt nó...”
“Harry, yên rồi, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy!”
Nó là Harry... Harry, không phải Voldemort... và cái đang lào xào không phải là một con rắn... Nó mở mắt ra.
“Harry,” Hermione thì thầm. “Bồ cảm thấy... khỏe không?”
“Khỏe,” nó nói dối. Nó đang nằm trong lều, trên cái giường tầng dưới, bên trên một đống mền. Nó có thể thấy trời gần rạng sáng nhờ sự yên tĩnh và ánh sáng nhàn nhạt lạnh giá bên ngoài nóc lều. Nó đã toát mồ hôi; nó cảm thấy mồ hôi nó thấm ướt cả mền và vải trải giường.
“Tụi mình thoát rồi.”
“Ừ,” Hermione nói. “Mình phải dùng thần chú Nhấc bổng mới đem bồ lên giường được. Mình không khiêng nổi bồ. Bồ đã... Ừ, bồ không hoàn toàn...”
Có vết thâm tím dưới đôi mắt nâu của Hermione và Harry nhận thấy trong tay cô bé có một miếng bọt biển: Hermione lau mặt cho nó nãy giờ.
“Bồ bệnh nặng lắm,” Hermione nói nốt. “Bệnh nặng lắm.”
“Tụi mình ra khỏi chỗ đó bao lâu rồi?”
“Mấy tiếng đồng hồ. Trời gần sáng rồi.”
“Và mình đã... sao, bất tỉnh hả?”
“Không hẳn,” Hermione nói vẻ không thoải mái lắm. “Bồ gào thét, rên rỉ, và... đại khái vậy,” cô bé nói thêm bằng cái giọng khiến Harry cảm thấy khó chịu. Nó đã làm gì? Quát thét nguyền rủa như Voldemort, hay kêu khóc như đứa nhỏ trong nôi?
“Mình không sao lấy được cái Trường Sinh Linh Giá ra khỏi bồ,” Hermione nói, và nó biết cô bé muốn thay đổi đề tài. “Nó bám chặt, dính vô ngực bồ. Bồ bị hằn một cái dấu, mình rất tiếc, mình phải dùng tới bùa Tùng Xẻo để lấy nó ra. Con rắn cũng cắn trúng bồ, nhưng mình đã rửa sạch vết thương và đã bôi dầu bạch tiễn lên vết thương...”
Harry cởi cái áo thun nó đang mặc ra và ngó xuống. Có một hình bầu dục màu đỏ tươi bên trên trái tim, ngay chỗ cái mặt dây chuyền đã thiêu đốt nó. Nó cũng thấy những dấu răng đã lành một nửa trên cánh tay nó.
“Bồ để cái Trường Sinh Linh Giá ở đâu?”
“Trong túi xách của mình. Mình nghĩ tụi mình nên tránh đeo nó một thời gian.”
Harry ngả lưng xuống gối và nhìn gương mặt xám ngoét quầng thâm của Hermione.
“Lẽ ra tụi mình đừng đi tới Thung lũng Godric. Lỗi tại mình, lỗi tại mình hết, Hermione à, mình xin lỗi.”
“Đâu phải lỗi ở bồ. Mình cũng muốn đi mà. Mình thiệt tình nghĩ là thầy Dumbledore có thể đã để thanh gươm ở đó cho bồ.”
“Ừ, thôi... Tụi mình đã tính sai, há?”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Harry? Chuyện gì đã xảy ra khi bà ấy đưa bồ lên lầu vậy? Có phải con rắn đã núp ở đâu đó không? Có phải nó đã phóng ngay ra giết bà ấy và tấn công bồ không?”
“Không,” Harry nói. “Bà ấy là con rắn... hay con rắn là bà ấy... ngay từ đầu.”
“Cái... cái gì?”
Nó nhắm mắt lại. Nó như vẫn còn ngửi được mùi hôi thối trong căn nhà của bà Bathilda. Cái mùi đó khiến cho toàn bộ câu chuyện trở nên sống động một cách ghê rợn.
“Bà Bathilda ắt là đã chết ít lâu rồi. Con rắn đã... đã nhập vô bà ấy. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đã đặt con rắn ở Thung lũng Godric để đợi. Bồ đã đoán đúng. Hắn biết mình sẽ trở về đây.”
“Con rắn nhập vô bà ấy sao?”
Harry lại mở mắt ra. Hermione tỏ vẻ tởm lợm, muốn ói.
“Thầy Lupin nói có những pháp thuật mà tụi mình không bao giờ hình dung được,” Harry nói. “Bà ấy đã không muốn nói chuyện trước mặt bồ, bởi vì đó là Xà ngữ, bà ấy toàn nói Xà ngữ, và mình đã không nhận ra, nhưng dĩ nhiên mình hiểu được. Khi mình và bà ấy đã lên lầu rồi, con mãng xà thông báo cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, mình nghe chuyện đó trong đầu mình, mình cảm thấy hào hứng, mình bảo nó giữ lấy mình ở đó... và sau đó...”
Nó nhớ con mãng xà vọt ra từ cổ bà Bathilda: Hermione không cần thiết phải biết chi tiết.
“... bà ấy biến đổi, biến đổi từ từ thành con rắn, và tấn công.”
Nó nhìn xuống vết rắn cắn.
“Nó không có nhiệm vụ giết mình, chỉ giữ mình ở đó cho đến khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó tới.”
Giá mà nó tìm cách giết được con rắn, đáng ra phải như vậy, tất cả chuyện đó... nặng chịch trong lòng, nó ngồi dậy, hất chăn mền ra.
“Không được, Harry. Mình chắc chắn là bồ cần nghỉ ngơi.”
“Bồ mới là người cần ngủ. Đừng giận, nhưng ngó bồ thê thảm lắm. Mình khỏe. Mình sẽ giữ phiên gác một lát. Cây đũa phép của mình đâu rồi?”
Hermione không trả lời, cô bé chỉ nhìn Harry.
“Cây đũa phép của mình đâu, Hermione?”
Cô bé cắn môi, nước mắt ứa đầy mi. “Harry à...”
“Cây đũa phép của mình đâu?”
Hermione vói xuống bên cạnh giường và cầm lên đưa cho Harry. Cây đũa phép làm bằng lông phượng hoàng và gỗ cây nhựa ruồi gần như gãy ra làm đôi. Một sợi lông phượng hoàng mong manh giữ cho hai đoạn dính toòng teng với nhau. Phần gỗ thì đã tét hoàn toàn. Harry cầm cây đũa trong tay như thể cầm một sinh vật đang bị thương trầm trọng. Nó không thể nào nghĩ cho ra lẽ: mọi thứ nhòa đi trong hoảng hốt và sợ hãi. Rồi nó đưa cây đũa phép cho Hermione.
“Bồ làm ơn chữa cho nó lành lặn giùm.”
“Harry à, mình không nghĩ là... một khi nó đã gãy như vầy...”
“Làm ơn mà, Hermione, cứ thử đi!”
“Ch... chữa lành.”
Nửa toòng teng của cây đũa phép tự liền lại. Harry cầm đũa lên.
“Thắp sáng!”
Cây đũa phép xẹt lửa yếu ớt, rồi tắt ngóm. Harry chĩa vào Hermione.
“Giải giới!”
Cây đũa phép của Hermione khẽ giật một cái, nhưng vẫn không rời khỏi tay cô bé. Nỗ lực pháp thuật yếu ớt đó vượt quá sức cây đũa phép của Harry, nên nó lại gãy lặc lìa làm đôi. Harry đăm đăm nhìn cây đũa phép, kinh hoàng, không thể nào tin được điều nó thấy... cây đũa phép đã tồn tại qua bao phen...
“Harry à,” Hermione thì thầm khẽ đến nỗi Harry khó mà nghe được. “Mình rất, rất tiếc. Mình nghĩ đó là lỗi của mình. Bồ biết, khi tụi mình thoát ra, con mãng xà lao tới tụi mình, cho nên mình phát lời nguyền Nổ tung, và nó dội lại tứ phía, chắc là... chắc là nó đã trúng...”
“Chuyện đó là tai nạn mà,” Harry nói một cách máy móc. Nó cảm thấy trống rỗng, thẫn thờ. “Tụi mình sẽ... tụi mình sẽ... tìm cách chữa lại nó.”
“Harry à, mình không nghĩ tụi mình có thể làm được vậy đâu,” Hermione nói, nước mắt nhỏ giọt xuống má. “Nhớ... Nhớ Ron không? Hồi nó bị gãy cây đũa phép, hồi chiếc xe hơi rớt đó? Cây đũa chẳng bao giờ được như trước nữa, nó phải sắm cây đũa phép mới.”
Harry nghĩ đến ông Ollivander đã bị Voldemort bắt cóc và giam cầm; nó nghĩ đến ông Gregorovitch, đã chết. Làm sao nó có thể tìm được cho mình một cây đũa phép mới đây?
“Thôi,” nó nói, bằng cái giọng đành-chấp-nhận-thực-tế không được thật thà cho lắm. “Thôi, mình sẽ mượn đỡ cây đũa phép của bồ lúc này vậy. Trong lúc mình trực gác.”
Gương mặt Hermione nhòe nhoẹt nước mắt, cô bé đưa cây đũa phép của mình ra, và Harry bỏ mặc Hermione ngồi lại bên giường nó, chẳng mong muốn gì hơn là tránh xa khỏi cô nàng.