Hãy tin, và giấc mơ sẽ thành sự thật!
Vào ngày 5 tháng 10 năm 1996, Christine Ichim – cô gái 18 tuổi có người mẹ bị bệnh ung thư máu – đã hoàn thành chặng đường trượt ván xuyên Canada. Hành trình của cô ban đầu chỉ nhằm mục đích vận động quyên góp tiền để trang trải chi phí điều trị bệnh cho mẹ. Song, đến thời điểm đó, cô đã quyên góp được hơn 700 ngàn đô la, và lập ra một tổ chức từ thiện để tiếp tục gây quỹ. Toàn bộ số tiền quyên góp sẽ được gửi đến các nhà tại Đại học Tây Ontario để nghiên cứu một hợp chất đầy hứa hẹn có thể ngăn chặn được các tế bào ung thư nhân đôi mà không gây hại cho các tế bào khỏe mạnh. Dưới đây là câu chuyện của Christine Ichim về hành trình xuyên Canada trên ván trượt của cô.
Đã quá nửa đêm. Tôi buông người nằm dài bên rãnh nước trên con đường dài mịt mù vô tận, mệt mỏi nhìn ánh trăng mờ ảo thỉnh thoảng hé vội qua những bóng mây đen trên nền trời. Sương đêm bắt đầu rơi dày đặc, tôi rùng mình cảm nhận cái lạnh thấu xương nơi vùng đất hẻo lánh, vắng vẻ.
Tôi đã lướt trên tấm ván trượt được 182 ngày, và nhiều lần tự hỏi không rõ mình có còn đủ sức để đi tiếp. Tôi đã tự hứa với mình rằng tôi sẽ đi khắp Canada trên ván trượt, hoặc cũng có thể tôi sẽ kiệt sức và chết trên đường đi. Và giờ đây, khi cơ thể rã rời còn đầu óc thì mụ mẫm, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ không kịp trở về nhà để gặp mẹ lần cuối.
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi trượt ván trên mặt đường. Quả là một hành trình gian nan! Suốt sáu tháng qua, tôi phải đối mặt với tình trạng mỏi mệt, bị rách cơ, chóng mặt, nhiễm trùng huyết. Tôi đã cố gắng trượt 170 cây số mỗi ngày. Giờ đây, tôi chỉ còn phải đi thêm 50 cây số nữa thôi.
Tôi nằm tựa đầu trên mặt đất lạnh và ẩm mốc, mắt nhắm nghiền. Kiệt sức, nhưng tôi phải tiếp tục. Tôi phải hoàn thành sứ mệnh cứu mẹ tôi thoát khỏi căn bệnh ung thư đang hành hạ và đang dần cướp mẹ ra khỏi cuộc đời tôi. Đó cũng là sứ mệnh thiêng liêng mà một đứa con có thể thực hiện vì mẹ của mình.
Năm tôi mới lên mười, mẹ tôi được chẩn đoán bị mắc bệnh máu trắng, và theo chiều hướng phát triển quá nhanh của căn bệnh thì mẹ chỉ có thể sống được đến trước ngày tôi vào học trung học. Mọi người khuyên chúng tôi hãy trân trọng từng giây phút ở bên mẹ.
Vào thời điểm bắt đầu cuộc hành trình, tôi được 18 tuổi và mẹ tôi vẫn tiếp tục chống chọi với bệnh tật. Nhưng ngay trước ngày tôi lên đường, mẹ tôi lâm vào thời kỳ bệnh bộc phát, bác sĩ cho biết bà chỉ còn sống được khoảng sáu tháng nữa mà thôi. Do vậy, tôi chỉ có ít hơn sáu tháng để thực hiện cuộc hành trình gây quỹ chữa bệnh cứu mẹ.
Hành trình của tôi cũng như một ván bài. Tôi đặt cược số phận của mẹ và cả cuộc đời mình trong chuyến đi này. Mỗi ngày trôi qua, khi ngắm nhìn ánh hoàng hôn đổ dài trên triền núi, tôi luôn tự hỏi liệu tôi và mẹ có còn dịp gặp lại nhau không. Tôi đau đáu nghĩ về mẹ với nỗi lo quặn thắt trong lòng. Cổ họng tôi luôn ứ nghẹn mỗi khi nghĩ đến hình ảnh mẹ đang vật vã trong cơn đau giằng xé thân thể.
Thời gian trôi nhanh, tôi cảm thấy mình bất lực. Hàng cây bắt đầu thay lá, bốn mùa cứ thế đi qua. Ở cách xa hàng vạn dặm, chắc mẹ tôi đang ngày đêm ngóng chờ tôi. Mỗi khi gọi điện về nhà để được nghe giọng nói của mẹ, dù hơi thở bà đã rất yếu ớt và đứt quãng, nhưng tôi cũng rất sung sướng và hạnh phúc bởi biết mẹ vẫn còn sống. Sau mỗi lần trò chuyện, tôi lại giàn giụa nước mắt, chỉ ước sao mình được ở bên mẹ lúc này. Nhưng tôi không có quyền chọn lựa. Hôm mẹ con tôi ôm chào tạm biệt, bà đã thì thầm bên tai tôi: "Nếu con làm được, mẹ cũng sẽ làm được!". Mẹ vô cùng xót xa khi biết tôi phải thực hiện cuộc hành trình đơn độc và chắc chắn là đầy khó khăn, trắc trở. Chính vì vậy, bà đã kiên cường chiến đấu với bệnh tật, và cũng muốn tin rằng đâu đó vẫn còn có phép mầu. Tôi phải chứng minh rằng mẹ đã đúng.
Lịch trình của tôi mỗi ngày đều như nhau: sáng thức dậy, trượt ván trong làn mưa giá lạnh, rồi khi đêm xuống, tôi dựng lều ngủ bên vệ đường phủ đầy sương. Và mỗi ngày, tôi đều phải chống chọi với những cơn đau dữ dội. Vệ đường gồ ghề, mỗi bước trượt khiến lưng tôi đau nhói. Vào những giờ nghỉ, tôi thay giày – đôi giày loang lổ vết máu từ những u nhọt vỡ ra trên chân mình.
Vừa qua khỏi ngọn đồi cuối cùng, tôi đưa mắt nhìn xuống quan sát. Xa xa là những tia sáng hắt từ những ngọn đèn trong thành phố. Tôi dừng lại và đưa mắt nhìn với vẻ hồ nghi, nước mắt chảy dài trên má. Cảnh tượng ấy thật đẹp! Có điều gì đó thật lạ len lỏi trong lòng... Thời gian, trí lực và những xúc cảm trong tôi như được hồi phục. Tôi có thể cảm nhận được cơn đau thể xác lẫn dòng cảm xúc nóng ấm đang cuồn cuộn chảy trong người.
Sau khi đã sử dụng 2 đôi giày trượt, 11 cặp bánh xe, 4 ống kem xoa bóp cơ, 3 hộp thuốc Advil, 60 cục pin, 4 máy Walkman, 7 mũi khâu nơi khuỷu tay, 4 toa thuốc kháng sinh, 150 lít Gatorade, mọi việc rồi cũng hoàn tất.
Ngay giây phút ấy, tôi nhận thấy mọi nỗ lực của mình sẽ được đền bù xứng đáng. Mỗi u nhọt trên chân tôi, mỗi giọt nước mắt và mỗi ngọn núi tuyết mà tôi đã vượt qua, tất cả đều chỉ vì một nguyên do. Tôi đã chinh phục những con đường trên khắp đất nước Canada, mang theo mình một thông điệp của lòng dũng cảm và niềm hy vọng. Một thông điệp được chuyển tải bằng máu, mồ hôi và nước mắt. Chính thông điệp ấy đã cho tôi biết mình có thể thực hiện được mục tiêu và mơ ước nếu dám tin tưởng và hành động.
Tôi bước qua cửa nhà. Mẹ ôm chầm lấy tôi, vòng tay ấy tôi đã khao khát và thương nhớ bấy lâu. Trông mẹ rất yếu, tóc mẹ rụng nhiều vì hóa trị, ánh mắt mẹ đầy lo âu và mệt mỏi. Gương mặt xanh xao của mẹ lộ vẻ nhẹ nhõm khi thấy tôi trở về. Mẹ không dám tin rằng tôi đã hoàn thành chuyến đi. Tôi đã xoay sở quyên góp được hơn 60 ngàn đô la, nhưng vẫn không đủ chi trả cho phương pháp trị liệu vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Một thời gian sau, tôi đã vận động và lập ra được một tổ chức từ thiện để quyên góp tiền và đón nhận những đóng góp của các nhà hảo tâm. Quỹ sẽ hoạt động cho đến khi con người tìm ra phương pháp trị bệnh ung thư.
Đã gần hai năm kể từ khi mẹ tôi bước vào giai đoạn bệnh bộc phát, và mặc cho những lời cảnh báo của các bác sĩ, mẹ tôi vẫn mạnh mẽ vượt qua những cơn đau và mạnh mẽ sống. Tôi luôn mơ đến một phương thuốc có thể chữa bệnh cho mẹ. Và tôi tin những giấc mơ có thể trở thành hiện thực.
- Phương Thảo
Theo Living On The Edge