Những xâu chuỗi
Lần đầu tiên đến Jamaica, tôi thật sự thích thú trước con người, cảnh vật và nét văn hoá nơi đây. Tôi nôn nóng muốn được khám phá ngay vùng đất quyến rũ này. Ngay buổi sáng đầu tiên, tôi và Leslie, người bạn cùng phòng, thức dậy sớm để ra biển. Bãi biển sạch và vắng người, không gian thật tuyệt vời, tạo cảm giác bình yên, thanh thản. Chúng tôi chạy xuống biển ngâm mình trong làn nước mát lạnh. Vừa lúc đó, một cậu bé khoảng 7 tuổi đi chân trần tiến đến gần chúng tôi và hỏi: "Hai chị có muốn mua gì không ạ?". Trên cổ cậu là một vài sợi dây kết hạt.
Chúng tôi vừa đáp, vừa tiến xa ra biển: "Bây giờ thì chưa, cám ơn em!". Cậu bé vẫn tiếp tục đi theo và đưa tôi xem mấy xâu chuỗi. Tôi quay lại nhún vai thờ ơ: "Với lại chị cũng không đem theo tiền ở đây", và chỉ vào bộ đồ tắm trên người.
- Chị không có ai để tặng quà sao? - Cậu bé hỏi và tiếp tục đi theo chúng tôi.
Nghe thế, tôi nghĩ ngay đến những người bạn của mình. Tôi sẽ mang về một xâu chuỗi kỷ niệm đặc trưng của Jamaica cho mọi người.
- Em tên gì? - Tôi gợi chuyện.
- Simon. - Cậu bé đáp.
- Simon này, lát nữa em trở lại đây nhé. Sau khi tắm xong tụi chị sẽ xem những xâu chuỗi của em.
Thằng bé tháo một xâu chuỗi rồi rướn người lên đeo vào cổ tôi:
- Trông chị xinh lắm.
Tôi gỡ sợi dây ra và trả lại thằng bé:
- Không, Simon, chị không thể lấy xâu chuỗi này!
Thằng bé nhanh tay quàng trở lại cho tôi:
- Chị cứ giữ lấy nó. Nếu chị không thích, lát nữa chị có thể gửi trả lại cho em!
- Nhưng nếu chị bỏ đi và giữ luôn sợi dây của em thì sao?
- Chị sẽ không làm thế. Em tin chị!
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu bé. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng gặp một người bán hàng nào có thể cởi mở và tin tưởng tôi đến thế.
Leslie và tôi trở về khách sạn dùng bữa điểm tâm. Trong bữa ăn, người hướng dẫn viên kể cho chúng tôi nghe tình hình kinh tế khó khăn của Jamaica. Cuộc sống người dân ở đây rất cơ cực và sống chủ yếu dựa vào những món hàng bán dạo. Cô đề nghị chúng tôi nên mua một vài món hàng giúp họ. Chợt cô nhìn thấy xâu chuỗi hạt trên cổ tôi, liền tiếp tục câu chuyện: "Trong các chị đã có người mua ủng hộ này!".
- Ừm... có vẻ là như thế, nhưng tôi vẫn chưa trả tiền món hàng này... - Tôi đáp và kể lại chi tiết cho mọi người nghe câu chuyện về cậu bé Simon sớm nay trên biển. Tôi đọc được sự ngạc nhiên trong ánh mắt mọi người đang chăm chú nhìn tôi.
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, tôi đã thấy Simon đứng đó. Tôi bước lại gần cậu bé và mua thêm 3 chuỗi hạt nữa, những người khác cũng vậy. Thoáng chốc, số chuỗi hạt trên tay cậu bé không còn. Nhìn gương mặt hớn hở của Simon, tôi đoán có lẽ cậu bé đang rất vui mừng vì một ngày may mắn.
Bận rộn với các hoạt động vui chơi sau đó, tôi không thấy và cũng không để ý cậu bé Simon nữa. Hai ngày sau, khi đang thu dọn đồ đạc lên xe để đến một điểm tham quan khác, tôi thấy Simon chạy lại chỗ chúng tôi. Tôi hỏi:
- Simon này, em làm gì với số tiền kiếm được trong ngày hôm đó?
- Em đưa hết cho mẹ để mẹ mua thức ăn và quần áo cho các em!
- Vậy bây giờ em có muốn chị mua thêm xâu chuỗi nữa không? - Tôi đùa.
- Không ạ! Em đến đây chỉ để cám ơn chị. - Simon trả lời rồi chạy đi nhanh.
- Ngọc Trâm
Theo Trust