Chương 27: Sơ thắng [2]

Tôi vội nắm lấy tay nàng ta, nói: "Tỷ muội mình còn nói cái gì mà dạy với chả dỗ, nghe xa lạ quá!" Lăng Dung lúc này mới yên tâm. Tiễn Lăng Dung về xong, My Trang tâm tình vui sướng, tủm tỉm cười, nói: "Hôm nay tiết trời thật đẹp, đến cung của tỷ đánh một ván cờ không?" Tôi mỉm cười: "Nhìn bộ dạng của tỷ kìa, nhịn đến tận bây giờ mới cười ra mặt, muội chẳng thể học theo được. Tốt thôi, muội sẽ cùng tỷ đánh một ván cờ phân thắng bại." My Trang không giấu được vẻ tươi cười hớn hở. "Tỷ muội ta cuối cùng cũng trả được thù rồi, đúng là thoải mái quá!" Nói xong vẫn còn lộ vẻ căm phẫn: "Chỉ trừ được mỗi Lệ Quý tần, không thể lật đổ Hoa Phi, đúng là đáng tiếc quá!" Tôi bẻ một nhành đỗ quyên, cầm trên tay đùa nghịch. "Muội vốn cũng không hy vọng có thể lật đổ được Hoa Phi. Hoa Phi ở trong cung nhiều năm, thế lực đan xen, khó gỡ. Hoàng hậu tuy là chủ nhân của lục cung nhưng vẫn phải nhường ả ta hai phần, có thể thấy ảnh hưởng của ả ta lớn đến nhường nào. Huống hồ triều đình hiện đang đánh trận ở Tây Nam, đang lúc cần dùng đến Mộ Dung Huỳnh, phụ thân của Hoa Phi, đương nhiên Hoàng thượng phải cân nhắc nhiều. Hoàng thượng lại là người trọng tình cũ, nhất định sẽ không nỡ ra tay nặng nề." "Nhưng ít nhất cũng phải lạnh nhạt với ả ta đôi chút." "Ừ, hẳn là thế rồi! Lần này chúng ta xuất chiêu động núi dọa hổ, để ả biết mà e dè, từ đó hai bên chung sống yên ổn là tốt nhất. Dù sao đi chăng nữa, nếu truy xét đến cùng, sẽ liên lụy đến vô số người, gây cảnh gió tanh mưa máu, vốn không phải là hành vi tích phúc." "Hiện giờ chưa thể trừ bỏ được ả ta, chỉ e sau này càng khó đối phó, đúng là nỗi họa lớn trong lòng!" Mặt My Trang đầy vẻ ưu tư. "Ả là mối họa trong lòng chúng ta, chúng ta cũng là mối họa trong lòng ả. Giờ đây ả mất đi tâm phúc là Lệ Quý tần, đại thương nguyên khí, lại mất đi quyền thế phụ trợ Hoàng hậu quản lý lục cung, hẳn ả chỉ một lòng tập trung vào chuyện giành lại sủng ái và tranh đoạt thực quyền hậu cung với Hoàng hậu mà thôi. Tạm thời ả sẽ không có thì giờ để đối phó chúng ta đâu. Trong lúc này, chúng ta cứ thoải mái nghỉ ngơi, dưỡng sức đi!" "Chẳng lẽ thực tình không thể nhổ cỏ tận gốc sao? Khi đó, chúng ta có thể kê cao gối ngủ ngon rồi!" Hàng mày của My Trang nhíu lại, cuối cùng vẫn không cam lòng. "Chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra ở hồ Thiên Lý, ta lại ăn ngủ không yên." Tôi tiếc nuối lắc đầu. "Đến nước này đã là xa hết mức có thể rồi, nếu còn tiếp tục truy cứu tận gốc rễ chỉ e sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Chuyện này cả Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu đều không muốn xảy ra. Nếu chúng ta truy xét triệt để quá, không khéo còn để lộ mưu tính của mình, khiến Hoàng thượng cảm thấy chúng ta quá ác độc, đừng vì lợi nhỏ trước mắt mà đánh mất lợi lớn về sau." My Trang biết chẳng còn cách nào khác, trầm tư hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Hiện giờ Hoàng thượng tước bỏ quyền lực của Hoa Phi cũng là muốn dừng lại ở đây thôi, làm náo loạn quá cuối cùng chỉ mất mặt hoàng gia. Sao ta không hiểu rõ cơ chứ... chỉ đành chấp nhận như vậy thôi!" Tôi và My Trang ngồi dưới gốc quế sau Tồn Cúc đường của tỷ ấy bày bàn cờ, hai bên trắng đen quyết đấu. Cuối cùng My Trang vẫn không an lòng, tay mân mê một quân cờ trắng, chần chừ mãi mà vẫn chưa hạ xuống. "Hoàn Nhi, nhiều năm nay, Lệ Quý tần vẫn luôn là tâm phúc của Hoa Phi, muội thực sự cho rằng Hoa Phi sẽ bỏ rơi ả ta, không thèm giúp đỡ gì sao? Huống chi Lệ Quý tần mỹ lệ, chức vị lại không thấp nữa? Chỉ e sau này, Hoa Phi vùng dậy thì ả cũng có cơ hội ngoi lên." Tôi đặt một quân cờ đen xuống bàn, nói: "Hoa Phi sẽ không để ý gì đến Lệ Quý tần đâu. Ả đã bị liên lụy nặng nề thế này rồi, sao lại đi vào vết xe đổ lần nữa kia chứ! Lệ Quý tần tuy mỹ lệ, địa vị cao, lại đi theo ả nhiều năm nhưng nói năng vô lễ, không được lòng người. Hoàng thượng mê đắm nhan sắc của ả ta cũng chỉ là ham của lạ thôi. Tỷ nghĩ xem, đã bao lâu rồi Hoàng thượng chưa triệu hạnh Lệ Quý tần? Một nữ nhân không được Hoàng thượng sủng ái, dung mạo có mỹ lệ đến đâu, địa vị có cao quý đến đâu thì có tác dụng gì kia chứ?" My Trang thoáng lộ nét cười. "Nói đúng lắm, Lệ Quý tần tuy là chủ vị một cung nhưng dưới gối chẳng có con cái, còn không bằng Tào Dung hoa có chỗ dựa là Ôn Nghi công chúa. Nhân tiện, Tào Dung hoa tao nhã như vậy, quả thật không giống người ở phe Hoa Phi chút nào." "Tỷ cũng đừng đánh giá thấp Tào Dung hoa, Hoàng thượng tuy không đặc biệt sủng ái nàng ta nhưng một tháng thường vẫn có hai, ba ngày đến chỗ của nàng ta. Năm nào cũng thế, có thể gọi là đứng vững không ngã." Tôi nhấp một ngụm trà, thời tiết dạo này đến gió cũng dần nóng lên, thổi đến khiến trán tôi thấy âm ấm. Tôi chăm chú tính toán từng nước cờ, buông thõng một câu: "Có thể được Hoa Phi coi trọng thì quyết không phải một nhân vật giản đơn đâu." My Trang ngoài miệng trò chuyện nhưng tay đánh cờ không hề buông lơi. "Từ khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta sao có thể sinh lòng khinh thường ai được, nói là thần hồn nát thần tính cũng chẳng phải quá đáng." "Cũng chẳng cần phải vậy đâu. Cứ lo trước lo sau mãi không khéo lại mất đi sự quyết đoán." Tôi nhìn những quân cờ đen trắng chi chít trên bàn cờ, lông mày dãn ra, cười lớn. "Bỏ xe giữ soái, tỷ tỷ, Hoàn Nhi thắng rồi!" Đêm đã về khuya, trăng sáng như móc câu, ánh trăng dịu dàng tựa nước, đến những ngôi sao nơi chân trời cũng lấp lánh lạ thường, chẳng khác gì những viên kim cương chói lọi rải rác khắp bầu trời. Tôi biết, đêm nay nhất định Huyền Lăng sẽ đến. Đuổi mọi người rời đi, tôi lẳng lặng nằm trên giường, vờ ngủ dưỡng thần. Trong phòng có cắm mấy nhành hoa sơn chi vừa hái, lá xanh thẫm, hoa trắng muốt, dịu dàng sắc ngọc, lặng lẽ tỏa hương thanh mát. Đột nhiên có đôi cánh tay âu yếm ôm tôi vào lòng, tôi khẽ nhắm mắt. Y đã đến rồi. "Hoàn Hoàn, nàng ngủ rồi sao?" Tôi khẽ vùng vẫy muốn thoát ra, định khom người hành lễ, y kéo tay tôi, thừa thế nằm xuống luôn bên cạnh tôi. Tôi ngoan ngoãn tựa vào cánh tay y. "Đoan Phi tỷ tỷ khá hơn chút nào chưa ạ?" "Vẫn như cũ thôi. Gầy ốm hơn một chút, thấy trẫm đến thăm, nàng ta cố sức muốn ngồi dậy nhưng cuối cùng vẫn không dậy nổi. Trẫm nhìn mà cũng cảm thấy thương xót." "Nếu có thời gian, Tứ lang hãy đi thăm Đoan Phi tỷ tỷ nhiều hơn một chút! Tỷ ấy nhìn thấy người, nhất định sẽ vui mừng lắm, nói không chừng còn sớm khỏi bệnh hơn ấy chứ!" Lại liên miên trò chuyện một hồi về căn bệnh của Đoan Phi, tôi biết đó chẳng qua chỉ là đôi ba câu chuyện phiếm mà thôi, điều y muốn nói còn ở phía sau. Cuối cùng, Huyền Lăng cũng lên tiếng: "Chuyện hạ độc cuối cùng cũng kết thúc rồi. Nàng có thể an tâm, lòng trẫm cũng thoải mái hơn." Mắt y ngưng đọng ánh nhìn lạnh lẽo. "Chỉ là trẫm chưa hề xử tệ với Lệ Quý tần, không ngờ ả ta lại ác độc đến thế." Tôi hạ giọng thưa: "Chuyện đã qua rồi, Hoàng thượng cũng đừng tức giận nữa. Lệ Quý tần cũng là quá quan tâm đến Hoàng thượng nên mới ghen ghét với thần thiếp đó thôi!" "Quan tâm đến trẫm?" Y khịt mũi, "hừ" lạnh một tiếng: "Rốt cuộc ả quan tâm đến địa vị của mình hay quan tâm tới trẫm thì chỉ có mình ả hiểu rõ mà thôi." Y dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Cứ cho là quan tâm đến trẫm nhưng mượn cớ quan tâm mà làm những chuyện ác độc thì trẫm cũng chẳng thể dễ dàng tha thứ cho ả ta." Nghe vậy, trong lòng tôi chợt nảy ra một ý, tuy tôi là kẻ bị hại trong chuyện này nhưng bề ngoài vẫn phải diễn trò một chút. Huống hồ tôi phải tìm hiểu cho rõ ràng giờ này phút này, trong lòng y, Hoa Phi rốt cuộc có địa vị thế nào. Nhích sát vào Huyền Lăng một chút, tôi thẽ thọt thưa: "Lệ Quý tần phạm lỗi, đã bị trừng phạt rồi. Hoa Phi tỷ tỷ ngày thường tuy rất thân thiết với Lệ Quý tần nhưng Hoa Phi tỷ tỷ được Hoàng thượng ưu ái, lại thông minh quyết đoán, tất nhiên sẽ không hồ đồ đến mức thông đồng làm bậy với Lệ Quý tần đâu." "Quyết đoán", từ này vừa có ý tốt vừa có ý xấu. Dùng với ý tốt thì nghĩa là hành động quả quyết, có thể quản sự dùng người, nếu dùng với ý xấu thì chỉ e sẽ khiến người khác liên tưởng đến chuyên quyền độc ác, tôi gật gù tự khen ngợi mình. Hàm nghĩa bên trong còn tùy theo người nghe từ từ ngẫm nghĩ. Rất nhiều người bị hủy bởi những lời nói lấp lửng nước đôi như thế. Người nói "vô tâm" nhưng người nghe hữu ý. Huyền Lăng dịu dàng vuốt ve bờ vai tôi, ngắm bóng chúng tôi in trên màn cửa sổ, miệng lẩm nhẩm hai chữ "quyết đoán" với vẻ hứng thú. Khóe môi y đột nhiên nhếch lên, để lộ nét cười như có như không. "Chuyện lần này dẫu nàng ta không hề tham dự nhưng trẫm đã ban cho nàng ta quyền hỗ trợ quản lý lục cung. Lúc Lệ Quý tần xảy ra chuyện, nàng ta không chịu đến bẩm báo trước với trẫm và Hoàng hậu, ít nhiều cũng có hiềm nghi là thích chuyên quyền. Trẫm tạm miễn chức quyền của nàng ta, nàng ta cũng nên tĩnh tâm suy nghĩ đi thôi." Giọng nói nhuốm vẻ buồn bã, tôi rót từng chữ vào tai y: "Hoa Phi hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm rồi, xin Hoàng thượng hãy nể tình tỷ tỷ từng tận tình hầu hạ chăm sóc người..." Tôi chưa nói hết lời đã bị y lên tiếng ngắt lời: "Trẫm trừng trị nghiêm khắc Lệ Quý tần, lại khiển trách Hoa Phi, là muốn cảnh cáo hậu cung không được tiếp tục những trò xấu xa, bẩn thỉu nữa." Y lại đổi giọng đầy âu yếm, thương tiếc: "Hoàn Hoàn, nàng lúc nào cũng thông cảm với người khác." Tôi thỏ thẻ thưa: "Hoàn Hoàn chỉ hy vọng các tỷ muội chốn hậu cung có thể thông cảm lẫn nhau, ít sinh lòng ghen ghét, Hoàng thượng mới có thể tập trung vào chính sự, không phải lo lắng chuyện về sau." Tôi lại tiếp. "Hoàn Hoàn nghe nói Lệ Quý tần xảy ra chuyện là vì oan hồn của Dư thị đòi mạng, hiện giờ lời đồn lan tỏa, chỉ e lòng người trong cung trở nên bất an." Mặt Huyền Lăng lộ vẻ chán ghét. "Trẫm thấy chưa hẳn là do oan hồn đòi mạng đâu, tám phần là do ả có tật giật mình, tự mình dọa mình thôi, còn nói bậy nói bạ làm loạn lòng người." Y ngẫm nghĩ một lát. "Chỉ có điều, để an ủi lòng người, trẫm sẽ lệnh cho pháp sư ở Thông Minh điện tiến hành vài tràng pháp sự để siêu độ." "Hoàn Hoàn cho rằng pháp sư thì phải tiến hành rồi nhưng nên nói với mọi người là để cầu phúc, cầu an, chứ nếu nói là siêu độ thì người trong cung sẽ cho rằng đến Hoàng thượng cũng tin vào chuyện quỷ thần oan hồn, không khéo lại gây tác dụng hoàn toàn trái ngược." "Vậy cứ theo như nàng nói, ngày mai ta sẽ ban lệnh xuống." Huyền Lăng tủm tỉm cười, ngắm nhìn tôi, tình ý trong ánh mắt như liễu xuân quấn quýt. "Có nàng thấu hiểu lòng người, tận tâm, tỉ mỉ, lòng trẫm cũng được an ủi nhiều." Tôi khẽ khàng rúc đầu vào vòng tay ôm ấp của Huyền Lăng, cất tiếng gọi tha thiết: "Tứ lang..." Trong phòng mùi hương thanh khiết, bóng nến đỏ rực, ý xuân đậm đà sau bức rèm thêu lụa đỏ... 

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện