Chương 45: Quạ lạnh (hạ) [2]
Lăng Dung nghe xong, mặt lộ vẻ ưu sầu: "Vậy tỷ chuẩn bị làm thế nào?" "Cũng may Hoàng thượng vẫn còn sủng ái tỷ, chỉ cần tỷ cẩn thận đề phòng thì chưa chắc nàng ta đã dám ra tay. Tình thế hiện giờ chỉ có thể đi một bước, tính một bước, yên lặng theo dõi mọi động tĩnh, còn phải nghĩ cách cứu My Trang thoát khỏi cảnh giam lỏng." Lăng Dung thưa: "Muội muội vô dụng, nhưng nếu có chỗ nào cần đến muội thì muội nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ." Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, rảnh rỗi chẳng biết làm gì, tôi bèn đi thăm Lăng Dung. Lúc đến nơi, nàng ta đang tắm rửa ở gian trong. Bảo Quyên dâng trà lên rồi lui ra ngoài. Ngồi nhàn rỗi chẳng có việc gì, tôi thấy cái giỏ mây đặt trên bàn trong phòng nàng ta có để một xấp hàng thêu, màu sắc rực rỡ, mẫu thêu tinh xảo, tôi cảm thấy thích thú, bèn thuận tay cầm lên xem. Nào là long phượng xuyên hoa, chim khách ngậm hoa, uyên ương cờ sen, ngũ phúc ôm thọ, bướm đẹp tranh xuân, toàn là những mẫu thêu cát tường, tuy tầm thường thật nhưng dưới bàn tay khéo léo của nàng ta thì lại trông sinh động như thật. Đang định đặt giỏ xuống thì chợt phát hiện ra mẫu thêu ở dưới cùng không tầm thường chút nào, liếc qua là biết không phải thêu theo điềm cát tường như ý. Trên mảnh vải thêu cảnh hoàng hôn, vài con quạ co ro đậu trên cành cây khô. Đường thêu tinh xảo, đến ánh tà dương nhàn nhạt chiếu lên lông vũ của quạ đen cũng hiện lên sức rõ ràng, màu sắc tầng tầng lớp lớp, tự nhiên, hoạt bát như dùng mực vẽ, cho thấy nàng ta bỏ không ít công sức vào mũi thêu. Người ngoài nhìn vào lập tức cảm nhận được nỗi rét buốt, cô độc. Gió thu lành, Trăng thu thanh, Lá rơi tụ lại tán, Quạ lạnh chợt rùng mình, Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp? Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình... Tôi không khỏi thở than, thương thay cho Lăng Dung, cuối cùng cũng hiểu rõ chẳng còn cơ hội gặp gỡ ca ca được nữa nhưng vẫn "lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình". Không biết cảnh đêm dài tương tư, gió lành trăng thanh, Lăng Dung biết vượt qua thế nào đây. Thương thay cho một chữ tình, khiến bao người trăn trở quẩn quanh, thân chịu đau khổ nhưng vẫn vui vẻ đâm đầu vào. Tôi định cất mẫu thêu vào giỏ, trong lòng chợt động, cứ nghĩ mình đã nhìn nhầm, bèn định thần xem lại, đúng là đường kim mũi chỉ của nàng ta, rõ ràng đang thêu cảnh tà dương đỏ máu, sao lại có ánh trăng nhàn nhạt cơ chứ? Hóa ra... nàng ta đã có tâm tư khác rồi. Mặt ngọc nghĩ thua màu quạ lạnh. Còn mang bóng nhật điện vàng bay. Thế mà tôi không phát hiện ra. Nghe thấy có tiếng chân từ gian phòng trong vẳng lại, tôi giữ vẻ bình tĩnh, đặt các mẫu thêu vào chỗ cũ rồi giả vờ ngắm nghía loại vải dùng để thêu hoa ở bên cạnh. Lăng Dung vừa tắm rửa xong, chỉ vấn tóc sang một bên, dùng một cây trâm cột lại, những giọt nước long lanh vẫn còn đọng trên tóc mai, càng tôn lên mái tóc đẹp như mây bềnh bồng, da trắng mịn như tuyết, khuôn mặt nhỏ xinh xắn tựa lá sen. Cố tìm chủ đề để trò chuyện, tôi sờ vào một mảnh vải rồi bảo: "Phủ Nội vụ vừa dâng lên mấy tấm tố cẩm, làm y phục thì hơi đơn giản quá, đưa sang cho muội thêu hoa thì vừa khéo." Lăng Dung mỉm cười. "Nghe nói tố cẩm rất quý, thế mà tỷ tỷ lại để cho Lăng Dung dùng để thêu hoa chơi, chẳng phải phí hoài của trời sao?" Tôi bảo: "Chỉ có mấy tấm vải mà thôi, có gì mà phí hoài của trời chứ, trong cung của tỷ, gấm đoạn dùng mãi không hết, để không đó thì mới gọi là phí hoài. Nếu có thể phối hợp với tài thêu thùa tuyệt diệu của muội thì mới không phụ lòng chất vải quý giá." Nói xong, tôi tự trào tiếp: "Cũng không đến nỗi như ngày trước, bệnh tật nằm lì trong Đường Lê cung, đến vải vóc dùng để may áo mới đón tết cũng bị phủ Nội vụ ăn bớt." Nói xong, tôi bèn lệnh cho Lưu Châu ôm mấy tấm tố cẩm tiến vào. Tố cẩm không hề có hoa văn, nhìn qua không thấy gì bắt mắt nhưng hay ở chỗ khoác lên người thì chẳng hề có cảm giác như vải, mà lại trơn bóng như da trẻ con, chạm vào mềm mại như lông ngỗng. Lăng Dung nhìn thấy chúng thì thoáng ngẩn người, sau đó không rời mắt được, hai tay bất giác giữ chặt mà nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như thể chỉ cần chạm mạnh một chút, tấm vải sẽ bị rách vậy. "Muội thấy thế nào?" Tôi khẽ cất tiếng hỏi. Trước giờ, Lăng Dung chỉ có vẻ biết ơn mỗi khi nhận quà của tôi và My Trang, lần đầu tiên tôi thấy nàng ta si mê thế này. Tựa như Lăng Dung không thể tin nổi, quay sang phía tôi nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến không nỡ rời tấm tố cẩm: "Thực là tặng cho muội sao?" Khóe môi nhếch lên thành nụ cười tươi rói, tôi đáp: "Đương nhiên rồi!" Lăng Dung mừng rỡ ra mặt, tựa hồ như muốn nhảy cẫng lên. Tôi tủm tỉm cười. "Nếu muội thích, chỗ tỷ vẫn còn mấy tấm nữa, sẽ đưa hết qua cho muội." Lăng Dung vui mừng khôn xiết, luôn miệng tạ ơn. Việc của An Bỉ Hòe cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn, ông ta quả thật vô tội, được khôi phục chức tước. Lăng Dung cuối cùng cũng an tâm. Tôi thường hay ghé thăm Lăng Dung, nàng ta lúc nào cũng giữ bộ dạng hớn hở, ngoại trừ lặp đi lặp lại chuyện tấm tố cẩm mà tôi tặng rất hợp với việc thêu hoa, nàng ta không nỡ tùy tiện hạ kim, lúc nào cũng ngẫm nghĩ tìm kiếm một mẫu thêu phù hợp, nàng ta thường rối rít cảm ơn tôi đã giúp phụ thân mình một tay. Đến một ngày nọ, thái độ cảm kích của nàng ta khiến tôi không chịu nổi nữa, thực ra tôi không làm được gì nhiều. Thân là tỷ muội, nàng ta không cần phải đội ơn tôi như vậy. Tôi khuyên Lăng Dung: "Đến lúc này rồi thì muội hẳn đã hiểu rõ mọi chuyện. Chuyện của phụ thân muội tuy nhỏ thật nhưng chưa hẳn Hoàng thượng không muốn truy xét đến cùng, chỉ là xem xem có đáng làm hay không thôi. Trong mắt của Hoàng thượng, văn võ bá quan trong triều đình nhiều không kể xiết, quan lại phẩm cấp ngang với phụ thân muội thì nhiều vô kể, dẫu trong vụ án này, Tương Văn Khánh làm liên lụy đến phụ thân muội nhưng thân là cấp dưới, phụ thân muội cũng không thể nói là quá oan ức." Tôi cố ý dừng lại một lát, nhấc tay cầm chung trà ngũ sắc giả cổ, dùng nắp đẩy vụn lá trà qua một bên, uống một ngụm trà để Lăng Dung có thời gian suy nghĩ kĩ càng hàm ý trong lời nói của tôi. Thấy nàng ta nghiêng đầu lẳng lặng không đáp, tôi tiếp tục: "Thực ra ngày đó Hoàng hậu cầu xin cho muội, Hoàng thượng không lập tức đồng ý, mà khi tỷ đi thì Hoàng thượng lại đồng ý ngay, muội hẳn đã hiểu rõ nguyên do bên trong. Sủng ái chính là lý do chủ yếu, chẳng liên quan gì đến địa vị tôn sủng hay không. Chỉ xem xem Hoàng thượng có quan tâm đến một người, có sẵn lòng hao tâm tổn sức vì người đó hay không thôi. Thực ra, hôm đó Hoa Phi có đến gặp Hoàng thượng trước tỷ, đến để làm gì thì muội cũng biết rồi đấy. Do đó, chân tướng sự việc đương nhiên là quan trọng, nhưng lòng của Hoàng thượng hướng về ai mới quan trọng." Lăng Dung ngẩng đầu, dịu giọng thưa: "Lăng Dung đa tạ tỷ tỷ." Tôi cầm tay của Lăng Dung, tay áo nàng ta tuột xuống, để lộ cổ tay trắng nõn, chiếc vòng bằng bạc trơn, không có hoa văn, vì đeo đã lâu nên màu bạc đã ngả vàng ảm đạm. Tôi bảo: "Khi muội mới đến nhà tỷ thì đã đeo chiếc vòng này rồi, lâu như vậy mà muội vẫn chưa đổi sang chiếc khác sao?" Tôi nhìn thẳng vào nàng ta một thoáng rồi lại nhìn xuống chiếc vòng. "Phụ thân của muội khổ sở lắm mới đưa được muội vào cung tham gia tuyển tú, dốc hết tài sản, chỉ để muội sống cuộc sống thê thảm, cả đời không được sủng ái trong cung hay sao? Muội không được sủng ái thì sẽ đem lại gì cho vận mệnh của phụ thân muội, gia tộc muội?" Lăng Dung nghe xong, hai vai run lẩy bẩy, cây trâm ngọc thạch trên mái tóc tỏa ra ánh sáng lành lạnh dưới ánh nắng. Tôi biết nàng ta đã dao động, hoặc có lẽ lòng nàng ta đã bắt đầu dao động trước đó rồi, lời khuyên này của tôi đã giúp nàng ta kiên định hơn. Tôi buông tiếng thở dài, không khỏi cảm thương: "Muội cho rằng người trong hậu cung tranh giành sủng ái chỉ vì vinh dự riêng của bản thân hay sao? "Sinh trai đừng mừng, sinh gái đừng lo, chỉ không ai bằng Vệ Tử Phu đứng đầu thiên hạ", câu nói đó không chỉ đúng ở thời Hán Vũ Đế thôi đâu. Hoàng thượng anh minh tuy không đến nỗi như thế nhưng thử hỏi người khác ai dám khinh thị gia tộc của muội, khinh thị phụ thân muội cơ chứ?" Trong lòng bàn tay tôi, bàn tay lạnh giá của Lăng Dung từ từ ấm lên đôi chút, tôi thuận tay tháo chiếc vòng lưu ly xanh biếc trên tay, đeo cho Lăng Dung, trên cổ tay trắng muốt như ngọc, chiếc vòng trông như nước xuân xanh biếc, khiến chiếc vòng bạc trơn trông càng trở nên ảm đạm, thất sắc. Trên chiếc ký nhỏ bên cửa sổ có bày mấy bồn hoa sơn chi, là Hoa phòng vừa dâng lên, vẫn chưa nở, chỉ mới nhú vài ba chiếc lá non, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu rọi trên mặt lá, trông như phỉ thúy trơn bóng. Lăng Dung ngồi tựa vào cửa sổ, bên ngoài màn cửa, lá cây ngô đồng mờ mờ ảo ảo đổ bóng lên thân hình mảnh mai của nàng ta, càng cho thấy vẻ gầy guộc đáng thương. Tôi lục lấy mảnh đoạn thêu quạ lạnh trong chiếc giỏ mây, bảo Lăng Dung: "Mẫu thêu này của muội màu sắc không tồi, đường kim mũi chỉ linh hoạt, chắc muội đã bỏ không ít công sức, đẹp lắm." Lăng Dung không ngờ tôi lại lấy ra mẫu thêu này, vẻ mặt ngượng ngùng, đứng ngồi chẳng yên, bất giác vo tròn mảnh đoạn trong tay, chỉ để lộ cánh quạ đen thêu trên góc. Tôi vuốt vuốt đóa hoa ngọc đính ở thái dương, trong lòng thoáng chút chua xót: " 'Mặt ngọc nghĩ thua màu quà lạnh, Còn mang bóng nhật điện vàng bay.' Tâm sự của nữ nhân trong cung chưa hẳn đã giống nhau, nhưng nỗi lòng lưu luyến của con gái, cổ kim đều như vậy. Nỗi cô độc, lạnh lẽo của Ban Tiệp dư trong Trường Tín cung, tỷ muội ta đều từng nếm trải. Nhưng muội nguyện ý giống Ban Tiệp dư, cả cuộc đời cô độc đến già trong thâm cung sao?" Tôi không nói thêm nữa. Nói đến mức này rồi, có nói thêm cũng vô ích. Quyền lựa chọn nằm trong tay nàng ta, tôi chỉ có thể giúp nàng ta đến đây mà thôi.