Chương 01
Chương 1: Kim Lũ Y
Quay lại Nghi Phù quán, Cận Tịch hỏi tôi: “Tiểu chủ dám chắc rằng An Tuyển thị nhất định sẽ được Hoàng thượng sủng ái hay sao?
“Ngươi nghĩ sao?” Tôi tủm tỉm cười, hỏi lại nàng ta. “Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng tỏ hơn người trong cuộc, thực ra ngươi biết rõ câu trả lời mà.”
Cận Tịch thưa: “Lăng Dung tiểu chủ có giọng ca uyển chuyển, hơn hẳn Diệu Âm nương tử ngày đó, thêm vào đó, tính tình tiểu chủ lại nhút nhát, cẩn thận, dịu dàng ít nói, hẳn là sẽ được Hoàng thượng rủ lòng thương.”
Tôi gật đầu đồng ý: “Không sai. Hoàng hậu cao quý, Hoa Phi diễm lệ, Phùng Thục nghi đoan trang, Tào Tiệp dư trầm tĩnh, Tần Phương nghi ôn nhu, Hân Quý tần thẳng thắn, phi tần trong hậu cung ai cũng có ưu điểm riêng, nhưng đều xuất thân danh môn, có phong thái của đại gia khuê tú. Còn Lăng Dung là ngọc bích nhà nghèo, phong thái thanh tân mới mẻ chính là thứ mà Hoàng thượng đang thiếu. Thường thì thứ gì càng ít càng quý.”
“Nhưng mà…” Cận Tịch vẫn còn băn khoăn. “Lăng Dung tiểu chủ yên lặng đã lâu, tựa hồ không để ý gì đến sủng hạnh của Hoàng thượng.”
“Lâu nay quả là như thế thật, nhưng trải qua chuyện của phụ thân An Bỉ Hòe, nàng ta ắt đã hiểu rõ trong cung cấm không có sự sủng ái của Hoàng thượng thì chỉ khiến người khác coi thường, ức hiếp gia tộc mình. Nàng ta là người rất có hiếu. Ngươi có nhớ lần ta tặng vải tố cẩm cho nàng ta không?”
“Nô tỳ nhớ rõ chứ! Lăng Dung tiểu chủ hết sức vui mừng, không giống như thường ngày.”
Tôi gật đầu. “Ngươi nghe qua câu: Mặt ngọc nghĩ thua màu quạ lạnh, còn mang bóng nhật điện vàng bay chưa?”
“Nô tỳ kém tài, nghe qua tựa hồ câu thơ có ý cảm thương thân thế.”
Tôi thở dài buồn bã. “Dung mạo đẹp đẽ cũng chẳng bằng quạ đen trong ánh chiều buông, ít nhất nó còn đem theo được bóng nắng từ điện Chiêu Dương quay về. Lăng Dung nhìn bóng thương thân, cảm thương thân thế của mình như vậy đấy. Ta thấy nàng ta như vậy thì cũng không khỏi đau lòng. Chỉ có điều, nàng ta cuối cùng cũng đã sinh lòng trông đợi ân huệ của Hoàng thượng. Ta không biết chuyện này đối với ta và đối với nàng ta mà nói, có phải thực sự là chuyện tốt hay không?”
“Tiểu chủ vốn băn khoăn không biết có nên giúp đỡ Lăng Dung tiểu chủ hay không, giờ Lăng Dung tiểu chủ đã có ý định này thì tiểu chủ cũng không cần phiền não nữa.”
“Chỉ cần có chút ngưỡng mộ và kỳ vọng vào vinh sủng, phú quý thì những ngày như đang ở chốn lãnh cung sẽ không phải chịu đựng bao lâu nữa. Ta đã cố ý nhắc nhở nàng ta thêm vài câu, hẳn là chẳng mấy ngày nữa, nàng ta sẽ có quyết định cuối cùng thôi!” Nói xong, trong lòng vẫn còn chút áy náy, tôi buồn bã thở dài một hơi, quay sang bảo Cận Tịch: “Có phải ta quá đáng quá không, biết rõ trong lòng nàng ta vẫn còn nhiều quyến luyến, nhưng vẫn dẫn dắt nàng ta đi theo con đường này.” Trong lòng càng lúc càng khó chịu. “Nơi ta dẫn nàng ta tới chính là giường của phu quân ta.”
Cận Tịch thưa: “Tiểu chủ có nỗi khổ riêng của người. Xin tha cho nô tỳ nhiều chuyện, hiện giờ, tuy tiểu chủ được Hoàng thượng yêu thương, nhưng một là không có con cái để dựa dẫm, hai là Hoa Phi nương nương đã ngóc đầu lên được, ba là mất đi sự giúp đỡ của My Trang tiểu chủ, nhìn qua thì tưởng là vinh quang khôn cùng, thực ra lại bị cô lập không ai giúp đỡ, thứ vinh quang này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.”
Tôi thở dài, khóe mắt bất giác ươn ướt. “Lẽ nào ta không hiểu rõ kia chứ! Hoàng thượng hiện giờ hết sức sủng ái ta nhưng bởi sự sủng ái đó mà trong hậu cung có biết bao người đang chằm chằm dõi theo ta như hổ đói, chỉ cần nghĩ tới thôi, ta đã cảm thấy vô cùng sợ hãi.” Tâm tình của tôi dần bị kích động: “Nhưng ta không thể mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng được, chỉ có sự sủng ái của Hoàng thượng, ta mới có thể sống sót trong chốn hậu cung này. Không! Cận Tịch, y là phu quân của ta, là người ta yêu thương mà.”
Cận Tịch nghiêm mặt, thưa: “Xin tiểu chủ suy nghĩ cho kĩ. Hoàng thượng không chỉ là phu quân của tiểu chủ người, mà còn là phu quân của tất cả các nương nương, tiểu chủ trong hậu cung.”
Lòng tôi trăm nỗi tơ vò. “Hoàng thượng trước tiên là vua của một nước, sau đó mới là phu quân của ta. Nặng nhẹ, hoãn gấp trong lòng ta đều hiểu rõ, nhưng đối với Lăng Dung, ta không nhẫn tâm được, đối với Hoàng thượng, ta lại không nỡ nhường đi. Cận Tịch, ta thật vô dụng quá!”
Cận Tịch thẳng lưng quỳ xuống, thưa: “Tiểu chủ thực sự không cần tự coi nhẹ bản thân mình như thế. Trước đây, Hoa Phi nương nương có Lệ Quý tần, Tào Dung hoa tương trợ, giờ chỉ còn lại mỗi mình Tào Tiệp dư, nhưng bọn người Tần Phương nghi, Điềm Quý nhân, Lưu Lương viện chưa hẳn là không có ý muốn quy phục dưới trướng nàng ta. Tiểu chủ chỉ có một mình, thực sự rất cần sự giúp đỡ của người có thể tin tưởng được. Nếu không, phụ thân của Lăng Dung tiểu chủ chính là tấm gương tày liếp cho gia tộc của tiểu chủ đó.” Có thể nhìn thấy ánh nước loang loáng trong đôi mắt của nàng ta. “Nếu tính mạng mà tiểu chủ cũng chẳng còn thì cần gì đến tình yêu của phu quân nữa.”
Những lời của Cận Tịch như thể hồ quán đỉnh, khiến thần trí tôi lập tức thanh minh, tôi đưa hai tay đỡ Cận Tịch đứng dậy, chân thành cảm tạ nàng ta. “Quả thực phải tạ ơn ngươi. Ta tuy là tiểu chủ của ngươi nhưng vì còn ít tuổi, nhất thời không nhẫn nhịn được. Ngươi nói không sai chút nào, nếu đã biết trước tương lai ai cũng coi ta là kẻ địch thì chi bằng hiện giờ giúp đỡ một người mà ta có thể tin tưởng được. Y là quân vương, vận mệnh định sẵn là ta phải chia sẻ y với người khác. Bất cứ ở địa vị nào, thực sự không nên vì chữ tình mà bỏ quên sinh mệnh của chính mình.”
“Tiểu chủ, nô tỳ hôm nay nói năng vượt quyền, có nhiều mạo phạm, xin tiểu chủ rộng lòng tha thứ!”
Tôi cảm thán thốt lên: “Lưu Chu, Hoán Bích tuy là a hoàn theo ta vào cung, nhưng Lưu Chu tính tình nóng nảy, Hoán Bích thì cẩn thận, cuối cùng vẫn là tuổi nhỏ chưa trải đời. Do vậy, có vài chuyện thực tình ta chẳng thể thổ lộ với bọn họ. Có thể giúp ta nghĩ cách cũng chỉ có mỗi mình ngươi thôi.”
Hai mắt Cận Tịch sáng lên: “Cận Tịch nhất định sẽ luôn ở bên cạnh bầu bạn với tiểu chủ!”
Ngày thứ nhất trôi qua, ngày thứ hai cũng thế, giờ đã là ngày thứ ba rồi.
Trong ba ngày này, Lăng Dung không hề bước vào Nghi Phù quán. Tôi cử người sang hỏi thăm, chỉ gặp mỗi Cúc Thanh. Nàng ta đáp: “Hình như tiểu chủ bị cảm nắng, mấy ngày nay không hề rời khỏi giường.”
Ngẩng đầu nhìn trời, tôi thấy mây đen trĩu nặng, sắc trời u ám, chim én lượn vòng sát mặt hồ rồi bay đi mất, tựa như một trận mưa lớn đang chuẩn bị ập tới. Khô nóng bấy lâu, cuối cùng cũng có một trận mưa lớn rồi.
Tôi bình tĩnh lắng nghe lời hồi báo, lệnh cho người đem ít hoa quả và thuốc trị cảm nắng sang cho Lăng Dung rồi không dặn dò thêm câu nào nữa.
Đêm nay là đêm Mười sáu, Huyền Lăng nghỉ lại tại cung của Hoa Phi. Lúc nửa đêm, sấm vang chớp giật, tiếng sấm đì đùng mãnh liệt lướt qua, kéo theo ánh chớp sáng rỡ khiến cả chân trời sáng tựa ban ngày. Gió ào ào thổi tới khiến cửa sổ kêu kẽo kẹt. Tôi bừng tỉnh, Tinh Thanh nằm canh đêm vội vã thức dậy, dùng móc gió cố định lại cửa sổ, đóng chặt cửa ra vào rồi thắp thêm nến.
Tôi lặng lẽ nằm co quắp trên giường, tay bíu chặt lấy chăn ấm. Từ nhỏ, tôi đã sợ tiếng sấm, nhất là trong những đêm đen có sấm vang chớp giật thế này. Khi còn ở nhà, vào những đêm bão táp, mẹ lúc nào cũng ôm tôi an ủi. Sau khi vào cung, những đêm sấm chớp, Huyền Lăng luôn ở bên cạnh bầu bạn cùng tôi. Còn đêm nay, hẳn là Hoa Phi đang dịu dàng quấn quýt bên y, tình nồng ý đượm đây mà.
Bị bao phong ba mấy ngày nay dằn vặt, tinh thần tôi vô cùng mệt mỏi, cuối cùng cũng òa lên khóc trong câm lặng.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt lụa đỏ sẫm tựa như những đóa hoa li ti nhuốm màu ảm đạm, khiến lớp tơ lụa càng lúc càng mềm mại.
Tôi đã đuổi hết các thị nữ hầu hạ ra ngoài. Càng sợ hãi, tôi càng không muốn có người chứng kiến sự yếu đuối và buồn khổ của mình. Có người bước tới gần, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng mà tôi đang ôm chặt trong lòng. Tôi kinh ngạc quay đầu lại, gọi khẽ: “Tứ lang…”
Y hạ giọng thở dài, để tôi rúc vào lòng rồi quay lưng về phía cửa sổ, che chắn ánh chớp chói mắt giúp tôi. Y dịu giọng an ủi: “Trẫm bˠtiếng sấm làm tỉnh giấc, đột nhiên nhớ ra nàng rất sợ những đêm mưa bão, sấm chớp như thế này…”
Trên người y vẫn còn dấu vết của nước mưa, cảm giác ẩm ướt khiến trái tim đập mạnh vì kinh hãi của tôi dần bình tĩnh trở lại.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Vậy còn Hoa Phi…”
Ngón tay của y nhẹ nhàng đặt lên môi tôi. “Trẫm lo nàng hoảng sợ…”
Tôi không nói gì thêm nữa, bởi y đã giang tay ôm chặt lấy tôi. Tôi cũng không muốn nghĩ thêm gì nữa.
Y cúi đầu, đôi môi lạnh giá dịu dàng đặt lên vầng trán nóng hổi rớm đầy mồ hôi của tôi. Trong khoảnh khắc dịu dàng, thắm thiết ngắn ngủi này, tựa hồ tôi đã tìm được sự an toàn tạm thời trong hiện thực.
Tôi nghĩ, có lẽ nhờ có y, tôi mới được tiếp thêm dũng khí để tiếp tục đấu tranh với bọn họ, dẫu là… chẳng có cuộc chiến nào khi không dừng lại cả…
Bốn bề chỉ vẳng lại tiếng nước chảy, mưa rơi liêu xiêu, hơi nước mát lạnh dần lan tỏa, từ từ làm tan biến cái nóng nực của mùa hè.
Oi bức lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc ngon lành.
Sau đêm mưa dông gió giật đó, lúc tôi tỉnh lại thì trời đã trong xanh, quang đãng.
Hầu hạ Huyền Lăng thay áo tới buổi chầu sớm xong, tôi lại nằm xuống, mơ màng ngủ hồi lâu rồi mới thức dậy.
Ánh bình minh nhạt nhòa như sương khói, trong không khí ẩm ướt thoảng hương sen thơm ngát và hơi nước trong lành. Cửa vừa mở, tôi đã thấy Lăng Dung một mình đứng ở bên ngoài, sắc mặt ửng hồng, trên tóc dính đầy những giọt sương trong suốt, lóng lánh sáng rỡ như hư ảo dưới ánh mặt trời. Tôi lấy làm lạ, hỏi nàng ta: “Sao lại đến sớm như vậy? Muội đã khỏe hẳn chưa?”
Một cơn gió thổi qua, trên mặt đất phủ đầy hoa tàn lá rụng. Sương khói bềnh bồng, ánh mặt trời xuyên qua tán cây lốm đốm rọi xuống người Lăng Dung, như mộng như ảo.
Nàng ta ngẩng lên, nở nụ cười dịu dàng, xinh đẹp, yểu điệu hành lễ với tôi rồi thưa: “Lăng Dung trước giờ cứ khăng khăng làm theo ý mình, chẳng khác gì như mang bệnh trong người. Hôm nay khỏi bệnh, thần trí tức thì sáng rõ, vỡ lẽ được mọi chuyện.”
Tôi hiểu ý tủm tỉm cười, nắm lấy tay nàng ta. “Bệnh đã khỏi hẳn rồi thì nên thường xuyên ghé qua chỗ tỷ chơi.”
Nàng ta chìa cánh tay trắng nõn như ngó sen về phía tôi, mỉm cười đáp: “Lăng Dung mất mấy ngày trời mới dùng tố cẩm do tỷ tỷ tặng thêu thành thứ này, đặc biệt đem đến để tỷ tỷ cùng thưởng thức.”
Tôi và nàng ta nắm tay nhau đi vào trong, ngồi xuống đối diện.
Trên mặt vải tố cẩm trắng muốt như sương tuyết có thêu một gốc đào cành lá xum xuê, hoa đào rực rỡ như ráng màu, lộng lẫy, huy hoàng.
Lăng Dung cụp mi cười khẽ, giọng nói trong trẻo như tiếng châu ngọc va vào nhau: “Muội muội cảm thấy thêu một chú quạ co ro mang theo ánh nhật nguyệt từ điện Chiêu Dương chẳng bằng một gốc hoa đào nở rộ trong Thượng Lâm uyển, có như vậy mới không phụ lòng tấm tố cẩm quý giá này.”
Tôi tháo chiếc trâm hoa đào bằng vàng đính hạt châu trên đầu xuống, cắm xiên vào búi tóc thấp dẹt, trơn bóng của Lăng Dung, chuỗi tua dua đính đầy châu ngọc rủ dài càng làm tăng thêm vẻ nhu mì, tươi tắn của nàng ta. Tôi cất giọng ngâm khe khẽ: “Đào tơ mơn mởn xinh tươi. Hoa hồng thơm đặc dưới trời xuân trong[1]. Muội muội đương nhiên sẽ Nên bề gia thấấm nồng thuận vui[2].”
[1] Đào Yêu 1 trong Kinh thi của Khổng Tử. Dịch thơ Tạ Quang Phát. Nguyên tác: “Đào chỉ yêu yêu, chước chước kỳ hoa.”
[2] Nguyên tác: Nghi thất nghi gia – Đào Yêu 1. Dịch thơ Tạ Quang Phát.
Lăng Dung tự mình chú tâm trang điểm một phen, chiếc váy dệt trắng óng ánh sắc xanh lục dài quết đất, cổ tay áo thêu một đóa sen tinh xảo bằng tơ mảnh màu hồng nhạt, lưng thắt dây lụa màu vàng nhạt, càng làm tôn thêm thân hình mảnh mai như liễu rủ của nàng ta, yêu kiều như cánh chim yến chao nghiêng gió. Mái tóc cũng được vấn đơn giản, đằng trước chỉ rẽ ngôi giữa, rồi dùng lược bạch ngọc quấn hờ sau đầu, cài thêm hai cây trâm đính hạt châu vụn nhưng lại lộ ra vẻ đẹp tự nhiên, thanh tân mà nhã nhặn.
Tôi lại hao tổn tâm trí lựa chọn y phục, cuối cùng chọn chiếc váy lụa khinh la màu đỏ rực, trên có thêu hoa hải đường say giấc mùa xuân, mặt vải có thêu ẩn hoa liền cành, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng có thể thấy được sắc vàng óng ánh nhàn nhạt nổi lên. Toàn thân như được vây quanh bởi ráng màu diễm lệ, cực kỳ quý phái. Tất cả chỉ nhằm tôn lên vẻ “phù dung mọc nước trong, thiên nhiên điêu khắc thành” của Lăng Dung.
Lăng Dung như nét xuân dịu dàng nhất trên nhành liễu rủ tháng Hai, tôi lại là ráng hồng rực rỡ nhất dưới góc trời buổi tà dương. Đẹp thì đẹp thật, quý thì quý thật nhưng giữa tiết trời nóng nực thế này, vẻ đẹp thanh tân so với nhan sắc rực rỡ thì sẽ càng dễ khiến lòng người xao động.
Sáng sớm nay thật đẹp, gió mát rười rượi từ xa thổi lại, mang theo hương thơm thoang thoảng của lá sen và rau sậy. Bầu trời xanh ngắt, trong trẻo tựa mảnh ngọc lưu ly thượng hạng, mây trắng như bông tựa giấc mộng phù hoa phơn phớt, tiếng ve lác đác, hoa hợp hoan nở rộ, khẽ rung rinh trong gió, thoáng nhìn tựa như cả gốc cây đang tung mình nhảy múa.
Dẫu nhìn từ góc độ nào, cảnh vật cũng hết sức tươi đẹp.
Tôi nắm tay Lăng Dung, dạo bước men theo hành lang. Bốn bề đều là hành lang quanh co, nhịp cầu uốn khúc, bên trên có quét sơn vàng ngũ sắc, vô cùng mỹ lệ, cửa sổ rộng bốn mặt chạm khắc lúc này đều mở toang, bốn bề gió lộng. Ở giữa hồ Phiên Nguyệt, uyên ương, cò vạc đùa chơi tắm mát, dõi mắt nhìn thì thấy con nào cũng có lông vũ óng mượt, màu sắc sặc sỡ, đẹp đẽ vô cùng. Một gốc cây mọc ngay mép nước, cành nhánh đâm xiên, khẽ đong đưa trước gió, xen kẽ trong lá xanh um tùm là những cụm hoa to nhỏ màu hồng diễm lệ, thỉnh thoảng cánh hoa lả tả rơi xuống, tựa như tấm màn hương phấp phới.
Tôi nói nhỏ với nàng ta: “Nếu cứ dẫn muội đến giới thiệu với Hoàng thượng như bình thường thì cũng được, nhưng làm vậy dẫu được Hoàng thượng để mắt đến thì cũng chưa chắc đã động tâm với muội, chỉ được vài ba ngày sẽ quên ngay. Như thế hóa ra lại là hại muội.”
Lòng bàn tay Lăng Dung không ngừng túa mồ hôi, vừa nhớp nháp vừa lạnh giá, nàng ta chỉ cúi đầu nhìn xuống chân. “Tỷ tỷ nói đúng lắm!”
“Nếu muốn gặp thì phải làm sao để gặp lần đầu tiên đã xiêu lòng.” Tôi nhìn lên bầu trời xanh ngắt, dừng lại, nói: “Hằng ngày, Hoàng thượng sau khi bãi triều đều đi ngang qua nơi này, cũng sắp đến giờ đó rồi. Muội cứ cao giọng cất tiếng hát đi!”
Lăng Dung gật đầu, nắm chặt tay tôi rồi cất giọng ngân nga: “Áo vàng chàng tiếc mà chi, tiếc chăng là tuổi xuân thì chóng phai. Hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô[3].”
[3] Bài Kim lũ y của Đỗ Thu Nương, nguyên tác: “Khuyến quân mạc tích kim lũ y, khuyến quân tích thủ thiếu niên thì. Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.”
Tôi vỗ vỗ vào tay nàng ta, hoan hỉ cất tiếng khen ngợi: “Hay lắm, khiến người nghe phải ngây ngất, say sưa.”
Lăng Dung tủm tỉm cười rồi e thẹn cúi đầu.
Chợt nghe một tiếng nói từ xa vẳng lại: “Ai vừa hát đó?”
Tôi vừa nghe giọng nói này đã biết ngay là không ổn, bèn quay đầu, hành lễ theo đúng quy củ: “Hoa Phi nương nương kim an!”
Lăng Dung đã lâu chưa chạm mặt Hoa Phi, vừa nhìn thấy nàng ta đã bất giác lộ vẻ hốt hoảng, quỳ xuống đất, dập đầu không ngớt.
Hoa Phi cho chúng tôi đứng dậy, ánh mắt lãnh đạm lướt qua mặt tôi: “Chân Tiệp dư học ca hát từ khi nào đấy nhỉ, vừa biết hát vừa biết múa, đúng là để cho bản cung phải rửa tai rửa mắt dõi theo.”
Tôi tủm tỉm cười, thưa: “Nương nương quá khen rồi. Thần thiếp sao có được giọng ca như thế, vừa rồi là Tuyển thị An thị cất tiếng hát đấy chứ!”
Hoa Phi liếc mắt nhìn sang Lăng Dung đang đứng bên cạnh tôi, thấy nàng ta cụp mắt, cúi đầu thì đột nhiên đưa tay nhấc cằm của Lăng Dung lên, hai mắt hơi nheo lại. “Vẻ ngoài cũng không phải là quá khó coi.”
Lăng Dung đang kinh hãi đến tái mặt, nghe Hoa Phi nói như vậy mới trấn tĩnh hơn một chút. Ai ngờ đột nhiên Hoa Phi làm khó, cất tiếng mắng: “To gan! Dám hát những lời đồi bại như thế ngay trong vườn ngự?”
Lăng Dung rùng mình, mặt lộ vẻ khiếp hãi, quỳ phục xuống. “Thần thiếp không dám!”
Hoa Phi lạnh lùng quan sát Lăng Dung, hẳn là thấy nàng ta có vẻ lạ mặt, hồi lâu mới thốt lên: “Bản cung tưởng là ai xa lạ, hóa ra là con gái của An Bỉ Hòe mấy hôm trước vừa Hoàng thượng tha tội.” Mặt nàng ta lộ vẻ khinh thường. “Con gái của tội thần, không chịu ở trong phòng đóng cửa tu tỉnh mà còn ưỡn ẹo qua lại trong vườn ngự?” Lời vừa dứt, đám cung nữ, nội giám đi theo Hoa Phi không nhịn được đều che miệng cười phá lên.
Lăng Dung nghe thấy vậy, bất giác tức tối đến mức muốn òa lên khóc, ra sức cắn môi nhẫn nhịn, thưa rằng: “Phụ thân của thần thiếp không phải là tội thần!”
Tôi cũng xen vào: “Phụ thân của An tuyển thị vô tội được thả, khôi phục chức quan, không phải là tội thần.”
Hoa Phi hơi biến sắc, lộ rõ vẻ lạnh lùng. “Có nhiều khi vô tội được thả không có nghĩ là thực sự không có tội. Nguyên nhân bên trong, đáng lẽ Tiệp dư phải hiểu rõ hơn ai hết.” Quay sang phía tôi, nàng ta tiếp tục lên tiếng. “Tuyển thị nhỏ bé không biết quy củ thì thôi. Sao đến cả Tiệp dư cũng không biết dạy dỗ lễ nghĩa, liêm xỉ cho ả ta vậy?”
Tôi bất giác há hốc miệng không hiểu đầu đuôi, đưa mắt nhìn sang Lăng Dung không biết phải đối đáp thế nào mà đành thưa: “Chỉ là một khúc ca mà thôi, có liên quan gì đến lễ nghĩa, liêm sỉ, tần thiếp chưa rõ, mong nương nương chỉ dạy.”
Mặt Hoa Phi lộ vẻ đắc ý, đôi mắt đẹp chằm chằm nhìn tôi, nói: “Tiệp dư tinh thông thi thư mà cũng có điều chưa rõ hay sao?” Tôi nhẫn nhịn không đáp, Hoa Phi bèn hỏi: “Vậy thì bản cung hỏi ngươi, bài hát này do ai viết?”
“Bài hát này tên là Kim lũ y, do Đỗ Thu Nương[4] thời Đường sáng tác.”
[4] Theo Đỗ Thu Nương thi tự của Đỗ Mục thì Đỗ Thu Nương là một nữ nhân ở Kim Lăng thời Đường, họ Đỗ tên Thu. Vốn là thiếp của tiết độ sứ Lý Kỹ, nổi tiếng với bài Kim lũ y. Sau vào cung, được Hiến Tông sủng ái. Mục Tông lên ngôi, trở thành bảo mẫu của hoàng tử. Hoàng tử bị phế, Thu Nương quay lại cố hương, già cả không nơi nương tựa. Lúc xưa, cái tên này dùng để chỉ nữ nhân tuổi già nhan sắc tàn phai.
“Đỗ Thu Nương lúc đầu là thiếp của Lý Kỹ, sau đó Lý Kỹ mưu phản bị xử tử, Đỗ Thu Nương lại theo hầu hạ Đường Hiến Tông, được triệu vào cung làm Thu Phi, được Hoàng thượng sủng ái. Thân là gia quyến của phản thần, lại một thân thờ hai chồng, những lời đồi bại của nữ nhân bất trinh bất nghĩa như thế mà có thể cất giọng hát hò trong cung hay sao?”
Lăng Dung nghe nàng ta giải thích như vậy, bèn không ngừng dập đầu thỉnh tội.
Tôi nhún gối hành lễ, thưa rằng: “Nương nương nói vậy cũng đúng. Nhưng Đỗ Thu Nương không phải cam tâm tình nguyện làm gia quyến của phản thần. Huống gì sau khi nhập cung, nàng ta tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, giúp đỡ triều chính, coi như cũng là lấy công chuộc tội. Mục Tông lên ngôi lại lệnh cho nàng ta làm bảo mẫu của hoàng tử, hẳn không phải là kẻ chẳng có ưu điểm gì. Xin nương nương minh giám!”
Hoa Phi mỉm cười xảo quyệt, ánh mắt lại lạnh lùng, u ám hướng thẳng về phía tôi. “Chân Tiệp dư quả là rất giỏi tranh cãi đấy!” Nụ cười chưa tan, mặt nàng ta đã đanh lại, lời nói ẩn chứa tức giận, uy nghiêm: “Gia phạm của Tư Mã Quang[5] có nói: ‘Đàn bà lấy hiền thục là đức, không nên tưởng cãi bừa là hay.’ Tiệp dư sao lại không biết tuân theo chút đức của đàn bà ấy, cưỡng tử đoạt lý, nói lời phạm thượng?!”
[5] Tư Mã Quang thời Tống có viết quyển Gia Phạm, chủ trương nữ giới nên đọc những sách như Luận ngữ, Hiếu kinh, Nữ giới, Liệt nữ truyện, cho rằng nữ nhân: Thân là vợ người, cần có sáu đức: một là hiền thục, hai là trong sáng, ba là không ghen tỵ, bốn là tiết kiệm, năm là cung kính, sáu là chăm chỉ. Y cũng là kẻ tôn sùng quan điểm nam tôn nữ ti, trong đoạn Dạy con cháu có đề xuất: Chồng là trời, chồng là đất. Chồng là mặt trời, vợ là mặt trăng. Chồng là dương, vợ là âm. Trời cao ở trên, đất thấp ở dưới, mặt trời luôn tròn, mặt trăng có khuyết, dương là chủ đạo sinh ra vạn vật, âm ôn hòa dưỡng vạn vật. Do đó, là vợ nên lấy hiền thục là đức, không nên tưởng cãi bừa là hay.
Chiêu này của nàng ta vừa sắc bén vừa bất ngờ, trán tôi đầm đìa mồ hôi lạnh, tôi nhỏ giọng thưa: “Tần thiếp không dám!”
Lăng Dung vội lách đến trước mặt tôi, nghẹn ngào thưa: “Chân Tiệp dư không phải là cố ý, xin nương nương tha tội!”
Hoa Phi “hừ” lạnh một tiếng: “Bản thân mang tội mà còn dám cầu xin cho người khác sao?! Đúng là tỷ muội tình thâm mà!” Rồi nàng ta đột nhiên mỉm cười, nụ cười mỹ lệ chẳng hợp chút nào với giọng điệu của nàng ta lúc này, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy ớn lạnh. “Bản cung thân là người đứng đầu phi tần trong cung, nhất định sẽ dốc hết sức lực dạy dỗ hai vị muội muội tuân thủ quy củ.” Rồi quay ra sau, hạ lệnh: “Người đâu…” Tuy hiện giờ nàng ta có có quyền phụ trợ quản lý lục cung nhưng vẫn có địa vị cao quý nhất sau Hoàng hậu, không biết nàng ta định xử lý tôi và Lăng Dung như thế nào đây?
“Bộp bộp!” Hai tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm đến từ tận trời cao. Chưa thấy người đâu nhưng giọng nói đã vọng vào tai: “Giọng ca tuyệt thật!”
Ngẩng lên nhìn thì thấy lọng thêu chín rồng ngũ sắc phất phơ đón nắng, lọng che xanh biếc xen lẫn với lọng tía chói mắt. Huyền Lăng chắp tay đứng sau lưng Hoa Phi, Hoàng hậu thấp thoáng nụ cười mỉm xa cách trên khóe môi, lẳng lặng đứng cạnh Huyền Lăng. Lý Trường dẫn theo loan giá nghi trượng đứng hầu hai bên, im phăng phắc không một tiếng động, chẳng biết đã đến tự khi nào. Không biết chuyện xảy ra hôm nay đã bị Hoàng đế và Hoàng hậu chứng kiến được bao nhiêu.
Lúc này tôi mới bình tĩnh trở lại, vui mừng đến suýt phát khóc.
Hoa Phi ngẩn ra rồi vội vã quay người, hành lễ: “Hoàng thượng vạn phúc! Hoàng hậu vạn phúc!”
Cả đám người chen chúc quỳ mọp dưới đất. Huyền Lăng vờ như không nhìn thấy, di chuyển qua đám người, giơ tay đỡ tôi đứng dậy, ánh mắt dịu dàng. “Hiếm khi nào nàng lại trang điểm, ăn mặc lộng lẫy thế này.” Tôi đứng dậy rồi nép vào cạnh y, mỉm cười dịu dàng đáp lại.
Lúc này Huyền Lăng mới ra lệnh cho đám người của Hoa Phi đứng dậy, nhìn sang tôi, nói: “Từ xa đã nghe thấy có người ca hát, không ngờ lại là nàng.” Nói xong liếc mắt nhìn sang Hoa Phi. “Hôm nay khí trời mát mẻ, vườn ngự náo nhiệt thật!”
Hoa Phi muốn nói gì đó lại thôi, rồi chuyển sang giọng mềm mại, thưa: “Hoàng thượng bãi triều rồi sao, có mệt hay không?”
Huyền Lăng không trả lời ngay, một lát sau mới nửa cười nửa không nói với Hoa Phi: “Mới sáng sớm như vậy, Hoa khanh có mệt hay không?”
Tôi tủm tỉm cười, thưa: “Hoàng thượng đến đứng lúc lắm, Hoa Phi nương nương và thần thiếp đang thưởng thức giọng hát của An muội muội đây.”
Y nắm lấy tay tôi, “ồ” lên một tiếng rồi hỏi Hoa Phi: “Vậy sao?”
Hoa Phi đang ngượng ngùng chẳng biết đáp thế nào, nghe Huyền Lăng hỏi vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thưa: “Vâng ạ!” Rồi miễn cưỡng cười, nói thêm: “Thần thiếp thấy An Tuyển thị hát rất hay.”
Đôi mắt dài của Huyền Lăng hơi liếc ngang, nửa khuôn mặt tuấn tú chợt thoáng lộ nét cười, ôn hòa hỏi Lăng Dung: “Khi nãy trẫm ở xa nghe không rõ ràng lắm, nàng hát lại một lần nữa được không?”
Tôi nhìn sang Lăng Dung vẻ khích lệ. Nàng ta khẽ hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh, hắng giọng rồi cất tiếng hát.
Giọng hát của Lăng Dung tựa như hoa sen trong đầm, ngào ngạt nõn nà, lại giống như gió nhẹ thổi bèo trôi, thanh tân mê người. Du dương réo rắt, lúc trầm lúc bổng, từng âm tiết tròn trịa, hoàn mỹ như xua sao gõ ngọc, lại giống như tơ liễu phất phơ, nhìn tưởng đa tình nhưng hóa ra lại vô tình, vừa ấm áp vừa mát mẻ, dễ chịu không sao diễn tả được. Bao tiếng hát tự xưng là mỹ diệu trên thế gian chợt biết thành vô cùng dung tục, tầm thường, chỉ có tiếng ngọc vỡ nơi Côn sơn, tiếng cỏ lan ứa sương mới miễn cưỡng so bì đôi chút.
Tôi vừa bất ngờ lại vừa cảm thấy buồn tủi. Thế gian này không ngờ lại có một giọng hát hay đến vậy, trong trẻo như tiếng hoàng oanh, dịu dàng như tiếng nước chảy, mượt mà như tấm lụa trơn, dịu dàng như bồ câu nhỏ… khiến người ta mất hồn ngơ ngẩn, chỉ mơ được đắm chìm trong giọng ca, không bao giờ tỉnh dậy.
Vẻ mặt Huyền Lăng như say như mê. Hoa Phi sau nỗi kinh ngạc thì mặt trở nên khó coi như muốn nứt cả ra. Hoàng hậu chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi sau đó im lặng tủm tỉm cười không nói gì, tựa như đang thưởng thức một khúc nhạc bình thường chứ chẳng có gì mới lạ, đặc biệt.
Tôi không khỏi thầm cảm thấy kỳ lạ, định lực của Hoàng hậu giỏi đến mức này sao?
Một khúc ba hồi cũng dần chấm dứt. Nhưng giai điệu mỹ diệu vẫn còn ngưng đọng, vấn vít giữa không trung, thật lâu mà vẫn chưa chịu tan đi. Huyền Lăng lắng nghe một cách si mê, như đang chìm trong giấc mông.
Hoàng hậu khẽ gọi một tiếng, Huyền Lăng như chẳng hề nghe thấy. Hoàng hậu lại gọi thêm mấy tiếng nữa thì y mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Tôi biết Lăng Dung đã làm được rồi, hơn nữa còn làm rất tốt, tốt hơn hẳn mong đợi.
Hoàng hậu cười tươi như hoa, nói với Hoàng thượng: “An Tuyển thị hát hay thật, giống như tiếng trời vậy!”
Lăng Dung nghe thấy lời khen của Hoàng hậu, sau khi tạ ơn bèn cúi đầu, hạ thấp vầng trán duyên dáng. Huyền Lăng lệnh cho nàng ta ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tựa ráng hồng.
Đôi mắt long lanh như nước hồ thu của Lăng Dung lộ ra vẻ bất an hòa lẫn xấu hổ và nũng nịu. Nét đẹp thẹn thùng của nàng ta thật khiến cho người khác động lòng. Dáng vẻ thẹn thùng và ngơ ngác, yếu đuối của thiếu nữ kia chính là thứ mà hiện giờ chưa một hậu phi nào bên cạnh Huyền Lăng có được. Lúc đồng tiền e lệ gợi tình, phong thái yếu ớt lay động lòng người đó khiến tim tôi không khỏi nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Tâm tình Huyền Lăng vui vẻ, chẳng khác gì bầu trời trong trẻo, xanh ngắt hôm nay. “Hay cho câu ‘Hoa xinh phải bẻ liền tay’!” Y lại hòa nhã hỏi: “Nàng tên là gì?”
Lăng Dung lo lắng nhìn sang tôi. Tôi mỉm cười khích lệ, nàng ta mới trấn tĩnh được đôi chút, giọng lí nhí như muỗi kêu: “An Lăng Dung.”
Nụ cười của Hoa Phi có phần gượng gạo. “Lúc trả lời câu hỏi của Hoàng thượng phải tự xưng là thần thiếp thì mới không gọi là thất lễ.”
Lăng Dung hoảng sợ, ngượng ngùng, đầu càng cúi thấp. “Vâng ạ, tạ ơn nương nương chỉ dạy!”
Hoàng hậu nhìn sang Hoa Phi, nói: “Xem ra về sau, Hoa Phi muội muội và An Tuyển thị sẽ có nhiều thời gian gặp gỡ, muội muội cứ từ từ mà chỉ dạy, thời gian còn nhiều mà.”
Mắt Hoa Phi lóe ánh hào quang rồi lập tức nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng muốt. “Đương nhiên rồi! Nương nương quản lý mọi chuyện trong hậu cung đã vô cùng mệt mỏi, thần thiếp đương nhiên phải chia sẻ cùng người.”
Huyền Lăng chỉ tủm tỉm cười nhìn Lăng Dung, lệnh cho nàng ta đứng dậy, nói: “Được lắm! Giọng ca trong trẻo, người lại càng thanh tân.”
Tôi chỉ lẳng lặng lùi lại hai bước, giữ nụ cười đúng mực mà thân làm thần phi nên có, chuyện đã chẳng cần đến tôi xen vào nữa rồi.
Hoa Phi cùng rời đi với Hoàng đế và Hoàng hậu, tôi viện cớ có chút mệt mỏi, xin được trở về trước.
Huyền Lăng dặn dò tôi nhớ nghỉ ngơi cho khỏe rồi lệnh cho thị nữ đưa tôi về cẩn thận. Lăng Dung cũng muốn cùng theo về với tôi. Huyền Lăng và mọi người mới đi được mấy bước, Lý Trường đã chạy nhanh lại, mời Lăng Dungđi cùng. Lăng Dung áy náy nhìn sang tôi rồi cuối cùng cũng vén váy, rảo bước chạy đuổi theo Huyền Lăng.
Tôi vịn vào tay Lưu Chu chầm chậm quay về, Phẩm Nhi và Tinh Thanh theo sau. Lưu Chu hỏi tôi: “Tiểu thư muốn hồi cung ngay bây giờ sao?”
Tôi khẽ cắn môi dưới, hơi lắc đầu rồi thong thả dạo bước men theo hồ Phiên Nguyệt. Chầm chậm cúi xuống, tôi nhìn thấy vạt váy lộng lẫy kéo lê thê dưới đất, chẳng khác gì mây tía rực rỡ cuồn cuộn ở chân trời. Mẫu thêu hải đường say giấc xuân trên váy, mỗi cánh hoa đều vô cùng kiều diễm, sắc xuân vô tận. Mỗi đường kim mũi chỉ, ngàn tơ vạn sợi, bao nhiêu tâm huyết mới dệt thành tấm lụa lộng lẫy, mỹ lệ thế này.
Thiếu một đường kim, ít đi một mũi chỉ đều không thể đạt đến độ hoàn hảo. Tôi đột nhiên nghĩ bụng, khi mũi kim sắc nhọn đâm xuyên qua lớp tơ lụa mịn màng, trơn bóng này, tơ lụa liệu có đau đớn hay không? Nỗi đau của nó có sánh bằng cảm giác của tôi lúc này hay không?
Trên mặt hồ, hoa phù dung, hoa sen nở rộ, hẳn là không phải mùa hải đường đua nở nữa rồi… Trước đình, một gốc hoa lựu đang nở đầy những đóa hoa lửa đỏ rực. Một trận gió lướt qua, hoa trên cây càng thêm rực rỡ như đang bùng cháy.
Đột nhiên, trong tim tôi chợt thoáng lên một nỗi hoảng sợ mơ hồ, muốn tìm hiểu kĩ nhưng không thể gọi thành tên. Mấy cánh hoa lựu đỏ thắm như máu rơi xuống tay áo, tôi đưa tay nhẹ nhàng phủi chúng đi. Chỉ thấy đôi tay mình trắng ngần như tuyết, mấy cánh hoa lựu dính lại trên tay, đỏ thắm trên nền tuyết trắng, vô cùng chói mắt. Nỗi hoảng sợ càng lúc càng rõ ràng, như nhựa hoa lựu dính vào tay trắng muốt, tạo thành những vết lốm đốm rõ ràng.
Một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống lòng bàn tay.
Cũng có thể đó không phải nước mắt, chỉ là một giọt sương vô tình buông rơi vào sáng sớm mùa hè, hoặc là một giọt nước mưa còn sót lại dưới ánh ban mai sau đêm mưa gió, bão bùng tối qua. Giọt nước ấy khiến trái tim trống vắng của tôi lúc này trở nên ươn ướt.
Tôi ngẩng mặt, nhẹ nhàng lau đi vết nước trên má, hái một cành hoa lựu, giữ chặt trong tay rồi lặng lẽ mỉm cười.