Chương 16
Chương 16: Quý tần
Thân hình nằm đè lên tay tôi nhanh chóng được người nâng dậy, vô số giọng nói chân thành lẫn giả dối rối rít quan tâm hỏi han Đỗ Lương viện: “Sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?” Lại có kẻ vội vàng chạy ra đi mời thái y. Cả đám người vây quanh nàng ta hỏi han ân cần, hầu như chẳng ai để ý xem tôi có bị thương hay không. Tôi nằm gục dưới đất, mũi ngập ngụa mùi bùn đất và hương cỏ dại, nhìn thấy rõ mồn một sắc trắng trong suốt của từng cọng rễ cỏ, hoa rơi đầy mặt đất đỏ như máu. Tôi vùng vẫy cố ngồi dậy, cánh tay đau nhói như muốn gãy rời, thực sự không sao đứng nổi. Kính Phi và Thuần Nhi vội chạy tới, mỗi người một bên cẩn thận đỡ tôi đứng dậy rồi ngồi xuống. Thuần Nhi xót ruột đến mức ứa cả nước mắt, nức nở: “Chân tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Tôi thò tay sờ thử chỗ đau trên mặt, máu dính vào tay, màu đỏ tươi đọng trên ngón tay trắng muốt, phảng chút mùi tanh, tôi bất giác cảm thấy sợ hãi. Tôi trước giờ rất chú trọng nhan sắc, nay bị thương, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không tránh khỏi đau long.
Kính Phi cũng cảm thấy xót xa cho tôi, chăm chú nhìn kĩ một hồi rồi nhỏ giọng an ủi: “Hẳn là khi nãy bị Tùng Tử cào phải, cũng may là vết thương không sâu, chắc không có chuyện gì đâu. Ôi chao, nếu lỡ để lại sẹo thì biết làm sao?”
Làm sao ư? Tôi chỉ biết cười khổ, hiện giờ trong mắt người khác tôi chỉ là một tần phi không biết tự lượng sức mình, tranh sủng với Hoa Phi để rồi thất bại thảm hại, có gì đáng phải quan tâm đâu cơ chứ!
Vết thương nơi cánh tay đau nhức đến mức tôi toát mồ hôi lạnh. Ánh xuân sáng rỡ càng khiến tôi đầu váng mắt hoa, khó khăn lắm mới thốt ra được ba từ: “Không sao đâu!”
Thuần Nhi sợ đến mức mặt tái nhợt, kéo tay áo của tôi, nức nở: “Tỷ tỷ đừng dọa muội mà!”
Tay áo vừa động, cánh tay lập tức nhói đau theo, Kính Phi thấy mặt tôi trắng nhợt bèn quát Thuần Nhi dừng tay. Thuần Nhi sợ đến mức không dám nhúc nhích, chỉ thút tha thút thít đứng yên bên cạnh tôi.
Hoàng hậu vô cùng tức giận, vừa an ủi, dặn dò Đỗ Lương viện đừng lo lắng, vừa cao giọng cấm các phi tần không được làm loạn. Nàng ta quay người mới nhìn thấy tôi đang ngồi xiêu vẹo một bên, vội gọi người: “Chân Tiệp dư cũng không được ổn, mau đỡ Tiệp dư và Đỗ Lương viện vào điện phụ nằm nghỉ, gọi thái y vào chuẩn mạch.”
Khó khăn lắm tôi mới được đặt lưng nằm nghỉ trên giường ở điện phụ, lúc này cũng cảm thấy đỡ hơn đôi chút. Người đến bắt mạch là Chương Di, người đứng đầu Thái y viện. Hoàng hậu sợ Đỗ Lương viện bị động thai nên nóng ruột gọi ngay hắn tới bắt mạch, rồi nhìn sang tôi vẻ bất lực và an ủi. Tôi lập tức ngoan ngoãn thưa: “Xin thái y cứ bắt mạch cho Lương viện muội muội trước, thai rồng là quan trọng hơn cả.”
Hoàng hậu nghe vậy thì thoáng lộ vẻ hài lòng tán thưởng. Chương Di im lặng bắt mạch, Đỗ Lương viện sắc mặt lộ vẻ lo lắng, sốt ruột nhưng thần thái không có gì là mệt mỏi. Bốn bề im lặng không một tiếng động, không biết là do quan tâm đến cái thai của Đỗ Lương viện hay là đang ấp ủ mưu sâu kế độc không thể để lộ cho người khác biết. Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau tê tái nơi cánh tay, lắng nghe tiếng tí tách phát ra từ đồng hồ cát. Bên ngoài ánh xuân huy hoàng, tôi nằm nghiêng trên giường, mắt hoa lên, chỉ cảm thấy ánh xuân cách tôi quá xa, quá xa, thò tay với mãi mà chẳng tới. Bên tai vẳng lại giọng nói khô khan có chút vui mừng của Chương Di: “Lương viện tiểu chủ không có gì đáng lo, thai rồng cũng an ổn, không bị thương tổn. Đúng là hết sức may mắn! Chỉ là tiểu chủ bị hoảng sợ một phen, vi thần kê vài đơn thuốc an thần, uống vào là khỏe ngay.”
Hoàng hậu cũng thở phào nhẹ nhõm, liên tục niệm Phật mấy câu rồi mới lên tiếng: “Vậy thì bản cung cũng yên tâm rồi, nếu không thì chẳng có mặt mũi nào nhìn Hoàng thượng và liệt tổ liệt tông, tội lỗi khôn xiết!”
Sắc mặt của những người khác hết sức phức tạp, không sao diễn tả được, một lát sau, Tần Phương nghi mới cười, bảo: “Chung quy là Đỗ tỷ tỷ phúc lớn, không có chuyện gì là tốt rồi!” Mọi người lúc này mới tươi cười mở miệng an ủi Đỗ Lương viện.
Hoàng hậu lại bảo: “Chân Tiệp dư bên kia cũng bị té ngã, chỉ e đã bị thương, thái y sang xem thử xem thế nào.”
Chương Di khom người vâng mệnh, xem xét tỉ mỉ rồi thưa: “Vết thương trên mặt của tiểu chủ chỉ ở ngoài da mà thôi, thoa ít thuốc là ổn. Chỉ là cánh tay cũng bị thương, phải chịu khó uống thuốc đúng giờ.” Hắn lại ngồi xuống bắt mạch cho tôi. Ánh mặt trời rọi qua song cửa, đổ bóng kỳ dị trên bộ râu hơi ngả sang màu trắng của hắn. Hắn đột ngột đứng dậy, tươi cười thưa: “Chúc mừng tiểu chủ!”
Thuần Nhi sốt ruột hét ầm lên: “Ngươi nói nhảm nhí cái gì thế, tay của Chân tỷ tỷ bị thương đến vậy mà còn chúc mừng?”
Tôi ngẩn người, tựa như thoáng hiểu ra, niềm vui bất giác tràn ngập đáy lòng nhưng vẫn chưa dám tin là thật, hỏi lại hắn: “Ngươi nói là…”
Hắn vái một vái sát đất. “Chúc mừng tiểu chủ, tiểu chủ đã mang thai được gần hai tháng rồi!” Tôi vừa bất ngờ vừa vui sướng, lập tức ngồi thẳng người dậy, cánh tay bị kéo lê đau nhói. Tôi đau quá không chịu nổi kêu lên một tiếng, Hoàng hậu vui vẻ ra mặt, lên tiếng trách móc: “Ngươi đã có thai rồi mà sao vẫn cứ hấp tấp, vội vàng như thế?” Nói xong, nàng ta hỏi kĩ lại thái y: “Thật thế ư?”
Chương Di thưa: “Thần hành y đã mấy chục năm, cũng nắm chắc được mấy phần. Bẩm Hoàng hậu, chỉ có điều Tiệp dư tiểu chủ thân thể yếu ớt, khi nãy lại vừa té ngã, bị hoảng sợ một phen, cái thai có phần không được ổn định lắm. Để thần viết vài phương thuốc an thai bồi bổ để tiểu chủ dùng, rồi nằm yên tĩnh dưỡng thì hẳn sẽ không có gì đáng ngại nữa.”
Hoàng hậu tươi cười, bảo: “Vậy thì phải phiền thái y khổ cực một phen rồi. Bản cung tin tưởng giao Chân Tiệp dư và đứa bé trong bụng nàng ta cho ngươi đó.”
Chương Di thưa: “Vi thần nhất định sẽ tận tâm tận sức.”
Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh tôi, ôn hòa an ủi: “Y thuật của Chương thái y rất giỏi, ngươi cứ an tâm đi!”
Tôi tủm tỉm cười, thưa: “Hoàng hậu hết lòng chiếu cố, thần thiếp vô cùng cảm kích.”
Kính Phi cũng vui vẻ nói: “Thế là tốt rồi. Hôm nay kinh hãi một phen, kết quả là Đỗ Lương viện không bị gì, Chân muội muội lại có tin cui, đúng là song hỷ lâm môn.”
Hoàng hậu luôn miệng phụ họa: “Đúng, đúng thế, Kính Phi, ngày mai ngươi cùng bản cung đến Thông Minh điện cảm tạ trời đất. Cẩn Phi, Hoa Phi cũng đi theo.”
Cẩn Phi nhướng mắt mỉm cười coi như đồng ý. Hoa Phi cười hết sức miễn cưỡng, thưa: “Thần thiếp hai hôm nay người không được khỏe, sẽ không đi đâu.”
Hoàng hậu tỏ vẻ không hài lòng, chợt nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên: “Tỷ tỷ thân thể không được khỏe, Hoa Phi cũng không cảm thấy thoải mái hay sao?”
Hoa Phi bị người khác chặn ngang, lập tức sa sầm nét mặt, quay đầu lại nhìn rồi bảo: “Bản cung tưởng là ai kia… Đoan Phi nương nương đúng là nhanh chân thật!”
Mọi người nghe tiếng đồng loạt quay đầu thì thấy Đoan Phi đang bước tới. Nàng ta chẳng để ý gì đến lời của Hoa Phi. Hoàng hậu cười, bảo: “Đúng là khách quý, sao muội cũng đến đây? Hôm nay đúng là ngày lành, nhìn sắc mặt của muội cũng khỏe lên nhiều.”
Đoan Phi được thị nữ nâng đỡ, khó khăn lắm mới hành lễ xong, thưa: “Đều là nhờ vào hồng phúc của nương nương cả. Thái y dặn dò thần thiếp chịu khó đi dạo nhiều một chút dưới ánh mặt trời mùa xuân, không ngờ vừa mới đến Thượng Lâm uyển đã nghe thấy có chuyện lớn xảy ra ở chỗ của nương nương. Thần thiếp trong lòng không yên, cho nên nhất định phải ghé qua xem sao.”
Hoàng hậu đáp: “Chẳng có gì đâu, chỉ là sợ bóng sợ gió một phen mà thôi!”
Hoàng hậu có phần ngại ngùng, Đoan Phi thân mang trọng bệnh, tuy nói cười với nàng ta nhưng không cho nàng ta tiến lại gần tôi và Đỗ Lương viện. Đoan Phi cũng biết điều, chỉ hỏi thăm hai, ba câu rồi cáo từ.
Tôi nhún mình hỏi thăm Đoan Phi, nàng ta chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng. Tôi để ý thấy nàng ta tuy tập trung nói chuyện với Hoàng hậu, chẳng hề nhìn sang tôi nhưng tay trái để bên hông đối diện tôi nắm chặt thành nắm đấm, cho đến lúc cáo từ mới kín đáo thò một ngón tay từ trong tay áo ra, chỉ thẳng về phía tôi, sau đó tay phải vuốt ve chiếc vòng cổ bằng vàng hình trăng khuyết đeo trước ngực, tựa hồ như vô ý liếc sang tôi một cái.
Tôi ban đầu chỉ cảm thấy lạ, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi hiểu ra ngay.
Đoan Phi vừa bước chân đi. Huyền Lăng nhận được tin lập tức chạy ào tới nhanh như một làn gió, đi thẳng đến giường của tôi, siết chặt tay tôi, chăm chú quan sát hồi lâu rồi ánh mắt dần dừng lại nơi bụng dưới của tôi. Y cứ ngẩn ngơ ngắm tôi, chẳng để ý đến sự có mặt của mọi người, đột ngột ôm chầm lấy tôi, thốt lên: “Tốt quá! Hoàn Hoàn, thật là tốt quá!”
Tôi bị cử chỉ của y làm cho giật mình, đảo mắt nhìn sang thì thấy Hoàng hậu cúi đầu mân mê vạt áo như chẳng hề nhìn thấy, Hoa Phi mặt xanh lè, những người khác cũng lộ vẻ bất ngờ. Tôi vừa thẹn thùng vừa bối rối, vội đẩy y ra rồi thưa: “Hoàng thượng đè lên tay của thần thiếp này.”
Nửa tháng không gặp, Huyền Lăng đã gầy đi đôi chút. Y vội vã buông tôi ra, thấy trên mặt tôi có hai vết cào, vẫn còn rỉ máu, bèn đưa tay vuốt ve má tôi, âu yếm hỏi: “Sao lại bị thương thế này?”
Tôi trong lòng chua xót, nghiêng đầu che đi vết thương trên mặt, thưa: “Thần thiếp xấu xí, không dám nhìn mặt Hoàng thượng.”
Y không nói gì, lại thấy cánh tay của tôi có bôi thuốc cao, quay đầu để ý Đỗ Lương viện cũng đang uể oải nằm dài. Y bèn cau may, quát hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Giọng điệu của y không hề nghiêm khắc, nhưng ánh mắt sắc như dao, nhìn đến đâu tần phi cũng cúi thấp đầu im phăng phắc. Đỗ Lương viện bị một phen khiếp hãi, thấy Huyền Lăng đến nơi mà chẳng hề để ý đến mình, sớm đã ôm một bụng uất ức. Nghe Huyền Lăng hỏi vậy, nàng ta bèn nức nở kể lể đầu đuôi mọi chuyện.
Huyền Lăng vừa nghe đã nổi cơn thịnh nộ. Y chưa kịp nói gì, đám Cẩn Phi, Hoa Phi đã đồng loạt quỳ xuống. Huyền Lăng chẳng thèm nhìn bọn họ, quay sang hỏi Hoàng hậu: “Hoàng hậu thấy thế nào?”
Hoàng hậu bình tĩnh thưa: “Chuyện hôm nay hẳn là các muội muội đều không có ý gây họa.” Hoàng hậu dừng lại một chút, nhìn sang Hoa Phi rồi hời hợt buông một câu: “Hoa Phi ư, chuỗi trân châu không buộc chắc thì không thể trách nàng ta được.”
Huyền Lăng nhướng ày nhưng cuối cùng cũng không phản đối, chỉ lạnh lùng hạ lệnh: “Chuỗi trân châu ư? Đuổi ngay tên làm chuỗi hạt ra khỏi cung, vĩnh viễn không được phép quay trở lại. Nếu còn bị đứt thêm lần nào nữa thì chém đứt cổ hắn cho trẫm.”
Hoa Phi tỉnh bơ như chẳng liên quan đến mình, Cẩn Phi quỳ bên cạnh đã sợ đến mức run lẩy bẩy, khác hẳn với vẻ trấn tĩnh, tự nhiên ngoài vườn khi nãy. Cẩn Phi nghẹn ngào thưa: “Thần thiếp thực tình không cố ý, lúc ấy hộ giáp trên ngón tay của thần thiếp chẳng hiểu sao lại vướng vào bộ lông của Tùng Tử, hẳn là đã làm nó đau nên nó sợ hãi nhảy ra, suýt chút nữa đã làm Đỗ Lương viện bị thương.” Cẩn Phi nức nở không dứt: “Tùng Tử cào vào bàn tay thần thiếp, thần thiếp không giữ được nó, để nó phóng ra ngoài. Cũng may có Chân Tiệp dư xả thân cứu đỡ, nếu không tội thần thiếp thật lớn.” Nói xong, nàng ta chìa tay ra, trên tay phải quả nhiên có hai vết cào rõ mồn một trên bàn tay được chăm sóc kĩ càng, vừa trắng muốt vừa mềm mại.
Huyền Lăng hờ hững hỏi: “Con súc sinh Tùng Tử là do ai nuôi?”
Hoàng hậu kinh hãi vội vã quỳ xuống, thưa: “Thần thiếp có tội. Tùng Tử là do thần thiếp nuôi chơi, trước giờ vẫn ngoan ngoãn, hôm nay đột nhiên phát cuồng như vậy đúng là lỗi của thần thiếp.” Nói xong, nàng ta quay đầu, cao giọng hạ lệnh cho cung nhân bên cạnh: “Tìm con súc sinh ấy, đánh chết nó cho ta, không ngờ lại gây họa lớn thế này, tuyệt đối không thể để cho nó sống nữa!”
Cẩn Phi sợ đến mức không dám ho he một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng gào thê lương của Tùng Tử nhỏ dần. Huyền Lăng thấy Hoàng hậu nói như vậy thì không tiện trách phạt thêm nữa, lườm Cẩn Phi một cái rồi bảo: “Ngươi cũng bị thương nhưng mối họa hôm nay cũng từ ngươi mà ra, phạt nửa năm bổng lộc, quay về cung sám hối đi!” Cẩn Phi mặt tái nhợt, hổ thẹn vô cùng, cúi đầu nức nở không dứt.
Hoàng hậu thở dài, bảo: “Chuyện hôm nay đúng là xảy ra liên tiếp, không sao ứng phó kịp. Nhưng mà Chân Tiệp dư nhà ngươi cũng quá vô tâm đi, đến chuyện mình mang thai mà cũng không biết, lại còn xông ra cứu người. Cũng may là ngươi không bị thương, nếu như có chút xíu gì không ổn thì sẽ ảnh hưởng đến đại sự huyết mạch của hoàng gia đấy.”
Tôi xấu hổ cúi đầu, Hoàng hậu quay sang trách mắng đám Cận Tịch: “Bảo các ngươi hầu hạ tiểu chủ chu đáo, tiểu chủ mang thai là việc lớn như thế mà cũng hồ đồ chẳng rõ. Nếu như hôm nay có gì sơ sót, bản cung sẽ tống hết các ngươi đến phục dịch ở Bạo thất!”
Hoàng hậu rất ít khi tức giận như vậy, tôi không khỏi phải lên tiếng giải thích giúp bọn họ: “Không liên quan gì đến bọn chúng, là do thần thiếp sơ sót không để ý. Trong người cảm thấy mệt mỏi thì cứ nghĩ là mùa xuân nên mới uể oải, kinh nguyệt trễ nửa tháng, thần thiếp trước giờ thân thể không được khỏe lắm, cũng coi đó là chuyện thường. Huống hồ bệnh dịch trong cung vẫn chưa hết hẳn, thần thiếp không muốn làm phiền đến thái y.” Tôi lại cười, nói thêm: “Thần thiếp thấy các vị tỷ tỷ mang thai đều khó chịu buồn nôn, thần thiếp chưa hề cảm thấy như vậy bao giờ.”
Tào Tiệp dư tươi cười bảo tôi: “Ai cũng khen muội muội thông minh, cuối cùng cũng có chỗ khờ dại. Triệu chứng ốm nghén ở mỗi người khác nhau, tùy thuộc vào thể chất của từng người, lúc tỷ mang thai Ôn Nghi công chúa, phải đến tháng thứ tư, thứ năm thì mới bị ốm nghén nặng cơ.”
Hoa Phi cũng hớn hở thưa với Huyền Lăng: “Hoàng thượng không có nhiều con cái, Đỗ Lương viện mang thai chưa được bao lâu, nay Chân Tiệp dư cũng có tin mừng, điều này cho thấy trời cao đã ban phúc cho Đại Chu chúng ta. Thần thiếp xin chúc mừng Hoàng thượng.”
Lời của Hoa Phi vừa khéo đúng ý của Huyền Lăng, quả nhiên y nghe xong vui mừng khôn xiết. Hân Quý tần cũng nói góp vào: “Lúc thần thiếp mang thai Thục Hòa công chúa, thái y từng đinh ninh dặn dò rằng ba tháng đầu tiên cần phải đặc biệt cẩn thận chú ý, hiện giờ Tiệp dư cần phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, trên người vẫn mang thương tích mà.”
Mọi người nhao nhao lên tiếng phụ họa, đa phần là an ủi, khích lệ tôi. Chỉ có Cẩn Phi đứng ở một bên, nức nở không ngớt. Hoàng hậu ra lệnh: “Đưa Tiệp dư muội muội về cung trước, lệnh cho thái y chăm sóc chu đáo.”
Huyền Lăng bảo Hoàng hậu: “Hôm nay là ngày Hai mươi ba rồi, ngày Hai mươi sáu là ngày sắc phong cho Kính Phi. Trẫm lệnh cho Lễ bộ cùng ngày sắc phong Tiệp dư Chân thị làm Hoàn Quý tần, là chủ nhân Đường Lê cung, Hoàng hậu hãy lo liệu mọi thủ tục, lễ nghi còn lại.”
Hoàng hậu mỉm cười nhìn sang tôi, bảo: “Làm thế là phải, tuy có hơi gấp rút một chút nhưng thần thiếp nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa. Huống hồ còn có Hoa Phi giúp đỡ nữa mà, Hoàng thượng có thể an tâm được rồi!” Phải nói là Hoa Phi giỏi tiết chế, vẫn giữ được nụ cười nhàn nhạt trên môi trước mặt Huyền Lăng.
Huyền Lăng mỉm cười hài lòng, cầm tay tôi, đỡ tôi đứng dậy, bảo: “Trẫm sẽ cùng nàng về cung.”
Nằm nghiêng trên giường, tôi nhìn Huyền Lăng sai phái đám Cận Tịch hết sang đông lại sang tây, gọi Lưu Chu bưng trà cho tôi, lát sau lại lệnh Hoán Bích đặt thêm hai chiếc gối để tôi nằm dựa vào cho thoải mái, rồi lại bảo Tinh Thanh đóng cửa sổ không để gió luồn vào ảnh hưởng đến tôi, còn gọi Tiểu Doãn Tử đi lấy chăn tơ tằm loại mềm mại hơn cho tôi đắp. Y khiến ọi người trong phòng tay chân luống cuống, nhưng ai cũng mím môi, cười thầm.
Tôi đẩy đẩy y, bảo: “Thần thiếp đâu đến nỗi ẻo lả dễ vỡ như thế! Làm nhộn nhạo khiến người chẳng được yên.”
Y vỗ vỗ đầu, hiểu ra: “Trẫm đúng là hồ đồ rồi, nàng đang dưỡng thai, đặc biệt ngại ồn ào.” Y bèn lệnh cho bọn Cận Tịch và Tiểu Doãn Tử: “Các ngươi lui ra hết đi!”
Tôi vội xen vào: “Ôi chao, Hoàng thượng đuổi hết bọn họ đi thì lấy ai hầu hạ thiếp nữa!”
Y cầm tay tôi, nhẹ nhàng đặt lên đó một cái hôn rồi dịu giọng: “Để trẫm hầu hạ nàng, thế có được không?”
Tôi cười, bảo: “Hoàng thượng nói vậy sao được chứ? Người không biết sẽ tưởng là thần thiếp kiêu kỳ, ngông cuồng mất.” Tôi chỉnh lại mũ miện bằng vàng hơi bị lệch qua một bên sau lúc chạy vội vàng khi nãy, khuyên y: “Hoàng thượng chẳng phải là lần đầu tiên nghe tin có phi tần mang thai, sao lại cao hứng đến mức này? Hiện giờ Đỗ Lương viện cũng đang mang thai mà.”
Y ôm lấy vai tôi, bảo: “Con của chúng ta, ai mà bì kịp được cơ chứ?” Y khẽ xoa xoa cánh tay bị thương của tôi. “Nàng cũng ngốc thật đấy, có không mang thai nhưng cứ xông tới cứu Đỗ Lương viện, khiến thân thể bị thương thì biết làm sao đây?”
Tôi đưa mắt nhìn cánh hoa đào cắm trong chiếc bình đặt trên trác, hoa nở rực rỡ, tủm tỉm cười, đáp: “Không phải thần thiếp cứu nàng ta, thần thiếp chỉ cứu cốt nhục của Hoàng thượng trong bụng nàng ta mà thôi!”
Y cảm động, ôm chặt lấy tôi, hàm râu lún phún của y khẽ cọ cọ vào má tôi ngưa ngứa, y dịu giọng: “Đồ ngốc! Nàng ta có mang thai thì cũng chẳng sánh được với địa vị của nàng trong lòng trẫm.”
Tôi cúi đầu nhìn, tấm chăn gấm trơn màu đỏ tươi trên có thêu hình chim phượng đậu trên cành ngô đồng bằng chỉ vàng, chỉ bạc rực rỡ, nữ nhân trong cung đều tin rằng mẫu thêu này mang ý nghĩa vợ chồng đồng lòng, gắn bó với nhau. Những mũi thêu chi chít, màu sắc chói lọi, nhìn lâu chói cả mắt, khóe mắt chợt cay cay. Đỗ Lương viện không thể so sánh với tôi, vậy Hoa Phi thì sao?
Huyền Lăng càng áp sát vào tôi, mùi hương Thiên cung xảo trên người y càng nồng đượm. Phòng tôi trước giờ luôn đốt hương nhưng cũng không át được mùi hương đậm đặc này. Thiên cung xảo là loại phấn thơm quý hiếm mà Hoa Phi ưa thích nhất, ngoài nàng ta, không ai có được.
Tôi lặng lẽ nín thở, cố không muốn ngửi thấy mùi hương của Hoa Phi lưu lại trên người y.
Y hoàn toàn chẳng hay biết gì, giọng càng lúc càng dịu dàng: “Trẫm biết mấy ngày nay nàng chịu nhiều uất ức vì chuyện của Hoa Phi.”
Tôi mỉm cười, tỏ vẻ không mấy để tâm. “Thần thiếp có gì mà uất ức cơ chứ, Hoàng thượng tấn phong Phùng Thục nghi làm phi, thần thiếp hiểu ý của người mà.”
Y đáp: “Nàng thông minh lắm, Nhược Chiêu cũng là kẻ biết điều, nàng ta tự hiểu vì sao mình được phong phi, trẫm rất yên tâm về nàng ta.”
Tôi thưa: “Kính Phi tỷ tỷ đối xử với thiếp rất tốt, tính tình lại trầm tĩnh, thần thiếp cũng rất yên tâm.”
Chúng tôi đang nói chuyện, Cận Tịch bưng chén tổ yến vào. Huyền Lăng đích thân cầm chén bón cho tôi uống, bảo: “Hiện giờ nàng đã là Quý tần rồi, theo quy chế thì phải cải tạo Oánh Tâm đường thành Oánh Tâm điện, chỉ là nàng đang mang thai, tạm thời không tiện động thổ sửa chữa.”
Tôi chầm chậm uống mấy thìa tổ yến rồi thưa: “Ở thế này đã rất tốt rồi, chỉ cần đổi tên đường thành điện là đủ. Hiện giờ quốc khố cũng khó khăn, tiết kiệm được chút nào thì cứ tiết kiệm. Có nhiều việc khác cần chi tiêu, nơi ở của thần thiếp chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể.”
“Chiến sự ở Tây Nam liên tục thắng lợi, anh trai của nàng góp sức không ít, anh dũng giết địch, liên tục phá mười đội quân, đến Nhữ Nam vương cũng có mấy phần e ngại y. Đợi chiến sự thành công, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng Phi, xây một tòa điện mới cho nàng ở.”
Tôi mỉm cười, lắc đầu. “Đường Lê cung đã là quá tốt rồi, thần thiếp cũng chẳng cần chức phi gì gì đó, chỉ cần sống bình an mãi thế này cùng Hoàng thượng và con của chúng ta.”
“Trẫm sẽ bảo vệ nàng và con của chúng ta.” Y hôn lên trán tôi, an ủi: “Nàng yên tâm đi! Trẫm đã giao binh mã cánh phải của Tây Nam đại quân cho anh trai nàng quản lý, để đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nói chung y không hề phụ lòng trông đợi của trẫm, đạt được thành tựu đáng kể như thế ngay dưới mũi của Nhữ Nam vương và họ Mộ Dung.”
Tôi gật gật đầu. “Chuyện của ca ca, thần thiếp cũng nghe ngóng được đôi chút, đây cũng là chuyện khiến thần thiếp lo lắng. Ca ca muội… chỉ cần tiến ra chiến trường là chẳng còn quan tâm gì đến tính mạng của mình.”
Y ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Đó cũng là điều khiến trẫm coi trọng y. Chỉ có điều nhà họ Chân của nàng chỉ có mỗi mình y nối dõi, trẫm sẽ cho y sớm quay về kinh đô thành hôn.” Y hạ giọng, nói nhỏ bên tai tôi: “Nàng không cần phải sợ bất cứ chuyện gì, chỉ cần bồi dưỡng cho tốt rồi bình an sinh hạ hài tử là được.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng vẫn còn phẳng lì của mình, bàn tay của y vừa to vừa ấm, đặt lên bàn tay của tôi. Tôi gần như không sao tin nổi có một sinh linh bé bỏng đang nằm trong bụng mình, thật là bất ngờ và đột ngột quá!
Tôi chầm chậm nhắm mắt lại, cuối cùng thì y cũng là phụ thân của đứa bé trong bụng tôi, nói cho cùng thì y vẫn còn quan tâm đến tôi. Tôi vừa cảm thấy được an ủi vừa cảm thấy bất lực, ngồi dựa vào vai y, cành hoa đào đặt trên án nở rộ lộng lẫy.
Hơi thở của y mỗi lúc một dồn dập, tai tôi nóng bừng, tôi đẩy y ra. “Thái y đã dặn dò, ba tháng đầu tiên phải đặc biệt cẩn thận.”
Mặt y hơi đỏ, tôi rất hiếm khi thấy y lộ vẻ ngây ngô thế này, trong lòng chợt cảm thấy an bình, thoải mái. Y đứng dậy, cầm bình trà trên trác lên, uống một hơi dài, bình tĩnh lại rồi mới quay sang cười với tôi. “Là trẫm không tốt, trẫm quên mất!” Y chợt ngẩn ra, giọng có chút hoan hỷ và hoài niệm: “Hoàn Hoàn, dạo gần đây, trẫm không thấy nàng mỉm cười vui vẻ thế này.”
Tôi ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, chầm chậm đáp lời y: “Hoa Phi nương nương mỹ lệ vô song, Hoàng thượng còn nhớ được nụ cười của thần thiếp như thế nào sao?” Tôi không kìm được bao uất ức mấy ngày qua, một giọt nước mắt chầm chậm ứa ra nơi khóe mắt.
Y im lặng rồi lau khô dấu lệ nơi khóe mắt của tôi, dùng giọng dịu dàng mà kiên định an ủi tôi: “Trẫm sẽ không để nàng đau lòng thêm lần nào nữa.” Tôi gật đầu, đau lòng hay không vốn không phải do y, chỉ có điều y có lòng như vậy thì cũng tốt rồi.
Tôi có chút ngượng ngùng: “Mấy ngày sắp tới, thần thiếp không thể hầu hạ Hoàng thượng được, Hoàng thượng cũng không thể cứ ở bên cạnh thần thiếp mãi được, hay là Hoàng thượng đến nghỉ ở chỗ của nương nương nào khác đi!”
Y vẫn ôm tôi vào lòng, bảo: “Trẫm sẽ không làm phiền nàng nữa, chỉ lẳng lặng ở cạnh bên nàng thế này thôi, vậy có được không?”
Tôi cũng rất trân trọng giây phút an bình, yên ổn này, quấn quýt cạnh y hồi lâu, chợt nhớ ra ám hiệu của Đoan Phi trước lúc rời đi, bèn mỉm cười, khuyên y: “Đỗ Lương viện hôm nay cũng bị hoảng sợ một phen, Hoàng thượng cũng nên ghé qua thăm nàng ta.”
Y ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Cũng được, ngày mai trẫm sẽ ghé thăm nàng.”
Đêm dần về khuya, lúc chiều trời đổ mưa, đến tối thì lại tạnh khô, nửa vầng trăng khuyết ở góc trời, mông lung mờ ảo, giống như có một lớp sương mỏng bao phủ. Đằng sau sảnh không thắp đèn, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa màu ráng trời gần như trong suốt, rọi bóng lờ mờ lên người tôi. Ngoài vườn, mấy đóa hoa lê vừa hé nở đong đưa, ẻo lả dưới ánh trăng. Dưới cửa sổ, đóa mẫu đơn Thiên diệp diêu hoàng tỏa hương thơm ngát, mùi hương xuyên qua cửa sổ, ùa vào phòng.
Đúng là sắc xuân tháng Ba, hương thơm đầy trời, đến tận đêm khuya cũng không suy chuyển chút nào. Cận Tịch lặng lẽ ngồi bên tôi dưới ánh đèn. “Nương nương, nô tỳ đã theo lệnh của người mở sẵn cửa ngách, Đoan Phi nương nương sẽ ghé qua đây thật sao?”
Tôi đáp: “Có hay không thì ta cũng không biết nữa, ta chỉ đoán chừng như vậy mà thôi!” Tôi mỉm cười nhìn Cận Tịch. “Nếu nàng ta không tới thì chúng ta cùng ngắm trăng, như thế cũng tốt mà!”
Cận Tịch mỉm cười. “Nương nương hẳn là đang vui vẻ lắm!”
Tôi cười, đáp: “Ta được tấn phong làm Quý tần, quản lý sự vụ một cung, ngươi hầu hạ bên cạnh ta, cũng được thăng lên làm chính ngũ phẩm ôn nhân, chẳng phải cũng đáng vui mừng sao?”
Cận Tịch thưa: “Nô tỳ cũng nhờ phúc của nương nương và tiểu hoàng tử mà thôi!”
Tôi bảo: “Mới có hơn một tháng thôi, làm gì đã biết là công chúa hay hoàng tử cơ chứ?”
Cận Tịch vươn tay dùng thìa bạc khêu tim nến. “Hoàng thượng tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng thì khao khát muốn có thêm một hoàng tử lắm, hiện giờ hoàng trưởng tử lại…” Nàng ta không nói thêm nữa, nhìn sang tôi. “Nương nương hôm nay xông ra cứu Đỗ Lương viện như vậy, nô tỳ sợ đến thót cả tim, đúng là quá nguy hiểm, người và Đỗ Lương viện lại chẳng thân mật cho lắm!” Tôi hiểu ý thắc mắc trong lời nói của nàng ta.
Tôi chậm rãi vuốt ve hình thêu phức tạp trên vạt áo, trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Nếu như ta nói có người đẩy ta ra đó, ngươi có tin hay không? Ta đoán kẻ đẩy ta vốn có ý ép ta đâm thẳng vào bụng của Đỗ Lương viện, một khi Đỗ Lương viện sảy thai, vậy thì ta trở thành đầu sỏ tội phạm rồi!” Tôi cười lạnh. “Đúng là độc kế, một mũi tên hạ hai con chim!”
Cận Tịch nghe tôi giải thích không hề cảm thấy bất ngờ, hẳn là nàng ta đã đoán như thế. “Tranh đấu chốn hậu cung, phi tần mang thai lúc nào cũng là mục tiêu của mọi người, hôm nay là Đỗ Lương viện, ngày mai không chừng lại là nương nương đó.”
Tôi vuốt ve chiếc vòng tay bạch ngọc sáng lấp lánh trên cổ tay, bình thản tự giễu: “Chỉ e đêm nay vì chuyện ta mang thai mà có rất nhiều người không thể ngủ yên.”
Cân Tịch nói hùa theo: “Dẫu không có chuyện nương nương mang thai, bọn họ cũng không ngủ được vì cái thai của Đỗ Lương viện rồi!”
Đang nói chuyện, tôi chợt nghe thấy Tiểu Doãn Tử đứng bên ngoài nhỏ giọng thưa: “Nương nương, đến rồi!”
Tôi đưa mắt ra hiệu cho Cận Tịch, nàng ta bèn đứng dậy, ra mở cửa, chỉ thấy cửa kẽo kẹt mở ra, hai nữ nhân khoác áo choàng màu lục sẫm lách người tiến vào. Bên dưới chiếc nón rộng vành là sa che mặt màu đen nhạt phất phơ, mềm mại, nhìn thoáng qua cứ tưởng là cung nữ phụng mệnh đi ra ngoài buổi đêm. Một người trên tóc cài một chiếc lược hình chim sẻ vàng đính bảo thạch, phía cuối gắn một chuỗi tua rua, cọ vào mạng che mặt loạt xoạt. Tôi bèn mỉm cười, lên tiếng: “Đoan Phi nương nương quả nhiên đúng hẹn.”
Người này vén mạng che mặt lên, để lộ khuôn mặt ủ ê bệnh tật, nhàn nhạt mỉm cười. “Bản cung đúng là vô dụng, đường từ Phi Hương điện đến đây chẳng xa xôi gì, thế mà phải đi lâu như vậy mới đến.”
Tôi vội mời nàng ta ngồi xuống, ra hiệu cho Tiểu Doãn Tử ra ngoài canh gác. Nàng ta thấy tôi vẫn chưa tẩy trang mặc áo ngủ, bèn gật gù khen: “Quý tần cũng thông minh đấy, hiểu ngay ám hiệu của bản cung.”
Tôi đáp: “Tần thiếp chẳng qua chỉ đoán mò mà thôi, nương nương dùng tay chỉ trăng, giơ một ngón tay ra, do đó thần thiếp đoán rằng nương nương sẽ đến vào khoảng canh một khi trăng lên, cho nên mới thắp đèn chờ sẵn.” Tôi đợi nàng ta uống xong chén trà, nghỉ ngơi một lát rồi mới hỏi: “Nương nương đến thăm lúc đêm hôm, không biết có phải vì chuyện xảy ra hồi sáng hay không?”
Nàng ta mím môi không đáp, tôi biết nàng ta cố kỵ Cận Tịch đứng bên, bèn giải thích: “Lúc này, người ở trong phòng không phải là tâm phúc của tần thiếp thì cũng là tâm phúc của nương nương, nương nương cứ nói thẳng ra.”
Nàng ta thoáng trầm tư rồi đặt một sợi tơ mảnh trắng muốt trên có xỏ hai hạt trân châu xuống trước mặt tôi, bảo: “Xin Quý tần để ý quan sát cho kĩ.”
Tôi không hiểu nàng ta có ý gì, bèn cầm sợi tơ đưa lên trước ánh nến xem đi xem lại mấy lượt rồi nghi hoặc hỏi lại: “Hình như đây là chuỗi hạt mà Hoa Phi đeo hôm nay?” Vừa nói xong, tôi lập tức hiểu ra, sợi tơ dùng để xỏ trân châu đa phần được bện từ tám hay mười sáu sợi nhỏ, để bảo đảm có thể chịu được sức nặng của các hạt châu. Chuỗi hạt mà Hoa Phi đeo hôm nay, hạt châu nào cũng vừa to vừa tròn, ít nhất cần đến mười sáu sợi tơ nhỏ bện thành mới có thể giữ được chúng, thế nhưng sợi tơ trước mặt tôi chỉ được bện từ bốn sợi tơ nhỏ, tôi thầm kinh hãi, lên tiếng hỏi Đoan Phi: “Nương nương nhặt được trong vườn ở cung của Hoàng hậu hay sao?”
Đoan Phi nửa cười nửa không, đáp: “Không sai, ai cũng bận bịu để ý đến Đỗ Lương viện và ngươi, thứ này là bản cung nhặt lấy.” Nàng ta khẽ uống một ngụm trà, chậm rãi tiếp: “Hoa Phi đúng là cẩn thận mấy cũng vẫn sơ sót.”
Tôi hơi nhướng mày, hờ hững thốt lên: “Hèn gì chuỗi hạt trân châu của Hoa Phi vừa móc phải cành hoa đã đứt ngay. Nàng ta đúng là cố ý mà!”
Sợi dây tơ xỏ hai hạt trân châu còn sót lại tỏa ánh sáng lạnh lùng dưới ánh nến. Tôi nhớ lại tình cảnh nguy hiểm trong vườn của Hoàng hậu hôm nay, nếu như Đỗ Lương viện giẫm phải mấy hạt trân châu vương vãi dưới đất rồi ngã lăn ra thì hậu quả không sao tưởng tượng được… Tôi bất giác thò tay vuốt ve bụng dưới của mình, hiện giờ trong bụng của tôi có một sinh mệnh nhỏ bé đang lớn dần, thỏ chết cáo thương, tôi cảm thấy kinh hồn bạt vía…
Tôi bất giác sinh lòng cảm kích Đoan Phi, thành khẩn thưa: “Đa tạ nương nương nhắc nhở!”
Ánh mắt dịu dàng của nàng ta dừng lại nơi bụng dưới của tôi, vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa, hồi lâu sau, nàng ta mới xuýt xoa: “Bản cung một là muốn nhắc nhở ngươi, hai là… đứa bé trong bụng ngươi vô tội. Con trẻ là tâm huyết, tinh hoa của người mẹ, bản cung nhìn cảnh mà không nỡ lòng, coi như là tích phúc cho đứa bé này vậy.”
Tôi hết sức cảm động, Đoan Phi có lãnh đạm tránh đời đến đâu nhưng vẫn thật lòng yêu thương con trẻ, không hề giận chó đánh mèo, dẫu đó là Ôn Nghi công chúa, con của Tào Tiệp dư, người mà nàng ta khinh ghét. Tôi đứng thẳng người dậy, cung kính hành lễ với nàng ta. “Tần thiếp đa tạ nương nương đã rủ lòng thương đứa trẻ trong bụng.”
Mắt của Đoan Phi hơi đỏ nhưng nàng ta lập tức dùng khăn tay che mất, bình tĩnh đáp: “Đã nói đến mức này, bản cung cũng không ngại cho ngươi biết một chuyện nữa, nghe nói chuỗi hạt này là do Tào Tiệp dư dâng cho Hoa Phi đấy!”
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy đến giữ vẻ mặt tươi cười cũng thật sự khó khăn, mũi hộ giáp vốn được mài vừa nhọn vừa sắc, tôi khẽ vạch vạch lên đường viền hoa của chiếc khăn trải bàn. “Tào Cầm Mặc còn khó chơi hơn Hoa Phi nhiều. Người này như một lưỡi dao vô hình, tần thiếp mấy lần giao chiến với nàng ta, suýt chút nữa thì bị thua thiệt!”
Đoan Phi khẽ cười. “Nếu nói Hoa Phi là hổ dữ thì Tào Cầm Mặc chính là vuốt sắc của con hổ dữ đó. Nhưng ả ta nói cho cùng cũng chưa hoàn toàn chiến thắng khi giao đấu với nhà ngươi, phải không?” Đoan Phi đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm mặt, nói tiếp: “Chỉ cần biết lưỡi dao đang nằm trong tay kẻ nào thì dẫu vô hình hay cố ý đều có thể cẩn thận né tránh. Chỉ sợ mình bị hãm hại mà vẫn không biết đối thủ là kẻ nào thì mới thực sự đáng sợ.”
Vì phải gằn từng tiếng nên khuôn mặt tái nhợt của Đoan Phi chợt ửng đỏ, nàng ta cố kìm nén không ho thành tiếng, cổ họng nghẹn cứng, thở hổn hển, thị nữ đứng hầu bên cạnh lập tức lấy một viên thuốc, đưa cho nàng ta uống.
Tôi hỏi: “Nương nương rốt cuộc là mắc bệnh gì thế, sao lâu như vậy mà vẫn chưa khỏi? Tần thiếp có biết một vị thái y chẩn mạch rất giỏi, hay để tần thiếp giới thiệu chữa trị cho nương nương?”
Đoan Phi lúc này hơi thở có phần bình tĩnh trở lại, xua tay. “Không cần Quý tần phí tâm. Năm xưa cơ thể bản cung bị tổn thương, hiện giờ thuốc thang vô hiệu, chỉ có thể nghỉ ngơi, an dưỡng mà thôi.”
Nghe nàng ta trả lời như vậy, tôi cũng không tiện khuyên thêm. Tiễn Đoan Phi ra về theo lối cửa ngách xong, nhất thời tôi và Cận Tịch không ai mở miệng nói chuyện, chỉ trầm lặng. Cũng bởi chúng tôi hiểu rõ hoàn cảnh hiện giờ hiểm ác đến mức nào, đâu đâu cũng là dao kiếm.
Cận Tịch hầu hạ tôi thay áo đi ngủ, nửa quỳ trên bục đặt trước giường, khuyên tôi: “Nương nương không cần lo lắng nhiều, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tinh thần. Một khi đã biết là Hoa Phi và Tào Tiệp dư bày trò, chúng ta để ý hơn một chút, binh đến tướng đỡ là được.”
Tôi dựa vào chiếc gối mềm, bảo: “Đoan Phi lúc đó không có mặt trong vườn nên chỉ biết một mà thôi, chẳng lẽ lúc đó ta không chú ý quan sát xung quanh hay sao?”
Cận Tịch hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Ý của nương nương là…”
“Hoa Phi làm đứt chuỗi hạt, suýt chút nữa đã khiến Đỗ Lương viện trượt ngã, khó khăn lắm mới đứng vững được nhưng Tùng Tử trong tay Cẩn Phi lại đột nhiên náo loạn xông ra ngoài, như thế chẳng phải là kỳ quái lắm sao? Đương nhiên, mùa xuân, con mèo nào tính tình cũng nóng nảy hơn nhưng Tùng Tử đã được dạy dỗ cẩn thận, vì sao vừa lọt vào tay nàng ta đã làm người khác bị thương được?”
Cận Tịch đang gấp quần áo cho tôi, nghe thấy vậy, tay không khỏi sững lại. “Ý của nương nương là…”
Tôi cúi xuống, bảo: “Cẩn Phi là phi tần duy nhất trong hậu cung có con trai…”
Cận Tịch thưa: “Nhưng bình thường xem ra Cẩn Phi nương nương hết sức cẩn thận, dè dặt, chỉ cầu an thân mà thôi!”
Tôi thở ra một hơi, bảo: “Cũng mong là ta quá đa nghi mà thôi! Ta chỉ cảm thấy Hoàng thượng không có nhiều con trai nối dõi, nếu quả thực có người cố ý muốn hãm hại thì tuyệt nhiên không phải là tác phẩm của một người đâu.” Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngươi thấy Đoan Phi thế nào? Thực ra nàng ta lánh đời đã lâu, thực tình không cần nhúng tay vào vũng nước đục này.”
Cận Tịch cất đám y phục đã gấp ngay ngắn vào trong rồi chậm rãi thưa: “Nô tỳ vào cung đã lâu, tuy không có mấy dịp tiếp xúc với Đoan Phi nương nương nhưng nô tỳ cảm thấy Đoan Phi nương nương không giống như là có ý hãm hại nương nương. Nhưng mà Đoan Phi nương nương cũng tuyệt đối không phải là người dễ bị lấn át.”
Tôi nghiêng người nằm xuống. “Đúng thế, do đó ta hết sức cung kính với nàng ta, luôn giữ đúng lễ nghi. Ta cũng biết, người trong cung làm chuyện gì cũng có mục đích riêng, chắc hẳn Đoan Phi giúp đỡ ta một phần cũng là vì bất hòa với Hoa Phi.”
Cận Tịch đáp: “Đúng thế thật!” Nói xong, nàng ta thổi tắt ngọn nến rồi cũng nằm xuống ngủ, chỉ còn lại ánh trăng bồng bềnh trước giường, xen lẫn bóng hoa lay động.